Ba Nụ Hôn Đổi Lấy Một Đời Chồng - Chương 46

Tác giả: Hiểu Đơn Đinh Đông

Em là điều duy nhất anh không nuối tiếc
Một năm rưỡi sau, Lý Mộng Long mặc một bộ quần áo thể thao màu trắng chậm rãi đẩy xe mua hàng trong siêu thị tấp nập. Dáng người cao ráo hơi gầy của anh vẫn rất thu hút ánh mắt của mọi người, nhưng anh chẳng hề động lòng trước những ánh mắt ngưỡng mộ đó.
Anh chọn một lon café đặt vào trong xe đẩy, đột nhiên anh nghe thấy tiếng trẻ em khóc.
Anh lần theo âm thanh, nhìn thấy một người đàn ông cao ráo mặc áo màu xám, đang ôm một em bé, người đàn ông đó cúi đầu dịu dàng, em bé đó đang ở trong tã.
Lý Mộng Long bất giác thốt ra cái tên quen thuộc:
- Tiêu Ly?
Người đàn ông đó từ từ quay mặt lại, vẫn nho nhã tuấn tú như vậy. Con ngươi mắt đem sâu thẳm của anh thoáng ánh lên, dường như đang lục tìm trong kí ức. Lý Mộng Long bước lên trước tự giới thiệu:
- Tôi là đồng nghiệp của Mạch Khiết, tôi tên Lý Mộng Long.
Tiêu Ly mỉm cười:
- Phải rồi, tôi nhớ ra rồi, chúng ta đã từng gặp nhau mấy lần rồi, anh chính là bạn của Mạch Khiết, là tổng giám đốc của Tập đoàn Tài chính Hạ Lạc, thường xuyên đọc được tin tức về anh ở trên mạng và báo giấy, thực không ngờ anh cũng tự mình đi mua đồ ở siêu thị?
Lý Mộng Long tỏ ra hơi ngại ngùng:
- Hôm nay là cuối tuần, người đàn ông độc thân, đằng nào cũng rảnh rỗi không có việc gì nên đến đây mua sắm. Tổng giám đốc cũng chẳng qua là một người bình thường mà thôi! – Anh liếc nhìn chiếc nhẫn đeo ở trên tay Tiêu Ly. Anh rất muốn hỏi tình hình của Mạch Khiết, định hỏi nhưng lại thôi, biết được thì có thể thế nào chứ, chỉ làm cho mình đau lòng thêm thôi. Anh nhìn khuôn mặt sạch sẽ của Tiêu Ly, đằng sau một người đàn ông sạch sẽ luôn có một người phụ nữ ưa sạch sẽ, xem ra Mạch Khiết đã chăm lo cho người bạn thanh mai trúc mã này khá tốt. Anh nghĩ thầm vẻ đố kị, vị trí đó vốn dĩ là của mình mới phải!
Anh nhìn đứa bé đáng yêu, cảm thấy hơi ngưỡng mộ, anh nói với Tiêu Ly:
- Là con của anh à? Có thể cho tôi ôm một lát được không?
Tiêu Ly đưa đứa bé vào lòng Lý Mộng Long, nói:
- Vừa mới đầy tháng, là con gái của tôi.
Lý Mộng Long ngắm thật kĩ đứa bé, hồi lâu mới nói:
- Đều nói con gái giống bố, quả nhiên, tôi cũng thực sự không nhận ra nó giống Mạch Khiết ở điểm nào?
Tiêu Ly ngẩn người, anh nhìn Lý Mộng Long rồi lại nhìn đứa bé anh đang ôm trong lòng, hỏi giọng đầy kinh ngạc:
- Đợi đã, anh, anh vừa mới nói gì, đứa bé sao lại giống Mạch Khiết được chứ?
Đang nói vậy, một cô gái dáng người cao ráo, khuôn mặt thanh tú tiến lại gần hai người, Tiêu Ly bước tới giới thiệu với Lý Mộng Long:
- Đây là vợ tôi, tôi quen cô ấy khi đang dạy học ở Đức, cô ấy là người Nhật.
Anh cảm thán:
- Tình yêu thật là thứ khó nói, tôi dùng thời gian 10 năm để yêu một người phụ nữ cuối cùng đã phản bội tôi, nhưng lại quyết định kết hôn với vợ tôi người chỉ mới quen có 10 tiếng đồng hồ.
Nguồn ebook: https://www.luv-ebook.com
Nhìn người phụ nữ Nhật Bản có khuôn mặt xinh đẹp, Lý Mộng Long rất băn khoăn:
- Vậy thì Mạch Khiết đâu? Mạch Khiết không đi cùng với Tiêu Ly đến đến Đức sao?
Dường như để giải đáp nghi vấn trong lòng Lý Mộng Long, Tiêu Ly nói:
- Tôi nhớ ra rồi, lần đó đã gặp anh ở sân bay, là tôi đến tiễn Tiểu Khiết đi Tứ Xuyên trợ giảng, sau đó tôi mới sang Đức. Sao thế, anh và Tiểu Khiết không liên lạc với nhau sao?
Lý Mộng Long đờ đẫn.
Anh cứ tưởng đã trải qua biết bao nhiêu sóng gió, đã nô đùa tình cảm, chính mình từ lâu đã có tâm thái nhàn nhạt, nhưng vừa nghe thấy tin này, dường như lại quay trở về với thời kỳ niên thiếu trái tim đập rộn ràng như thuở mới yêu, khó có thể kìm chế được sự chấn động kịch liệt trong nội tâm.
Anh hỏi:
- Mạch Khiết đi đến Tứ Xuyên để trợ giảng, cô ấy không theo anh sang Đức sao?
- Không, cô ấy đã từ chối tôi. – Tiêu Ly là người đàn ông tinh tế, đã đoán ra được những điều suy nghĩ trong lòng Lý Mộng Long, anh vỗ vai Lý Mộng Long:
- Tôi và Tiểu Khiết chưa bao giờ bắt đầu. Suốt một năm rưỡi này, chúng tôi thường xuyên gửi email nói cho nhau biết tình hình, ngoài ra cũng không trò chuyện gì thêm. Tiểu Khiết, theo như tôi biết, vẫn độc thân.
Anh cúi đầu viết ra địa chỉ email của Mạch Khiết đưa cho Lý Mộng Long:
- Tôi chỉ có thể giúp anh được ngần này thôi. Tôi cũng hy vọng em gái Tiểu Khiết của tôi có được một chốn hạnh phúc.
Lý Mộng Long nắm chặt tờ giấy trắng mỏng tanh đó, giống như là nắm được cọng cỏ hy vọng.
Trong lúc chuẩn bị rời đi, Tiêu Ly nói:
- Kỳ hạn trợ giảng của Tiểu Khiết sắp hết rồi, cô ấy chắc sẽ trở về.
Trở về, trở về thành phố S, liệu có thể về bên cạnh mình không?
Anh rất muốn nói cho cô gái nhỏ kiêu ngạo và quật cường, trong suốt khoảng thời gian dài đằng đẵng một năm rưỡi nay, mình đã vì cô mà thay đổi rất nhiều, thành một vị cao tăng không coi mỹ sắc là gì cả, ngay cả mẹ mình cũng thấy sốt ruột lo lắng, không hiểu tại sao cậu con trai vốn bị phụ nữ vây quanh đột nhiên không có chút cảm hứng gì với nữ giới thế? Anh quay trở về căn hộ chung cư của mình, bật laptop, ngón tay run rẩy viết bức email đầu tiên cho cô:
Mạch Khiết,
Là anh đây! Là người đàn ông mà em hy vọng quên đi ước hẹn nửa đời mà em đã hứa.
Suốt một năm rưỡi nay, em không biết đâu, người đàn ông ngốc nghếch đó gần như ngày nào cũng đến chờ dưới toà nhà chung cư nhà em, ngước nhìn ô cửa sổ tối đen đó. Anh đã từng tưởng rằng ô cửa sổ đó sẽ tối mãi như vậy, ngọn đèn đó sẽ không bao giờ sáng nữa, anh biết mình đang làm một điều ngốc nghếch, nhưng không thể nào ngăn cản nổi bước chân mình.
Đó có lẽ là lời kêu gọi trong trái tim.
Chúng ta có mối duyên phận đã được định sẵn, chúng ta đã xuyên qua biển người mênh ௱ôЛƓ, đi qua ngàn núi vạn sông, có được ba nụ hôn đặc biệt mới quyết định được mối duyên phận của đời này, xin em đừng dễ dàng vứt bỏ như vậy!
Nên biết rằng, yêu một người rất khó, vứt bỏ một người lại rất dễ. Nhưng đã vứt bỏ rồi có lẽ sẽ mãi mãi đi lướt qua nhau không bao giờ có thể gặp lại nữa, cuộc đời này cũng vì vậy mà thay đổi hoàn toàn.
Anh vẫn tiếp tục đứng chờ ở dưới khu chung cư cho đến khi ngọn đèn một ngày nào đó bật sáng cho anh.
Em có bằng lòng bật ngọn đèn đó cho một mình anh không? Cho một mình anh, giống như bật sáng ngọn đèn trái tim của chúng ta, chiếu sáng những chỗ tối xung quanh không?
Viết xong email, anh không chút do dự ấn nút gửi.
Mấy hôm sau, sau khi vừa đàm phán xong một cuộc làm ăn, Lý Mộng Long lái xe về nhà. Không biết vì sao anh lại lái xe rời khỏi con đường lớn.
Anh chuyển hướng vô lăng, đi xuống dưới toà lầu chung cư quen thuộc đó.
Anh xuống xe, dựa người vào xe, giữa hai ngón tay thon dài của anh kẹp một điếu thuốc, đốm lửa nhỏ màu đỏ sáng lấp lánh trong màn đêm.
Ngẩng đầu ngước nhìn lên ô cửa sổ tối đen đó, những ô cửa sổ xung quanh đều rực sáng, chỉ có duy nhất ô cửa sổ đó là tối đen như thể mãi mãi không bao giờ được bật sáng. Anh cảm thấy như mình đang đi qua một đường hầm tối đen, mãi mãi không thể đi đến điểm tận cùng, chỉ có sự kiên định trong trái tim là ánh sáng duy nhất.
Em thân yêu, em có nhìn thấy sự kiên trì yếu đuối và ngoan cố của anh không? Em có hiểu được anh vẫn đang lặng lẽ chờ em ở vị trí cũ không? Em liệu có chạm vào nơi đáy trái tim anh vẫn luôn thầm gọi tên em hàng nghìn hàng vạn lần không? Liệu cuối cùng em có trở về với anh không?
Ở đại sảnh máy bay ồn ào, người qua lại tấp nập.
Lý Mộng Long mồ hôi nhễ nhại lao vào.
Trong di động của anh có tin nhắn Lâm Đại gửi cho anh: 9h sáng hôm nay Mạch Khiết sẽ rời khỏi thành phố S.
Mấy hôm nay anh không thể tìm được Mạch Khiết, di động tắt máy, căn hộ chung cư cũng không có ai, cô giống như một giọt nước lặng lẽ bốc hơi.
Như tiếng sét đánh giữa trời quang, thật không ngờ lại nhận được thông tin này.
Anh nhớ Mạch Khiết đã từng nói, Tiêu Ly tỏ tình với cô, đồng thời mời cô đi cùng anh ta sang Đức. Thì ra, cô ấy đã đưa ra quyết định này.
Không, không thể để cô ấy rời khỏi mình được, vừa nghĩ cô ấy rời khỏi là cảm giác như bầu trời nắng đẹp của thành phố S bỗng trở nên âm u. Anh quay cuồng tìm kiếm khắp sảnh lớn, tìm kiếm bóng dáng thân quen anh không thể nào quên được. Cuối cùng, nơi một góc khuất, anh nhìn thấy Mạch Khiết đang cúi đầu trò chuyện cùng với Tiêu Ly.
Anh vội vàng bước đến cạnh Mạch Khiết.
Mạch Khiết kinh ngạc ngẩng đầu lên, thấy khuôn mặt lo lắng của Lý Mộng Long, cô bất giác đứng dậy:
- Anh… sao anh lại đến đây?
- Chúng ta cần nói chuyện!
- Còn có chuyện gì để nói chứ, những gì cần nói thì hôm đó đã nói xong cả rồi!
Mạch Khiết hiểu anh muốn nói gì, kiên quyết lắc đầu từ chối.
Tiêu Ly cũng đứng dậy, thấy Lý Mộng Long mồ hôi nhễ nhại, nói với Mạch Khiết:
- Tiểu Khiết, bất luận kết quả cuối cùng là gì, cần tôn trọng người khác.
Lý Mộng Long nhíu mày, nói đầy thô lỗ:
- Mạch Khiết là người phụ nữ của tôi, không cần anh giáo huấn.
Mạch Khiết trừng mắt nhìn anh ta một cái, còn chưa kịp phản bác, đã bị Lý Mộng Long dùng sức lôi đến một góc vắng khác.
Mạch Khiết nói vẻ bất mãn:
- Lý Mộng Long, xin anh hãy có phong độ một chút được không, trước đây anh không như vậy, anh chẳng phải vẫn luôn tự khoe khoang là cắt đứt với phụ nữ sao dễ dàng như trở bàn tay sao? Vậy thì anh hãy để tôi lặng lẽ rời khỏi đây, cũng để giữ lại cho mình chút tôn nghiêm.
- Không, người cắt đứt mối quan hệ một cách dễ dàng là em. Em cứ thế này mà chấm dứt tình cảm của chúng ta sao? Em cứ thế này mà rời xa anh sao?
Mạch Khiết định nói gì đó nhưng lại kìm lại, cô nhìn ra phía đằng xa, môi mím chặt lại im lặng không nói.
- Mạch Khiết, anh thừa nhận anh vào M Beautiful là vì công việc. Mẹ anh đã già rồi, sức khoẻ lại không được tốt, bác sĩ đã yêu cầu mẹ anh cần phải lui về tuyến sau. Ba chị gái của anh đều không giỏi việc kinh doanh. Là người đàn ông duy nhất trong gia đình, anh cần phải nhanh chóng tiếp quản Tập đoàn Tài chính Hạ Lạc, gánh vác trách nhiệm. Mẹ anh đã sắp sẵn nhiệm vụ này cho anh coi như là cuộc khảo sát, Mark phụ trách giám sát.
- Quả nhiên anh cùng một hội với Mark. – Mạch Khiết hỏi đầy vẻ giễu cợt – Có khi Kha Đậu cũng là anh đặc biệt sắp xếp đấy nhỉ?
- Đúng vậy, Kha Đậu thực ra vẫn luôn là một người đứng đằng sau tập đoàn tài chính của bọn anh để làm hạng mục về văn hoá, thực ra cậu ấy cũng coi như là nhân viên của công ty bọn anh, căn hộ chung cư cậu ấy sống cũng là tài sản của công ty bọn anh. Anh thông qua việc giới thiệu Kha Đậu mở chuyên đề đã nhận được sự tín nhiệm của em, đó là bước đầu tiên trong kế hoạch của bọn anh. Nhưng từ khoảnh khắc đó, anh đã bắt đầu trở nên mơ hồ, bởi vì anh không biết anh dốc hết sức làm việc cùng em, rốt cuộc là bởi vì mục đích của mình hay chỉ là muốn giúp em. Em có tính cách ngoan cường cố chấp, em giống như mẹ anh, độc lập, tự chủ, thông minh, hơn nữa làm việc rất có nguyên tắc, thành ý của tập đoàn tài chính muốn dùng số lương hậu hĩnh để thuê em nhưng đã bị em từ chối, Mạch Khiết, em là nhân tài vừa có đức vừa có tài, rất thích hợp đến là việc trong tập đoàn tài chính của bọn anh.
Mạch Khiết lạnh lùng nói:
- Được rồi, ngài Lý Mộng Long, ngài đuổi theo đến đây cũng bởi vì công ty của ngài, ngài quả thật rất là kính nghề. Tôi đã không cần công việc này nữa rồi, cảm ơn ý tốt của ngài.
Cô nhìn đồng hồ đeo tay, lạnh lùng nói:
- Tôi phải lên máy bay rồi!
- Mạch Khiết!
Lý Mộng Long không thể nào kìm chế được tình cảm đang trào dâng trong lòng, vội vàng ôm chầm lấy Mạch Khiết:
- Đừng rời xa anh, anh cầu xin em. Anh chưa bao giờ cầu xin một người phụ nữ nào như vậy, cũng chưa yêu một người phụ nữ nào như vậy. Em đã từng hứa dành nửa cuộc đời còn lại cho anh, xin em đừng dễ dàng phá bỏ lời hứa của mình.
Ánh mắt anh rừng rực chăm chú nhìn Mạch Khiết, trong mắt đầy sự cầu xin thành khẩn.
Mạch Khiết đẩy anh ra, trong mắt tràn ngập nỗi bi thương và tuyệt vọng:
- Lý Mộng Long, em cũng muốn tiếp tục yêu anh, làm gì có cô gái nào lại không hy vọng trong cái thế giới này có một bến đỗ để cho mình có thể nghỉ ngơi chứ? Nhưng anh không thể nào thấm thía được cảm nhận lúc này của em đâu, từng lời anh nói, từng nét mặt thay đổi của anh, em cũng không thể tin tưởng được nữa, em đều luôn nghi ngờ là thật hay giả. Trái tim của em đã bị tổn thương, em không thể coi như không nhìn thấy vết thương mà lại giả vờ tiếp tục yêu anh. Xin lỗi, xin hãy quên đi ước hẹn nửa cuộc đời của chúng ta.
Lý Mộng Long nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của cô, trong ánh mắt tràn ngập sự cầu xin, Mạch Khiết rút tay mình ra, cúi đầu.
Cô không muốn để ai nhìn thấy những giọt nước mắt yếu mềm đang trào dâng trong mắt mình, cô nói:
- Lý Mộng Long, có lẽ chúng ta là người của hai thế giới, em là một cô nhân viên bình thường chốn công sở, còn anh thì lại là con trai của tập đoàn tài chính. Tư tưởng và tình cảm của chúng ta đều tồn tại sự khác biệt lớn, có lẽ chúng ta không nên có điểm gì chung…
- Mạch Khiết, tình cảm vốn không hề chịu sự khống chế của lý trí, giống như chúng ta lần đầu tiên gặp mặt, không ai có thể biết được sẽ bị đối phương cuốn hút, hãy nghe lời anh nói, để tình cảm chúng ta được tự do phát triển, đừng cố chặt đứt nó. Anh chàng thanh mai trúc mã của em không hề phù hợp với em, anh mới là người phù hợp nhất…
- Anh dựa vào đâu mà nói anh mới là người phù hợp nhất chứ? Chỉ là bởi vì anh có kinh nghiệm trong chuyện tình cảm hơn tôi cho nên anh mới có thể phán đoán như vậy phải không? Tôi không thể nào chứng minh được phán đoán của anh là đúng hay sai, điều tôi có thể làm chính là rời khỏi một người khiến cho tôi đau lòng, bởi vì tôi không muốn cả cuộc đời này phải sống trong bóng tối của sự lừa dối. Anh hãy bảo trọng, đừng bị ốm, đừng thức đêm, cũng đừng chơi trò tình cảm nữa, xin lỗi, tạm biệt!
Cô nhìn anh thật sâu rồi quay người bước đi thật nhanh, hoà lẫn vào dòng người, nhanh chóng biến mất.
Đứng ở quảng trường sân bay vắng lặng, nhìn chiếc máy bay khổng lồ màu bạc đang từ từ cất cánh, biến mất nơi chân trời, khuôn mặt khôi ngô tuấn tú hao gầy của Lý Mộng Long bỗng ươn ướt…
- Mạch Khiết, trái tim của em giống như đám mây mà anh không thể nào nắm bắt được, nhưng em bảo anh quên đi ước hẹn nửa cuộc đời của chúng ta, thà bảo anh quên đi chính mình.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc