Bà Xã Ngoan Nào - Chương 10

Tác giả: Thiên Diện Tuyết Hồ

KHi Tô Thiển tỉnh lại đã là buổi tối, trong lúc mơ mơ màng màng tỉnh dậy, cô bị ánh đèn làm cho chói mắt. Nhìn thấy 2 gương mặt xinh đẹp nagy trước mắt, con ngươi càng mở to hơn.
Tô Thiển nhắm mắt lại,buồn bực thì thầm: "Thì ra sau khi ૮ɦếƭ cũng sinh ra ảo giác."
Y Na và Đình Vũ không nhịn được mà giật giật khóe miệng, còn có thể ảo tưởng sao?
"Cô chưa ૮ɦếƭ, còn sống rành rành nè, mở mắt ra nhìn 1 chút đi." Y Na thận trọng lấy ngón tay chọc chọc tay cô.
Tô Thiển mở miệng nói: "Rơi từ tầng 100 xuống, tôi khẳng định thân thể của tôi trở thành thịt vụn rồi, hiện giờ, tôi không cảm thấy đau chút nào, nhất định đây là linh hồn tôi. Amen, cảm tạ trời cao..."
Ngoài cửa, An Thần và Lưu Hoa chuẩn bị đi vào cũng hắc tuyến đầy đầu, An Thần không nghĩ rằng cô gái này lại có thể ăn nói lung tung tới mức đó. Bước vào trong phòng, Y Na và Đình Vũ bất đắc dĩ nhún nhún vai.
"Tô Thiển, tôi cho em 3 giây, mở mắt ra." Giọng nói cùng ngữ điệu vẫn lạnh tanh như cũ. Con ngươi của Tô Thiển đảo xong 1 vòng, lông mi động đậy cũng không chịu mở mắt.
An Thần nhíu chân mày: "Một!"
Y NA và Đình Vũ lại trao đổi bằng mắt 1 lần nữa.
"Hai!"
Tô Thiển cũng không có dấu hiệu mở mắt. Lưu Hoa sờ sờ cằm nhìn chằm chằm vào cô gái trước mặt, cô gái này thật trâu bò!
"Ba!"
Tô Thiển nhấ định nẳm im, ngay cả ngữ điệu của An Thần có lạnh như băng cũng không nhúc nhích! An Thần đột nhiên muốn đưa cô gái ૮ɦếƭ tiệt này xuống đánh cho 1 trận, nhưng thật đáng tiếc, anh không có thói quen đánh phụ nữ.
Ngón tay anh lướt qua đôi môi vẫn còn sưng của cô, tiến gần tới tai, phun ra mấy tiếng: "Môi không còn đau đúng không? Xem ra tôi không dùng đủ sức rồi!"
Quả nhiên, Tô Thiển xanh mặt, mở mắt ngay!
"An Thần, chị đây coi thường anh!"
Đang lúc An Thần nâng khóe miệng lên cười thì Tô thiển phun ra 1 câu làm anh giận tím mặt.
Cô đã từng nói, có giỏi thì cứ ném xuống, nếu không sẽ coi thường anh.
Cô gái đáng ૮ɦếƭ này, có cần nói mạnh miệng như thế không?
Trực giác của Y Na và Đình Vũ mồ hôi lạnh đã chảy tận gót chân rồi nên thận trọng quan sát sắc mặt lão đại, phát hiện mặt anh hiện giờ chỉ có 1 màu đen.
"Các người ra ngoàiì đi."
Cố đè nén lửa giận xuống, không thèm ngẩng đầu lên mà đuổi 2 người ra khỏi phòng.
Cửa phòng đóng lại.
Tô Thiển nhíu mày lại nghĩ, cái tên đàn ông không phẩm chất này chẳng lẽ đã hối hận vì không ném mình xuống dưới nên phải đóng cửa phòng lại rồi giết mình. Cô còn không biết người này có thích giải phẫu thi thể hay không nữa.
Bạn đang đọc truyện tại website Thich Truyen. VN - Web đọc truyện miễn phí tốt nhất hiện nay.
An Thần hít sâu 1 hơi, nén lại cơn tức giận đè nặng đấy lòng muốn ***.
"Tô Thiển, đứng lên!"
Chế tiệt, cô gái đáng ૮ɦếƭ, anh thực quá chiều cô mà, từ khi chấm dứt khế ước, cô luôn đối với anh lãnh đạm và khác trước đây khiến anh không thoải mái.
Tô Thiển đem đầu vùi vào chăn không thèm để ý tới anh.
An Thần 1 mạch đem chăn xốc lên, lập tức mở cửa sổ ném xuống. Sau đó mới xoay người 1 tay tóm lấy tô Thiển, gằn lên từng tiếg, hung tơn cảnh cáo:
"Tô Thiển, tôi cảm thấy cần phải nói cho em biết, đừng tưởng rằng khế ước trước kia đã chấm dứt thì em và tôi không còn quan hệ, trò chơi này đã bắt đầu, tôi bắt đầu thì tôi là người nói kết thúc. Em, trước khi bị tôi đá thì không cần trước mặt tôi hô to gọi nhỏ, nghe hỉu không?"
Đột nhiên, Tô Thiển rất muốn 1 phen P0'p ૮ɦếƭ anh, sau đó hung hăng chém 2 chân, cô thực sự không nghĩ trên đời lại có 1 người đàn ông bá đạo như vậy.
"Vậy anh chỉ cần đáp ứng sau 1 năm sẽ kí tên li hôn."
Tô thiển thật sự không nghĩ rằng nói với anh nhiều chuyện không có dinh dưỡng như thế này nhưng anh có tiền có quyền thế còn cô thì không có gì cả, lấy cái gì cùng anh đấu. Hiện tại thầm nghĩ qua 1 năm nữa cô sẽ hoàn toàn tự do.
An Thần khóe miệng lạnh lùng: "Điều này cũng cần biểu hiện của em. Tô Thiển, em cho là thái độ như thế này thì 1 năm sau tôi sẽ buông tha em sao? Tôi cũng đã nói qua, điều kiện đầu tiên là làm tròn bổn phận người vợ."
Tô Thiển rốt cuộc không nhịn được nữa rống giận: "An Thần, hiện tại là xã hội pháp chế, tôi có thể xin li hôn! Anh đừng có bá đạo như thế không? Chúng ta đâu có cảm tình, nếu anh muốn diễn trò thì có thể tìm đại ai đó, vì sao cứ nhất thiết phải là tôi nha?!!"
An Thần khóe miệng lại lạnh lùng phun ra 1 câu: "Luật pháp không quản được trang viên này, không quản được Ám Dạ, càng không quản được tôi."
Tô Thiển kinh ngạc mở lớn miệng, Ám Dạ trong truyền thuyết, là tổ chức duy nhất không bị pháp luật quản chế, cùng nhiều quốc gia kí kết hiệp nghị hòa bình, chỉ vì không muốn chọc tới Ám Dạ mà khơi mào chiến tranh!!!
"Anh...???"
"Tôi, người thống trị Ám Dạ, hiện tại, việc em cần làm là 1 lần nữa nhận thức tôi."
An Thần đem 1 chồng tư liệu ném lên tay cô, cái này chính là tư liệu quốc gia chính phủ đối vói anh nghiên cứu, anh mới đưa cô 1% mà thôi.
Tô thiển tâm tình nhạt nhẽo, mở ra 1 tờ trong số đó. Trong đó có ghi lại Ám Dạ thi hành mỗi 1 nhiệm vụ đều làm cho Tô Thiển rung động.
Xem xong mỗi 1 cái, cô nhịn không được lại ngước đầu lên ngắm người đàn ông cả người luôn tỏa ra lãnh khí này, thật sự cùng An Thần, người cô nhận thức 1 năm qua chênh lệch quá lớn.
An Thần rút đi tư liệu trên tay cô: "Hiện tại, thực hiện nghĩa vụ thứ 1 của người vợ, theo giúp tôi ăn cơm."
An Thần kéo Tô Thiển ra ngoài.
"Được rồi, Được rồi, tôi tự đi là được."
Tô Thiển rút tay lại, không ngừng xoa cổ tay đỏ ửng, chỗ bị anh nắm, thật khó chịu."
Mẹ ơi, vừa mới dậy, tóc cô thật là loạn.
Đứng ở bên ngoài phòng ăn nhân viên, Tô Thiển không nhịn được co rút khóe miệng hồi lâu. Phòng ăn nhân viên rõ ràng là nhà hàng đẳng cấp 7 sao.
Bình tĩnh, Bình tĩnh!! Trong ngày hôm nay, nỗi khiếp sợ của cô so với 20 năm cô lớn lên khéo còn nhìu hơn.
Nhìn trên bàn ăn, bào ngư, tổ yến, vây cá, hải sâm và vô cùng những món khác, Tô Thiển đưa tay xoa trán.
"Nếu em không thíc có thể phân phó đầu bếp nấu món ăn Trung Quốc, nơi này toàn đầu bếp đứng đầu thế giới, chắc sẽ phù hợp khẩu vị của em."
An Thần liếc cô 1 cái, nhìn cô bị kinh sợ, anh đã vì cô mà phân phó đồ ăn thượng hạng như vậy mà cô lại cau mày.
Lúc này không phải nên chạy lại trước mặt anh nũng nịu sao?
"CẢm ơn, đồ ăn miễn hí lại không ăn chả phải rất có lỗi với dạ dày sao??"
Tô Thiển không ngu ngốc a, đồ ăn Trung Quốc có thể ngừng ăn 1 hôm, đồ ăn cực phẩm như vậy là lần đầu tiên, khó có được lần 2 nên phải ăn.
Điện thoại vang lên, là Nhiễm mạn gọi tới. Tô thiển mới nhớ hôm nay cô hẹn tới nhà Nhiễm Mạn.
"Tô Thiển, đồ con gái hư, lại đem tớ quăng đi, còn không mau về nhà!!!!"
Trước sau như 1, Tô Thiển vẫn như cũ đem yên lặng đem đt ra xa, xác định đối phương rống xong rồi mới đưa đt lại gần, nụ cười ௱ôЛƓ lung hiện trên khóe môi: "wow, đừng nóng giận, đừng nóng giận, bên này tình huống có chút phức tạp, nhất thời không thể nói rõ, mai là ngày nghĩ nhất định sẽ về, nha, ngoan...."
"Tô Thiển khốn kiếp, ngày mai còn không trở về chị đây liền cắt đứt với cậu."
Tô Thiển xấu hổ: "Dạ dạ, ghi nhớ lời chồng yêu dạy bảo, ngày mai nhất định sẽ trở về."
Cúp điện thoại mới nhìn thấy tên kia ngồi phía đối diện mặt xanh mét, cô suy nghĩ hồi lâu cũng không nói ra nguyên cớ, liền tùy anh, vùi đầu tiếp tục tiêu diệt tổ yến.
Pằng~~
Tiếng cái bát nện mạnh xuống bàn.
Tô Thiển bị dọa nên trực tiếp từ trên ghế nhảy dựng lên. Bên cạnh người giúp việc bị dọa cho run rẩy.
An Thần tức giận, cô rốt cuộc đội trên đầu anh mấy cái nón xanh, còn dám trước mặt anh cùng người khác liếc mắt đưa tình, cô thật cho anh là không khí?
"An Thần, anh lại nổi điên cái gì?"
Tô thiển vuốt *** 1 cái, cả ngày nay cô bị anh dọa tới mức trái tim đập bùm bùm, cô cảm thấy tiếp tục cùng anh ở chung sớm muộn gì cũng bệnh suy tim.
"các người đều cút hết ra ngoài cho tôi?"
Lạnh, ngữ điệu lạnh đến cực hạn, người này lại lấy mình phát giận. Cô không biết mình có tích đức gì mà có khả năng khiến cho người thống trị Ám Dạ có thể nổi giận.
Con ngươi An thần lộ ra mấy phần nguy hiểm, từng bước tiến lại gần Tô Thiển.
Tô Thiển bị buộc lùi về góc tường, kinh ngạc nhìn chóp mũi sắp chạm vào người đàn ông kia, khoảng cách quá gần, An Thần hô hấp khí nóng toàn bộ phả lên mặt Tô Thiển. Tô Thiển nhìn khuôn mặt hoàn mĩ trước mắt cùng đôi môi bạc gợi cảm nhịn không được nuốt nước bọt, đáng ૮ɦếƭ, có thể cho cô cắn 1 cái không?
"Tô Thiển, đến cùng, đàn ông của em có nhìu hay ít?"
"Cái gì?" Đàn ông, người tình sao? Rốt cuộc con mắt nào của anh thấy cô có tình nhân?
"Phát triển tới mức nào rồi? Hôn? Hay lên giường?"
Tô Thiển bị hỏi thế rất sửng sốt, rốt cuộc nhịn không được rống to: "Khốn kiếp, chị đây còn là xử nữ, không giống như anh nói là 1 cô gái tùy tiện, cút!!!"
Đẩy anh ra, kéo cửa chuẩn bị chạy ra ngoài, lại bị An Thần kéo vào ***: "Xử nữ? A, tôi muốn tự mình kiểm tra! Nếu em có can đảm cùng người đàn ông khác sau lưng tôi vụng trôm yêu đương, tôi thề em ૮ɦếƭ sẽ rất khó coi."
An Thần liền túm lấy Tô Thiển kéo tới phòng nghỉ bên cạnh, 1 tay ném cô lên giường.
Tô Thiển kinh hãi, vội vàng muốn bò dậy lại bị An Thần gắt gao ngăn chặn, quần áo trong giây lát bị xé nát.
"Khốn kiếp. chị đây thực sự là xử nữ, ngươi cút ngay, cút ngay!!!"
Tô Thiển không có cách nào bình tỉnh, không ngừng nắm chặt 2 quả đấm vung mạnh vào người An Thần.
An Thần nhanh chóng *** áo, rút dây lưng ra trực tiếp pằng 1 tiếng quất vào ngay bên cạnh tai Tô Thiển làm Tô thiển sợ tới mức trực tiếp ôm lấy đầu.
"An thần, tôi thực sự không có tình nhân, anh phải tin tưởng tôi, không cần..."
An Thần bắt được tay đang khua loạn xạ của cô, trực tiếp dùng dây lưng trói lại sau đầu. Sau đó đem đôi chân ngọc trắng thon dài của cô tách ra, Tô Thiển vừa giận vừa xấu hổ lại không thể động đậy.
"Không có tình nhân, lại gọi thân mật "chồng yêu"??? Tô Thiển hình như em đã quân tôi mới là người đàn ông của em!!"
Thanh âm lạnh như băng lạnh đến thấu xương của An Thần vang lên bên tai Tô Thiển, sắc mặt anh âm trầm tới cực điểm.
Tô Thiển hận không thể cho mình 2 cái bạt tai, vội vàng giải thích: "Đó là khuê mật của tôi, a~~~~!!"
Đau! Hạ thể đau tâm tê phế liệt, khóe mắt chảy xuống 2 hàng lệ.
Nghe được 2 chữ khuê mật, An Thần hoàn toàn nỗi giận, nếu anh nhớ không nhầm thì cô gái này buổi sáng gọi tên họ Vạn kia như vậy.
Tiến vào có chút khó khăn, hiển nhiên là bị ngăn cản, khóe miệng An thần nhếch lên, đáy lòng mềm nhũn, buông ra dây lưng trói buộc cổ tay Tô Thiển.
Tô thiển cắn chặt môi, trong nháy mắt đôi môi chảy ra máu tươi.
An thần cuối người xuống, thưởng thức đôi môi máu tươi ẩm ướt, cùng lúc luật động luôn cả eo.
Tô thiển sợ hãi kêu lên, phản kháng, cô càng phản kháng, An Thần lại càng H**g phấn, nhìn cô gái phía dưới cau mày kêu gào, An thần càng muốn chiếm đem cô thành người phụ nữ của riêng mình.
An Thần từng chút từng chút *** đi vết màu trên môi cô, bàn tay *** *** tròn đều của cô, mặc cô không ngừng vung mạnh cánh tay đánh vào lưng hắn.
Cô gái hư, còn nhớ lúa nhỏ, ở bữa tiệc cô lôi kéo tay mẹ xuyên qua đám người, hoạt bát đáng yêu, còn nhớ rõ cô lỗ mãng liều lĩnh vào nhà vệ sinh nam chỉ tiểu đệ đệ của hắn gọi là sâu bướm,
Còn nhớ rõ, cô sững sờ đứng trước mặt anh. Anh nhanh chóng kéo ***, cô còn dám kêu anh đi ra ngoài rõ ràng cô chạy vào nhầm WC.
Từ đó, anh liền thích cô, điên cuồng thích cô, anh vẫn luôn ở sau lưng im lặng nhìn cô, thậm chí tốn 10 năm vì cô sáng lập ra Ám Dạ.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc