Bà Xã Đừng Chạy - Chương 37

Tác giả: Đô Đô Lang

“Sao anh biết chỗ này?” Tân Đồng hung ác trợn mắt nhìn người nào đó.
Mà Lý Trung Khải đứng bên cạnh cũng thân thiện nở nụ cười “Hai năm không thấy còn cho rằng anh sẽ không xuất hiện chứ.” Thân thiện đưa tay chờ anh nắm, bộ dáng lạnh nhạt như đoán chừng anh không giám cầm “Có thể gặp anh lần nữa thật là vui mừng.”
Mím chặt môi mỏng, thu lại cảm xúc trong mắt, nở nụ cười, so với Lý Trung Khải thậm chí còn tự nhiên hơn, Trâu Thần đi tới vài bước nắm tay đối phương “vui mừng”. Nhưng chỉ nắm tay trong nháy mắt, không đợi đối phương kịp phản ứng liền thu tay lại “Nếu anh đã tở đây tôi cũng không quấy rầy.” Khẽ cười gật đầu với Tân Đồng vẫn đứng in tại chỗ một cái liền xoay người rời đi, không có bất kỳ lưu luyến, giống như hoàn toàn là một người khác.
Lý Trung Khải sững sờ, theo bản năng quay đầu nhìn Tân Đồng, chỉ thấy cô kinh ngạc, mắt mở to chăm chú nhìn bóng dáng người nào đó đang đi xa chỗ bọn họ.
Trâu Thần đi được vài bước đột nhiên dừng lại, Tân Đồng ở phía sau lúc này mới phản ứng được, chu miệng, chờ anh xoay người lại, chỉ thấy anh đứng tại chỗ hơi lắc đầu, bàn tay vịn ở hành lang, lại tiếp tục bước, mà bước chân lại có vẻ có chút hư phù, bàn tay vịn ở hành lang càng nắm chặt.
Ánh mặt trời chiếu rọi cả mặt đất, cỏ cây xung quanh tươi tốt, một khung cảnh rất đẹp, càng làm bóng dáng kia thêm mỏng manh cô đơn, Tân Đồng nhìn bóng dáng tịch mịch này có chút đau lòng, theo bản năng đi về phía trước mấy bước, không đợi cô xác định tâm tư của mình, người phía trước đã loạng choạng thiếu chút nữa ngã xuống, may mà kịp đời chống xuống cái cây bên cạnh, rốt cuộc cô không nhịn được chạy tới, đỡ anh “Chuyện gì xảy ra? Không khỏe sao?” Ngửa đầu lo lắng quan sát vẻ mặt của anh.
Trâu Thần chỉ muốn thoát khỏi tay của cô cũng không thoải mái nhắm mắt lại, chấp nhận để cho cô đỡ, sắc mặt tái nhợt khiến người khác nhìn cũng biết anh không khỏe “Không có gì” Điều chỉnh hô hấp của mình “Không sao, chỉ cần nghỉ ngơi là được, lát nữa ngủ một chút là không sao, không có gì, em về đi.” Vừa chậm rãi mở mắt vừa nhẹ nhàng lắc đầu.
“Anh thế này sao em có thể yên tâm chứ?” Cô nóng nảy, nhấc chân đưa tay quàng qua vai anh “Sắc mặt khó coi như vậy, sao còn tới đây? Sao không về nhà nghỉ ngơi?” Vừa la anh, nhưng cái miệng cũng không nhịn được chu lên “Không tự chăm sóc mình, còn làm bác sĩ làm gì.”
Anh miễn cưỡng cong khóe miệng “Không phải buổi trưa em nói tới tìm anh sao? Giữa giờ có cuộc phẫu thuật lớn, anh sợ em tới không thấy anh, phẫu thuật xong vội vàng chạy tới đây.” Làm bộ đáng thương, trong giọng nói còn có chút oán giận.
Cô vừa đau lòng vừa bất đắc dĩ, tức giận đã sớm bị quăng lên chín tầng mây “Anh ngốc sao, không phải có điện thoại sao? Gọi điện hỏi không phải được rồi sao? Em đưa anh về nghỉ ngơi.”
“Anh không sao” Anh lại kiên trì “Đàn anh của em vẫn đang ở đây đấy.”
Cô không hiểu ngẩng đầu nhìn “Anh......” Anh tốt bụng như vậy từ lúc nào? Thôi, anh là bệnh nhân, bây giờ cô không so đo với anh, chạy lại chào Lý Trung Khải sau đó quay lại “Bây giờ có thể đi rồi, đi thôi!”
Lý Trung Khải mím chặt môi, nhìn hai người cùng nhau rời đi, đôi mắt không còn ôn tồn mà thay vào đó là sự lạnh lẽo, âm thần cắn răng, Trâu Thần, xem như anh có gan!
Thì ra địa chỉ, căn phòng, thậm chí là cách trang trí vẫn giống y như hai năm trước, lại lần nữa trở lại nơi thuộc về cô cùng Trâu Thần, trong lòng Tân Đồng đột nhiên có cảm giác nói không nên lời, nhắm mắt lại, giống như mình vừa rời khỏi ba mẹ, nếu như, cô sớm nhận ra tình cảm của mình, có phải sẽ không phải tách rời hai năm không, nếu sớm thẳng thắn đối mặt với anh, có phải sẽ không bị chính suy nghĩ của mình che mờ tất cả cảm giác?
“Sao vậy?” Trâu Thần từ phía sau ôm chặt lấy cô, cách xa hai năm, rốt cuộc anh lại có thể một lần nữa ôm cô vào trong lòng, cô nhóc yếu ớt và nhạy cảm của anh.
“Không phải anh không thoải mái sao còn không mau đi nghỉ đi?” Tựa vào trong *** của anh, rốt cuộc lòng cô hạ xuống, không hề phiêu đãng không có điểm dừng, không biết theo ai nữa.
“Quay lại đi, quay về bên cạnh anh.” Cúi đầu chôn sâu vào cổ cô “Anh rất nhớ em, rất nhớ, rất nhớ.”
“Em cũng nhớ anh” Cô thở dài “Nhưng em sợ......” Cô xoay người ôm chặt anh “Em sợ mình không có tư cách ở lại bên cạnh anh, em sợ không thể cùng anh.......”
“Anh biết.” Anh cắt ngang lời cô, không để cô nhớ lại “Tin tưởng anh, anh cũng là bác sĩ khoa não, anh sẽ luôn ở bên cạnh em, bảo vệ em, yêu em.”
“Anh biết sao?” Cô đột nhiên ngẩng đầu, không tin nhìn anh “Anh biết còn muốn ở cùng em?”
Anh kéo đầu nhỏ của cô vào trong *** “Sẽ! Cả đời!”
“Lúc tiểu Đồng còn nhỏ, sau khi hai nhà tách ra không lâu, cậu của con bé bị thương trong một lần tập sự, trong khoảnh khắc giữa sự sống và cái ૮ɦếƭ, ba con bé bị thẩm tra trong vụ nổ S***g, hai ông lão vì cậu và ba con bé mà tận lực tận tâm, con bé lại cùng mẹ bôn ba khăp nói hết sức mình chăm sóc mọi người trong gia đình, vốn dĩ rất tốt, nhưng một lần đột nhiên hôn mê được chuẩn đoán là chảy máu não, ngày đó nằm viện được thông báo là bệnh hiểm nghèo......”
Anh nhớ lại lời mẹ Tân nói, Trâu Thần không nhịn được ôm chặt lấy người trong lòng, lúc đó thiếu chút nữa đã vĩnh biệt, còn kém một chút nữa, đời này anh sẽ không gặp được cô, càng không thể yêu cô......Anh cảm ơn số mệnh đã cho bọn họ có cơ hội được gặp lại, cảm ơn vị bác sĩ đã từng cứu tính mạng cô, cũng cảm ơn cô dù trải qua nhiều chuyện nhưng vẫn giữ sự lương thiện, cho nên, anh sẽ luôn bảo vệ cô, chỉ cần sau này cô có thể vui vẻ, anh tình nguyện làm mọi thứ.......
“Gạt người!” Ngay tại lúc anh đang cảm thán về vận mệnh, cô đột nhiên gây khó dễ “Vừa rồi anh cố ý giả bộ cho em xem đúng không?”
“Hả?” Anh vẫn chưa hết u sầu “Anh không có giả bộ, mẹ nói hết cho anh nghe rôi, anh đều biết hết.”
Cô ngẩn ra, ánh mắt có chút tránh né, lại vẫn cố chấp nói “Vừa rồi ở trường học anh cố ý giả bộ cho em xem, chính là vì muốn gạt em quay về!”
Lần đầu tiên anh giả bộ, bị người khác nhìn thấu, cúi đầu, khẽ cười ***ng vào trán cô, “Bị em nhìn thấu rồi, nhưng anh ta đã ở cạnh em hai năm rồi, anh đây đường hoàng trở lại, cũng nên đem em trả lại cho anh chứ? Chỉ một lần này, thật sự, lại nói những lời anh vừa nói đều là thật, cái gì có thể gạt người, chứ sắc mặt không thể gạt người phải không?” Cố ý kéo mặt mình cho cô nhìn. Nếu như cô muốn quên, anh sẽ quên cùng cô.......
Mếu máo, ai biết câu nào là thật câu nào là giả, chỉ là sắc mặt kai thật sự khó coi “Được, em đại nhân đại lượng, không so đo với anh, dù sao em cũng đã học năm tư, chuyển ra ngoài cũng được, nhưng mà!” Cô trừng mắt nhìn anh “Anh có quy củ một chút cho em, em sẽ suy nghĩ lại!”
Anh buông cô ra, đứng nghiêm chào “Báo cáo thủ trưởng, bảo đảm có quy củ!”
Cô hé miệng cười.
“Anh Thần, anh có ở nhà không? Mau mở cửa, mẹ Trâu để em đưa ít đồ cho anh.” Mạnh Phỉ đứng ở ngoài cửa vừa soi gương vừa gọi điện thoại, cô ta cầu xin thật lâu mẹ Trâu mới đưa đồ cho cô ta, để cô ta đưa tới, xem như Ngô Nhạc có mắt nhìn, quấn lấy mẹ Trâu khiến cô ta không phân thân ra được, cô ta mới có cơ hội tới đây, nếu không, mặc kệ hai nhà có quan hệ tốt thế nào, Trâu Thần cũng sẽ không cho cô ta có cơ hội được bước vào nhà anh.
Trâu Thần lạnh mặt nhìn qua cửa chính “Không có, em cứ để ở cửa, có thời anh anh sẽ tới lấy.” Nói xong cúp máy, đổi khuôn mặt tươi cười đi tới phòng gọi Tân Đồng ăn cơm “Cơm chín rồi!”
“Ai tới vậy?” Tân Đồng mở cửa lườm anh, sau đó đi dép lẹp xẹp đi ra mở cửa “Là người em không quen hay là người mà anh muốn giấu?”
Anh buồn cười, nhún vai một cái “Là em tự đưa đến, ngàn vạn lần đừng tìm anh.” Nói xong liền xoay người trở về phòng, vừa rồi anh nói là anh không có ở nhà.
“Tại sao lại là cô?” Mạnh Phỉ trợn to hai mắt nhìn Tân Đồng “Không phải cô chia tay anh Thần rồi sao? Sao lại xuất hiện ở nhà anh ấy? Chìa khóa đâu?” Muốn lục soát người Tân Đồng “Giao ra đây!”
Tân Đồng nhíu mày “Ai nói với cô tôi chia tay anh ấy? Anh ấy nói sao?” Đứng im không tránh, bởi vì cô đang muốn tìm trò tiêu khiển.
Dừng một chút “Không phải ông nội Trâu phản đối hai người sao? Nếu không tại sao hai năm qua không thấy anh ấy đi tìm cô, cũng không thấy cô đi tìm anh ấy? Chẳng lẽ hai người vừa gặp tình cũ đã khôi phục rồi?” Lui về sau một bước, giống như cuối cùng đã tìm được lời giải thích.
“Ngô Nhạc đâu?” Tân Đồng đột nhiên nói sang chuyện khác.
“Làm gì?” Mạnh Phỉ theo phản xạ phòng bị cô, suy nghĩ lại thấy không đúng, hai năm không gặp, cô ta không giống cô. “Khụ!” Mất tự nhiên ho một cái, ưỡn *** ngẩng đầu đứng thẳng “Thế nào, không quyến rũ được anh Thần, lại bắt đầu nhớ thương Ngô Nhạc sao? Đáng tiếc, cô không phải là khẩu vị của anh ấy.” Giọng nói tràn đầy tự hào.
“Tất nhiên.” Dù sao ở trước mặt Mạnh Phỉ cô cũng không cần giữ hình tượng, vì vậy Tân Đồng cố ý dựa vào cửa, hai tay khoanh trước ***, quan sát cô ta từ trên xuống dưới “Ai cũng biết anh ta có khẩu vị nặng, đáng tiếc, loại khẩu vị nặng này lại không quyến rũ được Trâu Thần, cũng đã hai năm, cô vẫn không ngừng đuổi theo Trâu Thần, không bằng yêu Ngô Nhạc kia đi?” Đã nhiều năm như vậy mà Ngô Nhạc vẫn chưa bắt được, rốt cuộc đầu óc dùng để làm gì?
“Cô!” Mạnh Phỉ tức giận “Cô có bản lĩnh thì để anh Thần nhìn thấy bộ dáng cô lúc này xem!”
“Đó.” Tân Đồng trả lời, quay đầu nhìn về phía phòng khách.
Trâu Thần trốn trong phòng xem kịch hay chợt cảm thấy cô nhóc này muốn chỉnh mình, gấp đến nỗi ra dấu với cô đừng lên tiếng.
Nhưng Tân Đồng không từ bỏ ý định “Cô tự mình đi vào đi.” Quay đầu ra hiệu về phía phòng của Trâu Thần “Cô xem cô đi, dọa sợ cả một người, nhìn thấy cô giống như chuột nhìn thấy mèo, nhanh chóng tìm chỗ trốn.”
“......” Mạnh Phỉ im lặng, chạy thẳng vào phòng của Trâu Thần.
Mà Trâu Thần ở trong phòng, giống như hoàn toàn thua trận, lúc này Đồng Đồng nhà anh nở nụ cười hả hê, anh cũng thấy đáng giá “Tôi nói rồi, nơi này không hoan nghênh cô!”
“Vậy hoan nghênh cô ta sao?” Mạnh Phỉ trừng mắt tức giận nhìn anh chỉ về phía Tân Đồng đang đứng ngoài cửa.
“Ừ, tôi chỉ thích loại khẩu vị nhẹ như cô ấy, hơn nữa không có tiếng tăm gì, cũng không có người tranh giành với tôi, không giống cô là một hoa khôi lớn ở trường đại học T, vẫn là Ngô Nhạc có bối cảnh tương đối xúng với cô.” Anh không ngại đẩy Ngô Nhạc vào, anh không tin trong khoảng thời gian hai năm này tên kia còn chưa giải quyết được cô nhóc này, bảo đảm đang có ý đồ gì, chẳng lẽ muốn anh hùng cứu mỹ nhân sao? Ừ, cái này có thể chấp nhận được.
Mạnh Phỉ hít sâu mấy lần, cô ta không thể tức giận với người đàn ông trước mặt, nhịn xuống “Một ngày nào đó anh sẽ nhìn rõ cô ta!” Cô chỉ vào Tân Đồng đứng ở cửa nói “Nhưng mà, anh yên tâm, em sẽ vẫn ở bên cạnh anh, cho đến khi anh nhìn thấy rõ trái tim mình.” Nói xong vênh váo tự đắc đi tới trước mặt Tân Đồng, dùng giọng nói chỉ hai người có thể nghe thấy “Sau này cô cẩn thận đấy!”
Tân Đồng lơ đễnh, nhún vai giống Trâu Thần “Hoan nghênh! Không tiễn!” Sau đó Mạnh Phỉ bước ra khỏi cửa đồng thời hung hăng đạp cửa một cái.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc