Bà Xã Ngoan Nào - Chương 07

Tác giả: Thiên Diện Tuyết Hồ

Quay đầu lại, hoàn toàn không thể tin được trừng mắt với An Thần, muốn từ trên mặt anh tìm ra một chút chứng cớ nói dối, vui đùa.
Rốt cục, Tô Thiển nhịn không được như vũ trụ bùng nổ: “An Thần, anh buông tha cho tôi đi, tôi không có hứng thú cùng anh đùa giỡn.”.
An Thần nhíu mày nói: “Em rời đi còn rất nhiều chuyện chưa giải quyết, lưu lại cục diện rối rắm lớn như vậy cho mình tôi giải quyết sao?”.
“Anh có ý gì?”.
“Toàn thế giới đều biết em là vợ tôi, em cứ như thế rời đi, muốn tôi giải thích với truyền thông như thế nào, nên vẫn là tìm được cơ hội thích hợp rồi em hãy rời đi.”.
Hoàn toàn không cho Tô Thiển hiểu lời giải thích, An Thần trực tiếp nhét cô vào xe.
“An Thần, anh không nên quá đáng.”.
Tô Thiển hoàn toàn nổi giận, có phải hay không cô càng nhường nhịn người ta được một tấc lại tiến thêm một thước.
một năm qua, Tô Thiển vì nợ nần nên đối với anh đều ngoan ngoãn phục tùng, hiện tại đã thanh toán xong, con mèo nhỏ ngoan ngoãn tính tình bạo phát.
An Thần kinh ngạc liếc cô một cái, tiện đà nhếch lên khóe môi: “Xem ra buổi chiều tại nhà ăn nhìn thấy cô gái lang thôn hổ yết quả là em, ngụy trang thục nữ một năm, giờ rốt cục đã lộ nguyên hình sao?”.
Tô Thiển chán nản, cầm túi xách trên tay hướng An Thần đập tới: “Hỗn đản, dừng xe.”.
An Thần nhíu mày tránh né túi xách không ngừng đập tới: “Ngồi yên cho anh.”.
“Dựa vào cái gì tôi phải nghe? An Thần, tôi nói cho anh, anh đừng mơ tưởng lấy giấy đăng kí kiềm chế tôi, bổn tiểu thư không dễ bị kiềm chế đâu.”.
không biết do kêu gào mệt mỏi hay do tức giận mà Tô Thiển hé miệng thở phì phì.
Túi xách của Tô Thiển vang lên tiếng chuông di động, nhìn tên người gọi, nhanh chóng điều chỉnh tốt tâm tình: “Bảo bối, bữa tiệc kết thúc thì về trước đi, bên này có chút việc, ừ, bye…”.
Tắt di động, Tô Thiển tức giận trừng mắt với An Thần còn đang đen mặt.
“Tô Thiển, em dám cho tôi cái mác có vợ ngoại tình!”. Lỗ tai anh nếu không xảy ra vấn đề thì hình như vừa nghe cô gọi ai đó là “bảo bối”???
“Thần kinh.”
Tô Thiển sửa sang lại quần áo và đầu tóc, bình tĩnh lại tâm tình: “An Thần, phiền anh dừng xe!”.
đi qua tiếp là khu biệt thự ở ngoại ô làm sao có xe buýt mà về.
An Thần không đáp lời, nhấn chân ga, nháy một cái phi thẳng về phía trước.
“An Thần, uống rượu xong còn lái xe nhanh như vậy, anh không muốn sống nữa à?”. Tô Thiển hướng về phía An Thần rống to, này nha, hôm nay ra ngoài bước sai chân rồi sao?
“Im lặng.”
“Im lặng.”.
Tô Thiển chán nản, nói không được liền nhắn tin cho Nhiễm Mạn tới đón.
Lạch cạch lạch cạch vài cái, Tô Thiển nhấn nút gửi đi, thế này cô mới bình tĩnh thở ra một hơi.
“Tô Thiển, đừng vọng tưởng thoát khỏi bàn tay tôi, chỉ cần tôi không cho phép, nghĩ em cũng đừng nghĩ.”.
Lúc này, An Thần toát lên một chút lãnh ý nhè nhẹ. Đúng vậy, cho tới bây giờ anh đều bá đạo như vậy. Chỉ cần anh muốn sẽ không cho phép người khác cự tuyệt.
“Vừa thấy em chưa ăn gì, trên đường Bắc Kinh mới mở một nhà hàng Hàn Quốc, đi ăn thử nhé?”.
Tô Thiển chống tay lên trán: “Tôi thích ăn cơm Trung Quốc.”.
Nếu không thoát khỏi, tạm thời cô cứ thuận theo tự nhiên đi, có trời biết, tâm tình Tô Thiển cô đã vượt quá mức độ tốt bình thường.
“Nguyên lai em không thích đồ ăn nước ngoài.”. An Thần ra vẻ lầm bầm lầu bầu.
Tô Thiển đương nhiên biết ý tứ của anh, một năm qua, chỉ cần anh bảo, Tô Thiển toàn bộ nghe lời.
“Vậy về nhà để cô Lí nấu.”.
An Thần đánh tay lái, một đường hướng khu biệt thự chạy xe tới.
Tô Thiển nhìn An Thần lái xe hơi hơi ngây người, một năm, lần đầu tiên cô ngồi xe của anh, không giống như những xe khác, xe anh luôn có một hương thơm dễ chịu.
Trở lại biệt thự, kim đồng hồ đã chỉ mười một giờ, cô Lí đã về nhà.
Tô Thiển sờ sờ bụng tóp queo của mình, lập tức vén tay áo lên vào phòng bếp.
“Chẳng lẽ em biết nấu cơm?”.
An Thần đứng trước phòng bếp, vẻ mặt tò mò nhìn Tô Thiển.
Tô Thiển không đáp lời, có thể nấu cơm hay không không phải miệng nói là người khác có thể tin tưởng.
Lấy ra từ trong tủ lạnh ớt xanh đã rửa sạch rồi thuần thục thái sợi, lại mang thêm ra một ít rau xanh rửa sạch cho vào chiếc rổ.
Trước kia ở nhà, cái gì cô cũng không biết trừ nấu cơm.
Anh ra ngoài trước một lát, chút nữa là được.”.
Tô Thiển nhìn An Thần đứng ở cửa, hơi hơi nhíu mày.
Quả nhiên An Thần nghe xong trở lại phòng khách, mở tivi, nhìn tivi toàn phim truyền hình, nhàm chán nhấn điều khiển từ xa không ngừng đổi kênh.
một lát sau, một bàn thức ăn nhìn rất ngon miệng được dọn ra. Tổng cộng có bốn món ăn và một món canh.
Thịt cá thái sợi, cung bảo kê đinh, thịt xào, rau xào, và canh mây (trứng, cà chua)[*]. Năm món ăn bình thường nhưng lại làm An Thần nuốt nước miếng liên tục.
Còn rất thơm!
“Nếm thử xem hương vị thế nào, một năm rồi chưa làm đồ ăn, hy vọng tay nghề chưa bị hỏng.”.
​An Thần bình tĩnh nuốt nuốt nước miếng, cầm lấy đôi đũa gắp một miếng thịt đưa vào miệng tao nhã nhai nuốt.
Tô Thiển đưa tới trước mặt anh một bát cơm cùng canh: “Trước hết hãy uống canh, có tác dụng dưỡng da làm đẹp da.”.
An Thần bưng bát canh lên uống: “Xem ra một năm qua tôi đã không để ý tới em, hiện tại mới thấy em thật khác lạ.”.
Trước kia chỉ cảm thấy cô tinh xảo như rối gỗ, cho tới hôm nay mới phát hiện, cô có sức sống vượt qua người thường, cũng sẽ cãi nhau khi tức giận như mọi người con gái khác.
Thậm chí, cô so với các cô gái khác có mị lực hơn, có can đảm cự tuyệt anh, có thể ở trước mặt anh bình tĩnh hoàn toàn không có một chút khác thường. Đây là tình huống anh chưa bao giờ gặp qua.
“Khi đó cùng hiện tại khác nhau, trước kia anh là chủ nợ, tôi trả nợ mới thế.”.
Tô Thiển đáp thực tự nhiên giống như chuyện cô vừa nói chỉ là vân đạm phong khinh.
Bởi vì câu trả lời của cô, sắc mặt An Thần trầm xuống. Chính là trả nợ mà thôi, lời này nghe thật không thoải mái, tuy rằng cô nói là sự thật.
“Tắm rửa một chút rồi đi ngủ sớm đi.”.
An Thần buông đũa, tao nhã xoay người lên lầu.
Tô Thiển ngây ngốc nhìn theo bóng dáng của anh, ai nói lòng phụ nữ khó đoán, cô nghĩ đàn ông mới là loài động vật khó hiểu, chỉ trong ba giây đã tái mặt, biểu diễn loại kịch thường xuyên biến sắc mặt sao?
Mặc kệ hắn ta, cô còn chưa ăn chút nào đâu, bình tĩnh cầm đôi đũa, tiếp tục với đồ ăn càn quét.
Tô Thiển là người nổi tiếng ăn nhiều không béo, mặc kệ ăn như thế nào, mặc kệ là ăn nhiều hay ít thịt. thật sự luôn làm giới nữ ghen tị với cô về điều này.
Lấp đầy bụng, Tô Thiển đối với chồng bát đũa mà phát sầu, cô chỉ muốn ăn cơm không muốn rửa bát. cô thật sự không nghĩ phải rửa, nhưng không rửa, để lại cho cô Lí lại cảm thấy mình rất kiêu.
Rối rắm cả buổi, cô mới cắn răng bưng bát đũa vào phòng bếp.
Tô Thiển rửa xong cũng là lúc Nhiễm Mạn gọi điện tới.
“Cái gì? Cậu không về?”.
Tô Thiển yên lặng đem di động cách thật xa lỗ tai mình, xác định tiếng gầm gừ trong điện thoại hầu như biến mất cô mới lần nữa đem lại gần lỗ tai.
“Nếu cậu nguyện ý nửa đêm tới đón tớ, tớ cũng không để ý.”.
thật sự bây giờ cô ước gì mình có thể lập tức rời đi
“Nghĩ hay đấy, dù sao tên kia cũng không ăn cậu, cậu cứ tạm chấp nhận ở đó đi, ngày mai sớm về nha.”.
Tô Thiển tắt điện thoại, trên người cảm thấy dính dính thật khó chịu.
Tắm táp xong, Tô Thiển mở máy tính lướt web một chút rồi mới tắt đi, sửa soạng về giường ngủ.
Nhường như đây đã là một thói quen của cô.
Sáu giờ, Tô Thiển đúng giờ rời giường đi chạy bộ, chạy tới khi thể lực cạn kiệt mới trở về nghỉ tạm mười lăm phút, sau đó đi tắm rửa.
“Thiếu phu nhân, bữa sáng đã chuẩn bị tốt.”.
cô Lí thấy Tô Thiển thì hơi sửng sốt, như trước cung kính lên tiếng chào hỏi, trên mặt vĩnh viễn mang theo vẻ tươi cười làm tâm tình Tô Thiển tốt lên rất nhiều.
Tô Thiển không như ngày trước chờ An Thần xuống mới dùng cơm, gật gật đầu với cô Lí rồi ăn luôn phần của mình làm cho cô Lí có chút ngoài ý muốn.
Lúc An Thần xuống, Tô Thiển đã gặm xong bánh mì của mình, đang tao nhã uống sữa.
An Thần nhìn chằm chằm Tô Thiển làm hại cô nghĩ mặt mình lại dính bột bánh, liền đưa tay lên sờ, xác định không có liền trừng mắt liếc anh một cái.
“Hôm nay công ty có việc, khả năng tôi sẽ về muộn một chút, em tùy ý làm gì cũng được nhưng nhớ rõ trước bảy giờ phải có mặt ở nhà.”.
Nhìn nửa ngày, An Thần mới nói một câu như vậy.
Tô Thiển không thèm để ý tiếp tục uống sữa, nửa câu đầu cô miễn cưỡng có thể nghe nhưng nửa câu sau cô trực tiếp để ngoài tai.
“Đúng bảy giờ tôi sẽ gọi điện về nhà, lúc đó em trực tiếp nghe điện.”.
An Thần cắn một miếng bánh tiếp tục bổ xung.
Tay đang lấy chén của Tô Thiển liền dừng lại một chút, không khỏi bội phục người đàn ông này, một chút đường sống đều không lưu.
Chờ An Thần đi làm, chân trước của hắn ta vừa đi, Tô Thiển liền đi theo sau bước ra ngoài.
Tô Thiển nhìn hai cánh cổng lớn xa hoa với hai con sư tử to nhịn không được liền hỏi hai người bảo vệ: “Hai con sư tử này đưa tới khi nào?”.
“Thiếu phu nhân, hai con sư tử bằng đá vẫn luôn ở đây mà.” Hai bảo vệ đồng loạt xấu hổ.
Tô Thiển nhanh chóng khép miệng, thật ngượng ngùng, ở đây một năm mà không chú ý tới hai con sư tử khổng lồ này, điều này thật làm cho người ta buồn bực.
Nhiễm Mạn còn đang đi làm, Tô Thiển quyết định tới một công ty quảng cáo xin phỏng vấn, đối phương yêu cầu bằng cấp khoa chính quy, trình diện xong mới phát hiện, người phỏng vấn tới không ít, người người đều trang điểm xinh đẹp như mỹ nữ.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc