Ba Nụ Hôn Đổi Lấy Một Đời Chồng - Chương 21

Tác giả: Hiểu Đơn Đinh Đông

Bố Mạch Khiết ngồi trong văn phòng làm việc của cô, đi chân trần, ném đôi dép lê sang một bên, tay cầm cốc nước uống ừng ực.
Năm Mạch Khiết 18 tuổi, bố Mạch Khiết đã chuyển nhà và kết hôn với góa phụ Lưu, Mạch Khiết sống ở trong ký túc xá, chị gái lấy chồng. Từ đó về sau, ba người gặp mặt thường là ở nhà chị gái, có đôi khi ăn bữa cơm bình dân ở ngoài quán.
Từ sau khi bố Mạch Khiết lấy bà Lưu, thì luôn mong ngóng sinh ra được một thằng con trai, nhưng qua bao nhiêu năm mà bụng bà Lưu vẫn phẳng lì. Cả cuộc đời này, không sinh được một thằng cu có lẽ là bi kịch lớn nhất cuộc đời ông.
Mạch Khiết lấy rèm cửa che khuất cửa kính trong phòng làm việc, cô biết lũ yêu nghiệt bên ngoài cửa chắc chắn đang bàn tán bình luận xôn xao – thì ra bố của tổng biên tập Mạch lại là một kẻ đầu đường xó chợ như vậy. Mỗi người đều không được quyền lựa chọn xuất thân của mình, có một người bố thô lỗ ngu muội ngoan cố như vậy, có lẽ là bi kịch lớn nhất trong cuộc đời của Mạch Khiết.
Mạch Khiết nói với vẻ thiếu kiên nhẫn:
- Bố ơi, sao bố lại đến tận nơi làm việc để tìm con, lại còn cãi cọ ầm ĩ ở đây nữa, bây giờ đang là giờ làm, bố bảo con phải ăn nói thế nào với những đồng nghiệp đang ở ngoài kia đây?
Bố Mạch Khiết vốn không hề hay biết gì về công việc của cô, cũng không biết “biên tập viên” là thứ gì. Ông chỉ phẫn nộ là vì Mạch Khiết – cô con gái út của ông lại dám dùng thái độ này để nói chuyện với ông.
- Mày do tao nuôi lớn lên, tao đến tìm mày lẽ nào còn phải được sự cho phép của ai nữa cơ à? Mày xem xem, thái độ này của mày là thế nào, sao tao lại sinh ra một đứa con gái bất hiếu như mày chứ?
Giọng nói của ông oang oang, cũng không biết các đồng nghiệp ở bên ngoài có nghe thấy không.
Mạch Khiết là một người rất sĩ diện, mặt cô thấy nóng bừng, cô vội nói:
- Được rồi, được rồi, bố nhỏ tiếng một chút, những người khác đều đang làm việc đấy! Bố tìm con có việc gì vậy?
Ông vỗ đù*:
- Mẹ con…
Thấy Mạch Khiết sa sầm nét mặt, vội đổi cách gọi:
- Cô Lưu của con bảo con cuối tuần này đến ăn cơm.
Cô Lưu chính là mẹ kế của Mạch Khiết, bình thường rất ít khi qua lại với nhau, bà cũng chưa bao giờ mời Mạch Khiết và chị gái đến nhà ăn cơm, cậy mình có chút tài sản nên rất coi thường cả nhà họ Mạch.
Mạch Khiết lạnh lùng nói:
- Tại sao lại bảo con đến, con có thân quen với cô ấy đâu, gặp nhau chẳng có gì để nói cả.
- Con bé này, đừng có tưởng mình học được ít chữ là có thể coi thường người khác, bà ấy bảo mày đến thì mày cứ đến đi! Dù sao thì cũng coi như là người một nhà.
- Con chẳng phải là người một nhà với bà ta đâu! Trước đây, khi con còn đi học, sao không thấy nói là người một nhà, còn không cho bố đóng tiền học phí cho con, nếu không phải là nhờ được chị, bây giờ chưa biết chừng con đang làm phục vụ bưng bê ở quán ăn nào đấy cũng nên!
Bố gãi gãi đầu:
- Lần này là bà ấy thành tâm thành ý bảo con đến ăn cơm, những chuyện cũ thì không nên khắc lại nữa, bây giờ con cũng có chút tiền đồ, đã được làm việc ở một văn phòng rộng rãi thế này, bố cũng lấy làm mừng cho con.
Mạch Khiết nhìn bố, từ khi cô còn bé, ông luôn ghét bỏ cô là con gái, chỉ muốn đánh cô thừa sống thiếu ૮ɦếƭ. Trong cả quá trình cô khôn lớn, ông gần như chẳng gánh vác bao nhiêu trách nhiệm của một người cha. Nhưng dù thế nào thì ông vẫn là bố cô, là người đã đem lại cho cô sinh mạng, ít ra ông cũng không ném cô ra ngoài đường như một đống rác. Cho nên, nhiều việc cô cũng không muốn cư xử quá tuyệt tình.
- Con đến cũng được, nhưng chị cũng phải đến, chẳng có gì để nói chuyện với người đàn bà đó, con còn có thể nói chuyện với chị gái.
Bố nghĩ một lát:
- Việc này… để bố hỏi bà ấy đã…
Mạch Khiết hừ mũi:
- Bố, thường ngày bố vẫn nói đàn ông mới đáng được tôn kính, đàn bà thì thấp hèn, vậy mà sao ở trước mặt người phụ nữ này, bố lúc nào cũng phải hụt hơi vậy? Ăn bữa cơm, mời thêm một người chẳng phải cũng chỉ cần thêm bát thêm đũa thôi sao, chị cũng là con gái của bố, mà bố cũng không quyết định được. Nếu đã thế, con cũng không đi nữa, để khỏi bị người ta coi thường.
Bố cô chắc là cũng cảm thấy bẽ mặt, vội nói:
- Ai nói vậy chứ, cô Lưu của con đâu dám nói chữ “không” trước mặt bố chứ. Được, thứ 7, con và chị cùng đến ăn bữa trưa nhé!
Mạch Khiết tiễn bố cô ra về, trên đường đi nhận được bao nhiêu ánh mắt khác lạ chăm chú nhìn cô. Mạch Khiết nói với bố cô:
- Sau này có việc gì, bố cứ gọi điện thoại cho con, đừng đến công ty tìm con nữa.
Bố cô còn định nói gì đó, nhưng thang máy đã đến, Mạch Khiết đẩy ông vào trong, nhìn cửa thang máy đóng lại, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Khi quay trở lại văn phòng, Lý Mộng Long bước vào đưa cho cô tập tài liệu, nói:
- Tổng biên tập Mạch, cô và bố cô trông rất khác nhau.
Mạch Khiết trừng mắt với anh ta đầy vẻ cảnh giác.
Anh ta xua tay:
- Đừng trừng mắt nhìn tôi như vậy, tôi không có ác ý gì đâu. Bố mình, có gì mà thấy ngại chứ, tôi rất khâm phục cô, nhìn khí chất của cô giống như con nhà quyền quý tiểu thư khuê các, có thể thấy anh hùng không phân biệt chốn xuất thân, nơi chợ Pu'a cũng có thể tìm ra được một thiên kim tiểu thư.
Nghe câu này sao mà thấy lủng củng thế?
- Tôi xuất thân từ chốn chợ Pu'a đấy, sao chứ? Cho dù anh là con nhà giàu có, bây giờ cũng chẳng phải là cấp dưới của tôi sao, tôi bảo anh rót cốc café, anh cũng không dám rót cốc hồng trà, có đúng không nào?
Anh ta vội vàng giải thích:
- Tôi không phải có ý đấy, không phải tôi coi thường cô, cô cứ luôn nhìn người khác theo hướng cực đoan vậy sao? Có đôi khi, cô quá mẫn cảm đấy, có lẽ là do nơi sâu kín trái tim cô có chút tự ti thì phải!
Mạch Khiết bị anh ta nói đúng tâm sự, cảm thấy hơi bực:
- Tôi bảo anh bê café vào, anh không nghe thấy gì sao?
Anh ta cười hi hi, bước ra ngoài, một lúc sau bê cốc café đen bước vào thật, đặt lên bàn cô.
- Tôi khuyên cô nên hạn chế uống café, nó làm kìm nén hoóc môn nữ, gây ảnh hưởng tới việc sinh nở.
Sau đó, trước khi cô kịp phản ứng lại để phản kích, đã vội vàng chuồn mất.
Tiêu Ly sắp xếp hành lý cho Hướng Đình Đình, sách và quần áo đều đã được xếp gọn gàng trong cái va li rất to.
Hướng Đình Đình đi đến, từ phía sau ôm chặt lấy Tiêu Ly, dựa đầu vào lưng anh.
- Hay là, hay là em không đi nữa, em ở lại đây, cưới anh và sinh con luôn.
Tiêu Ly vẫn thu xếp hành lý cho cô, nói:
- Ngày mai đã phải đi rồi, còn nói những câu nói ngốc nghếch như thế này.
Hướng Đình Đình vòng đến trước mặt anh, cúi đầu, hôn vào môi Tiêu Ly, hồi lâu mới nói:
- Sao anh không bao giờ cố giữ em ở lại, thực ra, nếu như anh giữ em ở lại, em sẽ xem xét.
Tiêu Ly khẽ thở dài, giơ tay ra vuốt mái tóc dài mượt mà của cô:
- Chúng ta ở bên nhau bao nhiêu năm như vậy, tính cách em, lẽ nào anh còn không hiểu sao? Anh không níu giữ em lại, là bởi vì anh không muốn sau này em phải hối hận.
- Vậy thì, hay là anh đi cùng em nhé?
Tiêu Ly lắc đầu:
- Việc này sau này bàn sau nhé! Tóm lại, anh toàn tâm toàn sức ủng hộ em theo đuổi lý tưởng của mình, em cũng không cần phải lo lắng cho anh, anh tự biết chăm sóc bản thân. Có kỳ nghỉ, có cơ hội, anh sẽ đến thăm em.
Hướng Đình Đình lặng lẽ cúi đầu, khóc thút thít.
Tiêu Ly vô cùng kinh ngạc, vội vàng nâng mặt cô lên, lau nước mắt cho cô:
- Em sao vậy? Còn chưa đi mà đã nhớ nhà rồi sao?
Hướng Đình Đình nghẹn ngào nói:
- Em không biết… không biết lựa chọn của em là đúng hay sai, anh là một người tốt như vậy… Chúng ta đã yêu nhau bao năm nay mà vẫn chưa kết hôn, anh cũng chưa bao giờ trách móc gì em cả, cũng không rời xa em, ngược lại, em lại rời xa anh để đến một nơi xa xôi như vậy.
Tiêu Ly mỉm cười chăm chú nhìn cô:
- Em biết mà, anh cam tâm tình nguyện, em không cần phải bận tâm, anh là đàn ông, anh có thể chờ đợi em được.
Hướng Đình Đình ngả người vào lòng anh, khẽ nói:
- Nếu có một ngày nào đó, chúng ta cuối cùng không thể ở bên nhau, anh có oán hận em không?
Tiêu Ly dịu dàng nắm tay cô:
- Không đâu. Chúng ta có tới mười năm tình cảm bền vững, những điều tốt đẹp em làm cho anh, có thể khiến anh tha thứ và bao dung tất cả. Em đừng nghĩ ngợi nhiều nữa, anh sẽ đợi em quay trở lại.
Anh cúi đầu, đôi môi lành lạnh hôn vào môi Hướng Đình Đình. Hồi lâu, Hướng Đình Đình nói:
- Hãy bế em vào phòng ngủ, đêm nay cứ coi như là đêm tân hôn của chúng ta nhé!
Tiêu Ly khẽ bật cười:
- Cô em ngốc nghếch của anh, ở cùng với em, đối với anh, ngày nào cũng là ngày mới cưới.
Anh bế cô lên, đi vào phòng ngủ. Trong phòng ngủ chỉ có một cái đèn quýt nhỏ xíu toát ra ánh sáng lờ nhờ, Tiêu Ly muốn tắt đèn, nhưng Hướng Đình Đình lại giơ tay ra ngăn anh lại:
- Đừng tắt, em muốn nhìn anh, nhìn anh thêm một chút…
Trong lòng cô tràn ngập nỗi bi thương, đối với tiền đồ và sự nghiệp học hành, cô có mục tiêu rất rõ ràng, nhưng chỉ duy nhất đối với tình yêu, cô cảm thấy băn khoăn mơ hồ.
Cô thực sự không thể nào dự liệu được, ngày mai tạm biệt nhau, liệu có còn có cơ hội gặp lại.
Trong khoảnh khắc này, cô chỉ muốn được nằm trong vòng tay ấm áp của anh, ngừng lại thêm từng khoảnh khắc, để khắc sâu thêm vào trong ký ức…
Cơ thể họ quấn chặt lấy nhau trong bóng tối, họ đã quá quen thuộc nhau, nhưng lại vẫn tràn ngập cảm giác mới mẻ hứng khởi như lần đầu tiên.
Hướng Đình Đình biết, nếu rời xa Tiêu Ly, e rằng cả cuộc đời này cô cũng không thể nào gặp được một người đàn ông trọng tình trọng nghĩa như anh.
Nhưng, trên đời này, không phải tất cả mọi phụ nữ đều chỉ sống vì tình yêu, cũng như thể, không phải tất cả đàn ông đều quá đa tình vậy.
Trên hành tinh xanh bao la rộng lớn này, tất cả những người đang sinh sống đều rất khác biệt nhau.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc