Bà Xã Ngoan Nào - Chương 09

Tác giả: Thiên Diện Tuyết Hồ

Ở thời điểm Tô Thiển không thể hô hấp được nữa, An Thần liền rời khỏi môi cô, đưa tay lên vuốt ve cánh môi.
“Cư nhiên dám sau lưng tôi vụng trộm yêu đương, tôi thật muốn Ϧóþ ૮ɦếƭ em.”.
Sau đó, mắt chuyển sang Vạn Dạ mang theo lửa: “nói cho tôi biết người đàn ông này là ai?”.
Tô Thiển lấy lại tinh thần, môi ẩn ẩn đau, căm tức: “An Thần, anh ấy là bạn cũ trước đây của tôi, anh có thể đừng phát hỏa lung tung hay không?”.
Vạn Dạ đè xuống đáy lòng lửa giận, chậm rãi buông ra bàn tay đang nắm chặt thành quyền, Tô Thiển cùng anh quang minh chính đại, anh hiện tại có thể làm là giảm bớt cho Tô Thiển phiền toái.
“An Thần, tôi là Vạn Dạ, anh nên nhớ kỹ, nếu anh không thể đem lại hạnh phúc cho Tô Thiển thì đem cô ấy trả lại cho tôi.”. Rồi quay sang Tô Thiển gật gật đầu: “Tiểu Thiển, chúng ta rất nhanh sẽ gặp lại.”.
Đáng ૮ɦếƭ! An Thần nghe Vạn Dạ khiêu khích không chút che giấu, mặt liền đen hơn phân nửa.
“Ôi chao, Vạn Dạ, lưu lại cho em số điện thoại, a…”, vừa mới hô to, miệng cô liền đau tới mức sắc mặt vặn vẹo.
Trong ánh mắt An Thần lửa bắn ra bốn phía, một phen khiêng Tô Thiển ra ngoài lưu lại ánh mắt kinh ngạc của quần chúng.
“An Thần, anh làm gì, thả tôi xuống!!!”. Tô Thiển nắm tóc An Thần, rất muốn nhổ sạch trơn.
An Thần hung tợn nhét cô vào xe, vèo một tiếng liền phóng đi.
“Đồ điên, bệnh thần kinh!”, Tô Thiển thấy tốc độ càng ngày càng cao không khỏi mắng to.
An Thần không nói lời nào vẫn đen mặt lái xe.
“An Thần, anh rốt cuộc muốn làm gì? Anh hôm nay không phải bề bộn nhiều việc sao? A?”.
An Thần không để ý tới cô, tiếp điện thoại, nhanh chóng thay đổi hướng đi.
“Anh vừa muốn làm gì?”.
Tô Thiển sờ sờ đầu, thật sự không biết nam nhân này nghĩ cái gì.
“Câm miệng, Tô Thiển, nói lần cuối cùng với em, em còn dám cho anh một lần nữa cái mác vợ ngoại tình anh liền Ϧóþ ૮ɦếƭ em.”.
cô gái đáng ૮ɦếƭ, trước mặt hắn mà còn cùng người đàn ông khác thông đồng.
Nhìn miệng cô sưng lên, khóe miệng nhếch nhếch nghĩ tới hương vị đó có vẻ không tệ lắm.
“An Thần, tôi nói lần cuối cùng, chúng tôi không có quan hệ đó, nếu anh cảm thấy tôi cho anh đội nón xanh thì đó là do anh nghĩ, cùng tôi không có quan hệ, ok?”.
Tô Thiển thở dài một hơi, quay đầu ra cửa sổ nhìn cảnh sắc bên ngoài, không thèm để ý tới anh.
An Thần trong lòng buồn bực, một quyền nện vào tay lái xe, cô gái đáng ૮ɦếƭ, tốt xấu gì bọn họ cũng là quan hệ vợ chồng mà.
Trong xe không khí có chút áp lực, Tô Thiển không nói gì, cô chính là cô gái không tim không phổi, áp lực chủ yếu đến từ người bên cạnh.
Qua mấy con phố, xe từ từ tiến vào con đường mòn trong rừng chỉ đủ cho một xe đi. Vì bây giờ đang là mùa xuân nên ven đường có đủ mọi loại hoa đua nhau nở, thật quá đẹp!
Tô Thiển nhìn ngây cả người, trong cái thành phố này lại có nơi thanh nhã, yên bình thế này sao?
Nhưng cô tuyệt đối không dám lại gần chỗ hoa này, khóe môi gợn lên vẻ châm chọc, trớ trêu thay, cô bị dị ứng với phấn hoa.
Sau khoảng 15\' xe tiến vào một trang viên, cô xác định, đây nhất định là trang viên. Đặc biệt, trước cửa lớn còn có hai hàng vệ sĩ, mặc trang phục đen, nhìn thấy xe vào thì đồng loạt cúi chào.
đi vào trong trang viên, cứ cách 50m lại có một vệ sĩ đứng nghiêm trang, ai cũng nhìn về phía xe của hai người cúi chào. Từ đó có thể nhìn ra, dường như họ rất kính trọng chủ nhân của chiếc xe này!
Tô Thiển kinh ngạc, rốt cuộc, đây là đâu? Có hòn non bộ, có suối phun, có thác nước, có hồ cá lớn, thậm chí còn có một vườn hoa to, trong trang viên, có mười mấy tòa nhà lớn, xen giữa là những hành lang rộng lớn nối tiếp nhau.
Lúc xe dừng lại ở gara, con ngươi của Tô Thiển chỉ chực rớt khỏi tròng mắt.
MD, đây rốt cuộc là gara hay là đại sảnh triển lãm oto?
BMW, Audi, Ferrari, Rolls-Royce, Mercedes-Benz, Lincoln, thậm chí còn có 1 chiếc Bugatti Veyron... Đỗ chật cả nhà xe đều là những loại số lượng có hạn.
Tô Thiển còn chưa có phản ứng gì thì đã bị An Thần túm lấy cánh tay mà kéo vào tòa nhà cao nhất trong trang viên--- Tòa nhà trong mây.
Cả tòa cao ốc này có 111 tầng, cao gần 500 thước, liếc nhìn qua thì đúng là đâm thẳng lên trời, không trách tên nó lại như thế.
Hai vệ sĩ đứng trước cửa cùng với nhân viên lễ tân trợn tròn mắt lên, không dám tin vào mắt mình, đây là lần đầu tiên tổng tài đưa phụ nữ vào chỗ này.
Chẳng lẽ, đây chính là tổng tài phu nhân trong truyền thuyết hay sao?
Thái độ của Tô Thiển không ngừng biến đổi, mặc cho mình bị An Thần túm tay nhét vào trong thang máy, đây là thang máy chuyên dụng nên trống trơn.
" An Thần, nơi này là...?"
Cuối cùng, Tô Thiển hiếu kì tới mức phải mở miệng ra hỏi.
An Thần ngạo nghễ liếc nhìn cô một cái thì nhớ lại lúc nãy cô ngồi ăn cùng một tên đàn ông khác, tình chàng ý thi*p, thì lại dùng lực giữ chặt láy cổ tay cô vì cơn tức đang cuộn trào.
" Đau."
Tô Thiển nhăn mặt, nhăn mũi, người này, không hiểu thế nào là thương hoa tiếc ngọc sao?
Thang máy dừng lại tại tầng 100, cửa mở ra, mấy người ùn ùn kéo vào, nhìn thấy vẻ mặt An Thần lạnh tanh, trên khuôn mặt tuấn tú kia không chút biểu cảm. Sau đó ríu rít lui vào phía trong của thang máy, vẻ mặt nghiên túc hơn.
" Chào lão đại."
âm thanh gọn nhẹ nhưng vẫn đủ lớn!
Tô Thiển nhíu mày, lão đại? Cảm giác này rất giống đầu đất. Chẳng trách hắn ta ngạo mạn như vậy.
" Điều này không thể được sao? Có muốn thử cảm giác chạy 5km không?"
Nháy mắt, mấy người đó như đang gặp quỷ, cố trở lại phòng làm việc của mình bằng tốc độ nhanh nhất rồi vỗ vỗ иgự¢ sợ hãi.
An Thần nhàn nhã bước ra khỏi thang máy, nắm lấy cổ tay Tô Thiển kéo vào phòng giám đốc, động tác thô lỗ này tuyệt đối không giống ngày thường chút nào mặc dù vẫn lãnh đạm nhưng vẫn ôn hòa.
" An Thần anh có chuyện khỉ gì thì nói ra, có xì hơi thì xì. Anh giả bộ trên đường vẫn chưa đủ sao?"
Tô Thiển đã hoàn toàn nổi giận, cô lại không nhịn được mà bùng nổ ngôn ngữ rồi. Amen, xin vui lòng tha thứ cho sự hồ đồ của con...
" Tô Thiển, em còn gọi tôi bằng tên nữa, tôi quăng em từ trên này xuống em có tin không?"
Người phụ nữ ૮ɦếƭ tiệt này, làm điều sai trái mà còn dám hét lên với mình như thế, cô ấy không phải nghĩ mình đã sống quá lâu rồi không?
" Anh ném đi, cứ ném đi, An Thần, anh có gan cứ ném tôi xuống đi!!!" TM, rốt cuộc anh ta nghĩ cô là người thế nào hà, hả?
An Thần bước thêm một bước, nắm lấy cái cổ mịn màng của cô, đáng ૮ɦếƭ, cô ta nghĩ anh là người chỉ biết nói miệng à?
" Tô Thiển, tôi cho em thêm một cơ hội nữa, đem câu nói vừa rồi của em rút lại, tôi sẽ coi như chưa có chuyện gì xảy ra."
An Thần nghiến răng nghiến lợi, đôi đồng tử đen dần, sắc lại.
Tính khí Tô Thiển cũng cương: " Lời đã nói ra, tôi không rút cũng chẳng muốn rút lại."
Trong nháy mắt, dưới chân Tô Thiển không còn gì, lúc cô kịp phản ứng lại thì đã ở vị trí trên cao mấy trăm mét.
Sắc mặt Tô Thiển tái nhợt, trời biết từ nhỏ cô đã sợ độ cao! hiện tại, cô chỉ cảm nhận được cơn choáng váng đầu óc, hoa mắt chóng mặt.
" Tô Thiển, tôi đếm đến ba, nếu em còn không chịu nhận lỗi, thì đừng trách tôi vô tình." Ngữ điệu của An Thần lạnh tanh không khỏi làm người khác run rẩy.
Phía dưới, nhân viên an ninh sững cả người, nhìn vị phu nhân đang ở giữa không trung kia chỉ là một chấm đen bé xíu.
Lão đại nổi giận, hậu quả rất nghiêm trọng.
Vừa mới chạy vào phòng làm việc, mấy người chợt nghe thấy tiếng lão đại gầm lên giận dữ, thì mới trực tiếp chạy vào hành lang bên cạnh xem náo nhiệt.
Vừa mới chạy vào phòng làm việc, mấy người chợt nghe thấy tiếng lão đại gầm lên giận dữ, thì mới trực tiếp chạy vào hành lang bên cạnh xem náo nhiệt.
"An Thần, muốn chị đây cầu xin anh ư, anh có nghĩ cũng đừng mơ, tôi nói, có gan anh cứ ném, không ném thì quả thật chị đây đã quá coi thường anh rồi!!"
Dù trong lòng Tô thiển sợ mún ૮ɦếƭ, cô cũng không thể khuất phục trước tên đàn ông này được!
Nếu anh ta cho Tô Thiển cô là loại đàn bà nhìn thấy trai đẹp là mê ngay, là loại người bị uy Hi*p sẽ khuất phục, thì anh ta lầm to rồi!!
Tô Thiển đây không phải là người dễ chọc đâu!!
Đột nhiên, Tô Thiển chỉ cảm thấy áp lực đè nặng lên cơ thể hoàn toàn biến mất, xung quanh chỉ là những tiếng la hét.
Cô cắn răng, nhắm chặt mắt lại, đại não u ám, hôn mê bất tĩnh!!
"Này cô gái ngang bướng!!!"
Bân Tử giơ ngón tay cái lên, dám nói chuyện với lão đại kiểu đó, lại còn dám xưng là chị đây, mắng thẳng vào mặt lão đại, có lẽ chỉ có mình cô gái này thôi.
Thánh Kiệt trừng mắt càng to, cô gái này là ai? Hắn muốn thay đổi thần tượng!
Y Na và Vũ Đình chỉ trao đổi với nhau qua ánh mắt, thêm 1 lần nữa, phòng làm việc trở nên yân lặng. Này các cô gái không được tò mò!
"Tôi có 1 cảm giác, dù có phải đắc tộ với ông chủ, cũng không thể đắc tội với cô gái này."
An Dịch mặt không biến sắc, đi khỏi chỗ này luôn.
Bân Tử và Khánh Kiệt đồng thanh nói 1 tiếng rồi trực tiếp đem câu nói này bỏ qua luôn.
"Khi nào cô ấy mới tĩnh?"
An Thần yên lặng đứng trước giường nhìn cô gái đang bất tĩnh kia, khóe miệng nhếch lên 1 chút, cô gái ngốc, rõ ràng sợ muốn ૮ɦếƭ cũng cố tình không chịu nhận thua!
Đúng là người phụ nữ của anh, nên có sự can đảm và kiên quyết thế này!!
"Qua tầm 4h nữa, anh , anh không phải ở sau lưng chị dâu đi tìm... khụ...khụ..."
Lưu Hoa che giấu cảm xúc trong tiếng ho, nhưng khóe mắt tràn ngập ý cười.
An Thần đen mặt: "Chú cho rằng anh cũng phóng khoáng như chú sao?"
Lưu Hoa bác sĩ riêng của An Thần, cũng là người bạn tốt nhất của anh.
"Mẫu Đan Hoa Hạ Tử,dù có thành quỷ vẫn phong lưu." Đây là châm ngôn cuộc sống của anh chàng và cũng cứ theo đó mà áp dụng, thay bạn gái so với thay áo còn nhanh hơn. Em nào lâu nhất cũng không qua nổi 1 tuần. Cuộc sống là thế, nhất là đối với đàn ông, càng phải hưởng thụ.
An Thần liếc anh chàng 1 cái rồi xoay thẳng người đi vào phòng làm việc, gọi điện giao cho Y Na, Vũ Đình nhiệm vụ chăm sóc Tô Thiển trên tầng 111.
Y Na và Vũ Đình đi lại xung quanh cái giường, nhìn chằm chằm vào Tô thiển, nhìn xuôi nhìn ngược, đúng là rất có khí chất của 1 cô gái. Lúc trước, 2 người nghĩ mãi, không biết cô gái thế nào mới có thể xứng với lão đại hoàn mĩ của họ, cuối cùng cũng được diện kiến chân nhân.
Đồng thời, tia hi vọng trong lòng 2 người cũng theo đó mà tan vỡ, An Thần là bạch mã hoàng tử trong lòng của bao cô gái, chỉ có trời biết, khi nghe tin An Thần đã kết hôn, có bao nhiêu cô gái nhảy lầu tự sát đây!
Cô gái này, thật sự là quá may mắn!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc