Bà xã chớ giở trò - Chương 22

Tác giả: Tạp Nhi

Trong phút chốc Eva sững sờ như bị sét đánh, không thể chấp nhận vẻ mặt lạnh lùng của anh, “Vì sao?”
Kim Bối Nhi trốn dưới áo khoác lặng lẽ xốc lên một kẽ hở lén nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Cổ Việt Dì, lại nhìn Eva đang buồn bực, làm méo mó khuôn mặt xinh đẹp.
Cô không kiềm được trong lòng vui vẻ muốn hô to: Ông xã, vạn tuế!
Lúc này cô thật sự, thật sự tin ông xã yêu nhất là cô.
Vi Đức vẫn sững sờ ở một bên, đảo mắt qua nhìn Cổ Việt Di, Eva và cả Kim Bối Nhi mà anh không biết.
Thế này là thế nào? Lúc nãy tổng giám đốc còn nóng lòng như lửa đốt muốn anh đi đón bà xã… Chẳng lẽ, bà xã mà tổng giám đốc nói không phải Eva, mà là cô gái nằm trên sô pha?
“Cô không là gì của tôi cả, tôi không cần thiết giải thích vì sao với cô, chỉ hy vọng từ nay về sau cô sẽ không xuất hiện ở trước mắt tôi nữa.” Giọng điệu Cổ Việt Di không tốt, liếc xéo Eva quyết rũ động lòng người.
Eva không chịu được sự đối xử vô tình của anh, hét to: “Anh nghĩ là một câu không được gặp anh nữa, thì em sẽ không gặp anh sao? Chẳng lẽ anh đã quên những yêu thương trước đây của chúng ta sao?”
“Yêu thương?” Cổ Việt Di lạnh lùng cười mỉa, “ Lúc đó chúng ta ngoài lên giường ra, còn có gì gọi là yêu sao?”
Eva kinh ngạc nhìn anh, những lời này là ý gì? Anh chỉ xem cô là đối tác? (quan hệ hợp tác đôi bên cùng có lợi)
“Chẳng lẽ lúc trước chúng ta vốn không hề có chút yêu thương nào sao?”
“Không có!” Cổ Việt Di trả lời như chém đinh chặt sắt.
“Em không tin, nếu lúc trước chúng ta không có tình yêu, sao anh có thể đối tốt với em như vậy?” Eva tranh cãi khàn cả giọng.
“Đối tốt với cô? Cô nghĩ sai rồi, tôi chỉ cho cô thù lao cô đáng có thôi.” Cổ Việt Di nói đến không có tình cảm, coi như tất cả là điều đương nhiên.
Eva kinh hãi lui từng bước “Chỉ là cho em thù lao?”
Lông mày của Cổ Việt Di nhíu lại, “Cô là người thông minh, tin rằng cô hiểu được lời tôi nói.”
“Vậy cô ta thì sao?” Eva khó chấp nhận sự vô tình của Cổ Việt Di, căm giận chỉ vào Kim Bối Nhi, “Nếu cô ta là người tình mới của anh, tại sao anh có thể dịu dàng với cô ta như vậy, lúc trước khi em và anh ở chung với nhau cũng không thấy anh dịu dàng như vậy, cô ta dựa vào cái gì chứ?”
Anh đối với cô gái kia đâu chỉ là tốt, mà là coi cô ta như bảo bối, cảm giác này làm lòng Eva rất khó chịu.
“Bởi vì cô ấy đáng giá.” Cổ Việt Di lạnh lùng đáp lại.
“Không! Cùng lắm cô ta cũng chỉ là một cô bé, vốn dĩ không biết gì cả, làm sao bằng em biết cách lấy lòng anh.” Eva đột nhiên xông lên ôm Cổ Việt Di trao cho anh một nụ hôn nóng bỏng cuồng nhiệt, sau khi tách ra, cô thở hồng hộc nói: “Cho dù cô gái kia là người mới của anh, nhưng anh cũng không được quên người yêu cũ như em chứ!” Đôi mắt mê hoặc liếc xéo Kim Bối Nhi, muốn thấy sự ghen tị trên mặt Kim Bối Nhi.
Đáng tiếc, Eva phải làm thất vọng rồi. Ngược lại Kim Bối Nhi cảm thấy thú vị nháy mắt, bởi vì cô tin tưởng Cổ Việt Di, còn câu anh nói yêu cô nhất nữa, trước mắt chỉ là Eva cố gắng tự biên tự diễn mà thôi.
Hai mắt Eva muốn bốc lửa, giẫm giày cao gót một cái, muốn lướt qua bức tường cao trước mặt Kim Bối Nhi (bức tường là anh Việt Di ý).
Cổ Việt Di cảnh giác đứng chặn trước mắt Eva, hai tay giao khoanh trước ***, gầm lên giận dữ, con ngươi đen bật ra mũi tên lạnh lẽo không chút nương tình bắn về phía cô. “Cô muốn làm gì?”
Eva tức giận cắn môi, thấy vẻ mặt cương quyết bảo vệ cô gái kia của Cổ Việt Di, lòng cô tràn ngập phẫn uất không chỗ trút bỏ, quyết định mọi giá, nếu muốn mất mặt thì mọi người cùng mất mặt. “Thì ra anh thích gặm cỏ non.”
Eva, cô thật sự quá to gan rồi! Vi Đức đứng một bên kinh ngạc hít sâu.
Ngoài dự đoán, Cổ Việt Di thế nhưng không tức giận cũng không phản bác, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng trừng mắt nhìn Eva, “Bây giờ mời cô rời khỏi đây.”
Eva oán hận đến tận xương tủy dùng ánh mắt phẫn nộ trừng lại, “Tôi Không đi.”
Muốn ở đây? Đó là việc thể nào!
Con ngươi đen của Cổ Việt Di bắn ra những mũi tên sắc bén, trong trẻo nhưng lạnh lùng, khuôn mặt tuấn tú cũng phản phất làn sương lạnh, “Không đi phải không?”
Cuộc đối thoại căng thẳng của Eva và Cổ Việt Di, hoàn toàn lọt vào tai Kim Bối Nhi, cô không thể coi thường Eva kiêu ngạo và ương ngạnh, đột nhiên từ sô pha bật dậy.
“Ả đàn bà kia, cô nghe không hiểu lời nói của anh ấy sao?”
Eva nhíu mày, ánh mắt bật ra một tia hung ác đủ để ***, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cô nghĩ cô là ai, dựa vào cái gì dám lớn tiếng với tôi, tôi với Việt Di ở cùng nhau đã rất nhiều năm, cô thì sao? Chắc chỉ mới vài ngày chứ gì?”
“Ngây thơ! Ai nói với cô ở chung một chỗ với Cổ Việt Di tôi được lâu thì có thể tự cho mình là người phụ nữ của tôi?” Giọng Cổ Việt Di lạnh lùng mỉa mai.
“Chẳng lẽ không đúng?” Eva khiếp sợ trừng mắt.
“Đương nhiên không phải!” Cổ Việt Di trào phúng cười lạnh, “Không ngại nói thẳng với cô, trên đời này chỉ có một người phụ nữ có thể độc chiếm Cổ Việt Di tôi, tôi – Cổ Việt Di, cả đời này chỉ thuộc về một người.” Anh vòng tay ôm Kim Bối Nhi, hôn môi cô. “Cô ấy chính là người duy nhất có thể có được tôi.”
Cô ta? Một cô bé?
Sắc mặt Eva xanh mét, run run nhìn Cổ Việt Di, lại nhìn Kim Bối Nhi trong lòng Cổ Việt Di.
Không công bằng! Trận chiến này bắt đầu từ lúc nào? Sao cô không biết, muốn cô tự nhiên giao mỏ vàng vào tay người khác, cô làm không được!
Eva cắn răng, oán giận trừng mắt với Kim Bối Nhi, hét lên: “Cô ta dựa vào cái gì chứ?”
Cổ Việt Di cúi đầu, đầy yêu thương nhìn Kim Bối Nhi, anh không muốn để Eva hiểu lầm Kim Bối Nhi, càng không muốn Kim Bối Nhi chịu chút uất ức nào, mỉm cười trấn an cô: Anh rất muốn nói thật.
Kim Bối Nhi hình như có thể đọc được tâm ý của Cổ Việt Di, ánh mắt bất an không yên nhìn lại Cổ Việt Di.
Cổ Việt Di khẽ nhắm mắt, nhưng nhanh chóng mở ra, chân thành nhìn Kim Bối Nhi, bên môi còn mỉm cười vui sướng, giống như đang nói: Anh không thể chịu được, anh không muốn bất kì ai hiểu lầm quan hệ của chúng ta.
Kim Bối Nhi cắn môi, cúi đầu trầm tư một lát, cuối cùng ngẩng đầu lên lộ ra nụ cười vui vẻ.
Được Kim Bối Nhi ngầm đồng ý, Cổ Việt Di ôm chặt Kim Bối Nhi vào lòng, thoải mái hít sâu, sau đó không hề do dự nhìn Eva. “Bây giờ tôi sẽ nói cho cô biết tôi dựa vào cái gì.”
Eva thấy Cổ Việt Di và Kim Bối Nhi không nói gì mà chỉ nhìn nhau đã nhận ra sự khác thường, lòng của cô bắt đầu hốt hoảng, đôi mắt chăm chú nhìn Cổ Việt Di, trái tim run sợ như muốn ngừng đập.
“Cô ta dựa vào cái gì?” Giọng Eva không còn sự thúc giục, thậm chí có chút thất bại, nản lòng.
Cổ Việt Di lại nhìn Kim Bối Nhi, ôm cô chặt hơn, nghiêm mặt tuyên bố: “Bởi vì cô ấy là bà xã của tôi.”
Kim Bối Nhi trừng mắt nhìn Cổ Việt Di, dũng cảm nói ra sự thật, “Ông xã.”
Tin tức chấn động này khiến Eva với Vi Đức kinh ngạc và sợ hãi.
*** Eva căng thẳng, môi run run mấp máy, “Không thể nào, nhất định là các người gạt tôi, trước giờ chưa từng nghe tin anh kết hôn.”
Cổ Việt Di ôm lấy Kim Bối Nhi, nhìn gương mặt phút chốc đã tái nhợt của Eva, “Chúng tôi đâu cần phải lừa cô, tôi và Bối Nhi đã đến tòa án đăng kí, bây giờ chỉ còn chưa công khai mời khách thôi.”
“Đúng vậy, ý của ông xã tôi là chờ tôi học xong đại học rồi sẽ mời khách.” Kim Bối Nhi đột nhiên thốt ra.
“Chờ cô học xong đại học?” Eva đột nhiên cảm thấy Kim Bối Nhi hơi quen quen, “Tôi đã gặp cô, đúng, tôi nhớ ra rồi, tôi từng gặp cô ở nhà ông chủ Trình, cô là em họ của bà Trình, tôi còn nhớ cô chỉ là một học sinh trung học.”
Tiêu rồi! Eva nhận ra cô.
Kim Bối Nhi hoảng hốt nắm chặt tay Cổ Việt Di, Cổ Việt Di cảm nhận được Kim Bối Nhi đang hoảng sợ, đau lòng cầm chặt tay cô.
“Đúng vậy, Bối Nhi là em họ của Vũ Hi, bây giờ chính là bà xã của tôi, giờ cô đã biết tất cả rồi. Mong rằng sau này cô không tới làm phiền tôi nữa. Vi Đức, đưa cô Eva ra ngoài.”
Eva nghe vậy, kinh ngạc há hốc miệng không biết nên nói gì.
Vi Đức cũng sợ thiếu chút nữa hồn vía bay mất, đến khi nghe thấy tổng giám đốc kêu tên anh mới hoàn hồn, can đảm lắm mới đi đến trước mặt Eva. “Cô Eva, mời.”
Eva tan nát cõi lòng, khó khăn lắm mới tìm được mỏ vàng này, chịu đựng nhiều năm như vậy chỉ để nhận được sự ưu ái của anh, nào ngờ, cuối cùng không chiếm được chút cảm tình nào, thậm chí còn bị vứt bỏ như giày cũ.
Eva cảm thấy cõi lòng đau đớn, khó nén tức giận nhìn Cổ Việt Di và Kim Bối Nhi. “Tôi sẽ không bỏ qua các người, chờ coi!” Nói xong, xoay người đi khỏi văn phòng Cổ Việt Di.
Kim Bối Nhi nhìn bóng dáng tức giận rời khỏi, ánh mắt oán hận kia làm cho Kim Bối Nhi đột nhiên cảm thấy lạnh buốt từ đầu tới chân. “Ông xã.”
Cổ Việt Di như cảm thấy sự sợ hãi của Kim Bối Nhi, dùng sức ôm cô, “Đừng sợ, nếu đã nói ra, anh sẽ chịu trách nhiệm tất cả mọi chuyện.”
Thật không? Kim Bối Nhi rất sợ, cũng rất lo lắng. Cô nhớ có người từng nói, thà rằng đắc tội kẻ xấu chứ đừng chọc giận phụ nữ.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc