Bà Xã Ngoan Nào - Chương 06

Tác giả: Thiên Diện Tuyết Hồ

... làm người phụ nữ của anh sẽ có cảm giác không an toàn ...
​An Thần tắm nước lạnh, sau đó lấy một ly vang đỏ theo thói quen.
trên bàn, điện thoại vang lên, An Thần tao nhã buông cái ly, ngón tay thon dài nhẹ nhàng nhấn phím: “Tử Nhiên?”.
“Anh, em đã về nước, buổi tối công ty tổ chức dạ hội, anh đến nhé?!”.
Bên kia, Lâm Tử Nhiên đi tới sô pha, híp nửa con mắt.
“Được, nói địa chỉ cho anh.”.
Tắt điện thoại, An Thần phân phó người giúp việc lấy ra bộ đồ tây màu vàng nhạt để thay.
Thân hình thon dài cao 185cm không mất đi vẻ khỏe mạnh nam tính, khuôn mặt lạnh lùng sắc nét, mị lực bắn ra bốn phía, đôi mắt toát ra vẻ cuồng ngạo khí thế,… Nhất định yến hội là buổi biểu diễn dành riêng cho anh.
Anh vừa từ ngoài cửa tiến vào liền hấp dẫn ánh mắt của vô số cô gái, chỉ có hai người ngoại lệ.
Tô Thiển cùng Nhiễm Mạn thiếu chút nữa cắn phải đầu lưỡi, Tô Thiển kéo tay áo Nhiễm Mạn: “Thái hậu nương nương, người quả nhiên rất độc ác.”.
Nhiễm Mạn ủy khuất chớp chớp đôi mắt to, cô không biết vị đại thần này có mối quan hệ gì cùng công ty các cô mà lại xuất hiện ở đây. Hơn nữa đây là nội bộ công ty tụ hội.
Tô Thiển không được tự nhiên lập tức trấn tĩnh lại, bọn họ hiện tại không còn quan hệ, không cần nói thêm gì nữa.
An Thần vừa vào cửa liền thấy Tô Thiển, chỉ thấy cô đầu tiên là khi*p sợ, sau đó kích động, lại bình tĩnh, trước sau chỉ có mười giây, sắc mặt biến hóa thật nhanh.
An Thần nhìn lướt qua những người đang ngồi, mỗi người quần áo tươi sáng trang điểm đẹp đẽ, nghiêm chỉnh giống nhau cho thấy là người thuộc giới thượng lưu.
“Anh, như thế nào mà không mang chị dâu tới đây, nghe nói rất đẹp. Anh sẽ không keo kiệt tới mức đem mĩ nhân để trong biệt thự, ngay cả xem cũng không cho bọn em xem chứ?”
Tử Nhiên lấy một ly rượu đưa cho anh, nửa đùa nửa thật.
An Thần nhìn người nào đó không thèm đặt anh vào mắt, hơi hơi nhếch môi: “cô ấy đang giận dỗi anh.”.
Tử Nhiên hiểu ra, khóe miệng cười cười: “Anh à, làm người phụ nữ của anh sẽ có cảm giác không an toàn.”.
An Thần khinh thường bĩu môi, không an toàn là như thế này sao?
“Tiểu Tô Tô, nếm thử tiểu mật quất này xem, thật ngọt.”. Nhiễm Mạn bóc một múi quýt đưa tới bên miệng Tô Thiển.
Tô Thiển cũng không được tự nhiên hé miệng ăn múi quýt.
“Ơ, chị Mạn, vị mỹ nữ này là?”. Vương Khâm đi tới ngồi bên cạnh Tô Thiển, nhìn về phía Tô Thiển với ánh mắt lóe lóe toàn ánh sáng.
“Xin chào, tôi là Tô Thiển.”.
không đợi Nhiễm Mạn giới thiệu, Tô Thiển liền thân thiện giơ tay ra làm quen.
“Tô Thiển sao, tên thật đặc biệt, rất dễ nghe.”. Vương Khâm lôi kéo tay Tô Thiển thật lâu: “Tên tôi là Vương Khâm.”.
Tô Thiển xấu hổ định rút tay lại, lại thấy người ta nắm thật chặt, có chút đau đau.
Đáy mắt An Thần hiện lên một tia tức giận, bước nhanh tới, rất tự nhiên lôi lại tay Tô Thiển, lại nắm tay Vương Khâm: “Xin chào, tôi là An Thần.”.
“Xin chào…”.
Vương Khâm có chút không hiểu, An Thần - đại tổng tài của tập đoàn xuyên quốc An thị vì sao đột nhiên hướng tới mình - một nhân viên nho nhỏ chào hỏi? (đầu đầy dấu hỏi chấm^-^).
An Thần gật đầu, đôi lông mày hơi nhíu lại.
Tử Nhiên cũng thấy Tô Thiển, cảm giác đầu tiên là kinh diễm, cảm giác thứ hai là báo động…
“Xin chào, tôi là Lâm Tử Nhiên.”.
Tô Thiển buồn bực vươn tay ra, thật kỳ quái, hôm nay cô quả thật giống như có vận đào hoa: “Tô Thiển.”.
Tử Nhiên nghĩ nghĩ, Tô Thiển, không phải vợ của An Thần sao?
Ánh mắt Tử Nhiên lướt qua hai người nhưng không phát hiện có gì khác thường, hé miệng cười yếu ớt, có lẽ là cùng tên mà thôi.
“Tô tiểu thư là nhân viên của công ty chúng tôi sao?”.
Vừa nghe Lâm Tử Nhiên hỏi, Tô Thiển ngây cả người. cô không muốn nói dối, làm sao đây? Tới làm gì! Chẳng lẽ lại ăn ngay nói thật là đến ăn cơm chùa?
Nhiễm Mạn giật mình mở to miệng, từng bước tiến lại: “Là như này, Tô Thiển chuẩn bị vào công ty chúng ta nên hôm nay tôi muốn mang cô ấy tới làm quen.”.
Lần này, mấy người còn lại đều ngây ngẩn người, Tô Thiển hận không thể lấy kim găm vào miệng Nhiễm Mạn mấy châm. không nói tới cô không định tới công ty này, nhìn người nào đó ánh mắt khác thường, cô càng thêm không có khả năng tiến vào.
“Hoan nghênh, công ty chúng tôi thiếu chính là những người như cô, mỹ nữ tài đức vẹn toàn, chờ mong cô gia nhập.”. Tử Nhiên lấy một ly vang đỏ cho cô, rồi tự nâng ly của mình lên uống cạn.
Tô Thiển mỉm cười, hơi nhấp một ngụm, cô không thể uống rượu, cũng mặc kệ có vào làm hay không, cô vẫn giữ lễ uống một chút, đây là đạo lý.
Vương Khâm không ngốc, nhìn sếp mình có hứng thú với vị mỹ nữ này liền phẫn nộ ngồi sang một bên, cùng những phụ nữ khác liếc mắt đưa tình.(Sặc, thật biến thái)
“Thần ca ca…”.
một giọng nữ nũng nịu vang lên, mọi người trong phòng đều nhìn qua.
Chỉ thấy một giây sau, một người lắc lắc eo nhỏ uốn éo đi vào.
“Tiểu Tô Tô, mình đã từng thấy phụ nữ đi lại uốn éo thắt lưng nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy ngay cả ௱ôЛƓ cũng uốn éo.”. Nhiễm Mạn buồn bực nói thầm vào lỗ tai Tô Thiển.
Toàn thân Tô Thiển cũng nổi lên đầy da gà, thật không được tự nhiên.
“Thần ca ca, người ta đã trở về vài ngày rồi mà cũng không đến xem người ta, người ta ở nước ngoài vài năm vẫn luôn nhớ tới Thần ca ca đó.”.
Tử Nhiên nhịn không được nhíu mày: “Tử Nịnh, là con gái phải chú ý một chút.”.
Lâm Tử Nịnh là em gái của Lâm Tử Nhiên, từ nhỏ đã thích An Thần, một năm trước nghe nói An Thần kết hôn đã náo loạn vài lần đòi tự sát.
“Lâu rồi không gặp, em dạo này vẫn khỏe chứ?”. An Thần cố ý vặn vẹo ý tứ của Lâm Tử Nịnh, mặt như cũ cũng không có một chút biểu cảm.
Trong lòng Tô Thiển nhịn không được muốn cười, tên này đối với ai cũng phóng phong tình.
“Thần ca ca, nơi này thật ầm ĩ, chúng ta tới nơi khác nói chuyện đi.”. Tử Nịnh không để ý, kéo tay An Thần định lôi anh ra ngoài.
An Thần không dấu vết né tránh tay Lâm Tử Nịnh, vẻ mặt vẫn đạm mạc như trước, quay đầu nhìn chằm chằm Tô Thiển.
Tô Thiển nhịn không được rùng mình, anh ta có ý gì?
một loại cảm giác không ổn nảy sinh trong lòng. Kéo tay Nhiễm Mạn: “Mạn Mễ, theo mình vào toilet.”.
“Vợ à, đừng náo loạn nữa, chúng ta về nhà đi.”.
Đột nhiên một câu, không chỉ dọa Tô Thiển sững sờ tại chỗ không biết phải làm sao mà ngay cả căn phòng ồn ào, náo nhiệt nháy mắt lặng ngắt như tờ.
“Chị…chị dâu??”.
Tử Nhiên thiếu chút nữa đánh rơi ly rượu, cô ấy thật sự là vợ của An Thần???
Mặt Tô Thiển đen trắng biến đổi không ngừng, chung quanh các cô gái khác hâm mộ, ghen tỵ thực làm cô đau đầu.
Tình huống này thực điên rồ. hắn ta muốn cự tuyệt người khác, cho nên lấy mình ra chắn gió?
“cô chính là Tô Thiển.”.
Lập tức, Lâm Tử Nịnh nhìn về phía Tô Thiển, ánh mắt mang theo chút hận ý cùng chút không cam lòng.
nói về tướng mạo cùng dáng người, Lâm Tử Nịnh cô tự nhận mình chẳng thua kém Tô Thiển bao nhiêu, nói về thời gian quen biết thì cô cùng An Thần là thanh mai trúc mã, có nhiều lợi thế hơn, vì sao Tô Thiển lại có thể gả cho Thần ca ca còn cô thì không?
Nhìn thấy hận ý trong mắt Lâm Tử Nịnh, Tô Thiển không nhịn được co rút khóe miệng, thần a, cô làm sai cái gì a?
An Thần cười như không cười nhìn Tô Thiển, đáy mắt hiện lên vẻ lo lắng. đi lên phía trước, vuốt sợi tóc xõa ra bên tai cô, hơi thở ấm áp vờn quanh tai: “Em luôn như thế, luôn muốn anh nhận sai em mới bằng lòng bỏ qua. Anh sai lầm rồi, theo anh về nhà đi.”.
không chỉ đầu Tô Thiển hiện lên ba hắc tuyến, đứng ở một bên, Nhiễm Mạn nhịn không được đầu cũng hiện lên ba vạch đen, người này cư nhiên có thể diễn trò giỏi như vậy, khâm phục.
“Được.”.
Tô Thiển lên tiếng đáp ứng, tốc độ nhanh đến mức làm người ta líu lưỡi.
An Thần nhíu mày, tâm tình tốt lên.
Tô Thiển cũng muốn nhân cơ hội này rời đi cho nên mới nghe theo lời An Thần nói.
cô vẫn tự mình hiểu được, không có một điểm lo lắng An Thần thật sự đem cô về biệt thự An gia.
Vì thế, dưới ánh mắt cực kỳ hâm mộ của các vị nữ đồng bào, Tô Thiển và An Thần cùng nhau rời đi, đương nhiên không phát hiện ra vẻ mặt Lâm Tử Nịnh khó coi tới cực điểm.
Hai người đi xuống tầng, Tô Thiển rút tay của mình lại một cách nhanh nhất, đối với anh mỉm cười: “Anh uống rượu, không nên lái xe, bắt taxi mà về.”.
Tô Thiển đón một chiếc xe, rất tự nhiên mở cửa xe.
“Anh muốn chúng mình tiếp tục hiệp ước.”. An Thần kéo lại cửa xe, phất tay…
Tô Thiển kinh ngạc không chớp mắt, không dám tin theo dõi anh: “An Thần, khế ước giữa chúng ta đã hết hạn, em giờ không nợ anh gì cả. không phải anh nghĩ thời hạn một năm quá ít, muốn đổi ý chứ?”.
Này nha, cô chỉ biết thế giới này làm gì có chuyện tiện nghi như vậy.
“Em đừng hiểu lầm, giao dịch kia đã kết thúc, giờ làm giao dịch mới, cũng như trước lương một năm là năm trăm vạn, em làm vợ anh, chỉ là không có giới hạn thời gian.”.
An Thần bước từng bước tới gần, Tô Thiển bước từng bước lui về phía sau.
“Nếu là như vậy, em có quyền nói không. An tổng, thật ngại quá, nếu không có chuyện gì thì em đi trước nha.”.
Tô Thiển cảm thấy buồn cười, giao dịch như thế một lần đã cảm thấy đủ rồi.
“Em vẫn có quyền nói không nhưng đừng quên chúng ta không làm thủ tục ly hôn nên trước giờ chúng ta vẫn là vợ chồng hợp pháp. Em vẫn cần phải làm chức trách của người vợ mà.”.
Khóe miệng An Thần gợi lên một chút cười tà ý, anh không nghĩ tới mình có thể nhớ đến lý do này.
Khóe miệng Tô Thiển hiện lên ý cười châm chọc: “An tổng, giấy kết hôn kia là giả, chuyện này anh cũng biết mà, cần gì phải nhắc tới cái này đâu.”.
Bởi vì có quan hệ tới khế ước, lúc trước An Thần trực tiếp làm giả để lừa An lão gia, cô cũng không để ý.
Nghe vậy, đáy mắt An Thần hiện lên một chút ý cười giảo hoạt, buông cánh tay cô.
“thật ngại quá, giấy kết hôn kia là thật.”.
“Nhàm chán!!!”.
Tô Thiển xoay người, không nghĩ tiếp tục nói cái chuyện không chút dinh dưỡng này nữa.
“Tô Thiển, cho dù em không đi đăng kí nhưng em cảm thấy bằng năng lực của anh sẽ không lấy được giấy đăng kí thật sao?”.
Nghe quả là có vẻ đúng, chuyện mà An Thần muốn không có gì là không thể làm được.
một câu đem Tô Thiển đánh vào vực sâu vạn trượng.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc