Bà Xã Đừng Chạy - Chương 47

Tác giả: Đô Đô Lang

Vé máy bay? Tân Đồng nhìn về phía người nào đó, giấu thật kỹ! Nếu không phải vừa rồi anh vô thức rút tay về, nếu không cô sẽ làm cho anh phải ước gì nhanh chóng đưa cô ra ngoài! Người này chính là như vậy! Chỉ cần anh không nghĩ, vĩnh viễn sẽ không để người khác thấy được tâm tình của anh!
“Không đáng tiếc” Cô cười chuyển ánh mắt sang nhìn Rams “Chào mừng anh tới Trung Quốc tham dự hôn lễ của chúng tôi.”
Liên tiếp là những tiếng lầm bầm bằng tiếng Đức, thấy nét mặt Tân Đồng mê mang, anh ta lại lặp lại một lần “Quá tuyệt vời, lúc trước Thần còn nói cô là đỉnh cao mà cậu ấy không thể với tới, xem ra, rốt cuộc cậu ấy đã chiếm lĩnh được, chúc mừng!”
Đỉnh cao? Xem cô như lô cốt sao? Hít sâu “Đứng trên cao nhìn xuống, rơi xuống sẽ trọng thương!”
“Cái gì?” Rams vuốt tóc mình, mê mang nhìn Trâu Thần đứng bên cạnh không biết là khóc hay cười.
“Đến lúc đó hoan nghênh cậu đến Trung Quốc!” Trâu Thần định đưa tay, cùng lúc đó, giọng nói thông báo đến lúc phải lên máy bay vanh lên “Lên đường thuận lợi!”
Lại một chuỗi tiếng Đức vang lên, Rams mơ hồ đứng nhìn hai người bọn họ “Tiểu Đồng, tôi mong đợi sự gia nhập của cô, cố gắng lên!” Cuối cùng anh ta cũng không nhịn được nói với Tân Đồng, sau đó cùng thư ký hùng dũng bước ra khỏi phòng khách đi lên máy bay, vừa đi vừa không quên giơ tay vẫy chào.
Cho đến khi nhìn thấy bóng dáng của Rams biến mất ở cửa lên máy bay, Tân Đồng mới xoay người trừng mắt nhìn về phía Trâu Thần.
Trâu Thần không tự nhiên cọ xát mũi của mình “Khụ, người đã đi, chúng ta cũng nên về nhà, hôm nay em muốn ở lại Bắc Kinh hay về thành phố A?”
Cô không trả lời, ngược lại đưa tay chìa trước mặt anh.
“Làm gì?”
“Vé máy bay!”
Hé miệng, quay đầu.
“Lấy ra!” Khí thế của cô không giảm chút nào.
“Đúng là” Anh hé miệng nhíu mày “Bây giờ hối hận vẫn còn kịp.” Nói xong liền móc vé máy bay trong túi ra đưa cho cô.
Không khách khí nhận lấy “Mua lúc nào?”
“Nhờ Rams đặt cùng.” Không dám nhìn cô.
“Vậy hành lý của em đâu?” Cô liếc xéo anh.
Hé miệng, theo bản năng sờ đầu “Chắc cũng đã đưa lên máy bay rồi?”
“Trâu Thần! Anh cứ như vậy muốn em đi sao!” Cô tức giận, anh không chừa đường lui cho hai người!
Anh cúi đầu “Hai năm anh còn đợi được, nhiều hơn mấy năm cũng không sao.”
“Em đi đây! Anh cứ ở đó chờ đi!” Cô tức giận bước về phía cửa lên máy bay.
“Tân Đồng!” Anh vội vàng kéo tay cô lại, thấy cô dừng bước, nhưng lại không nói nên lời, lúng túng đứng tại chỗ, không biết nên buông tay nhìn cô rời đi, đợi đến ngày bọn họ cùng nhau dắt tay đi vào lễ đường......
“Quay về thành phố A!” Không báo trước trực tiếp xoay người đi tới cửa.
“Hả? Không phải em muốn đi sao?” Anh ngơ ngác, đứng đó ngơ ngác.
Xoay người, xé nát tấm vé máy bay trước mặt anh, cũng không nói chuyện, đi thẳng ra ngoài cửa.
Anh ngây ngốc đứng tại chỗ.
Anh đã nói sẽ ở bên em từ thất bại đến thành công, cho nên, bất luận là thành công hay thất bại em đều muốn ở bên cạnh anh, không rời khỏi anh!
“Lý Trung Khải kia thật là quá đáng!” Trì Phỉ hung tợn cắn bánh bao, bởi vì ở nhà đã giúp cô liên hệ với một công ty nhỏ, cho nên sau khi cô tốt nghiệp sẽ về nhà, không cần ở thành phố A ngược xuôi tìm việc làm. Hơn nữa luận văn tốt nghiệp đã gần xong, cô nhàm chán liền tới tìm Tân Đồng, nhìn bóng dáng gầy yếu lại luôn gặp trắc trở kia, tâm tình cô cũng trùng xuống.
“Nói thế nào người ta cũng có một nửa dòng máu nhà họ Tống, mình tính là gì chứ? Nói trắng ra chỉ là dân tỉnh lẻ.” Mặc dù cô là người gặp trắc trở, nhưng Tân Đồng cảm giác không có chút ảnh hưởng nào, gần đây niềm vui của cô đều dồn lên người Trâu Thần, gần đây mỗi đêm cô đều hoạt động yêu thương nhiệt tình.
“Vậy bây giờ cậu dự định làm gì chưa? Cùng Trâu Thần về Bắc Kinh sao? Hay là về nhà?” Trì Phỉ có chút lo lắng nhìn về phía Tân Đồng.
“Ngã chỗ nào thì đứng dậy ở chỗ đó, mình không tin thành phố A rộng lớn như vậy, nhà họ Tống lại có thể định đoạt hết toàn bộ!” Tân Đồng ăn một miếng cơm to, chạy cả ngày bây giờ mới có thời gian ăn cơm, không có thời gian lãng phí nghĩ về những chuyện xa xôi kia.
“Cũng đúng, gần đây cổ phiếu của Tống Thị không ngừng rớt xuống? Nghe nói có người ở sau lưng thao tác, ai biết được chứ? Chẳng qua mình vẫn tin tưởng, ác giả ác báo, không phải không báo, mà là thời cơ chưa tới!”
“Cái này mà cậu cũng biết sao?” Tân Đồng cảm thấy mới lạ “Chẳng qua mình nghe nói gần đây tình hình Tống Thị không tốt lắm, công ty của Lý Trung Khải cũng bị ảnh hưởng rất lớn, thiếu chút nữa bị tập đoàn khác thu mua! Nhưng mà bị thu mua cũng tốt!” Lại lần nữa ăn một miếng lớn “Mình muốn xâm nhập vào tập đoàn kia, sau đó ngồi vào vị trí cao hơn anh ta, từ từ ђàภђ ђạ anh ta!” Cô càng nghĩ càng vui.
“Vọng tưởng! Trâu Thần nhà cậu không ghét bỏ cậu, thật là can đảm!” Trì Phỉ chê Tân Đồng, lại có chút đau lòng, giơ tay cầm khăn giấy lau hạt cơm dính trên khóe miệng cô.
“Tạm được! Gần đây tâm tình không được tốt lắm!” Tân Đồng nheo mắt cười, khóe miệng đầy gian trá, bộ dáng giống như hồ ly.
Buổi tối.
Tân Đồng quen cửa quen nẻo âm thầm đi vào phòng của Trâu Thần.
Trâu Thần nghiêng người dựa vào đầu giường, mắt nhìn thẳng vào trang sách, giống như đã sớm thành thói quen.
Cô nhoẻn miệng vui vẻ, giả bộ, anh cứ tiếp tục giả bộ! Xem anh có thể giả bộ tới khi nào! Đem gối ném tới bên cạnh anh, miễn cưỡng ϲởí áօ ngủ, mặc đồ lót chui lên giường của anh “Phòng kia lạnh, em lại ngủ ở đây một đêm!” Làm bộ dáng đáng thương nằm xuống bên cạnh anh.
Người nào đó bộ mặt vẫn phớt tỉnh như cũ chăm chú xem sách “Đi ngủ sớm một chút!”
“Ừ.” Khéo léo trả lời, sau đó tùy tiện ôm eo anh, cọ qua cọ lại, cọ thật thoải mái.
Môi mỏng trắng bệch, nhưng tư thế cầm sách không thay đổi, anh mắt cũng không di chuyển, nhìn qua bộ dáng giống như đang cố gắng chống đỡ......
“Vẫn là chăn của anh ấm nhất, em ngủ một mình lúc nào cũng lạnh.” Bàn tay nhỏ bé không an phận sờ tới sờ lui “Da anh thật tốt, trơn bóng, không xù xì giống như ba em.”
Hé miệng “Em cũng sờ ba em như vậy sao?” Giọng nói nghe qua có chút thay đổi.
“Đúng, chỗ này cũng sờ, chỗ này cũng sờ.” Bàn tay nhỏ bé trượt qua trượt lại khắp bụng, khiến cho cơ thể anh ngứa ngáy.
Hít sâu “Sau này không cho phép sờ! Muốn sờ chỉ được sờ anh!” Tiếng lật sách lại một lần nữa vang lên.
Ha ha ha, thật là kiên nhẫn. Chị Lôi Lôi nói gì nhỉ? Nhăn mũi khẽ nhớ lại. Cơ thể từ trong chăn khẽ lộ ra, ghé sát vào lỗ tai anh khẽ nói “Chị Lôi Lôi nói làm như vậy anh sẽ khó chịu, có phải không?”
“Sau này cách xa cô ấy một chút, Thiệu Lâm cũng bị cô ấy làm cho hư!” Hầu kết của anh trượt xuống.
Chu mỏ, không thú vị như lúc trước, thôi, hôm nay vẫn nên đàng hoàng ngủ! Đứng dậy khẽ hôn môi anh một cái “Chồng ngủ ngon!” Sau đó nằm xuống xoay người ngủ.
Đột nhiên có khí nóng đánh tới, ôm cả người cô lại “Em mới gọi anh là gì?” Hơi thở khẽ phả vào tai cô.
“Chồng! Đừng làm loạn, em muốn ngủ!” Đưa tay đẩy mặt anh ra hướng khác.
“Ngoan, để chồng yêu.”
“Uhm!” Cái miệng nhỏ nhắn bị người nào đó hôn, đầu lưỡi linh hoạt đẩy hàm răng cô ra, bàn tay cực nóng dịu dàng cầm hai trái đào vuốt ve “Ư......” Lên gối, tách hai chân đang khép của cô ra, chậm rãi ma sát.
“Đếm đây, chồng dạy em, sau này phải làm thế này......” Nhẹ nhàng ʍúŧ đôi môi cô.
“......” Tại sao lúc cô sờ anh lại không có cảm giác, tự mình làm cho người ta......cảm giác này......
Bất tri bất giác, tư thế của hai người chuyển thành lúc lên lúc xuống, mà Tân Đồng thường ngày chỉ đùa giỡn hôm nay rốt cuộc nghênh đón sự trừng phạt......không ngừng tiến hành vận động nguyên thủy....
“Xem cái gì mà nhăn mặt vậy.” Trâu Thần trườn người tới, nhéo nhéo cái mũi của Tân Đồng “Sao vậy, công việc vẫn chưa có tiến triển gì sao?” Thấy khuôn mặt cô vẫn tối đen như cũ, chân mày cũng nhíu lại.
“Vốn dĩ em định nếu không tìm được công việc đúng chuyên ngành, trước tiên tìm một công việc văn phòng làm chắc sẽ không có vấn đề gì.” Không còn hơi sức, cô cũi đầu xuống, thở dài “Đáng tiếc, em nhìn trúng công ty đó, công ty đó lại không nhìn trúng em, nếu không phải là chê em không có chuyên ngành quản lý hoặc văn phòng, thì chê em là nữ, bây giờ xã hội kỳ thị giới tính nghiêm trọng vậy sao?” Rũ đầu chui vào lòng anh “Bây giờ em cũng sắp mắc hội chứng sợ hãi khi đi tuyển dụng rối, có lúc thật sự không muốn làm gì để anh nuôi, con đường phía trước thật chông gai......” Đau khổ cảm khái một hồi, nằm im trong lòng anh chẳng muốn động đậy gì, tìm công việc thiết kế gặp nhiều trắc trở, cô có thể an ủi mình nguyên nhân là do Lý Trung Khải, nhưng hôm nay khi tìm công việc văn phòng cô cũng không phù hợp, cô liền bắt đầu hoài nghi năng lực của mình......
Trong mắt anh thoáng qua nghi ngờ, liếm liếm đôi môi khô “Ngốc, anh cũng không phải là không nuôi nổi em, xem như có mười tám người như em anh cũng có thể nuôi được, thả lỏng tâm tình, nếu quả thật không tìm được công việc thích hợp hay là em nghỉ ngơi một thời gian, tìm việc còn phải dựa vào vận khí, có lẽ qua một thời gian vận khí của em sẽ tốt trở lại?” Vỗ nhẹ đầu của cô bày tỏ an ủi.
Đột nhiên ngẩng đầu lên, bộ dáng rất uất ức, cào cào mái tóc mình từ trên xuống dưới, có chút chán chường, cô lại lần nữa tiến sát vào trong иgự¢ anh “Đột nhiên rảnh rỗi giống như cả người không thoải mái, hơn nữa nếu như năm nay không tìm được, sang năm lại tốt nghiệp, đến lúc đó không phải em càng không có cơ hội sao? Đầu óc rối tung, lần đầu tiên hoài nghi bản thân quyết định ở lại thành phố A có phải là sai lầm không.” Cắn một cái lên cái cổ cao của anh, đây là cô vô ý phát tiết, hàm răng không dùng sức lắm, chỉ giống như gãi ngứa cho anh.
Anh bị động tác tức giận của cô làm cho buồn cười, nhưng mà không phải như vậy càng nói rõ cô càng ngày càng thân với anh sao? Đây là một hiện tượng tốt, nhưng mà cứ cọ xát như vậy anh không đảm bảo cái gì sẽ xảy ra, dường như gần đây dì cả của cô không tới?
“Đúng rồi, Lý Trung Khải vẫn gọi điện thoại cho em, nói em suy nghĩ kỹ lại, công ty anh ta luôn mở rộng cửa cho em, thật là tức ૮ɦếƭ em! Em như thế này còn không phải do anh ta hại sao? Còn làm bộ làm tịch! Sao lúc trước em không nhìn thấy anh ta là người như vậy chứ!” Cô nghiêng đầu nắm chặt tay thành nắm đấm phát tiết cơn giận của mình, không biết là người nói vô ý, hay người nghe có lòng.
“Gần đây cậu ta rất rảnh rỗi sao?” Khẽ hỏi, đưa bàn tay to ra nắm chặt nắm đấm của cô.
“Dường như sóng gió của Tống Thị cũng không ảnh hưởng tới anh ta, thật là, không phải lúc trước có công ty muốn thu mua công ty đó sao? Tại sao chưa thành công chứ, nếu như thành công em sẽ hả hê gọi điện chúc mừng anh ta!” Cô thu hồi tay của mình, thuận tiện cầm tay anh dừng sát bên môi mình, vô thức ma sát.
Hé miệng, cậu ta càng ngày càng không chú ý, luôn thỉnh thoảng vô ý trêu chọc anh......Nếu không thu về chút lợi có phải là có lỗi với sự nhẫn nhịn của mình rồi không? Thừa dịp cô không chú ý, cúi đầu hung hăng hôn lên môi cô!
“Anh, anh vẫn còn thu mua số lượng lớn cổ phiếu của Tống Thị chứ?” Nhân lúc Tân Đồng tích cực biểu diễn nấu nướng, Trâu Thần đi ra ban công, ở bên ngoài nhỏ giọng gọi điện cho Trâu Tường.
“Gần đây không dám thu mua nhiều, dù sao Tống Thị cũng là công ty lớn, anh sợ chưa nuốt được nó đã bị nó nuốt, như vậy không đáng.” Giọng nói mệt mỏi của Trâu Tường từ đầu dây bên kia truyền tới.
“Trước mắt thu mua mấy phần rồi.” Trâu Thần đăm chiêu hỏi.
“Ba phần.”
“Tiếp tục thu mua!” Giọng nói như đinh đóng sắt.
Đầu dây bên kia Trâu Tường sửng sốt một chút “Tiểu Thần, em không thể đặt quá nhiều tình cảm riêng tư vào đây, công ty không phải chỉ có mình anh, ở dưới anh còn có gần một trăm nhân viên, anh không thể kéo bọn họ vào.”
“Mục tiêu của chúng ta không phải Tống Thị, mà là BTD, cô ty anh vừa đúng có thể đối đầu, chỉ thiếu đội thiết kế thôi, về phương diện sản phẩm rất có tính cạnh tranh, nếu như nhân cơ hội này có thể thu mua BTD, có thể khiến Tống Thị không thể xem thường, cũng tạo cho mình nhiều lợi thế hơn.” Khóe miệng Trâu Thần khẽ nở nụ cười, nhẹ nhàng dùng ngón tay gõ lên cửa kính ngoài ban công.
“Sao em dám xác định Tống Thị sẽ nhường BTD lại? Lại nói BTD cũng không phải là công ty con của Tống Thị. Tiểu Thần, không nên vì tiểu Đồng mà ảnh hưởng tới quyết định của em, anh nhớ lúc trước em căn bản không có hứng thú với kinh doanh.” Trâu Tường tràn đầy nghi vấn, anh nặng nề khép tài liệu mà thưu ký đưa tới.
“Nhất định sẽ!” Trâu Thần tràn đầy tự tin “Bởi vì Lý Trung Khải có một nửa dòng máu là của nhà họ Tống! Ông Tống vì muốn giữ cho Tống Thị ổn định sẽ đưa BTD ra để phân tán nguy hiểm, Lý Trung Khải không thể từ chối!” Khóe miệng anh lộ nụ cười có chút hung dữ.
“Tiểu Thần, anh đột nhiên cảm thấy em có chút đáng sợ.” Trâu Tường bị dọa sợ, bàn tay vô lực đặt trên bàn “Chẳng lẽ sức mạnh của tình yêu vĩ đại như vậy sao?”
“Trâu háo sắc ăn cơm!” Tân Đồng đứng ở trong ngoắc Trâu Thần.
Sự hung dữ liền biến mất, chỉ còn lại nụ cười dịu dàng “Có thể do trời sinh em ra đã hợp làm sói.”
“... ...”
“Đừng làm loạn, ăn cơm thôi!” Tân Đồng gạt bàn tay Trâu Thần đang khoác trên người mình ra “Trâu Thần, em phát hiện anh càng ngày càng lui về sau, nghi lễ trước khi ăn cơm đâu? Sao lại biến thành động tay động chân rồi? Nếu anh không đàng hoàng, cẩn thận em khiến anh tàn phế!” Đá bắp chân anh đang cạ vào người cô ra. Kể từ ngày cô gọi anh là chồng, anh càng ngày càng lộ ra bản chất, sau khi về nhà không còn vẻ lạnh lùng nữa, hoàn toàn biến thành một người nhiệt tình như lửa dính vào trên người cô!
“Thì ra vợ anh thích chủ động? Ừ, anh biết rồi.” Vẻ mặt tự nhiên, mắt nhìn thẳng ti vi, lại quay về bộ dáng như mấy ngày trước.
“......” Cô hận đến cắn răng nghiến lợi, rồi lại không nói gì, chẳng lẽ lại thừa nhận mình thích trêu đùa anh sao? Vậy sau này còn cùng anh lăn lộn sao? “Hả? Đó không phải là Rams sao? Anh ta chịu tiếp nhận phỏng vấn sao?” Ngạc nhiên nhìn về phía ti vi, người đàn ông với khuôn mặt nghiêm túc đang chậm rãi phát biểu về sản phẩm của mình “Chẳng lẽ sau khi tới Trung Quốc liền bị sự nhiệt tình của chúng ta cảm hóa rồi sao?” Có chút hưng phấn nhìn sản phẩm mới trên màn hình, đột nhiên có một sản phẩn nhìn rất quen mắt lọt vào mắt cô, cô kinh ngạc cắn cái muỗng trong tay “Cái, cái, cái đó không phải là tác phẩm của em sao?”
Anh ngồi bên cạnh cô cười “Thế nào, sảm phẩm không tệ phải không? Rams rất thích ý tưởng này của em, sau khi trưng cầu ý kiến của anh, liền đặt trong sản phẩm mới của đội cậu ta.” Len lén nghiêng đầu nhìn cô, thấy bộ dáng ngây ngốc của cô, tâm tình anh trở nên tốt, giống như pháo hoa chiếu sáng giữa bầu trời.
Màn ảnh hiện ra dòng chữ “Cá nhân tôi vô cùng thích sản phẩm này, lơ lửng giữa không trung làm cho người ta không thể tưởng tượng được, chiếu sáng trước mặt đồng thời cũng soi rõ bóng tối, chiếu sáng cuộc sống của chúng ta, sản phẩm này thuộc về người đã từng đoạt giải thưởng trong cuộc thi thiết kế, đó là chiếc đèn vô cùng ưu tú, nhưng mà đáng tiếc, cô ấy không tiếp nhận lời mời tham gia vào đội của chúng tôi, nhưng tôi tin tưởng những thiết kế của cô ấy vô cùng đặc biệt, Tân Đồng, tôi mong đợi sự thành công của cô!”
Tân Đồng kích động che miệng mình, ánh mắt hưng phấn ẩn chứa nước mắt, có chút không thể khống chế nắm chặt cái muỗng trong tay “Trâu Thần, Trâu Thần, anh có nghe thấy không? Rams ở trên truyền thông khen tác phẩm của em, em, em quá hưng phấn!”
Trâu Thần mỉm cười lắc đầu một cái, trong mắt tràn đầy đau lòng, anh không ngờ Rams sẽ giúp Tân Đồng như vậy, nhưng mà như vậy lại tốt hơn, vượt qua dự đoán của anh “Được rồi, ăn cơm thôi, vừa rồi còn nói anh, những lễ nghi căn bản của em đâu? Bây giờ nhìn lại không khác gì một bà vợ!” Cúi đầu ăn cơm, khóe miệng khẽ nở nụ cười.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc