Bà Xã Đừng Chạy - Chương 51

Tác giả: Đô Đô Lang

“Anh nói rõ ràng cho em, đây là cái gì!” Tân Đồng tức giận ném hai hộp thuốc tới trước mặt Trâu Thần.
Ánh mắt Trâu Thần chợt lóe, theo bản năng xoa xoa mũi “Tђยốς tгáภђ tђคเ cùng với canxi.” Mắt thấy chuyện sắp bại lộ, anh cũng không né tránh, hễ hỏi thì trả lời, thái độ cực kỳ tốt.
“Hai loại thuốc, sao em uống lại cảm thấy có cùng một mùi vị!”
“Vợ yêu, thật ra thì, uống Tђยốς tгáภђ tђคเ rất có hại cho sức khỏe, sao anh có thể đặt em vào nguy hiểm chứ? Còn canxi, chua chua ngọt ngọt, không chỉ bổ sung canxi, hơn nữa còn tăng sức đề kháng cho cơ thể, thật tiện dụng.”
“... ...” Cô bị anh làm cho tức nói không nên lời, im lặng một lúc lâu mới nói ra một câu “Vậy lần sau anh phải dùng biện pháp phòng tránh!” Không biết là vì anh hay bởi chính câu nói của mình làm cho xấu hổ, khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên đỏ bừng.
Nhìn bộ dáng vừa tức vừa xấu hổ của anh, hầu kết anh theo bản năng trượt xuống, đôi mắt nóng rực nhìn chằm chằm cái miệng nhỏ nhắn của cô, nhưng lại làm bộ dáng hoàn toàn nhận sai “Lần sau không làm như vậy nữa.”
Tin anh mới lạ! Cô nghiêng đầu, đối với ánh mắt nóng như lửa kia, cảm giác mình ở lại đây nữa chỉ có một kết quả “Vì để cho anh nhớ lâu một chút, hôm nay phạt anh ngủ một mình!” Nói xong đi vòng qua người anh, ôm gối của mình ở trên giường nhanh chóng đi ra ngoài cửa.
“Cẩn thận một chút!” Anh đứng tại chỗ không muốn chấp nhặt với cô, chỉ là nhìn bộ dáng nhảy như thỏ của cô có chút lo lắng mà thôi, dù sao sáng mai trợ thủ của anh ta sẽ tới, vốn dĩ anh định tối nay hai người sẽ ngủ riêng, tiết kiệm sức sợ mai không dậy nổi, vừa đúng lúc cô nói ra, anh cũng không phản đối. “Chậm một chút, nhớ điều chỉnh nhiệt độ cho phù hợp.”
“Không cần anh quan tâm!” Giọng nói rõ ràng có chút hả hê.
Anh không khỏi bật cười, không biết nếu sau này cô nhóc này biết là anh cố ý, có tức giận đến mức nhảy dựng lên hay không.......
Ngày hôm sau.
“Trâu háo sắc! Làm gì mà ồn vậy? Khiến em không cách nào ngủ được!” Tân Đồng mới từ trong chăn chui ra, đầu tóc rối bù, trong иgự¢ còn ôm một cái gối ôm mà hôm qua cầm đại trong phòng của Trâu Thần, thở phì phò từ trong phòng đi ra.
“Tiểu Đồng?” Mẹ Tân nhìn con gái mình không có chút hình tượng nào, hận không thể nhét cô vào trong bụng chế tạo lại “Xem bộ dáng con thế nào kìa? Đứng dậy cho mẹ! Hôm nay là ngày mấy, nhanh chuẩn bị một chút!”
“Tiểu Đồng, thật xin lỗi, ảnh hưởng đến giấc ngủ của con.” Mẹ Trâu cười hiền hòa, sau đó kéo cánh tay mẹ Tân “Được rồi được rồi, chúng ta nhỏ giọng một chút, tiểu Thần, con đi pha cho ba mẹ vợ một ly trà đi, thời tiết càng ngày càng nóng, không khỏi có chút nóng nảy.”
“Dạ, ba mẹ, hai người uống gì? Mao Tiêm hay Long Tĩnh?” Trâu Thần nở nụ cười hỏi ba mẹ Tân.
Tân Đồng chớp mắt, không rõ tình trạng trước mắt là thế nào, hình như cô không có xuyên không, hôm qua vừa giải quyết chuyện Lý Trung Khải, còn suy nghĩ hôm nay muốn đi tới xem BTD thế nào, sau đó thuận tiện đi tới trung tâm việc làm, sao vừa mở mắt liền nhìn thấy một màn như thế này?” Ba mẹ vợ? Khi nào?
Trâu Thần bưng trà ngon đi tới cạnh cô “Ngủ tiếp đi, không mệt thì thì đứng dậy chuẩn bị một chút, lát nữa là xe tới rồi.”
“Xe gì?”
Không đợi Trâu Thần trả lời, mẹ Tân liền không nhịn được “Còn xe gì, con ở cũng tiểu Thần bao lâu rồi? Nếu như không phải tiểu Thần muốn nhận được sự đồng ý của con, bây giờ hai đứa cũng đã có con rồi! Lần này mẹ với ba con thật sự không nhịn nổi, đã thồn qua sự đồng ý của ông ngoại con, xem như bây giờ con không muốn kết hôn, ít nhất phải cùng tiểu Thần đính hôn, đều đã lớn rồi không còn nhỏ nữa, cứ kéo dài nhưu vậy cũng không phải chuyện hay, may nhờ có tiểu Thần không ngại con, thừa dịp hôm nay thời tiết đẹp liền đặt lễ đính hôn, xem như là cho Trâu Thần một liều thuốc an thần!”
“Bà thông gia nói rất đúng, mặc dù hai đứa trẻ tuổi, nhưng dù sao cũng đã ở với nhau nhiều năm, nên đính hôn, nếu không sau này bận rộn không biết thành cái dạng gì.” Mẹ Trâu phụ họa.
Méo miệng, Tân Đồng cảm thấy uất ức trong lòng, ai cũng không nói với cô, hơn nữa hiện tại còn xem cô giống như bạch xà ác độc, đâu phải cô không đồng ý đâu?
Trâu Thần đứng bên cạnh thấy có gì đó không đúng, sau khi để trà xuống, vội vàng đi tới ôm cô vào lòng “Mẹ, đừng nói nữa...... cũng không phải Đồng Đồng không đồng ý? Cô ấy vừa mới dậy, còn chưa tỉnh ngủ.” Lại quay đầu nói với Tân Đồng ở trong lòng “Đi, anh cùng em quay về phòng, nếu như trong lòng không thoải mái đừng cố nén.” Giơ tay nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.
“Có vợ liền quên mẹ, bà thông gia, sau này chúng ta chuyển về ở cùng nhau đi, con cái lớn rồi không giữ được.” Mẹ Trâu nhìn bóng lưng hai con đi về phòng, không nhịn được thốt lên.
“Hoan nghênh, chỉ sợ đến lúc đó bà không bỏ được.” Mẹ Tân nhìn con gái mình đi về phòng, nhất thời tâm tình cũng tốt lên, còn có hứng thú đùa giỡn.
“Tức giận sao?” Trâu Thần nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của Tân Đồng lên, nhìn chằm chằm vào mắt cô hỏi.
“Ừ, không có ai nói với em, xem em giống như người ngoài vậy.” Cô chu môi, không muốn trốn tránh ánh mắt của anh.
“Không phải anh sợ em không chịu? Gần đây bận rộn, khiến cho trong lòng anh cảm thấy không có cảm giác an toàn, sợ sau này em bận rộn lại không để ý tới.” Anh cúi đầu cụng vào trán cô.
“Em cũng chưa từng nói em không chịu!” Bộ dáng uất ức “Em chỉ cảm thấy em còn trẻ, sau này vẫn có thể có, ít nhất phải chờ cho sự nghiệp ổn định, tâm tình ổn định, cái gì cũng ổn định, có thể cho đứa bé những thứ tốt nhất, cũng không phải anh không biết, bây giờ nuôi một đứa trẻ có bao nhiêu khó khăn, chỉ một mình anh kiếm tiền, em cảm thấy rất đau lòng! Còn có lần đó anh nằm trên giường bệnh em cảm giác như cả bầu trời sập xuống, nếu như có con, em rất lo lắng bản thân có thể làm tròn trách nhiệm của một người mẹ hay không, em cảm thấy em vẫn giống như một đứa trẻ.” Hai tay cô ôm chặt eo anh, ỷ lại.
Nghe thấy lời cô nói, rốt cuộc anh cảm thấy bản thân nhận được sự đáp trả sau bao năm tốn sức, mặc dù cách mục tiêu cuối cùng một khoảng cách ngắn nữa, nhưng sự suy tính của cô cũng không phải không có đạo lý “Cho nên bây giờ anh không ép em phải lập tức kết hôn, trước tiên làm lễ đính hôn, em càng ngày càng nổi tiếng, anh phải đặt chỗ trước.” Anh cũng ôm cô.
“Nhỏ mọn! Sau này có việc gì đều phải nói cho em nghe, đừng để em ngày ngày phải lo lắng vớ vẩn.” Nghe thấy tiếng lòng của anh, cô trốn trong lòng anh lén nở nụ cười.
“Ừ, hình như anh có nói chuyện ngày hôm nay sẽ đính hôn với em!” Anh vô cùng thành khẩn nhớ lại.
“Anh còn có mặt mũi nói như vậy sao!” Cô giấu mặt ở trong lòng anh “Anh không nhớ mình đã nói thế nào sao? Khi đó ai có thể nhớ được chứ?”
“Vậy có phải nên nói rõ là em hài lòng với sự phục vụ của anh?” Anh vô liêm sỉ hỏi.
“Đáng ghét!” Cô xấu hổ đập Ⱡồ₦g иgự¢ anh.
“Phương diện này hai chúng ta phải trao đổi kỹ một chút, chuyện này liên quan đến hạnh phúc sau này!” Anh tiếp tục trêu chọc cô.
“Còn nói nữa em sẽ không để ý tới anh!” Cô mắc cỡ không dám ngẩng đầu nhìn anh, không còn bộ dáng hung hăng như tối hôm qua.
“Được được được, không nói nữa, chờ tới thời điểm chúng ta lại tiếp tục thảo luận.” Con gái phải dụ dỗ.
“Thật ra thì em không thể không suy tính chuyện kết hôn của chúng ta” Cô cắn môi nói, làm như cô đang cầu xin cưới “Chỉ là trước đó em còn muốn tạo ra một sản phẩm mang tên mình, như vậy, anh không phải gánh trách nhiệm nặng nề, tối thiểu chúng ta cũng không khiến cho ba mẹ lo lắng, hơn nữa em cũng có thể tự do một chút, có thể chăm sóc gia đình, anh nói như vậy có được không?” Cô đỏ mặt ngẩng đầu trưng cầu ý kiến của anh.
“Được!” Anh khẽ nở nụ cười “Chỉ cần hôm nay để anh đứng tên, còn tất cả đều nghe theo em!”
Ngày đính hôn thật ra cũng là ngày Trâu Tường tuyên bố thu mua công ty BTD, mặc kề là thương gia, chính trị hay là bộ đội, người người nhốn nháo, mọi người đều vui mừng.
Tân Đồng đi theo Trâu thần tới chào hỏi những người quen biết, cho đến khi Trâu Tường lên bục tuyên bố tiếp nhận công ty BTD kể từ ngày hôm nay, hai người bọn họ mới có thời gian tránh ánh mắt của mọi người trốn vào trong góc nghỉ ngơi một chút.
Không biết vì sao, lúc trước Tân Đồng đi bộ từ tám giờ sáng tới tám giờ cũng không có vấn đề gì, hôm nay mới chỉ đứng một lúc, chân liền sưng phù hết, hết sức khó chịu, thậm chí ngay cả khom lưng cũng không được, eo đều rất đau.
Trâu Thần đứng bên cạnh nhìn đến đau lòng, không quản người khác có thấy hay không, trước tiên kéo vợ mình tới ghế sa lon ngồi, sau đó ngồi phía dưới chân cô, giúp cô tháo giày, nhẹ nhàng xoa Ϧóþ.
“Tại sao lại như vậy, xem ra em không thích hợp đi giày cao gót.” Tân Đồng nhíu mày nắm chiếc váy trên người, viền tơ bên ngoài cọ vào người khiến cô càng thêm bực bội.
“Bây giờ đỡ hơn chưa?” Anh nhẹ nhàng giúp cô xoa Ϧóþ.
“Giống như đỡ hơn, lúc nào đến lượt chúng ta, em muốn về sớm.” Cô mệt mỏi dựa vào ghế sa lon ngáp một cái.
“Có phải buồn ngủ không, gần đây hình như em thiếu ngủ.” Anh cũng cảm thấy, mấy ngày gần đây cô giống như con mèo lười.
“Cũng có thể, đúng, chỗ đó.” Cô thoải mái hưởng thụ sự phục vụ của anh.
Cuộc sống, không có kích thích, cũng chưa có vui mừng......
Bởi vì hai người lười biếng ngồi trên ghế sa lon, căn bản không chú ý tới Trâu Tường đứng trên bục đã nói tới đâu,cho đến khi ánh sáng chiếu lên hai người bọn họ, bọn họ vẫn duy trì tư thế như cũ, hơn nữa hai tay Trâu Thần còn đang ôm chân Tân Đồng.
Người chủ trì chường trình tiếp lời của Trâu Tường, thấy một màn như vậy liền lúng túng, đã có kinh nghiệm nhiều năm làm dẫn chương trình, anh ta cũng không tránh khỏi ngẩn ngơ, cũng may anh ta linh hoạt, đem buổi diễn thuyết đổi thành ca hát:
“Anh có thể nghĩ tới chuyện lãng mạn nhất, chính là ở cùng em, giúp em xoa chân giúp em đấm vai, cho đến khi chúng ta già đi, anh có thể nghĩ tới chuyện lãng mạn nhất, chính là từ từ già đi cùng em, cho đến khi chúng ta già đi cũng không rời, em vẫn là bảo bối trong lòng anh......Một lần nữa xin hãy hoan nghênh cặp đôi của đêm nay Trâu Thần cùng Tân Đồng, nhiệt liệt vỗ tay tình cảm của bọn họ!”
Dưới ánh đèn Trâu Thần cùng Tân Đồng được người dẫn chương trình nhắc nhở, thoát khỏi tư thế lúng túng, giúp nhau đứng dậy, từ từ đi lên đài, lúc này bọn họ khiến người khác hâm mộ, trong ánh mắt tràn đầy sự tin cậy, mà chiếc nhẫn đính hôn cũng sắp đeo lên tay, trước ánh mắt của tất cả mọi người biểu hiện một loại ước định, một loại tình cảm làm cho người ta hâm mộ......
Nhiệt độ bên ngoài lên cao, ánh mặt trời nóng rực chiếu sáng cả một vùng đất, xa xa nhìn lại, trên mặt đất đều giống như bị nướng đến bốc khói, nhưng mà có thể ngồi nhàn nhã trong phòng trà mát mẻ nhìn thời tiết như vậy, nhìn dòng người đi lại ngoài đường mồ hôi dầm dề, cũng xem như một loại an ủi.
Tân Đồng cười hút nước xíu mại, uống đến khuôn mặt hài lòng.
Vu Phi ngồi đối diện lắc đầu “Ai không biết còn tưởng rằng có người ngược đãi cậu, uống nước xíu mại mà cũng có thể vui như vạy, sao lúc trước lại không nhìn thấy cậu dễ nuôi như vậy?” Giơ ly trà trước mặt mình lên, khẽ ngửi mùi trà nồng đậm, sau đó khẽ nhấp miệng “Trà này không tệ, cậu cũng nếm thử một chút?” Đưa tay muốn rót cho cô một ly.
“Không, tôi thích uống cái này hơn” Cô thỏa mãn chép miệng “Trời nóng như vậy còn gọi tôi ra, nói đi, có chuyện gì.”
“Lúc trước phải bận rộn huấn luyện người mới, không có thời gian liên lạc với cậu.” Cậu ta đặt ly trà xuống, nhìn cô áy náy.
“Nói cách khác tôi bị bỏ qua?” Cô thở dài “Thật không nghĩ tới tôi ngay cả cơ hội phỏng vấn cũng không có, công ty TK của cậu khó vào như vậy sao? Với tư cách là bạn cũ, cậu có thể cho tôi biết tôi không được ở chỗ nào không?” Ôm cái ly, mặt tràn đầy hy vọng nhìn cậu ta như muốn biết.
“Không phải là cậu không đạt” Cậu ta lúng túng mấp máy môi “Là tôi có lòng riêng. Thật ra thì tôi muốn quay về phát triển thị trường ở trong nước, nhưng gần đây tổng công ty lại mới thôn báo, muốn tôi sau khi điều hành chi nhánh của công ty đi vào quỹ đạo thì quay về, tôi muốn dẫn cậu cùng về.”
Cậu ta không dám nhìn cô nói, hạ mí mắt, bộ dáng hoàn toàn không có lòng tin “Tôi định nói với cậu trước khi BTD xảy ra chuyện, nhưng mà không có cơ hội, cũng không muốn phá hỏng cuộc sống của cậu và Trâu Thần, nhưng bây giờ BTD đã đổi người, hơn nữa sau khi cậu đính hôn với Trâu Thần lại không có động tĩnh gì, có lẽ lần này là một cơ hội tốt?”
Cô bị bộ dáng cẩn thận của cậu chọc cười, đẩy cái ly đã uống hết ra, tạo ra dáng vẻ giải quyết việc chung “Dường như cậu chọn sai cơ hội rồi, không biết cậu có để ý hay không sau khi BTD đổi chủ cũng đã đổi tên mới.”
“T&C?” Cậu nghi ngờ không hiểu.
“Này nhé” Cô cười ngọt ngào “Ghép chữ cái đầu tiên tên của tôi cùng Trâu Thần sẽ thành cái gì?”
“T, C?” Lúc này cậu mới phản ứng được “Nói như vậy bây giờ tôi đang gapwj mặt bà chủ của T&C?” Cậu trêu đùa “Chỉ có thể nói tôi có mắt nhìn người, cũng rất dũng cảm. Nhưng mà xem ra, lần này tôi thật sự không có cơ hội.” Hai bàn tay bắt chéo đặt trên bàn, bộ dáng rõ ràng buông lỏng.
“Cũng không hẳn, công ty do anh trai Trâu Thần thu mua, sau khi tôi cùng Trâu Thần đính hôn anh ấy liền đưa cho chúng tôi nói là quà tặng trước khi kết hôn, vừa đúng lúc tôi cũng muốn gây dựng sự nghiệp, cũng xem như có cơ hội, liền thành lập cái tên T&C này, dốc sức thiết kế, gia công cùng sản xuất sản phẩm, hì hì, mặc dù thời gian không dài, cậu cảm thấy thế nào?” Cô vẫy phục vụ lại gọi thêm một ly nước xíu mại.
“Bây giờ nhìn lại cũng không tệ, chỉ là còn một số phương diện phải tăng cường chỉnh sửa” Cậu nặng nề nói “Không thể so sánh với công ty TK của tôi được rồi.” Trêu đùa cô “Nhưng mà cậu có thể thử vượt qua công ty IKEA.”
“... ...” Nhận ly nước xíu mại phục vụ đưa tới, cô không có ý định cho cậu tiếp tục trêu đùa “Khi nào thì cậu về Mỹ? Có lẽ tôi với cậu thuận đường đấy.”
“Hả? Cái gì? Chẳng lẽ tôi còn có cơ hội sao?” Cơ thể cậu nghiêng về phía trước, đôi mắt lóe sáng tràn đầy hy vọng, lúc còn trẻ chưa hiểu chuyện muốn phới bày lòng mình, muốn vì cô lập nên sự nghiệp vững chắc, nhưng tiếc rằng thời gian trôi qua, năm tháng vô tình, khi cậu lại một lần nữa nhìn thấy ánh sáng, cô không còn là cô gái nhỏ lúc nào cũng níu tay áo cậu làm nũng nữa, hôm nay, người đàn ông đứng bên cạnh cô có thể bảo vệ cô hơn cậu, tiếc rằng trong lòng cậu vẫn luôn ôm hy vọng, cho dù là lời nhắn nhủ cho thời niên thiếu tràn đầy sức sống cũng được.
Liếc cậu một cái “Tôi nhớ ngày tuyển dụng hôm đó không phải nhìn cậu rất thâm trầm sao, không biết nếu để cấp dưới của cậu nhìn cậu lúc này, có thể lập tức báo cáo với tổng công ty không cần triệu tập cậu quay về không.” Nghĩ muốn nhịn lại không nhịn được, bật cười thành tiếng “Lễ trao giải Red Dot, không biết cậu có cơ hội tham dự không?”
“Red Dot?” Cậu giật mình nhìn cô “Thật hay giả, vậy sau này không thể xem nhẹ cậu rồi!”
Mím môi gật đầu một cái, mắt cũng cười thành hình bán nguyệt.
“Mau giúp em nhìn một chút, có chỉnh tề hay không? Thời khắc quan trọng như vậy, ngàn vạn lần không thể phạm sai lầm! Nếu không nhất định em sẽ tiếc hận cả đời!” Tân Đòng khẩn trương nắm tay Trâu Thần, đôi tay lạnh lẽo, cặp mắt chăm chú nhìn người ở trên khán đài.
Trâu Thần bất đắc dĩ, không uổng công anh thật xa xôi đi theo, nếu như cô bình tĩnh thì chuyện gì cũng không có, vậy anh sẽ ngồi chồm hổm ai oán vẽ vòng tròn rồi, đưa tay kéo đầu vai cô “Cô nhóc ngốc nghếch, em không nhìn thấy cả hội trường chỉ có mình em nổi bật sao? Ngay cả Rams ở trên khán đài cũng liên tục nhìn về phía này.” Cúi đầu khẽ hôn lên trán cô “Hít sâu!”
Cô nghe thấy lời anh nói, một lần tình cờ lại thấy Rams nháy mắt với mình? Người này tính tình vòng vo? Bên ngoài thì biểu hiện là một người nề nếp, có thời gian lại tranh thủ cùng cô “liếc mắt đưa tình”? Nhìn người, thật sự không thể chỉ nhìn bề ngoài......
Khi Tân Đồng đứng dưới ánh đèn flash từ bốn phía tám hướng chiếu tới, vững vàng đi lên trến khán đài nhận giải, cô lại không còn khẩn trương nữa, trước khán đài một loạt ánh sáng chiếu đến tới nhức mắt, căn bản không thể nhìn rõ người ở bên dưới, nhưng mà cô vẫn có thể nhìn rõ Trâu Thần không biết từ lúc nào đã đứng ở hành lang, trên mặt nở nụ cười mà cô thích nhất, ấm áp và cưng chiều, giống nhưu từ khi bọn họ quen biết nhau cho đến nay, anh luôn chăm sóc cô, bao dung cô, cũng chưa từng buông tay, không có lùi bước, hai người bước qua bao khó khăn để đi tới ngày hôm nay......
Rams nặng nề đứng ngay ngắn trước mặt cô, khuôn mặt nở nụ cười thật sâu “Trung Quốc có câu “đã lâu không gặp”, không biết đến lúc nào tôi mới có thể uống rượu mừng của cô cùng Trâu Thần?” Anh ta nhiệt tình cười, trao giải cùng giấy chứng nhận cho Tân Đồng.
“Cũng sắp rồi” Cô cười giống như hồ ly “Nếu như anh có thể giúp tôi tranh thủ tỏ tình mấy phút, tôi nghĩ năm nay cũng không còn xa lắm.”
“Oh!” Anh ta lập tức hiểu ý, đi tới trao đổi với mấy người trên khán đài, sau đó xoay người lại hướng về phía Tân Đồng gật đầu khích lệ, sau đó đi tới bên cạnh cô, cầm micro, hưng phấn nói một chuỗi tiếng Đức, đại khái chính là bày tỏ sự tán thưởng cùng kỳ vọng của mình đối với Tân Đồng, cũng khích lệ thêm, trong lúc lơ đãng còn nhắc tới cam kết Tân Đồng đã đồng ý tham gia vào nhóm của anh ta.
Tất cả những người ở dưới khán đài đều kích động, gia nhập đội thiết kế của Rams là mơ ước của biết bao nhiêu nhà thiết kế, bọn họ đều cảm thấy hưng phấn thay Tân Đồng.
Nhưng ngay khi tất cả mọi người đứng dậy vỗ tay, chỉ có một người có cảm xúc tương phản với những người còn lại, lưu luyến nhìn bóng dáng mình thương yêu đứng trên khán đài, có lẽ giờ phút này cô đã đạt đến độ cao mà cô muốn, lấy được cơ hội mà cô muốn, mà anh đã từng nói sẽ ở bên cạnh cô từ lúc thất bại đến khi thành công, chưa từng dám nghĩ sau khi cô thành công rồi mình phải làm thế nào, Trâu Thần nhìn Tân Đồng đứng trên khán đài cười rực rỡ, có lẽ, sau này khi cô đi theo Rams sẽ đạt được một trình độ cao hơn, một người mà anh không thể chạm tới, vậy anh có thể ở bên cạnh cô sao?
Cúi đầu, cẩn thận vuốt ve chiếc nhẫn đính hôn trên ngón giữa, có lẽ, đường đi của bọn họ tới đây......Muốn......Đã qua một thời gian? Trong tiếng vỗ tay, có một giọt chất lỏng óng ánh lặng lẽ nhỏ xuống thảm đỏ, anh xoay người lại, ép mình không quay đầu lại, sải bước đi về phía cửa.
“Anh Trâu Thần, anh nguyện ý lấy em làm vợ chứ?”
Giọng nói đột ngột vang lên giữa tiếng vỗ tay, tiếng Đức vừa nói ra tiếng Anh liền được dịch lại.
“Không ngại em ngu ngốc, không ngại em tùy hứng, mặc kệ em đẹp hay xấu, gầy hay mập, thành công hay thất bại, cũng sẽ ở bên cạnh em, không rời xa em, ở bên nhau cả đời?”
Anh ngây ngốc đứng tại chỗ, nhất thời không biết là thật hay là ảo giác.
Cho đến khi một đôi tay nhỏ bé từ phía sau ôm lấy eo anh “Anh nguyện ý làm chú rể duy nhất của đời em chứ?”
Đàn ông không dễ rơi lệ, chỉ vì chưa chạm tới tình thâm, anh cầm chặt hai tay cô “Anh nguyện ý!”
Tất cả những lời nói đều không bằng ba chữ này.
Tiếng vỗ tay lại một lần nữa vang lên lấn át tất cả, hạnh phúc là thứ mọi người đều mong đợi, nhìn cặp đôi trước mặt, ai lại có thể không vui chứ?
“Người cũng đã bị con lừa về rồi, khi nào thì kết hôn?” Mẹ Tân mắng không mắng được, đánh cũng không đánh được “Mang thai cũng không nói với nguwoif ta, lén chạy về nhà, rốt cuộc trong đầu con đang nghĩ cái gì?”
Tân Đồng làm vẻ mặt vô tội cầm xíu mại ăn “Con làm sao biết được con có lúc nào, lúc biết thì đã lớn như vậy, nếu bây giờ em kết hôn còn không phải là bụng rất bự sao? Khó coi ૮ɦếƭ đi được, chờ sinh xong rồi hãy nói, cũng may chưa nói cho bọn họ biết, nếu không con đã sớm đã biến thành cô dâu bụng bự rồi, nghĩ cũng thấy mất mặt!” ʍúŧ ʍúŧ ngón tay “Mẹ, con muốn ăn lê!”
“Giữa ngày hè...... Nhanh gọi tiểu Thần tới, chỉ có thằng bé mới có thể chịu được, mẹ con cũng đã bao nhiêu tuổi rồi, làm gì còn sức nửa đêm ra ngoài đi mua lê cho con? Mẹ mặc kệ, con tự làm đi!” Mẹ Tân phất tay, quay về phòng tìm ba Tâ, chuẩn bị tìm thời gian thích hợp báo cáo với trưởng bối.
Cứ như vậy, Tân Đồng mặt đầy nước mắt, uất ức ôm điện thoại bàn “Chồng yêu, hu hu hu......” Khóc đến đáng thương.
“Sao vậy, mới về có mấy ngày đã khóc thành như vậy rồi, có uất ức gì nói cho chồng nghe.” Đầu dây bên kia Trâu Thần không kịp cởi đồng phục phẫu thuật, hoang mang chạy ra ngoài.
“Chồng ơi, em muốn ăn lê, mẹ mặc kệ em! Hu hu hu......Em thật đáng thương, em không phải con ruột của mẹ.....Hu hu hu......” Khóc đến thở không ra hơi.
“Lê?” Trâu Thần dừng bước, ngửa đầu nhìn bầu trời đêm mùa hè “Đừng khóc, mẹ không mua cho em, chồng mua cho em, còn muốn ăn cái gì?”
“Còn muốn ăn món đầu cá trước cửa trường học, còn có bánh bao hấp, còn có, chính là cái gì ngọt mà lúc trước khi anh dụ dỗ em đưa em đi ăn! Còn có......” Nói liên hồi.
Bây giờ anh hối hận muốn ૮ɦếƭ, không có việc gì liền dẫn cô đi đông tới tây ăn món ăn? Muốn anh chạy khắp thành phố A sao! Hơn nữa giơ tay lên nhìn đồng hồ, mười giờ tối......Anh ngồi máy bay tới kịp không? “Được được được, em chờ anh, bây giờ anh lập tức tới, đừng khóc, có nghe hay không!” Anh tự làm tự chịu, sớm biết cô có thai không nên lừa cô, không phải sợ cô lúc còn ở BTD sẽ chịu nhiều áp lực sao? Trong khoảng thời gian này biết cô mệt mỏi, thèm ăn, tâm tình bất định......Vẫn không dám nói cho cô biết, chỉ sợ cô biết lại bực tức, lần này thì tốt rồi, thiếu chút nữa khiến cô ôm bóng chạy mất......
Cũng may nhà họ Trâu đã chuẩn bị hôn lễ cho Trâu Thần cùng Tân Đồng từ trước, cho nên đối với chuyện hai người có con rồi mới cưới cũng không có gấp gáp, đến lúc đó người lớn hai bên cười không khép được miệng, vốn dĩ cho rằng sau khi hai đứa kết hôn phải một thời gian sau mới có cháu ôm, bây giờ thì tốt rồi, vấn đề gì cũng được giải quyết!
Xét thấy Tân Đồng đang có thai, trước tiên cả nhà loại bỏ hôn lễ ở bên ngoài, lại căn cứ vào tin đồn mà Trâu Thần lấy được, Tân Đồng bị ảnh hưởng bởi văn học mạng và phim truyền hình Trung Quốc, sau khi suy tính, cuối cùng đặt địa điểm hôn lễ tại số 16 hội sở thương mại.
Hôn lễ của nhà họ Trâu ở Bắc Kinh là một bữa tiệc lớn, mặc dù đã phong tỏa tin tức, nhưng xét thấy cô dâu chú rể xuất hiện không ít trước mặt mọi người, ngoài hội sở có rất nhiều nhà báo tụ tập, mà trong hội sở lại có rất nhiều nhân vật nổi tiếng, trong đó có rất nhiều người mặc quân phục.
Tân Đồng nhàm chán ở trong phòng dành cho cô dâu, từ trong gương nhìn thấy mình tại sao lại không thoải mái, bất đắc dĩ sờ bụng to “Con trai à, sao con lớn như vậy chứ? Muốn mẹ mất mặt sao?”
“Được rồi!” Trương Lôi Lôi không nhịn được ngăn tay cô lại “Em thế nào cũng mặc kệ, em đừng dạy hư con trai chị.”
“Đúng vậy đúng vậy” Nhìn thấy có người rốt cuộc không chịu được mở miệng Trần Duệ cũng mở miệng trợ giúp “Đừng dọa con nuôi của tớ!”
“Tôi thấy chờ sau khi con trai được sinh ra ba chúng ta thay nhau nuôi đi, đứa bé này ở trong tay Tân Đồng không tốt lắm đâu?” Trì Phỉ đang cầm máy chụp hình cũng chen miệng vào “Ba người đứng gần nhau đi, cô dâu thật xinh đẹp, chỉ là bụng hơi lớn thôi!”
“Dám nói con nuôi tôi lớn sao?” Trần Duệ đứng một bên ném cái gối ôm tới.
“Hơi lớn mới đúng.” Trương Lôi Lôi hài lòng sửa áo cưới trắng dành cho phụ nữ có thai trên người Tân đồng “Thật đúng là nhà thiết kế, nhìn cái này xem, nếu ai không biết thật sự không thể nhận ra bụng con bé hơi to, nhà thiết kế nào vậy?”
“Hình như là nước Pháp?” Tân Đồng bất đắc dĩ tóm lấy vương niệm trên đầu “Em cũng không rõ, tại sao tổ chức ở một nơi cổ lại còn bắt em mặc áo cưới? Tại sao không lấy đồ rồng phượng cho em mặc?”
“Em ngu ngốc sao? Bên ngoài đều là những người thế nào? Em còn muốn mặc áo phượng trùm khăn? Cẩn thận cả hai nhà sẽ bị em làm cho liên lụy!” Trương Lôi Lôi chỉ tiếc rèn sắt không thành thép ấn đầu cô.
“Em có chồng, em không sợ!” Tân Đồng nghiêng đầu.
“Hì hì, không phải em trộm ôm bóng về sao? Chị còn biết lúc đó em vì thèm ăn mà quay về với Trâu Thần, bây giờ còn mặt mũi để nói sao.”
“Trương Lôi Lôi! Lương Thiệu Lâm nhà chị sao lại không quản lý chị vậy! Nhìn xem, bộ dáng thế nào.” Chỉ biết trêu cô, cô từ Lương Thiệu Lâm nghe không sót một chữ rằng có người say rượu, dám đem người đàn ông một mét tám ép đến không thể từ chối, thật là mất mặt cùng xấu hổ.
“Cần em để ý sao! Chị đây dám làm dám chịu, dáng vẻ của em kìa, lại dám lén lén lút lút làm chuyện mờ ám.”
“Được rồi hai người, vừa rồi lúc đi vào mình có thấy Vu Phi, khó có thể có phong bao lớn từ xa chạy về tham gia hôn lễ của cậu” Trì Phỉ chụp hình còn không quên nói “Sớm biết như vậy sao lúc trước còn như thế, nhưng mà cũng cảm ơn cậu ta, nếu không làm sao anh Trâu lại có cơ hội thò chân vào?”
“Em thật đúng là xem nhẹ anh ta” Trương Lôi Lôi ăn một miếng “Người kia căn bản là gặp thần Gi*t thần, gặp phật Gi*t phật, ai cũng không ép được, tiểu Đồng của chúng ta không thể thoát khỏi lòng bàn tay của anh ta!”
“Đó là đồ ăn chồng em mua cho em! Không cho phép ăn!” Người nào đó bảo vệ một bàn đồ ăn vặt.
“... ...” Mọi người im lặng.
Nhìn thời gian tới gần, Trần Duệ kín đáo đưa một thứ cho Tân Đồng “Đàn anh nói mình đưa cho cậu, bây giờ anh ta đã buông bỏ mọi thứ, một người tự do tự tại đi khắp nơi trên thế giới, muốn mình thay anh ta chuyển đạt lòng biết ơn tới cậu, nói cảm ơn cậu đã cho anh ta một cơ hội, cũng cảm ơn cậu đã để cho anh ta nhìn rõ bản thân, so với lúc trước, cuộc sống bây giờ thích hợp với anh ta hơn.”
Tân Đồng mở cái hộp tinh xảo ra, bên trong có một cái lắc tay xinh xắn, nhìn rất sống động, vừa thích hợp cho một đứa mới chào đời đeo, anh ta, chắc hẳn phải canh rõ thời gian đứa bé ra đời, cô cẩn thận nhìn lại, nở nụ cười.
“Cô Tân Đồng, cô có nguyện ý lấy người đàn ông này làm chồng bất luận là bệnh tật hay khỏe mạnh, hoặc mọi lý do khác, cũng thương yêu anh ấy, chăm sóc anh ấy, tôn trọng anh ấy, giúp đỡ anh ấy, vĩnh viễn đối với anh ấy trung trinh cho đến cuối đời.”
Cô nghiêng đầu chăm chú nhìn ánh mắt anh “Tôi nguyện ý!”
“Anh Trâu Thần, anh có nguyện ý lấy cô gái này làm vợ, bất luận là bệnh tật hay khỏe mạnh, hoặc mọi lý do khác, cũng thương yêu cô ấy, chăm sóc cô ấy, tôn trọng cô ấy, giúp đỡ cô ấy, vĩnh viễn đối với cô ấy trung trinh cho đến cuối đời.”
Anh nhìn cô đầy thâm tình “Tôi nguyện ý!”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc