Ba Nụ Hôn Đổi Lấy Một Đời Chồng - Chương 33

Tác giả: Hiểu Đơn Đinh Đông

Mạch Khiết vẫn còn đang thẩm định bản thảo ngoài giờ trong văn phòng, Lý Mộng Long bê đến cho cô một cốc café:
- Cùng đi ăn đêm nhé, tôi mời.
- Không cần đâu, tôi phải xem xong số bản thảo này. Tôi hỏi này, những đối tượng phỏng vấn anh đã sắp xếp thế nào rồi? Nếu kéo dài thêm chút thời gian nữa tôi e sẽ không kịp mất. – Mạch Khiết uống một ngụm café, ngẩng đầu nhìn thẳng vào Lý Mộng Long.
Đồng nghiệp trong văn phòng đã về hết rồi, chỉ duy nhất một mình anh ta tự nguyện ở lại giúp đỡ. Trong công việc anh ta rất nhanh nhẹn, năng lực xuất chúng, Mạch Khiết mặc dù không nói ra, nhưng thực ra cô đã viết một bản báo cáo đề nghị thăng chức gửi cho sếp, dự định để cho Lý Mộng Long làm trưởng ban biên tập.
Cô cũng thực sự rất cần một người trợ lý đắc lực có thể giúp đỡ được mình. Tờ tạp chí M Beautiful phiên bản mới ra đời đã tạo nên tiếng vang, nhưng thứ chờ đón họ tới đây mới thực sự là áp lực nặng nề nhất, chỉ có thể làm cho kỳ sau càng hay hơn kỳ trước, nếu không sẽ nhanh chóng để mất đi số lượng độc giả vốn đang không được ổn định.
Lý Mộng Long đắc ý duỗi thẳng đôi chân dài của anh ta, nói:
- Lần nào cô giao việc cho tôi mà tôi không hoàn thành tốt chứ? Yên tâm đi, tôi đã liên hệ xong xuôi với những đối tượng phỏng vấn rồi.
Mạch Khiết hỏi vẻ nghi ngờ:
- Họ thực sự bằng lòng tiếp nhận cuộc phỏng vấn của giới truyền thông sao?
- Cô nói xem? Nếu như cô Ng*ai t*nh, ồ, quên mất tôi xin lỗi, bạn trai của cô cưới một cô gái khác, tôi không cố ý khơi lại vết thương của cô nhé…
Anh ta ngừng lại giây lát, hài lòng nhìn khuôn mặt tức giận đến đỏ lựng lên của Mạch Khiết, rồi mới từ từ nói tiếp:
- Nếu chị gái của cô Ng*ai t*nh, cô nói xem cô ấy có bằng lòng tiếp nhận cuộc phỏng vấn của giới truyền thông hay không?
- Chị của anh mới Ng*ai t*nh đấy! Cả nhà anh đều Ng*ai t*nh! Chắc chắn sẽ không bằng lòng, Ng*ai t*nh vốn là một việc lén lút, vì lén lút cho nên mới càng K**h th**h.
- Cho nên, lần này chúng ta bắt buộc phải che giấu thân phận của mình, ngầm phỏng vấn Ng*ai t*nh, những câu chuyện này rất chân thực đáng tin cậy, sao có thể không cuốn hút đôi mắt của các độc giả chứ? – Lý Mộng Long nói vẻ đắc ý – Tất cả mọi thứ tôi đã sắp xếp ổn thỏa rồi, đến lúc đó cô cứ nghe theo sự chỉ huy của tôi mà hành động, đảm bảo chuyên đề lần này của cô sẽ vô cùng xuất sắc.
Nhìn bộ dạng bí ẩn của anh ta, Mạch Khiết thấy hơi băn khoăn khó hiểu, phỏng vấn ngầm Ng*ai t*nh? Phỏng vấn ngầm là như thế nảo? Nói vòng vèo làm gì chứ, con người này thật là không thẳng thắn chút nào.
Đột nhiên, chuông di động của cô vội vã vang lên, vừa nhìn liền nhận ra là số điện thoại của Mạch Kỳ.
Nhìn thời gian đã là mười một giờ đêm rồi, lúc này sao bỗng dưng chị gái lại gọi điện cho mình, lẽ nào lại bị cái tên phá gia chi tử Trần Hạo đó đánh nữa rồi?
Trái tim cô trở nên nặng trịch, vội vàng nghe máy.
- Chị ơi, có chuyện gì vậy?
Giọng Mạch Kỳ vô cùng lo lắng:
- Chị không có ai có thể giúp đỡ được, Mạch Khiết, em hãy giúp Châu Vũ Mân đi, anh ấy bị người ở đồn cảnh sát bắt đi rồi…
- A, là chuyện gì vậy? – Giọng Mạch Khiết vút cao. Lý Mộng Long quay sang nhìn cô, đôi lông mày đen sậm nhíu lại.
- Anh ấy, anh ấy đã đánh cho anh rể em bị thương, anh rể em đã báo cảnh sát, sau đó anh ấy liền bị giải đi… Em mau nghĩ để bảo lãnh anh ấy ra, bây giờ chị đang ở đồn cảnh sát…
Gác máy, Mạch Khiết vội vàng mặc áo khoác. Lý Mộng Long nói:
- Đã xảy ra chuyện gì vậy, có cần tôi giúp đỡ không?
Mạch Khiết nói:
- Một người bạn của tôi đã đánh anh rể tôi, bây giờ bị giữ ở trong đồn cảnh sát, cần phải tìm người đến để bảo lãnh, anh có cách nào không?
Lý Mộng Long nói:
- Là muốn giúp anh rể cô hay là giúp bạn cô?
- Bạn! Đương nhiên là giúp bạn tôi, loại người như anh rể tôi thì ai cần quan tâm đến anh ta chứ? Anh có cách gì không?
- Đi nào, chúng ta vừa đi vừa nói!
Trong đồn cảnh sát, Lý Mộng Long đi làm thủ tục bảo lãnh, Mạch Khiết nhìn khuôn mặt chị gái sưng vù thâm tím, tức giận hét lên:
- Anh ta còn trơ tráo báo cảnh sát, anh ta đánh chị thành ra nông nỗi này, người nên báo cảnh sát là chúng ta mới phải! Dựa vào cái gì mà lại bắt giữ Châu Vũ Mân chứ?
Giọng của cô quá lớn, khiến cho người cảnh sát trực ban rất khó chịu, gõ gõ bàn:
- Này, coi đây là cái chợ à, còn làm báo chí nữa chứ, sao mà lại thô lỗ lớn tiếng thế?
Mạch Khiết đành phải cố kìm nén nỗi bực dọc, hạ giọng:
- Trần Hạo lại đánh chị, Châu Vũ Mân là người giúp chị đánh anh ta, kết quả bị anh ta báo cảnh sát, có đúng vậy không?
Mạch Kỳ đành phải nói cho Mạch Khiết toàn bộ đầu đuôi nguyên nhân sự việc.
Mạch Khiết tức giận đến nỗi cảm tưởng như phổi sắp nổ tung.
- Trần Hạo càng ngày càng không giống con người nữa, lần này em quyết không tha cho hắn! Chị, em xin chị đấy, em cầu xin chị hãy ly hôn với hắn, nếu không sớm muộn gì sẽ có một ngày chị bị hắn giày vò cho đến ૮ɦếƭ.
Cô đau đớn nhỏ lệ, cảm giác như trái tim sắp vỡ vụn. Người thân duy nhất của cô trên cõi đời này lại phải đêm ngày sống trong địa ngục, còn cô chỉ có thể trơ mắt ra nhìn mà không thể làm được gì. Cô hận mình, đúng thật thư sinh là thứ vô dụng, ngay cả người thân của mình cũng không có cách nào bảo vệ.
Mạch Kỳ lau nước mắt cho em gái, còn trong mắt mình cũng ầng ậc nước:
- Chị không thể… sau này chị sẽ cẩn thận, không để anh ta mượn cớ để đánh chị nữa…
Bị ức hiếp đến nông nỗi này, mà chị cô vẫn thà lặng lẽ chịu đựng chứ không muốn ly hôn.
Mạch Khiết ngẩn người nhìn chị gái mình, không biết nên đồng tình với chị hay là oán hận chị, tại sao người chị gái lương thiện nhất trên đời này lại gặp phải một người đàn ông độc ác nhẫn tâm nhất trên đời cơ chứ?
Lý Mộng Long đưa Châu Vũ Mân bước ra ngoài. Nhìn thấy họ, Châu Vũ Mân lặng lẽ cúi đầu, nói:
- Tôi xin lỗi, làm cho các cô phải lo lắng cho tôi rồi.
- Không, Châu Vũ Mân, tôi thay mặt chị gái tôi cảm ơn anh, cái loại súc sinh đó, đánh ૮ɦếƭ cũng đáng đời. – Mạch Khiết nói.
Lý Mộng Long liếc nhìn thấy khuôn mặt khó chịu của cảnh sát trực ban, nói:
- Được rồi, chúng ta đi thôi! Ở đây không phải nơi để dốc bầu tâm sự.
Lý Mộng Long lái xe đưa Châu Vũ Mân và Mạch Kỳ về nhà.
Lúc chào từ biệt, Châu Vũ Mân bắt tay Lý Mộng Long nói lời cảm ơn anh.
Mạch Kỳ nhìn Lý Mộng Long hồi lâu, rồi lại nhìn khuôn mặt sa sầm bực bội của cô em gái, trên khuôn mặt tràn ngập nỗi bi thương chợt lộ ra nụ cười như có được sự an ủi.
Lúc ngồi lại lên xe, Mạch Khiết cảm thấy toàn thân mỏi mệt, rất muốn nhanh chóng được trở về nhà nằm vào chiếc giường sạch sẽ ấm áp của mình.
- Lý Mộng Long, cảm ơn anh! – Cô nói rất chân thành. Cũng không biết con người này có cách thần thông quảng đại gì mà sau khi gọi mấy cuộc điện thoại đã bảo lãnh được Châu Vũ Mân ra.
Lý Mộng Long liếc nhìn cô một cái:
- Rất hiếm hoi được nghe thấy cô nói với tôi ba chữ này.
- Đó là bởi vì thường ngày anh khiến cho người khác chán ghét, nhưng hôm nay, thực sự cảm ơn anh… nếu không, tôi đúng là không biết cần phải làm thế nào. Anh rể tôi là loại lưu manh đánh người thì lại không sao, Châu Vũ Mân lấy lại chút công bằng cho chị gái tôi, thì anh ấy lại bị bắt giữ, trên đời này làm gì có việc nào bất công đến như thế chứ?
- Thế à? Chị gái cô xinh đẹp thật đấy, sao lại lấy một người đàn ông như vậy chứ?
Mạch Khiết thở dài:
- Chị ấy cứ luôn miệng nói đây là số mệnh của mình, bất luận anh rể tôi hàng ngày ngược đãi chị như thế nào chị cũng đều lặng lẽ chịu đựng, không chịu ly hôn. Tôi thực sự chẳng biết làm thế nào với chị ấy cả.
- Đó là bởi vì chị gái cô vẫn chưa xảy ra việc “Ng*ai t*nh”, phụ nữ một khi đã Ng*ai t*nh, thay lòng đổi dạ còn nhanh hơn cả giở sách.
Mạch Khiết chau mày, con người này thực sự là không thể khen ngợi được, lập tức lại khôi phục ngay bản tính khắc nghiệt.
- Chị tôi còn lâu mới là loại người như thế! Chị ấy là mẫu người phụ nữ truyền thống lấy gà theo gà, lấy chó theo chó, sao có thể Ng*ai t*nh được chứ? Chắc không phải là anh nhìn thấy chị tôi xinh đẹp lại có ý định xấu xa gì chứ?
- Tổng biên tập Mạch, cô bảo tôi phải nói cô thế nào mới được đây? Không phải là tất cả những người Ng*ai t*nh đều đáng hận, có đôi lúc chính người trong cuộc cũng có nỗi khổ tâm gọi là tình bất đắc dĩ. Nếu như chị gái cô bởi vì yêu người khác mà đưa ra yêu cầu ly hôn, lẽ nào cô không cảm thấy đây là một sự giải thoát sao?
Mạch Khiết bĩu môi:
- Tôi không cần biết lý do gì, chỉ cần chị ấy chịu ly hôn, tôi giơ hai tay tán thành, có nuôi chị ấy cả đời tôi cũng cam tâm tình nguyện.
- Ồ, tôi cứ tưởng cô chỉ đối tốt với người tình đầu tiên của cô thôi, thì ra cô đối với chị gái cũng rất tốt.
Mạch Khiết sa sầm nét mặt, cảm thấy hối hận không nên để anh ta biết quá nhiều việc của mình như vậy, rõ ràng đã biết Tiêu Ly đi cầu hôn người khác, nhưng anh ta luôn chạm vào nỗi đau của người ta… cô thật sự nghi ngờ Lý Mộng Long có khuynh hướng ngược đãi con người, cứ thỉnh thoảng lại kích động người khác một chút, sau đó lại tỉnh bơ bỏ đi như không có chuyện gì xảy ra.
Cô ngửa đầu dựa vào ghế, nhắm mắt lại, cô quá mệt, lúc này đây chỉ muốn nghỉ ngơi, cô không muốn tranh cãi với Lý Mộng Long nữa.
Nào ngờ, anh ta lại thốt ra một câu:
- Tổng biên tập Mạch, thì ra dáng vẻ cô lúc nhắm mắt ngủ cũng thật đáng yêu.
Cô bất giác mở to mắt, trợn trừng mắt với anh ta, chỉ sợ anh ta lại cố tình hôn lén cô một lần nữa. Cô không còn dám nhắm mắt mơ màng ngủ nữa.
Lý Mộng Long khẽ lắc đầu, than thở:
- Nhắm mắt là thiên sứ, mở mắt ra là ác quỷ.
Nước mưa vẫn rơi từ trên bầu trời đen sì xuống, cây gạt nước gạt đi gạt lại trước cửa kính xe nhạt nhòa, ánh đèn màu vàng cam sáng lấp lánh ẩn hiện trên khuôn mặt hai người trẻ tuổi. Chiếc xe Ford lao nhanh giữa màn đêm, dần dần mất hút giữa những luồng ánh sáng đèn và biển xa cộ nườm nượp nối đuôi nhau.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc