Ba Nụ Hôn Đổi Lấy Một Đời Chồng - Chương 44

Tác giả: Hiểu Đơn Đinh Đông

Từng tia nắng li ti rơi xuống mái tóc cô tạo thành những vầng sáng lấp lánh.
Ngồi ở trên bậc thềm màu xám cạnh con đường rợp bóng cây, Mạch Khiết hai tay ôm gối, ngẩng đầu chăm chú nhìn lên bầu trời xanh thẳm, đám mây trắng mỏng manh lững lờ trôi.
Đột nhiên, cô nghe thấy tiếng chuông xe đạp vang lên.
Cô nghiêng đầu nhìn, thấy ở cuối con đường có một chiếc xe đạp màu xanh lam đang lao tới, người thanh niên khôi ngô tuấn tú ngồi trên chiếc xe, mái tóc màu hạt dẻ đang bay trong gió, đôi mắt anh rực sáng, miệng nở nụ cười dịu dàng. Trên giỏ xe, có một chiếc chong chóng màu hồng đang quay tròn quay tròn. Thời gian như quay ngược trở lại, nhanh chóng trở lại một buổi chiều đầu tiên của mười mấy năm trước. Tất cả những chi tiết nhỏ nhất trong kí ức lúc này đây bỗng chợt nở rộ như cánh hoa…
Chiếc xe đạp dừng bên cạnh Mạch Khiết, người con trai đi xe một chân thoải mái chống xuống đất, giơ tay ra:
- Cô gái xinh đẹp, cô có bằng lòng đi cùng với tôi không?
Mạch Khiết bất giác giơ tay ra nắm lấy tay Tiêu Ly, Tiêu cười nói:
- Ngồi lên phía trước nào!
Mạch Khiết ngồi lên gióng trước của xe.
Chiếc xe đạp lao nhanh như bay, gió ùa vào mặt rồi lướt qua, được ở trong vòng tay ấm áp của Tiêu Ly, Mạch Khiết cười và hét vang:
- Ôi, em giống như lại được quay về năm tháng tuổi thơ.
Tiêu Ly khẽ thơm vào gáy cô.
Giống như phải bỏng, Mạch Khiết chợt co rúm người lại, chiếc xe đạp lắc lư cuối cùng cũng dừng lại.
Mạch Khiết quay người lại, chạm vào đôi mắt tràn đầy tình cảm của Tiêu Ly:
- Tiểu Khiết, anh có lời muốn nói với em.
Mạch Khiết chợt trở nên lắp bắp:
- Em… em vẫn muốn đi xe đạp!
Có một số lời nếu nói ra, mối quan hệ rõ ràng sẽ bị thay đổi, cô vẫn còn chưa chắc chắn về mối quan hệ sắp sửa thay đổi này.
Thật không ngờ thái độ của Tiêu Ly lại trở nên vô cùng kiên quyết. Anh nắm lấy tay Mạch Khiết đứng ở con đường rợp bóng cây, mùi hương của cây long não tràn ngập khắp không gian. Ở cách đó không xa có một số bạn trẻ đánh đàn ghi-ta và hát: “Anh hỏi em yêu anh sâu đậm bao nhiêu… ánh trăng nói hộ lòng em…”
Xung quanh rất ồn ào huyên náo, nhưng Mạch Khiết cảm thấy thế giới thật là yên tĩnh, yên ắng đến độ có thể nghe thấy tiếng nhịp đập con tim và tiếng huyết mạch chảy rì rào của mình, yên ắng đến độ trong tai toàn là tiếng u u…
Tiêu Ly nói:
- Anh nhận được giấy mời của một trường đại học ở Đức, mời anh đến đấy để đảm nhiệm một chức vụ giáo sư khách mời… – Anh ngừng một lát, nói vẻ nghiêm túc – Anh muốn em đi cùng với anh. Ở đó, sẽ bắt đầu cuộc sống mới của chúng ta.
Anh giơ tay ra tỉ mỉ vuốt lại tóc mái bị gió thổi tản mác của cô:
- Có lẽ chính là cuộc sống mới mà chúng ta đã để chậm mất rất nhiều năm.
Mạch Khiết ngẩn người nhìn Tiêu Ly.
Mình có phải đang nằm mơ hay không?
Bao năm nay mình vẫn luôn mơ thấy cảnh tượng này, gần như y hệt: Ánh nắng vàng rực rõ, chiếc xe đạp màu xanh lam, chiếc chong chóng xoay tít trong gió, quan trọng nhất là Tiêu Ly nắm tay cô và nói với cô là anh yêu cô.
Thì ra đây không phải là giấc mơ, đây là một dấu hiệu, dấu hiệu anh yêu cô, từ lâu đã chờ sẵn trên con đường số phận gập ghềnh của cuộc đời cô.
Nhưng rốt cuộc là đã xuất hiện sự sai sót ở đâu, Mạch Khiết phát hiện ra mình không hề lập tức lao vào lòng Tiêu Ly giống như trong giấc mơ, hoặc là chạy ra giữa con đường rợp bóng cây hét lên đầy phấn khởi.
Cô chỉ suy ngẫm giây lát, sau đó bình tĩnh nói:
- Khi nào đi hả anh?
Cô nghĩ, lẽ nào chỉ là bởi vì mình không còn là cô bé 12 tuổi nữa, tâm thái trở nên chín chắn hơn rồi sao?
Lý Mộng Long bước từ trong toà nha công ty ra, hôm nay lại phải họp suốt cả một ngày, lúc này đây sắc trời đã tối, các vì sao sáng lấp lánh trên bầu trời. Anh nhìn đồng hồ đeo tay, đã hơn 10 giờ đêm rồi.
Anh nghe thấy tiếng bước chân từ phía sau vọng lại, quay đầu nhìn, là Lâm Đại.
- Mộng Long, sao dạo này anh lại trốn tránh em vậy? – Lâm Đại hỏi, trong mắt cô ta tràn ngập nỗi ấm ức.
Lý Mộng Long hai tay đút túi quần, cúi đầu, hồi lâu mới ngẩng đầu lên:
- Tôi xin lỗi!
Lâm Đại liền tươi cười rạng rỡ, bước lên trước khoác lấy tay anh:
- Được rồi, xin lỗi rồi thì em tha thứ cho anh đấy!
Nhưng anh lại khẽ rút tay ra khỏi cô, nói rành rọt:
- Lời xin lỗi của tôi chính là chỉ mối quan hệ của chúng ta, tôi chỉ có thể nói xin lỗi mà thôi.
Lâm Đại ngẩn người, nói lời xin lỗi về mối quan hệ của bọn họ là bởi vì anh muốn kết thúc sao? Lại còn kết thúc nhanh hơn sự tưởng tượng của mình sao?
- Tại sao? Tại sao lại… – Cô ta lẩm nhẩm.
Lý Mộng Long nói:
- Tôi làm như vậy là tốt cho cô, nhân lúc tình cảm của cô đối với tôi vẫn còn chưa sâu sắc thì kết thúc tất cả. Tôi thừa nhận, tôi có cách nhìn rất thoáng đối với chuyện tình cảm, có lẽ tôi vô tình đã làm tổn thương cô, mong cô tha thứ nhưng mối quan hệ này, tôi không muốn kéo dài nữa.
Lâm Đại cảm giác trái tim mình bị tổn thương nặng nề, đau nhức, cô hét lên:
- Tại sao lại không thể duy trì được nữa? Lẽ nào anh đã gặp được người phụ nữ mới rồi sao?
- Đúng vậy, trong lòng tôi đã có người phụ nữ khác, bây giờ ngoài cô ấy ra, trong lòng tôi không thể nào chứa được bất kỳ người phụ nữ nào nữa. Tôi cũng không muốn miễn cưỡng mình chơi trò chơi tình cảm. Bây giờ tôi nói với cô những điều này, thực ra chính bản thân tôi cũng không dám tin, nhưng tôi đúng là không thể nào khống chế được nội tâm của mình. Tôi, Lý Mộng Long từ năm 14 tuổi đã bách chiến bách thắng trong chốn tình trường, lần đầu tiên tôi không thể khống chế được tình cảm của mình.
Lâm Đại lạnh lùng nhìn người đàn ông khôi ngô tuấn tú trước mặt mình, hồi lâu mới hỏi:
- Người phụ nữ trong trái tim anh có phải là cô ta không? Cô ta lúc này đang đứng ngay phía sau anh?
Lý Mộng Long chợt quay đầu, chạm vào đôi đồng tử trong suốt đang chăm chú nhìn anh. Cô gái có thân hình thon nhỏ đó đang đứng dưới ánh trăng, tà váy màu trắng bị gió thổi tung lộ ra đôi chân thon gầy. Mặc dù cô không nói gì, mặc dù trên mặt cô không thể hiện ra chút tình cảm nào, nhưng vẫn toát ra một thứ mê lực thần bí vô cùng cuốn hút, giống như phát điện về phía anh…
Lý Mộng Long đi đến bên cạnh Mạch Khiết, cô ngẩng đầu lên nhìn anh:
- Bởi vì anh không trả lời tin nhắn của tôi, cho nên tôi đến đây đợi anh…
Toà cao ốc này đã cất giữ bao nhiêu hồi ức đau khổ của cô, cô thực sự không muốn đến nữa, nhưng vì để gặp anh, cô đã lựa chọn đứng dưới toà cao ốc này để đợi anh.
Lý Mộng Long không trả lời cô, anh nắm chặt lấy tay cô, dẫn cô đi về phía đỗ xe của mình.
Anh khởi động xe, chiếc xe giống như con cá màu đen bơi lộ giữa đêm tối.
Mạch Khiết lúng túng ngồi trên ghế sofa ở phòng khách.
Đây là chỗ ở của Lý Mộng Long sao? Anh chàng này rốt cuộc là ai, tại sao lại có chỗ ở cao cấp như vậy chứ?
Lẽ nào những điều anh ta nói với bố mình có hai căn hộ trong thành phố S, vốn không phải là nói dối sao?
Lý Mộng Long bê café đến, Mạch Khiết đón lấy, bởi vì quá căng thẳng nên tay bị run đã làm đổ café nóng rẫy ra làm bỏng tay cổ tay trắng ngần của cô. Cô kêu “ối” một tiếng.
Lý Mộng Long vội vàng nắm lấy tay cô vậy, hỏi dồn:
- Em không sao chứ? Sao lại không cẩn thận thế!
Rồi anh lại vội vàng lấy kem đánh răng tới, tỉ mỉ bôi cho cô.
Hai người ở sát cạnh nhau, gần đến nỗi có thể nghe thấy hơi thở dồn dập của nhau:
- Tại sao anh không trả lời tin nhắn của tôi? Tôi muốn cảm ơn anh, chị gái tôi đã ly hôn xong một cách thuận lợi rồi.
- Dạo này tôi rất bận.
- Lý Mộng Long, tôi chỉ muốn hỏi anh một việc…
Anh ngẩng đầu lên, nói:
- Tôi biết em muốn hỏi tôi việc gì, tôi hứa với em, đợi khi nào cơ hội chín muồi tôi sẽ nói tất cả mọi việc cho em biết.
Mạch Khiết trầm mặc trong giây lát, khẽ nói:
- Tôi đến tìm anh còn có một việc khác muốn nói với anh. Anh Tiêu Ly sắp đi Đức rồi, anh ấy nói muốn tôi cùng anh ấy rời khỏi đây.
Lý Mộng Long dừng xoa thuốc, ném kem đánh răng sang bên cạnh. Trong mắt anh lại lần nữa toát ra tia nhìn châm chọc mà Mạch Khiết vốn quen thuộc:
- Ơ, vậy thì có cần tôi nói lời chúc mừng không?
- Người phụ nữ mà anh vừa nhắc đến với Lâm Đại đó… là ai vậy?
Mạch Khiết nhìn Lý Mộng Long đầy mong đợi, đợi anh trả lời.
- Là ai chứ? Có phải là tôi nói ra là ai thì cô có thể đắc ý rời khỏi đây cùng với người đàn ông mà cô đã yêu thầm mười mấy năm qua đi đến một đất nước khác để vứt bỏ tôi một mình ở đây sao?
Mạch Khiết chăm chú nhìn người đàn ông đầu óc lúc này cũng trở nên không tỉnh táo giống như mình, không biết lấy dũng khí từ đâu, cô đột nhiên nâng khuôn mặt thanh tú của anh lên hôn thật sâu, hôn vào đôi môi nóng rực của anh…
Hồi lâu, cô mới ngẩng đầu lên:
- Như vậy đã đủ chưa, câu đáp án này đã đủ chưa? Anh đã từng hôn lén em ba lần, còn lần này coi như em trả lại cho anh, còn có cả… nửa cuộc đời của em. Như vậy đã đủ chưa?
Lý Mộng Long sờ vào môi mình, khẽ bật cười, lộ ra hàm răng trắng như ngọc. Anh khẽ nói:
- Chưa đủ…
Anh bế bổng cô lên, bước nhanh vào phòng ngủ.
Cô bị anh đặt mạnh xuống chiếc giường êm ái, ánh đèn màu vàng cam toả ra ánh sáng nhẹ dịu, chiếu vào mái tóc đen dài của cô.
Nhịp tim của cô đập càng lúc càng mạnh, cô muốn chạy trốn, nhưng đôi tay đôi chân như thể đã bị chiếc giường hút chặt lấy, mềm nhũn đến độ không thể nào nhúc nhích được. Anh nhìn cô vẻ tức cười, như thể nhìn một con mồi tươi rói.
Anh cắn vào tai cô, khẽ hỏi:
- Có phải rất sợ không… Lần đầu tiên của con gái nghe nói đều rất sợ hãi đến độ trái tim như muốn nổ tung ra…
- Anh định làm gì? – Mạch Khiết toàn thân run rẩy.
Lý Mộng Long bật cười trong ánh sáng lờ nhờ:
- Lúc này đây muốn làm gì chứ? Tôi cũng không biết, nhưng tôi nhất quyết không phải là đấu vật.
Anh giơ tay ra, khẽ khàng cởi chiếc cúc áo đầu tiên trên áo sơ mi của cô, sau đó hôn thật sâu lên rãnh *** trắng ngần của cô…
Mạch Khiết cảm thấy làn da mình run rẩy, toàn thân giống như bị châm lửa, đột nhiên bỗng rực cháy. Nụ hôn của anh tiếp tục đi xuống đến nơi mà anh đã khao khát bao lâu. Mạch Khiết muốn giãy giụa nhưng lại bất lực phát hiện ra đôi tay của mình đã bị anh đè lên người cô quấn chặt lấy, bất giác tất cả sự phòng bị đều được thả lỏng, làn da mượt mà nóng bỏng áp sát vào nhau, giống như hai đôi cánh trùng phùng ôm chầm lấy nhau… Trong lúc sự đau đớn tột cùng ập đến Mạch Khiết không kìm nén nổi phát ra tiếng kêu thét khe khẽ…
Khi tia nắng đầu tiên của buổi sáng sớm chiếu xuống, Mạch Khiết mơ màng tỉnh giấc, lại đột nhiên phát hiện ra có một đôi mắt đang rừng rực nhìn mình chăm chú, trong đôi đồng tử màu đen ánh ra khuôn mặt đỏ lựng của mình…
Lý Mộng Long ôm cô vào lòng, thơm lên tóc cô, nói với cô:
- Bộ dạng lúc ngủ của em trông như thiên thần.
Mạch Khiết cảm thấy toàn thân mình đau nhức, cô cảm thấy ngọt ngào và hạnh phúc nhưng miệng lại hỏi:
- Có phải mỗi lần anh… làm như vậy, anh đều chăm chú nhìn cô gái cho đến lúc họ tỉnh lại?
- Không hề… thì ra Mạch Khiết thanh cao và những cô gái khác cũng không có gì khác biệt, rất thích hỏi cặn kẽ ngọn ngành về quá khứ của đàn ông.
- Đó là bởi vì quá khứ của anh thực sự quá nhiều, em không nén được sự hiếu kỳ mà thôi.
Anh hôn lên môi cô, lát sau mới nói:
- Những điều trong quá khứ anh không thể nào xoá đi được nhưng anh hứa với em, Mạch Khiết, em hứa cho anh nửa đời còn lại của em, còn anh cũng sẽ để lại cho em toàn bộ con người anh, từ nay về sau chỉ để dành riêng cho mình em.
Anh nắm chặt lấy bàn tay cô, đặt lên môi mình.
- Hãy cho anh thêm thời gian mấy ngày, đợi sau khi anh giải quyết hết mọi việc, chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau.
Mạch Khiết không trả lời anh, chỉ hạnh phúc nằm trong vòng tay ấm áp của anh, mơ màng nhắm mắt lại. Khiến cho anh không thể nào kìm nén được, đặt một nụ hôn lên hàng lông dài mềm mại như lông vũ của cô.
Đúng vậy, đấy chính là tình yêu thì phải! Đối với anh cũng là sự trải nghiệm mới mẻ, sau khi trải qua bao nhiêu trò chơi ái tình, anh lấy làm mừng vì mình vẫn có được khứu giác nhạy bén đối với tình yêu. Cô là một người duy nhất khác biệt, còn anh cũng là một người may mắn “nắm” bắt được người duy nhất trong số phận của mình.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc