Bà Xã Đừng Chạy - Chương 20

Tác giả: Đô Đô Lang

“Cậu đang rướn cổ lên tìm ai vậy?” Trần Duệ theo ánh măt của Tân Đồng nhìn về phía sân thể dục, chỉ liếc mắt một cái, cô liền tặc lưỡi cười “Tìm huấn luyện viên Trâu sao?”
Tân Đồng liếc xéo cô, thu hồi tầm mắt từ bộ quân phục trong thao trường lại, bắt đầu nghiêm túc bước đều, từ sau tối hôm đó, bóng dáng Trâu Thần không còn xuất hiện trong thao trường nữa, cô cũng biết, chuyện đã vỡ lỡ, anh không thể nào làm huấn luyện viên của bọn họ nữa, sau đó Thiệu Lâm cũng tới tìm cô, nói đêm đó cấp trên kịch kiệt hạ lệnh, sợ rằng lúc này Trâu Thần đang ở trong giảng đường hoặc là ở trong phòng bệnh?
“Đừng giả bộ như không có việc gì, nên nói rõ cái gì thì nói rõ, bọn Lệ Na giao cho mình nhiệm vụ chính là hỏi gian tình giữa cậu cùng huấn luyện viên Trâu, người đưa cậu tới trường ngày khai giảng có phải là huấn luyện viên Trâu không?” Nhìn Tân Đồng không để ý tới cô, Trần Duệ sốt ruột, cũng không để ý bản thân đang đi về phía trước đội ngũ, dồn toàn bộ sự chú ý lên người Tân Đồng.
“Đứng nghiêm! Nữ sinh thứ tư hàng thứ ba bước ra khỏi hàng!” Huấn luyện viên vừa mới khỏi ốm quay lại huấn luyện tối sầm mặt quát.
Trần Duệ nhìn một vòng xác định là mình, tức giận mà đáng yêu lè lưỡi, lúc đi ra khỏi hàng, khẽ nói bên tai Tân Đồng một câu “Một câu nói giống nhau, từ trong miệng người khác phát ra sao lại khác biệt lớn như vậy chứ?”
Tân Đồng vẫn duy trì vẻ mặt phớt lờ, chỉ có môi dưới mím chặt lại, khống chế khuynh hướng muốn nhếch lên.
Ban đêm là thời gian đẹp nhất mà mọi sinh viên đều mong chờ sau một ngày tập huấn, cả ngày tinh thần bất ổn, bây giờ vui sướng đi tới căn tin.
Tân Đồng đang vui vẻ cùng Trần Duệ đi xuống căn tin đột nhiên lại bị người khác lôi ra ngoài, cô kinh ngạc quay đầu lại, đột nhiên đối diện với khuôn mặt tuấn tú cười như không cười của Trâu Thần, nhất thời không kịp phản ứng, há to miệng sững sờ tại chỗ.
“Lúc huấn luyện ở thao trường, em tìm anh sao?” Trâu Thần hả hê nhíu mày, lúc này anh mặc một bộ thể thao màu xám tro, đeo một đôi kính không gọng màu bạc, che đi khí thế của anh, không có gì nổi bật xen lẫn trong đám sinh viên đại học năm nhất.
“Anh từ đâu xông tới vậy?” Sửng sốt một hồi lâu rốt cuộc cô bừng tỉnh, hai mắt nhìn chằm chằm anh, giống như đang phân biệt thật giả.
“Vẻ mặt em như vậy là sao? Không thể đáng yêu một lần, chạy tới ôm anh gọi, tiểu Thâu Thần em nhớ anh muốn ૮ɦếƭ sao?” Bất mãn mở to mắt nhìn ra chỗ khác, khẽ mân mê đôi môi mỏng đầy Khêu g**.
“Tiểu Thần Thần? Trâu Thần, anh càng ngày càng ngây thơ!” Nhìn thấy xung quanh có ánh mắt dò xét, cô theo bản năng kéo anh đến chỗ ít người.
“Chê anh ngây thơ? Chẳng lẽ em yêu mến đàn anh kia sao?” Anh không nóng không lạnh nói một câu, đôi mắt nóng bỏng chuyển thành lạnh nhạt.
“Nói lung tung gì vậy?”
Mắt nhìn ra chỗ khác, từ chối thảo luận về vấn đề này “Lát nữa có thể đi được chưa? Sáng sớm mẹ anh đã bắt đầu chuẩn bị rồi, muốn anh thuận lợi đón em về.”
“Hả?” Cô sửng sốt một chút.
“Hôm nay thứ sáu, anh đã hỏi Thiệu Lâm, cậu ấy nói chủ nhật bọn em nghỉ!” Giọng nói hơi mất tự nhiên.
“Không phải anh buộc người ta cho em nghỉ ngơi đó chứ?” Ánh trốn tránh ánh mắt cô, khiến cho cô có cảm giác không đáng tin.
“Vậy để mẹ anh chờ đi, dù sao anh cũng không có vấn đề gì!” Ngước đầu nhìn về phía bầu trời.
Không chấp nhặt với anh! Cô kéo bộ đồ rằn ri trên người mình nói “Chờ em một chút, em đi thay quần áo, bẩn ૮ɦếƭ đi được.” Dẫn anh tới ký túc xá.
“Cho em!” Anh đưa túi xách vẫn cầm trong tay cho cô “Mặc cái này, mấy cái váy kia của em xấu hổ ૮ɦếƭ đi được!” Trong mắt mang theo nụ cười trêu chọc cô.
Hoài nghi nhìn về phía anh “Anh thấy lúc nào? Nhiều nhất cũng chỉ thấy cái váy trắng kia!” Cô hết sức không phục.
“Nhanh lên thay đi! Mẹ anh nôn nóng lắm rồi!” Đẩy cô đi lên lầu, cuối cùng vẫn không quên nhỏ giọng lẩm bẩm một câu “Chỉ với trình độ thưởng thức của em hay là thôi đi......”
Mái tóc đen được buộc cao thành kiểu đuôi ngựa, chiếc váy tơ tằm màu hồng, bên hông được trang trí một chiếc dây màu bạc khảm kim cương, khẽ buộc lỏng trên người, che giấu vóc dáng Tân Đồng, làn váy che tới trên đầu gối, làm lộ ra đôi chân thon dài trắng nõn của cô, đôi giày xăng-đan cao gót mày bạc làm lộ ra bàn chân xinh xắn đáng yêu và bướng bỉnh.
Lúc Trâu Thần nhìn thấy, yết hầu khẽ động, trong nháy mắt hai mắt sáng rực, nhưng khuôn mặt vẫn thờ ơ như cũ “Cái này nhìn còn giống sinh viên.” Rất khẳng định “Có thời gian thì mặc cái này đi một vòng quanh trường anh, đảm bảo Trương Lôi Lôi đối với anh tâm phục khẩu phục.”
“Lôi Lôi ở trường anh?” Tân Đồng lựa chọn mất thính giác, chỉ nghe câu cuối cùng, nhảy nhót chạy tới.
“Em ổn định một chút, cẩn thận kẻo đứt!” Tuy rằng ngoài miệng nói như vậy, nhưng ánh mắt sẽ không rời khỏi người cô.
“Anh đang chê em mập sao?” Nhíu mày, những lời này chính là những lời cô không muốn nghe nhất cuối cùng cũng nghe thấy “Vốn dĩ còn nghĩ, dù sao đêm đó làm náo loạn lớn như vậy, em liền phá lệ đến ở nhà anh vài ngày, nhưng bây giờ xem ra, em nên ở lại trường tiến hành kế hoạch giảm cân đi!”
Xem như vừa rồi anh chưa nói gì được không? “Biết sao em không liên lạc được với Trương Lôi Lôi không?” Nói sang chuyện khác là sở trường của anh.
Quả nhiên, cá mắc câu “Làm sao vậy? Ngay cả Lý Thần cùng Trương Đào em đều không thể liên lạc được? Chẳng lẽ bị giam sao?” Ban đầu cô còn tưởng rằng bọn họ đều vì kỳ thi tốt nghiệp, kết quả sau khi kỳ thi tốt nghiệp kết thúc vẫn không thể liên lạc được.
“Em nên hỏi xem bạn học cấp ba của em thế nào?”
“Lý Lâm?” Lúc nói ra cái tên này, cô vẫn trầm mặc.
“Ừ, bị thương phải nằm viện, thiếu chút nữa phải bỏ kỳ thi tốt nghiệp, cũng may là người nhà bọn họ ra mặt, mới không xảy ra chuyện lớn.”
“Oh.” Cô không nói gì thêm, những người đó những chuyện đó giống như đã là chuyện lúc trước “Bây giờ Lôi Lôi thế nào?”
“Rất vui vẻ, chỉ là ra khỏi trường học có hơi khó khăn, uh.... ....” Anh tạm ngừng “Phải nói là trước mắt căn bản không thể.”
Dọc đường đi, anh một câu cô một câu, sớm đem chuyện mập hay không mập, chuyện giảm cân bỏ ra đằng sau, người nào đó không chú ý bàn tay to của con sói sớm đã trượt từ vai xuống dừng lại bên eo cô.......
“Cháu chào dì!” Tân Đồng chào mẹ Trâu, vẫn không quên đưa lên món đồ mà mẹ giao cho cô “Đây là đồ mẹ cháu nói đưa cho dì, dì thật trẻ, nếu như không biết, cháu còn tưởng dì với Trâu Thần là hai chị em.” Cuối cùng vẫn không quên khen một câu ngọt ngào.
“Đứa bé này thật biết nói chuyện, nếu năm đó ba con không phạm sai lầm, sợ rằng bây giờ cháu cùng Trâu Thần đã......” Mẹ Trâu nhìn Tân Đồng, cảm khái.
“Mẹ!” Trâu Thần kịp thời cắt ngang “Đồng Đồng còn chưa trưởng thành!” Lúc nhỏ anh cảm thấy mẹ tuyệt đối không giống người ta, có lẽ căn bản không phải là mẹ ruột của anh.......
“Vậy thì sao? Có mẹ thay bọn con nuôi! Ngày nào mẹ cũng không thể thấy ba con, một mình mẹ rất đáng thương, mẹ mặc kệ, con nhanh làm cho cháu trai của mẹ ra ngoài!” Mẹ Trâu quật cường, cầm đồ xoay người đưa cho người giúp việc bên cạnh liền đi về phía nhà bếp “Tiểu Đồng, cháu ngồi đi, lát nữa là có cơm ăn rồi, hôm nay ba Trâu cùng anh trai tiểu Thần cùng từ Bắc Kinh về!”
Tân Đồng đỏ bừng mặt, lúng túng đứng tại chỗ không biết làm gì, đây là thế nào, ngày đầu tiên tới làm khách đã bị yêu cầu......
“Sao vậy? Muốn em sinh con trai cho anh mà kích động vậy sao?” Trâu Thần cảm thấy dáng vẻ ngu si đần độn của cô rất đáng yêu, tiếp tục trêu chọc “Đi, anh đưa em đi tham quan một chút.”
“... ...” Cô không biết mình nên làm cái gì, sao lại cảm thấy cô bước vào cánh cửa này có điều gì đó nói không rõ? Để cho anh cầm tay mình dắt lên cầu thang.
Đưa cô đi tham quan chính là tham quan phòng ngủ của anh! Sau khi nhìn phòng ngủ với màu trắng đan xen với màu đen xen kẽ xung quanh tôn lên nét nam tính, cô dùng ánh mắt hoài nghi nhìn về phía anh.
Hai tay anh mở ra, đã lấy mắt kính xuống, trong mắt tràn đầy ý cười “Đột nhiên cảm thấy hơi mệt, muốn về phòng nghỉ, em sẽ không để ý chứ?” Rất thẳng thắn.
Hít sâu, cô tuyệt đối không chấp nhặt với anh! Nhất là trên địa bàn nhà anh!
“Vậy anh nghỉ ngơi đi, em đi xuống phụ giúp dì.” Địch không động, ta không động, địch vừa động, ta liền rít lui! Xoay người muốn mở cửa.
“Đừng!” Anh nhanh chóng từ phía sau cô nhào tới, một tay ghì chặt trước *** cô, một tay hung hăng đặt ở dưới bụng cô “Đã mấy ngày không gặp, em không nhớ anh chút nào sao? Không gọi tiểu Thần Thần được thì gọi anh Thần?” Hơi thở khẽ phà lên cổ cô, trong mắt đều là ý cười trêu chọc.
Cô cảm thấy cơ thể như bị buộc chặt “Trâu, Trâu Thần, anh tỉnh táo một chút!” Khẩn trương đến cà lăm.
“Vậy em để anh ôm!” Anh quay người cô đè lên cửa, một tay cố định cái gáy cô, một tay ép xuống eo cô, thoải mái tựa vào cổ cô, liên tiếp hít thở mùi thơm chỉ thuộc về cô.
“Đừng, tập huấn xong vừa bẩn vừa hôi!” Ý của cô là chỉ người mình có mùi hôi.
Được rồi, anh nghĩ sai lệch, vừa rồi trêu đùa cô với ý nghĩ muốn thân thiết với cô, nhưng bây giờ, yết hầu của cô rõ ràng hơi động “Vậy em đi tắm đi, anh chờ em!” Nói thật chậm, mập mờ kèm theo ý trêu đùa, cuối cùng còn không quên cắn vành tai nhỏ của cô, buông cô ra.
Cô vội tránh sang một bên, nhìn anh chằm chằm “Nếu anh dám dính vào, em không làm anh tàn phế em không phải họ Tân!”
Anh cười đi lại gần “Thế nào gọi là dính vào?” Bức cô vào trong góc.
Khuôn mặt gần trong gang tấc, đôi mắt tràn đầy ý cười, nhìn cô vừa xấu hổ lại sợ, đôi mắt long lanh nhìn anh, mím môi, đáng thương lại quật cường, theo bản năng liền cúi đầu hôn môi cô, cô giơ tay lau miệng mình, anh nhíu mày, hôn lại, cô lại quật cường lau lần nữa, cứ lặp lại như vậy, nụ cười của anh từ từ thu lại, ý cười trong mắt dần dần bị sự nóng bỏng thay thế......
Há miệng, Tân Đồng kéo kéo áo Trâu Thần, cô biết lúc này mình rời khỏi đây tuyệt đối sẽ không có lễ phép, hơn nữa ở trước mặt trưởng bối sẽ giống như không hiểu chuyện, nhưng mà, xem như cô giả bộ, tuyệt đối cũng sẽ không giả bộ không quen với Mạnh Phỉ, không thích chính là không thích! “Anh giúp em nói với ba mẹ một tiếng, em về trường học trước.”
Trâu Thần xoay người ngăn cô “Đồng Đồng.” Chứng kiến Trâu Tường đưa Mạnh Phỉ về nhà anh cũng nói không ra được phiền não trong lòng, mặc kệ thế nào, Tân Đồng thật vất vả mới mở miệng, bắt buộc phải rèn sắt khi còn nóng, vì Mạnh Phỉ mà đập tan kế hoạch của anh, ra vẻ như cô ta vẫn chưa quan trọng tới mức độ đó “Không cho đi! Em là chủ, cô ta là khách, đừng như chuột thấy mèo.” Anh cố ý kích cô.
Ngẩng đầu trừng anh, người này thật đáng ghét “Anh mới là chuột đó!”
“Ừ, em là con mèo hoa.” Anh nói nghiêm trang, cuối cùng còn sờ đầu cô tán thưởng.
Mẹ Trâu là người thông minh, vừa nhìn thấy Tân Đồng thay đổi nét mặt, cũng biết do hai người mà Trâu Tường đưa về, nhất định là phạm vào điều mà cô kiêng kỵ, Ngô Nhạc, cả ngày không có tim không có phổi, nếu có gì với Tân Đồng, đã sớm bị con trai mình ném ra xa rồi? Vậy chỉ có thể là Mạnh Phỉ, cô bé này bình thường tính tình ngang ngược, nhưng đối với hai vợ chồng bọn họ rất hiếu thuận, hơn nữa đối với Trâu Tường, Trâu Thần cũng rất được, chính là rất sợ ông nội, tổng thể mà nói vẫn là một đứa bé ngoan. Mẹ Trâu có chút do dự, bà thích cả hai cô bé, thật ra thì tốt nhất là hai cô bé xứng với hai đứa con trai, nhưng mà làm người không thể quá tham lam, vì vậy.......
“Tiểu Đồng, Mạnh Phỉ cùng Ngô Nhạc tới, con xuống bếp nói với mẹ Loan, làm thêm hai món mà Mạnh Phỉ cùng Ngô Nhạc thích, tiểu Thần, con cũng đi cùng đi.” Một câu nói, thân sơ xa gần rõ ràng, nhưng mẹ Trâu khuôn mặt vẫn nở nụ cười thân thiết lôi kéo tay Mạnh Phỉ.
Thấy mẹ mình xác minh rõ lập trường của mình, Trâu Thần thầm vui trong lòng, trước kia mọi ý kiến của bản thân cũng chỉ có thể để trong lòng, lúc này mẹ Trâu vừa nói, lâp trường của anh lập tức trong sáng hóa, rốt cuộc không cần sợ Mạnh Phỉ dùng trưởng bối gây áp lực với anh, cười ha hả kéo Tân Đồng vẫn chưa hiểu gì đi xuống phòng bếp.
Mạnh Phỉ nhìn Trâu Thần kéo Tân Đồng rời đi, trong lòng cực kỳ tức giận, nhưng lại bị mẹ Trâu ở bên cạnh thân hiết hỏi lung tung này kia, cơn tức trong lòng muốn bộc phát cũng không thể bộc phát, liếc nhìn mẹ Trâu một cách xa lạ, rồi lại không thể không thay bộ dáng ngây thơ, được rồi, cách lấy trưởng bối để gây áp lực tạm thời thất bại, cô ta vẫn có thể khiến người nào đó rời đi, đến lúc đó cô ta nhân cơ hội mà vào,a, không đúng, là lúc Trâu Thần bị ném bỏ cô ta dịu dàng chờ đợi, cô ta không tin mình không thành công?
Bĩu môi làm nũng ôm cánh tay mẹ Trâu “Mẹ Trâu, mẹ không nhớ con sao, hôm nay anh Tường về nhà cũng không gọi con đến ăn cơm.” Cô ta đổ thừa!
“Sao có thể chứ? Lần này anh Tường chỉ về một thời gian ngắn, dì nghe nói con đang phải tập huấn không phải sao? Dì sợ con phạm kỷ luật, đến lúc đó ông con lại đến tìm dì.” Mẹ Trâu cười đi vòng qua.
“Mẹ Trâu, mẹ có nhớ con không? Lâu rồi con chưa gặp mẹ, ở trường con đều rất nhớ món ăn mà mẹ làm.” Cô ta cố ý nói lớn tiếng, chỉ sợ người nào đó ở phòng bếp không nghe thấy, hừ, mẹ Trâu đều tự mình xuống bếp nấu cơm cho tôi, đồ cô ăn đều do người giúp việc nấu! Trong lòng cô ta lúc này rất hả hê.
“Mẹ, mẹ định không cho bọn con vào sao?” Trâu Tường cũng phát hiện ra bầu không khí trong nhà hơi kỳ lạ, hơn nữa cô bé vừa mới đứng cùng Trâu Thần kia rất lạ, anh chưa bao giờ thấy, nhưng nhìn vẻ mặt của ba mẹ lại giống như rất thân quen, lúc anh đi vào thì nghe thấy ba mình đang xin lỗi? Xin lỗi cô gái kia sao?
“Nhìn xem, mẹ vui đến nỗi quên mất, ông Trâu, ông đi thay quần áo đi, về nhà mà còn mặc như vậy, ai mượn ông chứ? Mạnh Phỉ, Ngô Nhạc vào nhà ăn trái cây đi, tiểu Tường con cũng đi thay đồ đi, gần đây công ty vẫn tốt chứ?”
“Tạm được, Ngô Nhạc, tiểu Phỉ hai đứa ngồi đi, anh lên trước.”
Nhìn thấy mẹ Trâu bê nước trái cây rồi lại hoa quả tới, Ngô Nhạc đĩnh đạc ngồi trên ghế sa lon “Dì, đừng vội, chúng cháu cũng không phải là lần đầu tiên tới đây, dì khách khí như vậy khiến cháu rất ngại.” Anh trầm bổng từng chữ từng chữ bắn ra ngoài, chọc cho mẹ Trâu nhất thời lúng túng.
“Thằng bé này, không có chuyện gì liền trêu đùa dì! Vậy mấy đứa ngồi đi, dì xuống phòng bếp xem một chút, để tiểu Thần cùng tiểu Đồng ra ngoài ngồi cùng mấy đứa.” Mẹ Trâu cũng hiểu, có một số việc phải để bọn trẻ tự giải quyết, xem như bà cho bọn chúng cơ hội đi.
“Đối với Trâu Thần vẫn chưa hết hy vọng sao?” Nhìn xung quanh không thấy ai, Ngô Nhạc cầm quả táo lên cắn một miếng.
“Không liên quan đến anh.” Mạnh Phỉ tức giận ném lại một câu, chuyển sang bên kia ngồi, giống như Ngô Nhạc là một loại vi khuẩn cực lớn.
“Nếu như anh có thể giúp em thì sao?” Anh ta lại cắn một miếng, khuôn mặt nở nụ cười hả hê “Còn không liên quan đến anh sao?”
“Anh?” Cô ta hoài nghi quay đầu nhìn anh ta “Đó đương nhiên lại là chuyện khác, chỉ là, em không tin anh lại tốt bụng như vậy.” Giọng nói hơi chậm lại.
“Vậy em mỏi mắt chờ xem!” Anh ta nói đầy tự tin.
Cô ta không nói tiếp, chỉ là không ngồi xa như lúc nãy nữa, ngược lại mất tự nhiên ngồi lại gần một chút.
“Em nhớ phải lấy nhu thắng cương, trước tiên nhận sai với Trâu Thần, em cũng biết tính Trâu Thần cố chấp, em ngàn vạn lần đừng cùng cậu ta cứng đối cứng, chuyện còn lại anh giúp em đối phó, nhưng mà phần sau còn phải xem bản thân em, sư phụ chỉ dẫn vào cửa, việc tu hành là do bản thân em!” Bộ dáng bí ẩn, hai chân vểnh lên thoải mái dựa vào ghế sa lon nhà họ Trâu.
“Nếu anh không giải quyết được, Mạnh Phỉ em sẽ không tha cho anh!” Cô ta đứng lên, từ trên cao nhìn xuống.
Anh ta không lên tiếng, chỉ hơi hất cằm về phía nhà bếp, sau đó nở nụ cười thâm cao khó lường.
Trâu Thần nắm tay Tân Đồng từ nhà bếp đi ra, Tân Đồng như cũ không ưỡn ẹo giùng giằng, cô nhìn thế nào cũng thấy Mạnh Phỉ không thuận mắt, cũng không như Trâu Thần nói bên ngoài một kiểu, trong lòng một kiểu, ở nhà có thể ngoan ngoãn, láu lỉnh tranh thủ sự đồng tình, nhưng vừa ra khỏi cửa đã cảm thấy mình không ăn của bọn họ, không uống của bọn họ, càng không thiếu nợ bọn họ, tại sao còn phải nhìn ánh mắt của bọn họ mà làm việc, nhất là Mạnh Phỉ này, mỗi lẫn đều chủ động gây chuyện, cô không ra tay đáp trả là không tệ rồi, sao còn phải nhân nhượng cô ta chứ? Nếu có bọn Lôi Lôi ở đây, nhất định sẽ giúp cô hả giận. Trâu Thần thối tha!
“Ngây ngốc cái gì! Em nói xem bộ dáng em thế nào sau này ra ngoài xã hội thì phải làm sao? Hay là em tốt nghiệp rồi chúng ta liền kết hôn?” Trâu Thần nhìn bộ dáng cô cũng biết trong lòng cô đang nghĩ gì.
“Nghĩ hay lắm!” Lười phản ứng lại với anh! Còn kết hôn nữa chứ? Nghĩ thật xa xôi.
“Cũng không phải là để em nhân nhượng với cô ta, xem như cô ta không tồn tại là được rồi, trong lòng em cũng dễ chịu hơn, mặt cũng dễ xem hơn.” Xoa xoa cái đầu nhỏ của cô.
Mếu máo “Em không phải là thú cưng của anh! Sờ đầu em nữa, em liền......”
“Liền thế nào?” Anh kéo cô ôm vào lòng, cười đùa với cô, mỗi lần nói với cô, anh đều cảm thấy tâm tình rất tốt, giống như xung quanh có hoa thơm chim hót, ấm áp hòa thuận vui vẻ, vô cùng thoải mái.
“Bọn họ đang nhìn đấy.” Cô rúc đầu nhỏ giọng nói.
“Không phải nói với em, xem như bọn họ không tồn tại sao?” Anh cười, cũng biết cô nhóc nhà anh không phải là người cẩn thận.
Tức giận đập anh, chỉ biết bắt nạt cô!
“Khụ!” Ngô Nhạc ngậm quả táo vội ho một tiếng “Có cần bọn tôi che mắt lại không?”
Mạnh Phỉ đứng bên cạnh nghiêm mặt không nói gì, đôi mắt nhìn chằm chằm vào đĩa đựng trái cây.
“Có công phu che mắt, cậu dứt khoát rời khỏi đây đi? Giả bộ hỏi làm gì?” Trâu Thần thân thiết ôm Tân Đồng đang đỏ mặt không khách khí mắng trả.
“Anh Thần.” Mạnh Phỉ từ nãy giờ im lặng cắn môi cẩn thận mở miệng nói “Lần trước là em không đúng.”
Trâu Thần sững sờ, Ngô Nhạc quay đầu liếc mắt nhìn, bộ dáng hài lòng, Tân Đồng giật mình......
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc