Bà Xã Đừng Chạy - Chương 04

Tác giả: Đô Đô Lang

“Trâu Thần!” Tân Đồng tức giận cầm cặp xách từ cửa chạy vào, đôi lông mày đẹp đẽ nhíu lại, bất mãn cùng với nghi ngờ nhìn người đang ngồi trên ghế sa lon.
Trâu Thần miễn cưỡng ngẩng đầu lên, có thể bởi vì đọc sách quá nhiều nên hơi mệt, anh không tự chủ tháo mắt kính xuống nhắm mắt lại, lấy tay ấn xuống huyệt hai bên thái dương.
Lúc này cô mới thấy trên đầu gối của anh có đặt một quyển sách y học dày cộm, buông lỏng toàn thân dựa vào trên sa lon, hơn nữa lúc mới lấy mắt kính xuống, trong mắt vẫn còn chút mê mang, xem ra là đã đọc sách rất lâu rồi nhưng mà bình thường anh cũng đeo kính sao?
“Khụ!” Nhìn cô ngây ngốc nghiên cứu hình dạng của mình, anh có ý tốt ho một tiếng nhắc nhở cô, sau hai ngày ở chung anh phát hiện cô có một thói xấu nho nhỏ, lúc suy nghĩ chuyện gì đó sẽ không tập trung, người ta hay nói là suy nghĩ viễn vong.
“Không phải đã nói sẽ không can thiệp vào cuộc sống của nhau sao?” Cô lập tức hoàn hồn trừng to hai mắt, hoàn toàn không chú ý tới là ai vừa mới đưa cô về với thực tại, ném cặp sách xuống, hai tay khoanh trước *** bộ dáng như muốn truy cứu tới cùng.
“Hả?” Miễn cưỡng hỏi lại.
Nhìn bộ dáng không phối hợp kia, vốn dĩ cơn giận trong lòng đã tan lại lập tức tăng lên “Sao anh lại quản chuyện của tôi? Anh là gì của tôi chứ? Tôi có nói anh tới đón tối sao?” Hai tay chống nạnh, khí thế dần dần tăng lên, từ trên cao cúi xuống nhìn anh.
Cảm thấy khí thế đó có chút khác biệt, anh chỉ đưa ra một Ng'n t, ấn lên trán cô đẩy ra xa một chút, sau đó dễ dàng đứng lên, ừ không tệ, giọng điệu tương đối dễ nghe, hơn nữa cảm giác cô cúi nhìn anh cũng không tệ, nghĩ tới đây khóe miệng khẽ nhếch lên vẻ tự đắc, cúi đầu nhìn cô gái đang mất tự nhiên vì chiều cao thay đổi “Trong nhà có quá nhiều xe, rảnh rỗi không có gì làm, thỉnh thoảng cũng muốn dùng nếu không sẽ thành phế vật.”
Sao cô lại cảm thấy nụ cười của anh ta lại chướng mắt như vậy “Không phải anh nói lầu hai là của tôi, lầu một là của anh, không can thiệp vào cuộc sống của nhau sao? Phế vật cũng không nên lãng phí trên người tôi!” Sao lại nói kỳ cục như vậy chứ? Vốn dĩ khuôn mặt rất vui vẻ vì không khống chế nổi mà nhất thời trở nên nhăn nhó.
Nhìn khuôn mặt hơi béo của cô nhăn nhó, tiểu ác ma trong lòng anh rục rịch như muốn ngóc đầu dậy, nếu được nhéo khuôn mặt cô cảm giác có lẽ sẽ không tệ! Ng'n t anh không tự chủ được cọ xát trên mũi mình, đôi mắt lóe sáng như đang tính toán “Lầu dưới thuộc về tôi nhưng cuối cùng cô cũng làm loạn trên địa bàn của tôi, ví dụ như bây giờ, ví dụ như mỗi sáng sớm cho nên tôi chỉ muốn lấy lại một chút lợi nhuận thôi.”
Nhìn bộ dáng xấu bụng kia, cô không tự chủ lui về phía sau tạo ra một khoảng cách “Vậy......Vậy được”, mở miệng không tránh khỏi nói lắp “Đưa chú Lý lên lầu, tôi sẽ nhảy từ lầu hai xuống, tôi sẽ không đi qua địa bàn của anh! Sau này anh không phải nghĩ ra nhiều ý tưởng nữa!” Nói xong còn hếch chiếc cằm xinh xắn lên.
A, khóc có khi nào dáng vẻ đần đần đó của cô lại có thể nhìn thấy ý nghĩ của anh, chỉ là vấn đề muốn đưa chú Lý cùng người của cô lên lầu hai? Đôi lông mày khẽ nhíu lại, xem ra nhà sẽ đông người hơn một chút, anh nhìn vòng quanh bốn phía một cái, khẽ mấp máy đôi môi mỏng, trong nhà có hai người là đủ rồi “Vậy cô muốn tôi đến trường phụ đạo cho cô sao?” Không nhanh không chậm hỏi lại.
“......Tôi không cần anh phụ đạo!” Cô cũng không tin không trốn được anh! Thuận tiện còn có thể khiến cho ông nội Trâu dạy dỗ anh một trận.
“Ông nội tôi đã nói, nếu tôi không phụ đạo cho cô tiến bộ thì tôi sẽ gặp nạn, chỉ là cô không nghe thấy lời ông nội Tân nói” Không tức giận ngược lại nụ cười trên miệng càng ngày càng rộng “Ông nói nếu cô không tiến bộ thì khẳng định vấn đề không phải ở tôi, xác định là cô giở trò yêu ma, vậy sau này ông có quyền lực giảm bớt thậm chí là miễn trừ cơ hội gặp mặt của cô cùng những anh em cùng lớn lên từ nhỏ. Nghe nói gần đây bọn cô đều bọ quản lý chặt chẽ? Bọn họ ở trường học cũng không tốt lắm?” Anh cũng không để ý tới cô nữa, thoải mái đi về phía phòng ngủ của mình, dạo này phải thường xuyên liên lạc với ông.
Sáng ngày hôm sau.
“Chú Lý! Chú Lý!” Tân Đồng với đôi mắt ௱ô** lung tìm kiếm bóng dáng quen thuộc khắp các phòng.
“Không cần tìm.” Trâu Thần mặc đồ thể thao từ bên ngoài đi vào, trên trán vẫn còn dính đầy mồ hôi, rất hợp với ánh mặt trời bên ngoài, có cảm giác giống như ánh mặt trời vậy, Tân Đồng nhất thời cảm thấy không tiếp nhận được.
Anh thoải mái tiếp nhận ánh mắt của cô, từ nhỏ đã được người lớn dự đoán sẽ là một người đẹp trai, đây là chuyện từ trước đến giờ anh không thèm để ý, quơ quơ túi đồ ăn sáng trước mặt cô, quay đầu ra hiệu cô đến phòng ăn.
Cô hít một hơi thật sâu, ngửi mùi hình như là cháo Bì Đản cùng bánh bao Như Ý, tất cả đều là món mà cô thích ăn, chân không chịu sự khống chế của đại não mà bước tới phòng ăn, tối hôm qua cô giận dỗi với ai đó không chịu ăn cơm, bây giờ thật sự rất đói.
“Tối qua ông ngoại cô gọi bọn họ quay về rồi, sau này thỉnh thoảng mới có người đưa đồ ăn tới cho nên sau này chúng ta phải tự lực cánh sinh.” Anh thuần thục xếp đồ ăn lên bàn.
Cô nháy mắt, nhất thời không phản ứng kịp, chú Lý cùng mọi người đã đi rồi, cả biệt thự rộng lớn chỉ còn lại cô và........anh?
“Mau ăn đi, lát nữa tôi đưa cô tới trường.” Anh vừa ăn vừa nói.
“Tôi không cần anh đưa! Hôm qua không phải đã nói rồi sao?” Cô buồn buồn cãi lại, chỉ cúi đầu ăn đồ ăn do người ta mua về, con người có lúc không cần quá chí khí......
Anh không lên tiếng, chỉ nhìn cô đầy thâm ý, căn cứ tình hình hiện tại của cô nếu anh mở miệng, sợ cô thật sự có thể xoay người rời đi “Nghe nói lúc ở cổng trường cô đã xảy ra sự cố, ông nội tôi không yên lòng nên nói tôi đưa cô đi học, còn nói thỉnh thoảng tôi có thể đến gặp cô hoặc nói cách khác là giám sát tôi.”
Anh nói nghiêm túc, nếu không phải lần đó tận mắt nhìn thấy cô gặp nguy hiểm, với tính khí bình thường của anh chỉ có ngồi yên, gần đây vì muốn giữ vững hình ảnh tốt đẹp trước mặt ông nội cho nên anh đều phải giả bộ.
Chiếc xe thể thao màu đỏ dừng lại trước cổng trường cấp ba, hợp với khung cảnh màu xanh lá cây xung quanh trường, chiếc xe rất nổi bật rất dễ thấy, đáng tiếc thời tiết không tốt, không có ánh mặt trời, chỉ có một lớp mây trắng, nửa thật nửa giả, có cảm giác như đang mơ.
“Xuống xe!” Trâu Thần không nhịn được quay sang nhìn Tân Đồng đang ôm cặp sách vẫn chưa xuống xe.
Tân Đồng nhíu mày “Không phải bảo anh dừng ở ngã tư sao? Ở đây nhiều bạn học như vậy, ảnh hưởng không tốt lắm!”
“Hôm nay trời có sương mù ai sẽ nhìn cô chứ, cô nghĩ rằng cô là ai? Không lo có việc gì thì học cô bạn học ngày đó đến bệnh viện, nhìn người ta xem, coi chừng cô bị bỏ rơi bởi hình tượng ngây thơ của mình đấy!” Nếu đã ngồi lên xe anh ra khỏi nhà thì anh sẽ không kiêng kỵ điều gì, xe của tôi anh cô cũng đã ngồi rồi sau này còn sợ sẽ không xử được cô sao?
“Cần anh quan tâm sao! Anh đến bệnh viện ૮ɦếƭ tiệt kia của anh đi!” Trông nom nhiều như vậy làm gì, thật sự xem mình là rễ hành rồi sao! Nói xong liền mở cửa xuống xe, cuối cùng còn đóng sầm cửa xe cho hả giận.
“Trâu Thần? Thật sự là cậu?” Lúc Trâu Thần đang muốn đạp ga rời đi, một bóng dáng quen thuộc đột nhiên chạy tới chào hỏi “Bọn họ đều nói cậu tới nơi này, tôi còn không tin, điều kiện của bộ đội sao có thể so được với bên kia chứ? Rốt cuộc cậu nghĩ gì vậy?” Nói xong lơ đãng nhìn Tân Đồng vừa mới hung hăng bước xuống xe đi vào trường “Đại thiếu gia Trâu Thần, thật sự sẽ không phải vì theo đuổi bông hoa kia mà quay về đấy chứ?” Trong mắt đầy chế nhạo.
Pằng! Một chút cũng không nể tình đập tới “Cậu nói chuyện đàng hoàng một chút cho tôi! Tìm ra được rồi sao?” Trâu Thần hỏi.
“Cậu cho rằng chức cục trưởng cục công an của ba tôi là giả sao?” Người tới cũng không so đo với anh, tự mình đi tới mở cửa chiếc xe quen thuộc kia.
“Người vừa mới xuống chiếc xe kia là Tân Đồng!” Trần Tuệ lau mắt kính của mình, luôn có cảm giác mình nhìn nhầm “Không phải hoàn cảnh gia đình cậu ấy bình thường sao? Sao đột nhiên......”
“Tiểu Đồng không phải người như vậy.” Lý Lâm nóng mặt cắt ngang lời nói của Trần Tuệ “Cô ấy sẽ không giống những người khác làm những chuyện như vậy......” Bộ dáng giống như có chút nóng vội, lại có chút sợ mình nói sai gì đó, khẽ cắn môi dưới “Tóm lại, chúng ta phải tin tưởng Tiểu Đồng!” Cô cầm tay Trần Tuệ nói.
Trần Tuệ nhíu mày nhìn dáng vẻ lo lắng của Lý Lâm, lại quay đầu nhìn chiếc xe thể thao màu đỏ của Trâu Thần, giống như đột nhiên bừng tỉnh hiểu ra “Lâm Lâm cậu sớm đã biết rồi phải không? Cậu đối với cậu ấy tốt như vậy, không ngờ quay đầu lại cậu ấy lại là người như vậy! Không được! Cậu đơn thuần, hoàn cảnh gia đình lại tốt như vậy, cậu ấy đến gần cậu nhất định là có ý đồ! Sau này cậu nên cách xa cậu ấy một chút!” Nhìn bộ dáng lo lắng của bạn mình, trong lòng cô không ngừng mong muốn bảo vệ.
“Tiểu Tuệ, không có chuyện gì, mình tin tiểu Đồng, cậu xem Vu Phi cũng đối xử tốt với cậu ấy, cậu ấy sao có thể như vậy chứ? Cậu phải tin tưởng mình, càng phải tin tưởng tiểu Đồng.” Lý Lâm nắm chặt tay Trần Tuệ.
“Chỉ có cậu mới ngu ngốc như vậy, ban đầu mọi thứ đểu rất tốt, nếu không phải cậu ấy đột nhiên chuyển trường đến thì hoa hậu lớp, hoa khôi trường đều sẽ là của cậu! Còn có chức vụ lớp phó, vị trí trong lòng giáo viên! Nếu không phải là cậu ấy, cậu cùng Vu Phi đã sớm thành một đôi rồi! Đều là cậu ta như con hồ ly tinh, ςướק hết mọi thứ của cậu, uổng công cậu đối xử tốt với cậu ta như vậy!
Không được, mình phải đi nói với lớp trưởng Vu Phi, để cậu ấy nhìn cho rõ!” Nói xong Trần Tuệ tránh cánh tay Lý Lâm chạy thẳng vào lớp.
Nhìn bóng dáng tràn đầy chính nghĩa, Lý Lâm đứng tại khóe miệng khẽ nở nụ cười đầy chế nhạo, không biết là cảm thấy tự hào hay đang cảm thán nhân tính ngu muội.
Tân Đồng vừa vào trường đã ***ng phải thầy giáo chủ nhiệm Trương. Bởi vì gần tới kỳ thi tốt nghiệp trung học, trường hợp dặc biệt chú ý tới công tác tư tưởng cho học sinh, cho nên mỗi chiều thứ tư giáo viên đều đến sinh hoạt, hay bởi vì bây giờ việc học phụ đạo đặc biệt khẩn trương, buổi sáng học sinh xếp hàng vào lớp học rất nhiều, thầy Trương chen vào níu áo Tân Đồng đang vội vàng vào lớp nói về chuyện chuẩn bị đi thi tỉnh môn anh văn.
“”Tân Đồng, chuyện đi thi tỉnh các giáo viên đã bàn bạc, vẫn quyết định để cho em thay thế Lý Lâm cùng Vu Phi đi thi, điều nạy đại biểu các thầy cô giáo đều tin tưởng em......em cần phải vì trường lớp chúng ta thắng giải mang vinh dự về! Cũng không cần phải đặt áp lực quá lớn cho bản thân!” Thầy Trương yêu thương vỗ vai học sinh “Cố gắng lên! Thầy tin tưởng em!”
“Cảm ơn thầy!” Đối với sự tin tưởng của thầy Tân Đồng đặc biệt H**g phấn, chỉ là trong nháy mắt tỉnh táo lại “Tại sao không để Lý Lâm đi ạ? Bạn ấy vì cuộc thi lần này đã chuẩn bị rất nhiều, hơn nữa trong lớp tiếng anh của bạn ấy là tốt nhất.” Cô bắt đầu có chút quan tâm đến cảm giác của bạn thân.
“Thầy và các giáo viên khác cũng là suy nghĩ cho em ấy, có thể bởi vì gần thi tốt nghiệp trung học, áp lực đối với em ấy quá lớn, thanh tích lúc cao lúc thấp không ổn định, cho nên tất cả giáo viên đều cảm thấy nên để thời gian cho em ấy học tập thì tốt hơn” Nói xong cảm thấy như nói sai chỗ nào, vội vàng vỗ vai Tân Đồng nói “Em không giống như vậy, thành tích học tập vẫn rất ổn định, vẫn giữ vững trên top 50, nếu không phải kỳ trước vì môn anh văn cản trở thì em đã có thể lọt vào top 10, hơn nữa gần đây giáo viên dạy tiếng anh thấy thành tích của em có tiến bộ cho nên mới quyết định cho em cơ hội chứng minh khả năng tiếng anh của bản thân, em phải cố gắng lên!”
“Thầy Trương!” Chủ nhiệm khoa toán đứng từ xa gọi ý bảo thầy Trương đi qua.
“Được rồi, thầy không nói nhiều nữa, Tân Đồng em hãy cố lên!” Nói xong cũng không đêt ý đến Tân Đồng liền vội vã đi.
Tân Đồng đứng một mình ở cổng trường, nhìn cây cối um tùm xung quanh, trong lòng cảm thấy kỳ lạ, có lẽ do cô nhỏ mọn nhưng sắp tới kỳ thi tốt nghiệp trung học cô cũng cần có thời gian để học, mặc dù thành tích môn tiếng anh của cô có tiến độ nhưng cũng cần có nhiều thời gian để học! Haiz, thôi, dù sao các thầy cô giáo cũng tin tưởng cô! Nghĩ tới đây khuôn mặt nhỏ nhắn trong nháy mắt trở nên rạng rỡ!
Nhưng vừa vào lớp học, Tân Đồng cảm thấy ánh mắt mọi người nhìn mình không thân thiện lắm, thậm chí còn hơi tức giận, cô ngơ ngác đứng ở cửa nhìn những ánh mắt kia đột nhiên cảm thấy tới không được mà lui cũng không xong, đôi chân mày xinh đẹp không tự chủ được nhíu lại, theo bản năng cắn môi dưới.
“Tân Đồng!” Vu Phi hơi tức giận từ trên bàn đứng dậy “Những lời thầy giáo nói đều là thật sao? Cậu thay thế Lý Lâm đi thi tiếng anh?” Cậu nắm chặt tay thành nắm đấm đè nén cơn tức giận của mình, cậu không tin những lời khó nghe mà các bạn khác nói nhưng.......
Tân Đồng theo bản năng gật đầu, cô đối với chuyện này cảm thấy có chút không hiểu.
“Không ngờ cậu lại là loại người như vậy!” Vu Phi thật sự không thể nhịn được nữa, đem theo nắm đấm cùng cơn giận hung hăng đấm lên mặt bàn “Lại vì lợi ích của mình mà đi xin thầy giáo đổi người! Chẳng lẽ cậu không biết vì cuộc thi tiếng anh lần này mà Lý Lâm đã bỏ ra rất nhiều công sức sao?” Ánh mắt cậu ta nhìn chằm chằm bóng dáng kia, giống như muốn nhìn xuyên thấy qua cô.
“Mình không có!” Tân Đồng cũng gấp gáp! Khuôn mặt trắng nõn của cô trong nháy mắt tức giận đến đỏ bừng, nhìn thẳng Vu Phi. Cô thật sự không hiểu, tại sao chỉ trong chốc lát mọi chuyện đã thay đổi, một người toàn tâm toàn ý theo đuổi cô hai năm, cậu bạn luôn che chở cho mình lúc này lại đứng trước lớp không phân biệt đúng sai mà trách cứ cô, những lời thầy giáo nói lại lần nữa vang lên, chẳng lẽ cô có cố gắng thế nào thì mọi người cũng sẽ không hiểu sao? Chỉ vì ban đầu cô chuyển tới đây sao? Chỉ vì trong lòng bọn họ hoàn cảnh gia đình của cô không bằng Lý Lâm sao?
“Cậu dám nói vừa rồi cậu không đi tìm thầy Trương?” Có người lòng đầy căm phẫn lên tiếng hỏi.
“Tớ......” Tân Thời nhất định cứng họng, cô thật sự không có đi tìm nhưng mà thật sự là thầy có tìm cô, lúc này có nói thế nào cũng sẽ khiến mọi chuyện trở nên xấu hơn? Bất luận trong lòng mình bất lực thế nào cô vẫn quật cường đứng nghiêm như cũ, chưa từng cúi đầu chùn bước, không hề có một chút nào vứt bỏ khí thế của mình.
“Được rồi, mình không sao, mình tin tiểu Đồng.” Lúc này Lý Lâm nhu nhược đặc biệt với hoàn cảnh khiến người ta thêm yêu, rõ ràng hai khóe mắt đã đỏ, trong mắt còn có nước mắt chưa kịp rơi “Mọi người đừng như vậy, tất cả mọi người chuyên tâm học tập, kỳ thi tốt nghiệp trung học sắp tới không nên vì mình mà làm ảnh hưởng tới việc học của mọi người.”
Đột nhiên vào lúc này Tân Đồng cảm thấy sức lực toàn thân tan rã, mềm nhũn tựa vào cạnh bàn, tất cả mọi người không cho cô thời gian giải thích, cũng không có một ai đứng trên lập trường của cô, cô hoàn toàn như một người ૮ɦếƭ đuối, không thấy được hy vọng.
Nhưng vào lúc này một đôi tay ấm áp cấm tay cô, cô theo bản năng quay đầu lại, nhìn thấy Trì Phỉ đứng bên cạnh nở nụ cười ấm áp “Mình tin tưởng cậu!”
Ngắn ngủn bốn chữ, một cái nắm tay đơn giản khiến cảm giác trống không trong lòng được khôi phục ấm áp, ông ngoại nói rất đúng, không nên bởi vì sai lầm của người khác mà tự trách mình, mặc kệ người ta muốn làm gì thì làm, cô chỉ cần làm tốt chuyện của mình là được! Cô khẽ quay về phía Trì Phỉ đang nở nụ cười thấu hiểu. Có lẽ bạn bè không nhất thiết phải ở chung một chỗ nhưng chỉ cần lúc mình cần giúp đỡ đối phương cho mình một nụ cười ấm áp là được rồi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc