Bà Xã Keo Kiệt Đến Đòi Tiền - Chương 08

Tác giả: An Tĩnh

Phương Du Du với sứ mệnh cao cả đã đưa Hà An Ân đến trước phòng bệnh của Đỗ Khang an toàn, tiếp đó vỗ nhẹ lên đầu cô, chỉ nói một câu “Tôi đi mua cháo cho người bệnh ăn” rồi liền rời đi.
Tim Hà An Ân đập loạn lên, Đỗ Khang ở ngay sau cánh cửa này, chỉ cần cô mở ra là có thể nhìn thấy anh. Nhưng cũng chính trong lúc này, sự hổ thẹn trong lòng lại khiến cô do dự không dám bước lên.
Cô sợ Đỗ Khang vẫn còn giận cô nên mới không nói cho cô biết việc anh bị thương nằm viện.
Cô chán nản dựa đầu vào cánh cửa, bàn tay nhỏ bé đặt lên tay cầm, chỉ cần cô ấn nhẹ xuống là cánh cửa sẽ mở ra, thế nhưng bàn tay cô như không có lực, cửa vẫn đóng im lìm.
“Cô gái, cô sao vậy?” Đột nhiên một giọng nói trong trẻo vang lên bên cạnh cô.
Hà An Ân giật mình, liền ngẩng đầu lên, thấy một nữ y tá đẩy xe đẩy đang nhìn cô. “Không, không có chuyện gì đâu, tôi không sao, tôi đến thăm người ấy mà.”
“Là phòng bệnh của anh Đỗ phải không? Đúng lúc tôi muốn vào đổi chai nước biển, cô theo tôi vào đó đi.” Nữ y tá vui vẻ nói rồi liền mở cửa đi vào.
Cô cả kinh, ngẩng đầu lên, liến bắt gặp ánh nhìn của Đỗ Khang trong tình huống hoàn toàn không chuẩn bị tâm lý.
Đỗ Khang ngồi sát mép giường, nhìn thấy cô gái phía sau nữ y tá thì sững sờ trong chốc lát. “An Ân?”
Lẽ ra lúc này cô phải ở công ty mới đúng, thế nhưng bây giờ lại đột nhiên xuất hiện trước mặt anh, việc này có ý nghĩa gì, sao Đỗ Khang có thể không biết. Thế nên anh cứ ngồi ngây người ra, vì người phụ nữ của anh, cô gái yêu tiền như tính mạng của anh lại có thể không cần tiền thưởng mà chạy tới bệnh viện thăm anh.
“Anh Đỗ, bạn gái của anh thật dễ thương, cô ấy cứ đứng ngoài cửa không dám vào là sao vậy? Hai người cãi nhau sao?” Cô y tá vừa đổi chai nước biển vừa cười cười hỏi.
Hà An Ân nghe cô y tá nhắc đến chuyện đó liền dỏng tai lên dò xét câu trả lời của Đỗ Khang.
“Phải.” Đỗ Khang quả là vẫn còn tức giận.
Hà An Ân đứng xa xa phía cánh cửa, không dám tới gần, sau khi nghe câu trả lời của anh thì rụt vai co mình, bộ dạng như một kẻ đáng thương bị ruồng bỏ, ai nhìn cũng thấy đau lòng.
Lời nói thẳng như vậy cũng không dọa được nữ y tá, cô ấy khẽ cười. “Bạn trai bạn gái tranh cãi nhau là chuyện bình thường, cô An Ân đừng lo lắng quá. Mà cô An Ân này, bạn trai không được quá nhỏ nhen hẹp hòi, không thì bạn gái sẽ bị người khác ςướק mất là lẽ dĩ nhiên.”
Đúng là chẳng đâu vào đâu, nữ y tá rốt cuộc là giúp cô hay hại cô vậy? Hai mắt Hà An Ân ngân ngấn lệ, sợ hãi nhìn Đỗ Khang vì lời nói của cô y tá mà sa sầm mặt.
“Nhưng mà vợ chồng son có cãi cọ thì sau này tình cảm sẽ càng tốt hơn, sau nhiều năm cãi cọ với ông xã tôi rút ra được một kết luận, mọi người thấy đấy, giờ tôi và ông xã đã kết hôn, dù rằng sẽ có lúc cãi nhau nhưng tình cảm cũng rất tốt đẹp, rất hạnh phúc.”
“Thật vậy ư?” Hà An Ân không nén được tò mò liền hỏi.
“Đương nhiên rồi.” Nữ y tá thu dọn đồ đạc và nói: “Cho nên, hai người nhanh hòa giải đi, anh Đỗ cũng đừng giận nữa, anh xem bạn gái anh lo lắng đến phát khóc rồi kìa.”
Đỗ Khang liếc mắt nhìn Hà An Ân, trong đôi mắt to ấy quả nhiên ngấn lệ, dáng vẻ đáng thương nhìn anh, muốn đến gần nhưng lại sợ dáng vẻ tức giận của anh. Trái tim anh cũng theo vậy mà tan chảy, những tức giận, bất bình, không cam lòng, toàn bộ đều vì ánh mắt như giọt sương gặp ánh mắt trời mà bốc hơi hết.
Nữ y tá thấy cảm xúc của anh dần thay đổi thì nở nụ cười rồi đẩy xe đi. “Hai người trò chuyện vui vẻ nhé.”
Khi đi qua chỗ Hà An Ân, nữ y tá nói thầm vài tai cô: “Đàn ông cứ dỗ dành là sẽ ổn thôi, nếu không thì đầu giường cãi nhau cuối giường hòa nhau, chiêu này hữu dụng lắm, ông xã tôi cũng bị chiêu này dụ. Có điều phải cẩn thận chút, không được để anh ta di chuyển, chân anh ta cần dưỡng thương.”
Nói xong cô bỏ mặc Hà An Ân với khuôn mặt đỏ au như muốn té xỉu mà nhanh nhẹn rời đi.
Cửa khép lại, phòng bệnh lại chìm trong một màn yên lặng.
Đỗ Khang nhìn cô gái kia, không nhịn được mà mở miệng nói: “Lại đây.” Cô ở cách anh quá xa, thật chẳng thích, anh muốn cô lại gần mình hơn, càng gần càng tốt.
Hà An Ân nhìn anh dường như không còn tức giận nữa, tuy rằng trong lời nói còn có chút bực bội nhưng Hà An Ân hoàn toàn không để ý đến, liền từ từ bước tới, đến bên giường của anh thì dừng lại, giống như con thú cưng bé nhỏ ngoan ngoãn mà nhìn anh, khiến trái tim anh ngày càng mềm nhũn, nhuyễn đến nát bét.
Thật là, đã định làm mặt giận một tuần mà ở trước mặt cô gái này, bao dự tính đều hỏng hết, hơn nữa anh còn phát hiện ra, tức giận với cô cũng là làm khó mình, nội thương ngày càng nghiêm trọng.
“Sao lại đến đây?”
“Sao anh nằm viện mà không nói cho em biết? Nếu không vì phát hiện hôm nay anh không đi làm mà đến hỏi Tiểu Trần, em còn không biết hóa ra anh đã nằm viện hai ngày rồi.” Không nói tới thì thôi, vừa nhắc đến hai mắt cô đã đẫm lệ, nước mắt tuôn trào như đê vỡ.
“Vì nguyên nhân này mà ngay cả một nghìn đồng tiền thưởng em cũng không cần sao?” Nói không cảm động là giả, cô gái này ngay cả tiền là thứ cô yêu nhất cũng không cần nữa, anh vui vẻ đến mức ngay cả tia bất mãn cuối cùng cũng đã biến mất.
“Đúng vậy.” Chuyện đã đến mức này, cô sao còn tâm tư mà nghĩ đến một nghìn đồng nữa, cô gật đầu trả lời.
“Hà An Ân, em thật có tiến bộ, lúc trước vì hai trăm đồng mà đòi nợ anh trước mặt mọi người, hôm nay lại đến bệnh viện thăm anh mà bỏ mất một nghìn đồng tiền thưởng.” Anh cố tình trêu ghẹo cô, muốn cô cười thật to, ít nhất cũng khiến cô không nhìn anh bằng đôi mắt đẫm lệ ấy nữa, làm anh thấy mà đau lòng.
Nghe anh nói vậy, cô không hề có chút vui vẻ, ngược lại còn hỏi khó anh: “Sao anh lại bị thương? Nhập viện mà không nói cho em biết. Em đến chăm sóc cho anh không được sao? Anh không muốn gặp lại em sao?” Việc này khiến cô cảm thấy vô cùng khó chịu.
Đỗ Khang than thầm trong lòng, anh biết nếu không nói cho rõ ràng, cô nhất định sẽ khóc.
Anh thích nhìn gương mặt cô đầy nước mắt, nhưng chỉ là khi hai người hoan ái mãnh liệt, cô vì không chịu được sự nhiệt tình của anh mà rơi lệ, còn lúc khác, anh không muốn nhìn thấy nước mắt của cô dù chỉ một chút.
“An Ân, em thật sự nghĩ là anh coi em như người ở sao?” Câu hỏi của anh khiến cô ngạc nhiên. “Sao anh lại nói vậy?”
“Những lời của anh ta nói vào hôm đó khiến anh nghĩ đi nghĩ lại rất lâu. Em biết không, ngay từ đầu anh đã lừa em đến giúp anh quét dọn, lại còn vì em thỉnh thoảng không muốn dọn dẹp mà lấy hợp đồng ra uy Hi*p em, còn muốn em nấu cơm cho anh ăn. Cho nên An Ân, nói cho anh biết, em thật sự nghĩ là anh coi em là người giúp việc sao?”
Cho tới nay, cuộc tình nay đều do anh nắm quyền chủ động, anh chưa bao giờ nghe thấy cô nói không đồng ý, dù là nửa câu, ngoài việc cô thường than phiền thói quen lôi thôi của anh khiến cô thu dọn đến mệt ૮ɦếƭ đi được.
“Đỗ Khang, anh sẽ cùng người giúp việc… làm chuyện đó sao?” Hà An Ân không đáp mà hỏi lại, có điều hai chữ lên giường cô thẹn thùng không nói nên lời, chỉ có thể dùng từ “chuyện đó” để biểu đạt.
“Chuyện đó?” Người đàn ông thông minh đột nhiên chậm hiểu hết mức.
“Chính là chuyện đó đó.” Hà An Ân sốt ruột nói.
“Chuyện đó là chuyện gì cơ?” Anh vẫn cảm thấy khó hiểu.
“Đỗ Khang, anh thật đáng ghét.” Cho rằng anh đang đùa giỡn mình, cô tức giận, đập vào иgự¢ anh một cái.
Cú đập nhẹ hều, cũng vì cô vừa xấu hổ vừa giận dỗi, anh bỗng hiểu ra “chuyện đó” là chuyện gì.
Anh nắm chặt bàn tay nhỏ bé trên иgự¢ mình. “An Ân, em đang ngượng thật kìa.” Đã coi như là vợ chồng, cô lại không nói nên lời hai chữ lên giường. Chậc, là vì anh dạy dỗ chưa tới nơi tới chốn ư?
“Anh đừng đánh trống lảng, mau trả lời câu hỏi của em.”
“An Ân, anh không phải người thích quan hệ lung tung, em biết mà, phải không?” Anh nhìn về phía cô đầy uy Hi*p, chỉ cần cô dám nói không, anh liền cắn cô ngay.
Hà An Ân nghĩ một hồi rồi gật đầu. Quả thật, Đỗ Khang luôn kín kẽ trong chuyện nam nữ, tới nay chưa từng có scandal với người phụ nữ nào, anh chỉ háo sắc với cô.
“Cho nên người anh muốn chỉ mình em, cũng đơn giản là vì em nên anh mới có thể cùng em… làm chuyện đó.” Anh cố tình trêu chọc vốn từ vựng của cô.
Biết là anh cố ý, Hà An Ân dẩu đôi môi nhỏ nhắn lên, trừng mắt nhìn anh tỏ vẻ không vừa ý, thế nhưng trong lòng lại thấy phấn khích vì lời nói của anh.
Bởi vì là cô, cũng chỉ vì cô thôi.
Sự tự tôn của con gái được lấp đầy khiến cô vô cùng vui vẻ. “Nếu đã thế, em cũng chưa từng nghĩ như vậy, chưa từng cảm thấy anh coi em là người giúp việc.”
“Đương nhiên, anh chỉ đang thực hiện kế hoạch đào tạo vợ mà thôi.” Anh dương dương đắc ý, gật gù nói: “Em đã quên là em từng nói vợ tương lai của anh cần có những điều kiện gì sao?” Anh kéo cô về phía mình, dùng chóp mũi cọ cọ vào chóp mũi cô.
Cần có những điều kiện gì? Hà An Ân suy nghĩ thật cẩn thận, rốt cuộc thì mình đã đánh giá gì về vợ tương lai của Đỗ Khang nhỉ?
Thấy cô không nghĩ ra, anh xấu xa dán sát vào tai cô: “Em nói, vợ của anh chắc chắn sẽ rất đảm đang, điểm này thì em đã làm được, bà xã.”
Hơi thở đàn ông nóng ấm phả vào vành tai mẫn cảm làm Hà An Ân sắp thở hổn hển thành tiếng, có điều lời cảnh báo của nữ y tá làm cô lập tức hoàn hồn lại, vươn tay đẩy mặt anh ra. “Anh đừng có làm bậy, chân anh còn bị thương đó.” Xong cô nghĩ nghĩ, lại thấy không đúng lắm. “Còn nữa, em không phải là bà xã của anh, anh đừng có gọi lung tung.”
“Không phải bà xã của anh? Vậy hôm ấy ai đã nói chúng ta sắp kết hôn trước mặt nhiều người thế? Em nói xem, ai vậy ta?” Đỗ Khang nheo mắt lại, không dễ gì bị đẩy ra.
“Hôm đó, hôm đó là do bất đắc dĩ thôi. Hơn nữa… em cũng tưởng là anh lấp liếm cho em thôi chứ.” Thoáng ý thức được anh nói câu này là có ý gì, Hà Ân Ân hơi mừng thầm, lại hơi hồi hộp, hơi lúng túng.
Bọn họ qua lại còn chưa tới một năm mà anh đã định kết hôn rồi, thế có phải nhanh quá không? Lỡ như anh đột nhiên phát hiện ra cô không phải là người anh thích nhất, yêu nhất thì làm sao đây? Trong đầu cô nhanh chóng hiện lên những kết quả không hay, khiến cô càng nghĩ càng cảm thấy không thể để cho anh nói lời cầu hôn được.
“Sao anh lại bị thương vậy?” Cô bối rối vòng sang chuyện khác, rồi dời mắt sang chỗ khác. Không ngờ khi ánh mắt cô chạm vào cái chân bị bó bột của anh thì cô liền cảm thấy đau lòng. “Đang yên đang lành mà sao lại như vậy? Bác sĩ có nói khi nào mới được tháo bột ra không?”
Khả năng lảng tránh vấn đề của cô thật sự rất kém, vì mọi năng lực của cô đều tập trung vào chuyện làm sao để kiếm tiền, làm sao để dành tiền, tiết kiệm tiền. Hơn nữa có lẽ cô đã đoán được tính toán của anh cho nên mới cố gắng lảng sang chuyện khác như vậy.
Có điều Đỗ Khang là ai chứ? Tuy anh đã tức giận rồi nhưng ngoài mặt vẫn không thể hiện ra, rất kiên nhẫn giải thích với cô: “Cái chân này là bị Dương Thiếu Đình đá nứt đấy.”
“Anh ta đá anh? Anh ta đá anh khi nào?” Hà An Ân khó mà tin được, cứ tưởng là sau khi cô đi thì Dương Thiếu Đình mới đi tìm Đỗ Khang, đá gãy chân anh.
“Em không thấy sao?” Nghe được điểm mấu chốt, Đỗ Khang nheo mắt lại. “Trước khi anh đấm anh ta, anh ta đã dùng chân đá vào anh trước nên anh mới đánh trả.”
“Em… lúc ấy em không nhìn thấy. Nếu em mà thấy thì em tuyệt đối không đi đỡ anh ta đâu. Anh ta thật là, thật là quá đáng mà.”
Hà An ân cực kỳ hối hận, nếu lúc ấy cô biết Dương Thiếu Đình ra tay trước thì cô chẳng những không đi đỡ anh ta mà còn đá cho anh ta mấy cái để báo thù cho Đỗ Khang.
Lúc này Đỗ Khang mới biết lần này mình ghen tuông vớ vẩn biết bao.
“Để em gọi điện thoại cho dì Dương, không ngờ anh ta dám đá anh nứt xương chân.” Cô chỉ biết nghĩ cho anh nên hoàn toàn quên mất vết thương trên mặt Dương Thiếu Đình cũng không nhẹ. Vết sưng tím ấy sẽ không dễ gì tan hết trong vòng mười ngày nửa tháng.
“Được rồi được rồi, đừng có gọi.” Anh chặn bàn tay đang móc điện thoại của cô lại. “Chẳng phải anh đã đấm anh ta một phát rồi sao? Thế thì không ai nợ ai cả.”
“Nhưng anh phải nằm viện nè.”
“An Ân, ông xã nằm viện nên em đau lòng đúng không?” Anh đổi cách khác để dỗ cô.
“Anh, anh đâu phải là ông xã của em chứ.” Hà An Ân quay mặt đi, phản bác.
“Sao lại không phải? Em đã nói trước mặt mọi người là…” Anh tiếp tục lấn tới, chuẩn bị vòng trở lại vấn đề mà cô vừa lảng tránh.
Nhưng lần này, Hà An Ân lại tiếp tục tránh né: “À, anh có đói bụng không? Du Du nói đi mua cháo cho anh rồi. Tuy em có nấu cơm trưa cho anh nhưng anh ăn thanh đạm chút thì hay hơn. Sao Du Du đi lâu thế mà còn chưa về nhỉ? Anh đợi một chút, em gọi điện thoại cho cô ấy, hỏi xem cô ấy đang ở đâu.” Cô nói một lèo, thậm chí còn ra ngoài né tránh.
“Hà An Ân, em đúng là vẫn chưa biết ngoan ngoãn.” Nhìn theo bóng lưng như đang chạy trốn ấy, Đỗ Khang khẽ mỉm cười, nụ cười gian xảo như thợ săn nhìn thấy con mồi.
Hà An Ân cứ tưởng là chạy trốn thì sẽ ngăn được Đỗ Khang, thế thì quả là ngây thơ. Việc cô trốn tránh chẳng những không giúp gì được cho cô mà ngược lại, còn khiến cô phải chịu sự trừng phát khiến sau này hối hận không ngừng.
Hà An Ân đứng sau cánh cửa bỗng rùng mình một cái, sau lưng tự dưng thấy ớn lạnh.
Chậc, lạnh quá, lạnh quá!
Tháo bột ra, tập luyện để khôi phục một cách hoàn toàn, Đỗ Khang phải mất thời gian cả tháng trời. Trong thời gian này, Hà An Ân phát huy tiềm chất vợ hiền được đào tạo lâu ngày, chăm sóc anh hết sức cẩn thận, từ quét dọn ổ chó của anh cho tới sắc thuốc cho anh bổ dưỡng, không gì là không làm.
Điều duy nhất khiến Hà An Ân cảm thấy lạ chính là cái người mà trước đây, chỉ cần họ ở chung với nhau thì gần như sẽ đè cô ra giường tự nhiên lại không ᴆụng đến cô trong suốt một tháng trời. Hôn thì có hôn, nhưng chỉ là nụ hôn thoáng qua theo phép lịch sự, hơn nữa còn là hôn lên trán.
Kỳ lạ thật, đúng là khác thường, khác thường đến nỗi khiến Hà An Ân cảm thấy nguy hiểm. Thế nhưng nguy hiểm kiểu gì thì Hà An Ân lại không thể nói được.
Lau cánh cửa lần cuối cùng, nhìn cánh cửa sáng bóng lấp lánh, trong lòng cô cảm thấy hết sức tự hào và tự thưởng cho mình một tràng pháo tay. Cô hớn hở xách dụng cụ, quay người lại định vào nhà vệ sinh đổ nước bẩn đi.
Nhưng vừa xoay người lại, suýt chút nữa là cô bị sự xuất hiện đột ngột của Đỗ khang làm giật mình mém xỉu. Cô thả mấy thứ trong tay xuống, đè lên trái tim đang nhảy thình thịch của mình, trách anh: “Anh làm em giật mình đấy. Anh có biết có khi hù quá sẽ làm ૮ɦếƭ người không? Lần sau đừng có thế nữa.”
“Làm em giật mình sao? Anh sờ thử xem nào.”
Anh vươn tay ra sờ lên иgự¢ cô, dáng vẻ rất nghiêm túc như chỉ muốn sờ thử xem tim cô đập nhanh cỡ nào mà thôi, nhưng Hà An Ân bị anh ôm thì lại cảm thấy bàn tay háo sắc kia đang xoa nắn иgự¢ cô.
Cảm giác tê dại suốt một tháng không gặp bỗng truyền tới khiến cô không nén được mà rên lên, nhưng nhớ tới việc mình vừa quét dọn xong, cả người toàn là mồ hôi thì cô đành phải giãy giụa uốn éo, định thoát khỏi sự trêu chọc của anh. “Đừng… trên người em toàn là mồ hôi và bụi bẩn không à.”
“Vậy anh tắm cho em.” Kìm nén suốt một tháng trời, làm hòa thượng suốt cả tháng, chủ yếu là muốn để xương cốt mình lành hẳn, như thế mới có thể muốn làm gì thì làm, nhưng nhịn suốt một tháng đúng là khó chịu mà.
Nhìn người con gái mình yêu cứ lượn lờ trong nhà mình, thỉnh thoảng còn vểnh ௱ôЛƓ lên lau cái này, chùi cái kia, suýt nữa là anh không kiềm nổi thú tính, muốn đè cô xuống, bắt cô phải khóc lóc van xin. Bây giờ chân anh đã khỏi hẳn, chạy nhảy hay lảm gì cũng không đau nữa, cho nên anh không thể kiềm chế được, vác cô vào nhà tắm luôn.
“Đừng mà đừng mà, em tự tắm là được.” Cô cứ né qua né lại, kiên quyết không cho anh tắm giúp cô. Cho dù hai người đã rất thân mật nhưng cô còn chưa chuẩn bị tâm lý để anh tắm cho cô, vẫn không muốn để anh tìm hiểu mình một cách triệt để.
Bốp một tiếng, tay anh vỗ lên cái ௱ôЛƓ tròn trịa kia. “Ngoan đi nào, nếu không anh làm liền bây giờ đó.” Lần này mà làm, đương nhiên là không để cô trốn tránh gì được nữa.
“Anh ăn Hi*p em.” ௱ôЛƓ bị đau làm cô ấm ức lên án anh.
“Ăn Hi*p em đó thì sao.” Anh cũng chỉ ăn Hi*p một mình cô.
Đặt Hà An Ân xuống xuống đất, Đỗ Khang nâng mặt cô lên, nhìn thật sâu vào đôi mắt to anh thích nhất, rồi vén những sợi tóc đang dính trên mặt cô ra sau, đầu ngón tay lướt dọc theo những đường nét trên gương mặt cô, nhẹ nhàng vuốt ve từ hai bên má cho tới cổ.
Mắt anh không rời khỏi mặt cô một giây nào, đôi mắt sâu thẳm vẫn nhìn vào đôi mắt trong veo của cô, chăm chú đối diện. Hà An Ân cảm thấy dù chưa mở nước ấm nhưng không khí trong phòng tắm đã bắt đầu nóng lên, làm cô hít thở có chút khó khăn, đầu óc cũng có chút mơ màng.
Mặt anh dần dần kề sát cô, cô không tự giác mà hé mở cánh môi, làm như đang đợi hơi thở nóng bỏng của anh. Nhưng khi cô nghĩ anh sẽ hôn cô, anh lại chậm rãi lui ra, đưa tay khóa trái cửa phòng tắm lại.
Bây giờ Hà An Ân đã không thể suy nghĩ, chỉ có thể thừ người ra nhìn anh lại từng bước tiến đến gần cô, tim đập thình thịch. Bây giờ Hà An Ân cảm thấy trong phòng tắm quá yên tĩnh, tất cả chỉ có tiếng tim đập của cô.
Đỗ Khang đến gần cô, hai tay vừa nhẹ nhàng lại chậm chạp khẽ vuốt trên lưng cô, bỗng anh hơi dùng sức, nhấc cô đặt lên trên bồn rửa tay được làm từ đá hoa cương.
Anh vô cùng chuyên chú nhìn cô, đôi mắt lướt qua từng thớ da thịt của cô, ánh nhìn say mê táo bạo, giống như đã lột hết quần áo trên người cô. Dưới ánh mắt như vậy, cho dù tay anh còn chưa chạm vào cô, Hà An Ân đã muốn thở dốc thành tiếng, vang vọng trong phòng tắm rộng lớn, nghe có vẻ cực kì ám muội.
Trong phương diện này, Đỗ Khang cũng không phải là một người đàn ông có kiên nhẫn tạo dựng không khí mập mờ. Anh luôn giống một ngọn lửa, hừng hực mà dẫn dắt cô, cho đến khi thiêu đốt gần như không còn gì thì mới dừng lại. Tiết tấu chậm khác thường này, cách khiêu khích từ tốn này khiến cô cực kì nhạy cảm, lỗ chân lông toàn thân đều nở ra.
Bàn tay to trượt từ vai cô xuống đến thắt lưng, từ vạt áo dưới chậm rãi vén áo của cô lên. Cô không tự giác kẹp chặt hai khuỷu tay, ngăn cản động tác của anh. Nhưng anh lại khẽ vuốt chỗ thắt lưng cô, lòng bàn tay nóng ấm khiến cô đầu hàng rất nhanh, thả lỏng thân mình cho anh tiếp tục vén cao quần áo.
Rất nhanh, anh liền vứt nó xuống đất. Nếu là bình thường, Hà An Ân nhất định sẽ lên tiếng trách cứ anh, hay là dạy bảo anh phải đặt đàng hoàng, muốn giặt phải sắp xếp thả vào giỏ đựng đồ giặt, vân vân… Nhưng giờ phút này, cô hoàn toàn không có cách nào phản kháng anh
Đôi mắt đen sâu thẳm nhìn chằm chằm vào vùng иgự¢ nở nang được vây trong áo lót màu trắng kia. Cô tuy nhỏ nhắn, nhưng chỗ này lại không nhỏ chút nào, làm cho anh vừa lòng lại yêu thích không buông tay. Nhờ gương sau lưng cô, đầu ngón tay anh tìm được khóa áo lót, gỡ một cái, áo lót liền bung ra
Lực ép trước иgự¢ đột nhiên buông lỏng, cô đưa tay định ôm lấy иgự¢, nhưng anh lại cầm lấy tay cô, không cho cô che đi cảnh đẹp nơi đó. “Đừng che, An Ân, cho anh xem, anh muốn xem.” Tiếng nói khàn khàn vang lên bên tai, như có ma lực, tiếp đó cô rốt cuộc không thể nhúc nhích.
Cô xấu hổ nhắm mắt lại, trong bóng đêm, giác quan của cô càng thêm nhạy bén, có thể cảm giác ánh mắt của anh dừng lại ở nụ hoa trên иgự¢ cô, nụ hoa từng bị anh đùa bỡn, nếm qua mùi vị khoái hoạt bởi vậy có hơi nở rộ, cơ thể cô cũng dần dần ửng hồng vì tình dục.
Đẹp, thật sự rất đẹp. Dáng vẻ nhắm mắt của cô tựa như tế phẩm thuần khiết nhất, chờ anh đến nhấm nháp, mà anh cũng không nhịn được nên tiến tới, môi hé ra, ngậm lấy nụ hoa mê người đến cực điểm kia, cảm giác người con gái trước người như bị điện giật, thân mình cứng ngắc.
Môi anh cũng nhếch lên thành một nụ cười xấu xa, cố ý ở bên tai cô nói nhỏ: “Nó có vẻ mằn mặn, do mồ hôi sao?”
Cô giật mình, vội vàng mở mắt ra, đối diện đôi mắt đen xấu xa của anh, cái miệng nhỏ đang chu mím lại, hơn nửa ngày đều không trả lời được. Bởi vì hôm nay cô quét tước nhiều chỗ, cho nên dù có điều hòa, cô vẫn đổ mồ hôi. Cô cảm giác mình xấu hổ đến mức sắp bốc cháy.
“An Ân, anh giúp em tắm rửa trước được không?” Về cơ bản, anh không bài xích vị mồ hôi của cô chút nào, nó không quá nồng, anh mới nếm thử một cái, làm anh không nhịn được lại tiếp tục nếm, thậm chí là cắn ʍúŧ trên đường ôm lấy cô đi về phía bồn tắm.
Bị anh ôm bên người, cô hoàn toàn không có chỗ trốn, chỉ có thể ôm đầu anh, rồi phát ra từng tiếng thở dốc trong khi anh cắn ʍúŧ, nơi kín đáo kia cũng dần dần thấm ướt vì động tác của anh. Cô kẹp chặt hai chân, không muốn anh phát hiện ra bí mật nho nhỏ xấu hổ, lòng thì nghĩ nếu lát ngâm vào nước là có thể nói đó là do nước.
Nhưng mà cô đã xem nhẹ tên đàn ông bỉ ổi này. Sau khi nhấm nháp hai nụ hoa trước иgự¢ cô, anh thả cô vào bồn tắm, còn mình thì đứng ngoài, bắt đầu ૮ởเ φµầɳ áo phía dưới của cô. Quần ngoài cởi dễ dàng, cho nên cô cũng rất phối hợp mà nâng chân lên, khi đến ҨЦầЛ ŁóŤ thì lại thấy thẹn.
Bởi vì ҨЦầЛ ŁóŤ nhỏ của có đã có dấu vết động tình, chỉ cần cô vừa nhấc chân, anh cởi ra là có thể thấy rành rành, cho nên lúc này đây cô không chịu nhấc chân cũng không cho anh cởi. “Cái này… Em tự làm.”
Chỉ cần cô cởi rồi lập tức ném vào giỏ đồ giặt, anh sẽ không phát hiện ra.
Phản ứng của Đỗ Khang không phải là buông tay, mà lại một lần nữa Lเế๓ láק cơ thể cô. Có điều lúc này đây, không phải hai nụ hoa tươi tắn trước иgự¢ cô mà là bắt đầu từ cần cổ đi xuống, Lเế๓ láק chiếc rốn xinh xắn, cho đến khi cô không còn sức ngăn cản động tác của anh, anh mới kéo vật che đậy còn sót lại trên người cô xuống.
Anh mỉm cười, bởi anh thấy được dấu vết cô đã động tình.
Cô cực kì ngượng ngùng, nên lại nhắm mắt không dám nhìn anh. Cô cũng không biết, vì sao mỗi lần anh chạm vào cô, thân thể cô sẽ có phản ứng nhanh như vậy.
Nhìn cô xấu hổ đến như vậy, Đỗ Khang không nói gì nữa, anh sợ nói thêm gì đó, chính mình sẽ không nhịn được mà yêu cô ngay trong bồn tắm, lúc đó chuyện anh muốn cô đồng ý sẽ bị đập tan.
Không sai, nhịn lâu như vậy, làm như không có chuyện gì lâu như vậy, đơn giản là muốn ép cô đồng ý lời cầu hôn của anh. Đàn ông cầu hôn, có người phụ nữ nào không vui đến nỗi lập tức đồng ý ngay? Nhưng khi anh cố tình cầu hôn vài lần, nữ diễn viên chính của anh hết trốn tránh lại trốn tránh, anh tuyệt đối không thể không cho cô trốn thêm lần nữa, cho nên hôm nay anh sẽ bắt lấy cô.
Mở nước ấm từ vòi sen, anh bắt đầu cẩn thận giúp vợ tương lai của anh tắm. Nhưng nhìn thấy thân mình như ngọc trước mắt, nụ hoa có màu sắc tuyệt đẹp trước иgự¢, bụng bằng phẳng trắng như tuyết, đôi chân thon dài thẳng tắp, còn có chỗ bí ẩn mất hồn ẩn chứa giữa hai chân, đều lần nữa khiêu khích lý trí của anh.
Bàn tay vốn chỉ đơn thuần giúp cô tắm rửa dần dần lại không hề đơn giản, người con gái đứng trong bồn tắm chân đã sắp không đứng vững nữa, anh lại rất xấu xa, cố ý làm chuyện xấu này kích thích cô, cơ thể cô đã ở trong một trạng thái cực nhạy cảm, chỉ thiếu một chút kích thích, sẽ đến cao trào đẹp nhất kia.
Cho nên khi anh cầm vòi sen đến giữa hai chân cô giúp cọ rửa nơi bí ẩn kia, rốt cuộc cô không chịu đựng được nữa, hét lên một tiếng rồi đạt đến cao trào, và mềm nhũn ra, ngã vào vòng tay anh.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc