Ba Nụ Hôn Đổi Lấy Một Đời Chồng - Chương 37

Tác giả: Hiểu Đơn Đinh Đông

Ngày hôm sau, Mạch Khiết đến văn phòng tìm kiếm Lý Mộng Long giữa bóng dáng bao người thì lại thấy anh đang bê cốc café đứng dựa vào bên bàn làm việc của một cô biên tập, đang nói cười với cô, khen ngợi cô trang điểm thật là tinh tế.
Có lẽ chuyện trò quá say sưa, ngay cả cô đi qua bên cạnh anh ta, anh ta cũng không cảm nhận thấy, trong lòng cảm thấy bực bội hét lên:
- Lý Mộng Long, bây giờ là giờ làm không phải giờ tán chuyện!
Anh nhìn đồng hồ mặt tỉnh bơ nói:
- Tổng biên tập Mạch, chiếc đồng hồ của tôi là đồng hồ Thụy Sỹ, trên đó hiển thị vẫn còn 5 phút nữa mới đến giờ làm cơ mà.
Cô vốn dĩ muốn giải thích với anh về việc hôm qua không đến, đột nhiên nhìn thấy Lâm Đại lao đến, trong tay vung vẩy một tờ báo, nói với Mạch Khiết:
- Tin tức nóng hổi, Tập đoàn Tài chính Hạ Lạc thu mua tạp chí Vu Môn, tin tức trang đầu của tờ báo văn hóa.
Mạch Khiết kinh ngạc, vội vàng đón lấy tờ báo đọc thật kỹ, quả nhiên hàng chữ đen to đậm rất bắt mắt – Hạ Lạc bước chân vào ngành tạp chí nữ giới, mua lại Vu Môn với số tiền khổng lồ.
Hạ Lạc là Tập đoàn Tài chính quốc tế nổi tiếng, ra sức đầu tư về những lĩnh vực phục vụ nữ giới, thật không ngờ lần này đã chạm đến tạp chí nữ giới rồi.
Trụ sở chính của Tập đoàn Tài chính Hạ Lạc nằm ở Luân Đôn, nghe nói chủ tịch tập đoàn là một người phụ nữ thần bí. Bà đã từng kết hôn ba lần, lần kết hôn cuối cùng đã đem lại cho bà số di sản khổng lồ, cũng khiến cho bà trở thành người chỉ huy cao nhất ở Tập đoàn Tài chính Hạ Lạc.
Tập đoàn Tài chính Hạ Lạc đã xâm nhập vào Vu Môn, những ngày tháng của M Beautiful chắc chắn sẽ không còn được bình lặng nữa.
Điện thoại nội bộ vang lên, sếp thông báo cho Mạch Khiết và Lâm Đại đến văn phòng để mở cuộc họp,
Đứng trong thang máy, Lâm Đại hỏi Mạch Khiết:
- Cô nói xem, Hạ Lạc tại sao lại không thu mua M Beautiful, ở thành phố S xếp hạng đầu là M Beautiful chứ không phải Vu Môn, tại sao chọn một tòa tạp chí phát triển bình thường mà không phải chúng ta chứ?
Mạch Khiết khẽ chau mày:
- Cô có muốn bị thu mua không? Nếu như bị thu mua, có lẽ phong cách, nhân sự và đãi ngộ của tạp chí tất cả sẽ bị thay đổi và điều chỉnh.
- Đúng vậy, không có lý do gì lại không để cho người của mình đảm nhận những chức vụ quan trọng nhất, còn cô và tôi sẽ không được tín nhiệm, có lẽ phải rời khỏi đây.
Mạch Khiết không nói cho Lâm Đại biết tâm sự trong lòng mình, điều cô thực sự lo lắng là, kế hoạch thu mua tiếp theo của Hạ Lạc chính là M Beautiful, Vu Môn chỉ là bước khởi động mà thôi. Theo sự hiểu biết của cô đối với ông chủ, biết rằng sếp là người vô cùng tham lam, nếu như đưa ra một giá rất hời, chưa chắc ông đã bỏ qua. Ông ta còn lâu mới thèm để tâm đến những nhân viên trung thành đã cống hiến toàn bộ tuổi xuân và trí tuệ để gây dựng nên tờ tạp chí của ông.
Quả nhiên, trong văn phòng làm việc của sếp, ông không hề nói đến việc Tập đoàn Tài chính Hạ Lạc thu mua Vu Môn mà là nói, ngày mai sẽ có mở một buổi tiệc để mời một số khách mời quan trọng, các nhân viên ở bộ phận biên tập đều phải tham gia.
Sếp cũng không nói những vị khách quan trọng đó là ai, hai cô gái đều là những người thông minh nên không hỏi thêm.
Rời khỏi văn phòng làm việc của sếp, Mạch Khiết đi qua nói với anh ta:
- Đến phòng làm việc của tôi một lát.
Mấy phút sau, Lý Mộng Long đã bước vào phòng làm việc của Mạch Khiết.
Mạch Khiết ngẩng đầu nhìn anh, trên người đàn ông này dường như luôn có thể thu hút tất cả ánh sáng, giữa đám người anh ta luôn thu hút mọi ánh mắt.
Cô nói:
- Việc tối hôm qua, tôi nghĩ tôi cần phải giải thích…
Anh khẽ mỉm cười, lộ ra hàm răng trắng tinh, nhưng ánh mắt lại không hề có ý cười:
- Cô là cấp trên, thất hẹn với cuộc hẹn của cấp dưới thì có là gì chứ, không cần phải giải thích thêm đâu.
- Không phải là tôi cố ý thất hẹn, là bởi gì…
Anh cắt ngang lời cô:
- Tôi thấy cô không đến, đã hẹn người khác rồi.
Mạch Khiết ngẩn người:
- Hẹn… cô gái khác rồi?
- Cô thấy sao? Tôi không có thói quen cùng đi ăn với nam giới. Đối với tôi thì chỉ cần ăn cơm với cô gái đẹp thì chẳng có gì khác biệt cả, tâm trạng lúc nào cũng vui vẻ. Nếu như không có việc gì, tôi đi làm việc tiếp đây, còn rất nhiều việc phải làm, chẳng phải cô nói không được nói chuyện riêng trong văn phòng sao?
Trong lòng Mạch Khiết cảm thấy không vui, mình vẫn coi chuyện này là chuyện lớn, để trong lòng cứ thấp thoáng cảm thấy không yên, đã đặc biệt dành riêng thời gian để giải thích với anh ta, nhưng anh ta lại vốn chẳng để tâm đến bữa cơm đó. Sao lại có thể quên mất một điều anh chàng này vốn là một công tử đào hoa chơi bòi, còn sợ không có ai ăn cơm với anh ta sao?
Giọng nói của cô cũng trở nên rất công thức:
- Vậy được, anh đi làm đi, thông báo với anh một tiếng, ngày mai tất cả mọi người ở bộ phận biên tập đều phải tham gia một buổi party, sếp mời, còn mời thêm cả một số khách mời nữa.
Anh ta khẽ gật đầu, đẩy cửa bước ra ngoài, cánh cửa khẽ khép sau lưng anh.
Mạch Khiết mím môi, lắc lắc đầu, nhắc nhở mình không được nghĩ đến việc này nữa. Nhưng lại phát hiện ra tâm trạng của mình trở nên rất tồi tệ, những câu chữ dày đặc ở trên màn hình máy vi tính đều trở thành những vật ૮ɦếƭ chóc không thể đọc được chữ nào cả.
Cô bất lực thừa nhận, thực ra mình rất để tâm đến cuộc hẹn lần này, nhưng quyết không để thể hiện ra trước mặt anh ta rằng mình rất quan tâm đến anh ta, nếu không sẽ bị anh ta cười nhạo.
Buổi tối hôm sau, trong căn phòng ở trên tầng thượng của khách sạn “Giấc mộng Paris”, các nhân viên của M Beautiful cùng đón tiếp những vị khách mời khiến họ vô cùng ngạc nhiên – Tưởng Văn mặc một váy dạ tiệc màu bạc, lộ tấm lưng trần, khoác tay ông chủ Vu Môn, còn có cả một đám người lạ thần thái kiêu ngạo, ăn mặc chỉnh tề.
Ông chủ giới thiệu Lâm Đại và Mạch Khiết với những người đó, quả nhiên họ là người của Tập đoàn Tài chính Hạ Lạc. Trong đó có một vị tên Mark, là người gốc Hoa, quốc tịch Anh, cũng là người tổng phụ trách của Tập đoàn Tài chính Hạ Lạc ở thành phố S.
Tối đó, Mạch Khiết không còn tâm trạng nào để tham gia bữa tiệc nữa. Trực giác nói cho cô biết Hạ Lạc bắt đầu thò tay về phía M Beautiful, tâm trạng cô rất buồn bực, cô cầm ly R*ợ*u ra ban công, nghe thấy phía sau truyền tới tiếng giày cao gót nhè nhẹ, quay đầu lại nhìn, là Tưởng Văn, mặc dù đã trang điểm rất đậm nhưng vẫn không che nổi nét mệt mỏi.
- Mạch Khiết, Vu Môn đã bị Hạ Lạc thế lực lớn mua lại rồi, còn chị đã phải rời khỏi Vu Môn, thật tiếc, chúng ta vẫn còn chưa đấu với nhau thì chị đã phải rời khỏi Vu Môn rồi. – Tưởng Văn nhấp R*ợ*u vang.
Mạch Khiết không kìm được, lên tiếng hỏi:
- Lẽ nào chị không cam tâm tình nguyện?
Cô ta khẽ thở dài:
- Không cam tâm tình nguyện thì có thể làm được gì chứ, tòa soạn này có phải thuộc về chị đâu?
- Vậy chị định thế nào? – Mạch Khiết hỏi, trong ngữ khí đã có chút thương cảm giống như người đồng cảnh ngộ.
Thực ra, làm tạp chí bao năm nay, khi rời khỏi đó trong lòng cảm thấy thiếu hụt đi thứ gì đó. Bây giờ tôi không hề thiếu tiền, nhưng cuộc đời của con người hình như sống không chỉ vì tiền, ngoài tạp chí, chị cũng không biết mình phải làm gì? Mở một cửa hàng hoa hay cửa hàng Internet để giết thời gian, hoặc là sinh một đứa bé, kiểu cuộc sống đó cứ nghĩ đến chị cảm thấy hụt hẫng, chị là một nữ viên chức, một nữ viên chức không có chức vụ thì còn lại được gì?
Mạch Khiết đành phải an ủi cô ta:
- Chị đừng nói như vậy, ít ra chị cũng có một chốn đi về mà bao nhiêu cô gái khao khát một gia đình ấm áp.
- Gia đình? – Tưởng Văn so vai – Phấn đấu bao nhiêu năm, thật không ngờ cuối cùng chốn chị thuộc về vẫn giống như bao nhiêu người phụ nữ bình thường khác, vẫn là gia đình.
Tưởng Văn chăm chú nhìn Mạch Khiết:
- Thực ra, chị biết em vẫn luôn là một người có tâm ý sâu xa không để lộ ra, nhìn em làm cho M Beautiful phiên bản mới mạnh lên như vậy thì biết được rốt cuộc em đã mạnh mẽ đến nhường nào. Chỉ là một người có mạnh mẽ hơn nữa cũng không đấu chọi lại được với sự vô thường của số phận. Bất luận sự nghiệp hay tình yêu, nên nhớ rằng để lại cho mình con đường lùi, để tránh khi sự vô thường xuất hiện thì ta lại trở tay không kịp.
Mạch Khiết bình tĩnh nhìn thẳng vào chị ta:
- Có phải chị đang ngầm ám thị cho em, đối tượng mà Hạ Lạc thu mua tiếp theo là M Beautiful?
- Chị không rõ, nhưng chị biết Hạ Lạc sẵn sàng bỏ ra số tiền lớn để làm việc, đang trù bị Tập đoàn Truyền thông, họ sao có thể bằng lòng với Vu Môn không hề nổi bật chứ?
Mạch Khiết trầm mặc, ai cũng đều hiểu quy tắc chốn công sở, nếu bị mua lại cho dù công ty có giữ lại thì chắc cũng không được thoải mái như ý. Cô vất vả cố gắng làm việc như vậy, một nửa là để chứng minh bản thân, ngoài ra cũng là vì tình cảm sâu sắc đối với M Beautiful.
Tưởng Văn hạ giọng nói:
- Dù sao chúng ta cũng từng là đồng nghiệp của nhau, chị muốn nhắc nhở em, bên cạnh em có nội gián. Thực ra tất cả những động tĩnh trong nội bộ của bọn em, bọn chị đều nắm rất rõ, ngay cả bọn chị cũng có “nội gián”, chị nghĩ Hạ Lạc cũng đã sớm nhét quân cờ vào trong nội bộ của bọn em rồi.
Mạch Khiết ngẩn người:
- “Nội gián” mà các chị gài vào là ai vậy? – Việc bị tiết lộ kế hoạch lần trước cô đã nghi ngờ rằng bộ phận biên tập có “nội gián”, chỉ là điều tra mãi mà vẫn không ra được ai cả, đối phương đã ẩn nấp quá kĩ.
Tưởng Văn cười nhạt:
- Lão Lưu của chúng tôi là người xuề xòa, trong lòng chả tính toán được nhiều điều. Chúng tôi nắm rõ mọi việc của bọn em như vậy là bởi vì trong thời khắc quan trọng nhất luôn có một người tiết lộ cho chị biết thông tin nội bộ của các em. Nhưng người đó rốt cuộc là ai thì chị cũng không rõ, nhưng rõ ràng người đó hy vọng khuấy đảo cho nước ***c lên, để họ dễ bề ngư ông đắc lợi. Người đó chị nghi ngờ là “nội gián” hai tầng, vừa cung cấp cho bọn chị thông tin, đồng thời cũng phục vụ cho tập đoàn Hạ Lạc. Chị chỉ có thể nói được ngần này thôi, tổng kết lại, chỉ có người có quan hệ thân cận với em mới có khả năng tiếp xúc được đến những thông tin cơ mật.
Những người có mối quan hệ thân mật với mình? Vậy người đó là ai nhỉ?
Trong đầu cô, người đầu tiên hiện ra chính là Lý Mộng Long, lẽ nào thực sự là anh chàng này sao? Chỉ có anh ta là khả nghi nhất.
Nhưng nếu như thực sự là anh ta, tại sao anh ta lại dốc lòng dốc sức để giúp mình làm việc như vậy chứ? Mạch Khiết bắt đầu trầm ngâm suy nghĩ.
Nếu như trong công ty có “nội gián”, đó là việc không hề nhỏ chút nào.
Tưởng Văn không biết đã bỏ đi từ khi nào. Mạch Khiết muốn vào nhà vệ sinh để làm cho tâm trạng của mình bình ổn trở lại.
Cô đi qua những dãy hành lang dài, đi qua một căn phòng u tối, trong đó rất yên tĩnh, nhưng đột nhiên lại nghe thấy một âm thanh rành rọt:
- Rốt cuộc anh có cảm giác như thế nào đối với em?
Âm thanh đó khá thân thuộc, là Lâm Đại.
Cô ta đang thổ lộ tình cảm sao? Giọng điệu ẽo ợt quá đỗi, Mạch Khiết cười nhạt, vốn dĩ chẳng hề hiếu kỳ đối với tình cảm cá nhân của cô ta cho nên định tỉnh bơ bước qua, nhưng đột nhiên nghe thấy một giọng nói còn thân thuộc hơn:
- Cũng khá được…
Cô trợn tròn mắt, nhìn trừng trừng vào cánh cửa khép hờ, cô gần như có thể tưởng tượng được hai người đang trốn sau cánh cửa, chắc là cô ta dựa sát vào lòng anh ta, ngẩng mặt lên tha thiết mong đợi câu trả lời của anh ta.
- Cũng khá được là cảm giác gì vậy… – vẫn là giọng nói điệu chảy nước dãi.
Trong khoảnh khắc đó, Mạch Khiết vô cùng hi vọng Lý Mộng Long có thể đẩy người phụ nữ đó ra, sau đó kiên quyết bước ra ngoài, chỉ cần anh ta bước ra ngoài là có thể nhìn thấy cô rồi.
Nhưng chờ đợi giây lát, thì chỉ nghe thấy tiếng thở dài của anh ta, sau đó là cả một khoảng tĩnh mịch vô cùng khả nghi.
Thực ra cũng chỉ mấy giây thôi, nhưng Mạch Khiết không thể chờ đợi thêm được nữa, cô muốn biết rốt cuộc ở trong đó xảy ra điều gì.
Cô khẽ đẩy cửa ra.
Trong ánh sáng âm u cô lại nhìn rõ được hai người đang ôm chặt lấy nhau, đôi môi hình như cũng dính sát vào nhau, đang hôn nhau với tư thế vô cùng nho nhã. Tay Lý Mộng Long ôm lấy eo Lâm Đại, còn hai tay Lâm Đại cũng quấn chặt lấy cổ anh, rõ ràng đôi cẩu nam nữ đang yêu nhau thắm thiết.
Cô ngẩn người giây lát rồi lập tức lùi ra, bước chân của cô vô cùng khẽ khàng, dường như không ai hay biết.
Nhưng, mí mắt Lý Mộng Long khẽ ngước lên, dừng lại ở nơi Mạch Khiết đã đi, ở nơi đó có một chút ánh sáng. Khóe môi anh khẽ trào dâng chút cảm giác đau khổ, anh nhẹ nhàng đẩy Lâm Đại ra:
- Chúng ta phải cẩn thận một chút, đừng để người khác nhìn thấy. Người đàn ông cấp dưới và người phụ nữ cấp trên yêu nhau truyền ra ngoài, mọi người sẽ bàn tán đấy.
Lâm Đại vẫn đang ngây ngất trong nụ hôn ngọt ngào của anh ta:
- Anh còn lo điều này sao? Em thấy anh là nhân vật gan to tày trời. Bây giờ anh thừa nhận là đang yêu đương với em phải không?
Cô ta mong ngóng anh trả lời.
Anh ta so vai:
- Ngày nào anh cũng đang yêu đương cùng với những người phụ nữ khác nhau. Em không để tâm, anh cũng chẳng có ý kiến gì.
Cô ta vẫn nũng nịu dựa vào lòng anh:
- Em không để tâm, anh cũng đừng tưởng tượng em thành một loại đồ cổ, chỉ từng đã từng có nhau, không cần biết đến thiên trường địa cửu, em bây giờ cũng chưa đến độ tuổi nhất định cần phải có được tình yêu thiên trường địa cửu.
Cô ta giơ tay ra cởi khúc áo sơ mi của anh, giơ tay khẽ vuốt ve khuôn *** rắn rỏi của anh. Lý Mộng Long nhẫn nại giây lát, rồi nắm lấy tay cô ta, nói:
- Chúng ta hãy đi ra ngoài thôi, dù sao em cũng là tổng biên tập, biến mất quá lâu sẽ khiến mọi người chú ý.
Anh và cô ta cùng bước ra đại sảnh, ánh đèn sáng trưng rất chói mắt, anh vừa bước vào, liền bất giác tìm kiếm bóng dáng khiến anh đập loạn nhịp tim, nhưng chỉ nhìn thấy gấu váy của người con gái đó vừa lướt qua bước ra ngoài cửa.
Anh bất giác đuổi theo.
Mạch Khiết vừa mới bước vào thang máy, cảm giác có người đi theo.
Cô quay đầu lại nhìn, là Lý Mộng Long.
Cửa thang máy từ từ đóng lại.
Trong thang máy chật chội chỉ có hai người bọn họ.
Ánh mắt Mạch Khiết dừng lại ở trên cúc áo sơ mi anh, anh ta cúi đầu nhìn, thì ra đã bị tuột hai cái, là do vừa rồi Lâm Đại đã cởi ra.
- Tôi nghĩ tôi cần phải chúc mừng anh, và cả Lâm Đại nữa.
Cô nói giọng tỉnh bơ không mang theo sắc thái tình cảm nào, ánh mắt nhìn vào chỗ khác, nhưng thang máy làm bằng kính, bốn phía đều có thể nhìn thấy hình ảnh của Lý Mộng Long.
- Cô đều đã nhìn thấy rồi… – Lý Mộng Long biết rõ nhưng vẫn cố tình hỏi.
- Thật ngại quá, hai người gây ra tiếng ồn lớn quá, tôi vô tình nhìn thấy.
Cũng thế cả thôi.
Nhớ lại hôm đó nhìn thấy cô vì ở bên cạnh anh chàng đẹp trai nho nhã nên đã cho mình leo cây, Lý Mộng Long cũng không kìm nén được cũng lên tiếng châm chọc.
- Cô và anh chàng hàng xóm nhà cô ở bên nhau còn ngọt ngào thân thiết hơn cả chúng tôi đấy.
Mạch Khiết ngẩn người:
- Tôi lúc nào…
- Thôi đi, tôi đã nhìn thấy cả rồi, hôm đó tôi ngốc nghếch ngồi đợi cô mấy tiếng đồng hồ trong phòng ăn, còn cô thì lại hẹn hò với người khác. Mạch Khiết, có đôi khi tôi hoài nghi cô có phải là một người phụ nữ có tình cảm hay không hoặc là chỉ thích mơ mộng. Trong lòng anh hàng xóm của cô vốn không hề có cô, tội gì cô lại phải thắt cổ trên cái cây của anh ta chứ?
Mạch Khiết cảm thấy lòng tự tôn của mình bị tổn thương, cho nên, nhất định phải nhớ rằng không bao giờ được nói với đồng nghiệp chuyện tình cảm cá nhân của mình, chỉ cần không để ý một chút là sẽ bị anh ta lôi ra để làm tổn thương mình. Cô thực sự rất hối hận vì đã kể câu chuyện của mình cho người đàn ông miệng rộng này nghe.
- Sao anh biết được trong lòng Tiêu Ly không có tôi, anh có phải là anh ấy đâu, anh hãy cứ quan tâm đến cô bạn gái mới Lâm Đại của mình đi! Khi nào anh rời khỏi tổ của tôi để theo cô ta? Tôi không muốn ở tổ của tôi lại cài cắm một “nội gián” của tổ khác đâu.
- Nói cho đến cùng, cô vẫn không tin tưởng tôi? Tôi cùng với cô liều mình gắng sức suốt cả chặng đường, dốc lòng dốc sức, đến cuối cùng cô vẫn không tin tưởng tôi? Cô hãy tự hỏi lại chính lòng mình, chức trưởng ban biên tập này của tôi lẽ nào không phải là do tôi tự mình cố gắng mà giành được sao? Tôi nói cho cô biết, cô không có quyền gì để đá tôi đi cả, tôi cứ ở lì ở tổ này đấy, tôi xem rốt cuộc cô có thể làm gì được tôi?
Mạch Khiết nói vẻ chua xót:
- Tôi chẳng làm gì anh cả, chẳng qua cũng chỉ là làm trâu làm ngựa cả thôi, anh tội gì phải chịu khổ theo tôi chứ? Tổng biên tập ở tổ đó là bạn gái của anh, cô ta lại chẳng chăm sóc anh chu đáo sao?
Cửa thang máy mở ra, có mấy người ở Tập đoàn Tài chính Hạ Lạc bước vào. Lúc này Mạch Khiết mới phát hiện ra, mải đấu khẩu với Lý Mộng Long cô đã quên ấn nút thang máy.
Mark, người của Tập đoàn Tài chính Hạ Lạc nói:
- Cô Mạch Khiết, không biết có thể có vinh hạnh được trò chuyện cùng cô hay không?
Mạch Khiết ngẩn người, trò chuyện với mình, có cái gì đáng để trò chuyện chứ. Cô bất giác trở nên cảnh giác. Lúc này đây, nếu tiếp xúc với người của Tập đoàn Tài chính Hạ Lạc rất dễ gây ra điều thị phi.
Cô lạnh lùng nói:
- Ngài Mark muốn nói chuyện công việc với tôi sao? Có thể hẹn thời gian để đến văn phòng tôi bàn bạc.
Mark nói:
- Việc chúng ta bàn bạc không phù hợp nói ở trong văn phòng làm việc, liệu có thể hẹn một thời gian… – anh ta ghé sát gần cô hạ giọng – Tập đoàn Tài chính Hạ Lạc rất đề cao năng lực của cô Mạch Khiết.
Mạch Khiết là người thông minh, bỗng chốc liền hiểu ra được ý đồ của công ty Hạ Lạc, lẽ nào họ đang ám thị mình nên chuyển chỗ làm, hoặc là giúp Tập đoàn Tài chính Hạ Lạc thu mua? Chỉ có điều, đáng tiếc là họ chỉ quan tâm đến khả năng và tài hoa của mình mà không hề quan tâm đến nhân phẩm của mình. Nếu đã nhận tiền lương của M Beautiful thì không thể ăn cây táo rào cây sung, hơn nữa mình còn là nhân viên ở cấp cao, trong thời điểm này mà trò chuyện riêng cùng với Tập đoàn Tài chính Hạ Lạc thì không hợp với quy tắc.
Cô chậm rãi lắc đầu:
- Cảm ơn công ty Hạ Lạc đã đề cao tôi, nếu như là bàn việc công, tôi chỉ nói chuyện ở trong văn phòng thôi.
Thái độ của cô vô cùng kiên quyết, gần như không để lại cho Mark bất cứ cơ hội thương lượng nào. Mark cũng là người thông minh, đương nhiên hiểu được lập trường của Mạch Khiết, chỉ cười khan hi hi mấy tiếng:
- Được, hôm khác nhất định sẽ đến gặp cô Mạch.
Mạch Khiết vô tình ngẩng đầu lên nhìn thấy Lý Mộng Long, thấy anh ta và Mark bốn mắt nhìn nhau, mặc dù họ không hề nói chuyện nhưng ánh mắt đó không giống với người lạ. Mạch Khiết nghĩ thầm, Mark bước vào thang máy vốn không hề e ngại bên cạnh mình có người khác và đề nghị không chút kiêng dè muốn gặp riêng mình nói chuyện, có thể thấy anh ta vốn không hề để tâm đến Lý Mộng Long.
Sao anh ta lại có thể thẳng thắn đến như thế chứ? Đáp án chỉ có một: Lý Mộng Long, chắc chắn là “nội gián” của Tập đoàn Tài chính Hạ Lạc, anh ta và Mark quen biết nhau!
Một đoàn người bước ra khỏi cầu thang máy, người của Tập đoàn Tài chính Hạ Lạc đã đi thẳng, Lý Mộng Long nói với Mạch Khiết:
- Tôi đưa cô về nhé?
Mạch Khiết không buồn quay đầu lại, chỉ lạnh lùng nói:
- Không cần đâu!
- Tôi vẫn còn vài lời muốn nói với cô!
- Tôi nghĩ giữa chúng ta ngoài công việc thì chẳng có gì để nói nữa cả!
Cô giơ tay gọi taxi, không ngờ Lý Mộng Long lại giữ chặt tay cô. Anh nói với tài xế:
- Vợ chồng chúng tôi đang cãi nhau, không cần xe của anh đâu.
Người tài xế liếc nhìn họ một cái, ném lại một câu “rỗi hơi”, rồi lái xe đi.
Mạch Khiết hất tay anh ra:
- Anh có bệnh gì à? Con người anh sao nói gì cứ không chịu suy nghĩ hả? Ai với anh là vợ chồng vậy? “Vợ” của anh vẫn còn ở trong Giấc mộng Paris kia!
- Em đang ghen!
Mạch Khiết ngẩn người, trong mắt liếc qua tia nhìn giễu cợt:
- Hoóc-môn của anh đã dâng cao quá thì phải, ghen, tôi ghen vì anh sao?
Anh lộ ra nụ cười đầy ẩn ý:
- Không phải đang ghen với tôi, lẽ nào ghen với Lâm Đại?
- Anh ૮ɦếƭ đi! – Cô cầm túi xách tay đập vào anh ta, nhưng lại bị anh túm chặt, tiện đà anh kéo cô về phía mình ôm chặt. Mạch Khiết mất đà, ngã thẳng vào người anh.
Lồng *** anh rất ấm áp, cô có thể nghe thấy tiếng nhịp tim anh đập thình thịch. Cô cũng hoảng hốt phát hiện ra, nhịp tim của mình cũng đập thình thịch cùng với tiết tấu nhịp tim của anh.
Anh cúi xuống nhìn cô, ánh mắt toát ra ánh sáng khó mà nắm bắt được, cằm anh khẽ ngước lên, ánh đèn vàng vọt chiếu rọi. Trông anh giống như một người không thực sự tồn tại.
Anh hạ giọng nói:
- Mạch Khiết, hôm đó tôi nhìn thấy em và Tiêu Ly ở bên nhau, anh ta ôm em. Hiện giờ em và anh ta rốt cuộc có mối quan hệ gì?
Mạch Khiết ngước mắt nhìn lại anh, rất muốn nói cứng: “Tại sao tôi phải nói với anh?”, nhưng lời nói thốt ra lại là:
- Tôi và anh ấy liệu có mối quan hệ gì được chứ? Bạn gái của anh ấy đã vứt bỏ anh ấy mà đi, anh ấy đến tìm tôi để tâm sự giống như anh trai đối với em gái, hoặc là đối với bạn bè.
Ánh mắt của cô dừng lại trên chiếc cúc áo của anh bị Lâm Đại cởi ra, bất giác châm biếm:
- Ít nhất vẫn chưa phát triển đến độ tôi cởi cúc áo hộ cho anh ấy.
Anh ghé sát mặt vào mặt cô:
- Mạch Khiết, cả đời này tôi vẫn tưởng tôi miễn dịch đối với phụ nữ nhưng bây giờ tôi nghĩ, con vi-rút của em đã xâm nhập vào cơ thể tôi. Em có bằng lòng, ý tôi là, để tôi trở thành sinh vật gây bệnh của em không?
Mạch Khiết thấy buồn cười, đây là lời tỏ tình của anh sao, thật đúng là khác người. Chỉ có điều hình như chuyển biến nhanh quá thì phải, chớ nên quên rằng người đàn ông này vừa mới ôm người phụ nữ khác vào lòng.
Lẽ nào anh ta muốn ăn thịt cả hai nữ ma đầu tổng biên tập của M Beautiful sao?
- Mộng Long? – Từ xa đã nghe thấy tiếng gọi.
Hai người đang ôm nhau đều bất giác ngẩng đầu lên nhìn, nhìn thấy Lâm Đại đang đứng ở bên dưới cột đèn đường.
Dưới ánh đèn đường, khuôn mặt cô ta bị chiếu rọi trắng xóa giống như xác ૮ɦếƭ cứng, môi cô ta liên tục co giật, mặt trợn trừng rực sáng như ngọn đèn đường, ánh mắt sắc nhọn như muốn cứa vào người Mạch Khiết.
Cô ta gào thét lên:
- Tại sao? Tại sao? Tại sao, lúc nào cô cũng muốn đối chọi với tôi? Trên công việc đã đành, bây giờ lại đến ςướק người đàn ông của tôi. Rốt cuộc cô hận tôi đến đâu? Cô muốn báo thù tôi phải không?
Mạch Khiết bất giác đẩy Lý Mộng Long ra, giải thích:
- Tôi không tranh ςướק với cô, tôi và anh ta…
Cô nhìn Lý Mộng Long với vẻ cầu xin, tài ăn nói của anh ta tốt hơn cô, đặc biệt là ứng phó với cục diện này, chắc chắn anh ta rất có kinh nghiệm.
Không ngờ anh ta lại so vai, nói tỉnh bơ với Lâm Đại:
- Vừa rồi chẳng phải em nói không cần thiên trường địa cửu sao? Nếu đã không cần, vậy thì cứ coi như đây như là một trò chơi được rồi.
Hai tay anh ta đút túi, chậm rãi bước đi, bước ra khỏi tầm nhìn của hai cô gái.
Bóng hình anh biến mất giữa màn đêm đen.
Lâm Đại lao đến, kéo mạnh tay Mạch Khiết:
- Tại sao cô lại tranh ςướק anh ấy với tôi? Trước khi tôi và anh ấy tỏ rõ mối quan hệ cô lại không đi tranh ςướק, tôi và anh ấy vừa mới qua lại, cô lại đến để ςướק đoạt tình yêu, rốt cuộc cô muốn tranh ςướק với tôi cái gì?
- Lâm Đại, ở đây có rất nhiều người, bị người ta nhìn thấy thì chúng ta đúng là bẽ mặt. Cô bình tĩnh một chút, tôi không tranh ςướק anh ta với cô, tôi và anh ta chẳng có mối quan hệ gì cả!
- Vậy thì tôi nhìn thấy cô đang cố ôm anh ta – Lâm Đại gần như rít từng tiếng qua kẽ răng – Cả người cô đều dính sát lên người anh ấy, cô còn nói không muốn tranh ςướק anh ấy?
Mạch Khiết dở khóc dở cười, người phụ nữ ghen tuông thực là hết sức vô lý, mình làm gì mà cố cưỡng ôm Lý Mộng Long chứ, rõ ràng là anh ta cố ý ôm mình. Cô trừng mắt nhìn Lâm Đại:
- Được rồi, cô thích nói gì thì cứ nói, tôi tranh ςướק với cô thì đã sao nào? Anh ta là người đàn ông của cô sao? Là chồng của cô sao? Ở trên đầu có khắc chữ “thuộc quyền sở hữu của Lâm Đại không được phép xâm phạm” sao? Tôi nói cho cô biết, Lâm Đại, tôi đã nhẫn nhịn cô rất lâu rồi, bắt đầu từ khi tôi bước chân vào M Beautiful, mỗi bước đi đều dựa vào sự nỗ lực quên mình của chính bản thân tôi, nhưng hơi một tí là cô nói với người khác, tôi “là do cô tuyển dụng vào”, lẽ nào cô không biết như vậy khiến tôi cảm thấy bị sỉ nhục sao? Tôi không hiểu, phương diện nào tôi cũng giỏi hơn cô, năng lực của tôi hơn cô, tôi cũng xinh đẹp hơn cô, thậm chí trẻ trung hơn cô, tại sao lúc nào cô cũng tỏ ra như là ân nhân của tôi vậy? Tội chịu đựng cô quá đủ rồi, cô muốn nói tôi tranh ςướק với cô, thế thì tùy cô, cô thích làm gì thì làm, tạm biệt!
Mạch Khiết! – Lâm Đại hét lên như đứt từng khúc ruột – Tôi thừa nhận, tôi vẫn luôn đố kỵ cô bởi vì tôi biết cô giỏi hơn tôi! Nếu cô đã giỏi hơn tôi thì cô đừng tranh ςướק Lý Mộng Long với tôi, cô hãy nhường anh ấy lại cho tôi.
Mạch Khiết không quay người lại, chỉ lạnh lùng nói:
- Tôi nhường cho cô, anh ta chắc chắn sẽ yêu cô sao?
Cô bước nhanh rời khỏi đó. Ngồi trên taxi, Mạch Khiết vô cùng buồn bực, tất cả mọi chuyện xảy ra trong tối nay giống như một giấc mộng mơ hồ, bất kỳ chi tiết nào cũng không nhìn cho rõ được. Lần đầu tiên Lý Mộng Long thổ lộ tình cảm với mình, nhưng lại thoải mái tỉnh bơ rời khỏi đó, để lại hai người phụ nữ đối chọi với nhau vì anh. Rốt cuộc là anh ta có ý định gì?
Điều quan trong nhất là những điều anh ta nói với mình thực sự từ trong tâm can của anh sao? Tại sao mình không thể nhìn rõ được tình cảm từ trong đáy mắt anh chứ? Ngoài mối tình thầm yêu trộm nhớ với Tiêu Ly, cô chưa bao giờ có được một tình yêu thực sự, còn Lý Mộng Long rõ ràng là cao thủ tình trường, trước mặt anh, cô non nớt giống như một đứa bé.
Cô cầm túi xách che trước *** mình, giống như bản năng muốn bảo vệ chính mình. Sự lạnh lùng của cô thực ra là một sắc màu bảo vệ, bảo vệ con người yếu đuối của mình để không phải chịu sự tổn thương. Nhưng giờ đây, cô cảm giác lớp bảo vệ đó dường như bắt đầu bị mất màu. Có một thứ gì đó rất lạ lẫm đối với cô đã đột phá bức tường bảo vệ đó và dần dần đến được trái tim cô, rồi nó sẽ thông qua huyết quản và lan ra xâm nhập khắp cơ thể cô.
- Anh ta mới là vi-rút!
Nhận biết được ra chân tướng sự thật, Mạch Khiết bất giác run lên, cố ấn tay lên ***g *** của mình, dường như muốn nhắc nhở trái tim không được đập mạnh như vậy.
Trên chiếc áo sơ mi của anh, thoang thoảng mùi hương violet, như thể nó vẫn quẩn quanh trước mũi.
Lý Mộng Long lái xe, từ từ chuyển động vô lăng, anh phát hiện ra thật không ngờ mình không biết nên lái xe đi đâu.
Thế là đã vứt bỏ cô lại ở nơi đó.
Vừa rồi mình đã thổ lộ tình cảm từ đáy lòng mình với cô ấy, vừa rồi nhìn thấy nơi đáy mắt sâu của cô đã rực sáng vì mình, vừa rồi nghe thấy nhịp đập rộn ràng của con tim cô ấy… nhưng lại không có chút trách nhiệm nào mà vứt bỏ cô ở đó.
Anh là một chàng hoàng tử chốn tình trường đầy cao ngạo nhưng tại sao lần này trái tim lại thực sự đau đớn. Cô gái có thái độ lạnh lùng đó, nhưng lại có trái tim dịu dàng ấm áp như nước biển đại dương, cô có thể yêu thầm một người con trai đến tận mười ba năm, bất luận dù mình sống trong hoàn cảnh tồi tệ đến đâu vẫn cứ chờ đợi mối tình mơ hồ thuần khiết đó. Mình tìm kiếm bao lâu nay, chẳng phải là tìm kiếm một cô gái thuần khiết như vậy sao?
Nhưng mình lại đang làm tổn thương cô ấy.
Di động của anh chợt vang lên, anh nhìn màn hình sáng lấp lánh, khóe môi lướt qua sự chán ghét, anh bất lực nghe máy:
- Là tôi, phải rồi, đã làm theo kế hoạch rồi… tại sao chúng ta cứ nhất định phải như vậy…
Người ở đầu dây bên kia rõ ràng đang kích động, nói rất nhiều. Anh cắn chặt môi, nói:
- Tôi đang lái xe, không tiện nghe điện thoại… Tôi sẽ tiến hành theo kế hoạch đã định.
Anh không đợi đối phương nói xong, bèn tắt cuộc gọi, hơn nữa còn tắt máy.
Màn đêm đen như mực, xe của anh lướt đi trong màn đêm đen giống như một con cá cô độc giữa biển đại dương, không tìm được chốn dừng chân.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc