Ba Nụ Hôn Đổi Lấy Một Đời Chồng - Chương 13

Tác giả: Hiểu Đơn Đinh Đông

Sau khi bước ra khỏi bữa tiệc, Mạch Khiết và Lâm Đại đã bại lộ nguyên hình, Mạch Khiết không muốn ngồi xem Lâm Đại, Mạch Khiết yêu cầu Lý Mộng Long lái xe đưa cô về.
Anh ta là cấp dưới của Mạch Khiết, Mạch Khiết bảo anh ta đưa mình về thì Lâm Đại cũng không tiện phản đối, cô ta thẫn thờ nhìn vào xe Lý Mộng Long, Mạch Khiết nghĩ thầm lúc này đây cô ta đang hối hận mình không nên mua xe làm mất đi nhiều cơ hội để người đàn ông có thể tỏ ra ân cần chăm sóc?
Trên bầu trời tối đen như mực chợt xuất hiện những hạt mưa bụi, Lâm Đại lặng lẽ lái xe đi.
Lý Mộng Long ăn mặc giống như một chàng hoàng tử nho nhã mở cửa xe cho Mạch Khiết, mưa bụi rơi xuống chiếc áo comple màu đen của anh, giống như phủ lên một lớp sương trắng. Con ngươi mắt màu café trong suốt của anh dịu dàng giống như đóa hoa anh đào, khóe môi mang theo nét cười ấm áp, anh giống như một đồ sứ tuyệt đẹp, khiến người ta không nỡ nhẫn tâm giơ tay ra đập vỡ nó, đập vỡ sự hoàn chỉnh của nó.
Nhưng Mạch Khiết chính là Mạch Khiết, cô gái 25 tuổi, có một tính cách cứng rắn hơn những người bình thường khác, cô dùng lời nói lạnh nhạt nhất có thể:
- Rốt cuộc có bao nhiêu bí mật anh đều nói hết cho Tưởng Văn rồi?
Mưa tí tách rơi, tạo thành một lớp sương mù mong manh ở xung quanh họ, như thể một căn phòng pha lê trong suốt, phân tách họ khỏi thế giới.
Thần sắc anh ta vô cùng bình tĩnh, nhưng con ngươi mắt chợt co lại, anh đã bị cô đâm trúng, cô có thể nhìn thấy trái tim kiên cường nhất của anh đã lộ ra một chỗ khuyết, đang chảy ra máu tươi màu đen. Đôi môi vốn đỏ tươi của anh đột nhiên trở nên trắng bệch.
- Cô có biết cô đang nói gì không? – Anh cất tiếng hỏi với vẻ mệt mỏi.
Mạch Khiết lạnh lùng nói:
- Cho dù là ngày tận thế tôi cũng vẫn hiểu rõ bất kỳ những lời mình nói. Tưởng Văn biết tôi là tổng biên tập của M Beautiful phiên bản mới, biết được chúng ta mời Kha Đậu viết chuyên đề, biết được anh đã từ chức vụ trợ lý đặc biệt chuyển thành nhân viên quèn, còn có việc nào cô ta không biết nữa? Cho dù cô ta rời khỏi M Beautiful rồi, tôi cảm thấy cô ta như âm hồn chưa tan lượn lờ ở mọi ngóc ngách trong M Beautiful, trong không khí đâu đâu cũng có hơi thở của cô ta, cô ta biết hết mọi công việc của chúng ta như thể ngày ngày ở cùng chúng ta, ngay cả chúng ta vào nhà vệ sinh mấy lần đầu có ghi chép rõ ràng. Lý Mộng Long, mục đích của anh là gì vậy? Nếu như anh là người của cô ta thì mời anh quay trở lại bên cạnh cô ta, để mở cửa xe cho cô ta, đưa cô ta về nhà, thi triển bản lĩnh mê hoặc lòng người của anh đối với cô ta.
Lý Mộng Long chỉ dùng con mắt phân rõ con ngươi và lòng trắng chăm chú nhìn Mạch Khiết, trên mặt càng lúc càng tràn ngập nỗi bi thương. Mưa bay bay, giọt mưa khẽ bay bay, thế nhưng lại có thể làm cho họ ướt hết cả.
Mạch Khiết chỉ mặc bộ đồ dạ tiệc mỏng manh, cảm thấy lạnh giá, lạnh từ làn da vào sâu trong cơ thể, từng cơn lạnh xuyên thấu vào xương tủy.
- Tôi không có. Tôi chỉ có thể nói ba chữ này thôi, cô tin cũng được, không tin cũng được, không quan trọng, chỉ cần không có chứng cứ chứng minh là tôi thì tôi sẽ không rời khỏi M Beautiful.
Anh ta cố gắng bình tĩnh để nói ra câu nói này, *** comple ra ném cho Mạch Khiết sau đó đi thẳng lên xe khởi động máy. Chiếc xe Ford màu đen tiến vào giữa biển mưa mênh mang, đèn sau xe sáng lấp lánh, xe biến mất khỏi tầm nhìn.
Mạch Khiết ôm chiếc áo comple vẫn còn mang hơi ấm của anh ta, trong lòng cũng như thể đổ mưa. Anh ta lại chỉ là một nhân viên quèn nhỏ bé. Tại sao thứ cảm giác bị lừa gạt lại khiến cô cảm thấy khó chịu thế này?
Trong cuộc chiến nơi công sở, từng bước đều rất căng thẳng, rốt cuộc có thể có chút ấm áp khiến cô cảm nhận được sự an ủi vào thời khắc lạnh lẽo hay không? Trong khoảnh khắc này, cô dường như lại biến thành cô bé buộc tóc đuôi gà khóc nức nở nhiều năm trước đứng ở một góc không có ai lặng lẽ lau nước mắt, nhưng lại không có một cậu con trai giống như Tiêu Ly đi xe đạp màu xanh lam, trên giỏ xe còn cắm một chiếc chong chóng màu trắng đang quay tít, lao về phía cô, giơ ra đôi bàn tay ấm áp, dìu cô ngồi lên yên sau xe, đưa cô đi hóng gió.
Lúc còn nhỏ chúng ta luôn khao khát trưởng thành, nhưng sau khi trưởng thành thì lại phát hiện ra chúng ta càng trở nên đơn độc.
*****
Trước bao con mắt của mọi người lại bị anh ta lợi dụng
Mạch Khiết gấp chiếc áo comple sau khi đã được giặt khô rất gọn gàng để vào trong túi giấy màu café để trên bàn Lý Mộng Long. Lý Mộng Long chỉ ngẩng đầu miệng mím chặt, ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn cô một cái rồi lại cúi đầu lặng lẽ làm việc.
Thần thái đó, trông rất giống như một cô con dâu chịu đầy nỗi oan ức.
Một chàng trai khôi ngô tuấn tú, hàng lông mi dài giống như lông vũ màu đen khẽ lay động, dùng ánh mắt vô tội và bi thương chăm chú nhìn bạn, lòng người dù có cứng rắn đến đâu có lẽ đều sẽ trở nên mềm nhũn. Nếu là Lâm Đại, lúc này chỉ e là đã lao thẳng đến trước mặt anh ta, giơ tay ra vuốt ve mái tóc mềm mại đen bóng của anh ta, nói đầy xót xa:
- Đừng giận nữa nhé!
Không đúng, Lâm Đại vốn không bao giờ nổi nóng với anh ta.
Còn Mạch Khiết thì lại chỉ đi lướt qua như thể không nhìn thấy gì cả.
Cuộc chiến chốn công sở giống như là sự biến dị của đấu trường La Mã cổ đại, đeo chiếc mặt nạ gian ác, mình khoác áo giáp đỏ tươi, tay cầm ngọn giáo dài sắc nhọn, có cả thiên sứ khuôn mặt tươi cười, mái tóc dài và tà áo tung bay, nhưng bất luận là ma quỷ chốn địa ngục hay là thiên sứ, thực ra đều là đấu sĩ, chỉ cần lơ đễnh một chút là có thể sẽ làm cho bạn phải lăn lộn dưới bánh xe.
Trong cuộc sống có rất nhiều người diễn bộ mặt vô tội đáng thương, nhưng giả thì vẫn là giả thôi.
Lý Mộng Long, rõ ràng là quả bộc phá bất cứ lúc nào cũng có thể bùng nổ mà Tưởng Văn đã gài lại ở M Beautiful.
Mạch Khiết nhắc nhở mình, nhất định phải thận trọng hơn nữa.
Mạch Khiết đã viết rất nhiều bản kế hoạch, cũng lướt qua những phương án mà những người cấp dưới đưa tới, nhưng hiện thời vẫn chưa có bản kế hoạch nào khiến cô hài lòng.
Còn về Lý Mộng Long, anh ta còn chưa nộp một bản kế hoạch nào cả. Mạch Khiết nghĩ đầy giễu cợt, chỉ số tình cảm cao hơn nữa thì sao chứ, thì vẫn là một lọ hoa để phô bày, dựa vào khuôn mặt và tính cách khéo léo nịnh bợ để sống, khi vừa đứng dưới ngọn đèn hoa sen lập tức hiện nguyên hình.
Sau khi tan làm, Mạch Khiết về nhà, phát hiện ra một bóng người quen thuộc đang đi đi lại lại dưới tòa nhà chung cư của cô.
Vừa nhìn thấy Mạch Khiết, anh liền bước vội tới. Thì ra là Châu Vũ Mân.
Thần sắc của anh hơi căng thẳng, không nói gì mà giơ ngay ra một phong bì thư:
- Cô Mạch Khiết, phiền cô đưa cái này cho chị gái cô, tôi… tôi có lỗi với cô ấy…
Trong đầu Mạch Khiết nổ “đoàng” một tiếng như thể quả *** bị nổ tung, anh ấy có lỗi với chị gái, anh ấy đã làm việc gì có lỗi với chị mình? Nhưng anh không giải thích, nhét phong thư vào tay cô rồi bước đi ngay, phía sau lưng chiếc áo phông màu lam đầy vệt mồ hôi.
Mạch Khiết mở phong thư ra, bên trong là năm tờ tiền màu phấn hồng[1].
[1] Tờ tiền mệnh giá 100 tệ.
Mạch Khiết ngẩn người, sao anh ấy lại nhờ mình chuyển 500 tệ cho chị gái nhỉ?
Mạch Khiết vội vàng lấy di động ra gọi cho chị gái, điện thoại vừa được kết nối đã nghe thấy tiếng kêu “ối, ối” thảm thiết từ đó truyền tới, rồi liền nghe thấy tiếng của chị gái:
- Tiểu Khiết, chị đang ở phòng bấm huyệt.
Mạch Khiết suýt hỏi:
- Chị sao vậy? Lại bị đánh rồi à?
Giọng của chị gái đột nhiên nhỏ hẳn xuống:
- Không phải chị… là Trần Hạo.
Qua điện thoại nói cũng không rõ ràng được, Mạch Khiết đành nói:
- Em đến tìm chị ngay đây!
Khi Mạch Khiết đến nhà chị gái thì họ đã quay về rồi, Trần Hạo nằm trong phòng ngủ ở tầng 2 kêu than, chị gái đang ở trong nhà bếp tầng 1 bận rộn nấu cơm.
Mạch Khiết khẽ hỏi:
- Anh rể bị người ta đánh à? Có phải là lại nợ nặng lãi không?
Trần Hạo đã quen thói cờ bạc, thường xuyên nợ tiền người ta để đánh bạc cho nên cũng thường xuyên bị đánh đòn, lần nào như vậy Mạch Khiết cũng đều lo lắng thay cho chị gái bởi vì chị gái sẽ trở thành bầu trút giận của anh ta. Những người đàn ông kém cỏi có một đặc điểm chung, chính là đánh vợ.
Chị gái cô nói:
- … Không phải!
Mạch Khiết không nói gì, vén ống tay áo của chị gái lên, muốn xem vết thương trên người chị gái, nào ngờ chị đẩy Mạch Khiết ra, mặt thoáng ửng hồng:
- Đừng ngốc nữa!
Mạch Khiết cảm thấy bây giờ mình sắp biến thành phản xạ có điều kiện rồi, chị gái có bất cứ chuyện gì toàn thân cô đều căng thẳng, chân tay run lẩy bẩy, ai bảo nhà họ chỉ có hai chị em gái chứ! Không có anh em trai, bố lại mặc kệ bọn họ, có thể để mặc cho tên đàn ông thối tha đó ức hiếp chị gái.
Mạch Khiết rút từ trong túi ra số tiền mà Châu Vũ Mân nhờ cô đưa cho chị gái.
- Người khách thuê phòng mà em giới thiệu cho chị bảo em đưa số tiền này cho chị, có phải là anh ấy đã nợ tiền thuê nhà của chị không?
Chị gái ngẩn người, vội vàng đẩy ra:
- Tiểu Khiết, số tiền này không thể nhận được, em hãy trả lại cho anh ấy, còn nữa… – mặt cô càng đỏ ửng thêm – bảo anh ấy lần sau ra tay không nên quá nặng…
A! Mạch Khiết đã kịp phản ứng lại, chỉ lên trên tầng trên:
- Ý chị là… là do Châu Vũ Mân đánh?
Chị gái thở dài, gật đầu:
- Thực ra lỗi do chị cả.
Thì ra hôm đó anh rể nằm ườn tới tận trưa mới dậy, đồ ăn chị gái cô nấu không hợp khẩu vị của anh ta, anh ta nổi xung lên túm lấy chị gái cô tát liền mấy cái, vừa vặn đúng lúc Châu Vũ Mân đi qua cửa, hét lên:
- Sao anh lại đánh phụ nữ chứ?
Nói qua nói lại một lát, hai người đã động thủ. Trần Hạo chỉ biết đánh phụ nữ đâu có thể là đối thủ của Châu Vũ Mân được, loáng cái đã nằm vật xuống sàn nhà không nhúc nhích nổi nữa.
Mạch Khiết đã hiểu rồi, số tiền này chắc là Châu Vũ Mân nhờ cô chuyển tới chị gái cô để trả tiền mát xa bấm huyệt.
Chị gái nói:
- Thực ra còn phải cám ơn sự giúp đỡ của anh ấy, anh ấy cũng là người tốt, mới đến đây ở mấy hôm mà đã sửa hết cửa kính hỏng của nhà chị, bóng đèn cháy cũng được sửa và thay hết cả.
Mạch Khiết nghĩ thầm, thảo nào hôm nay sau khi bước vào cảm giác trong phòng sáng hơn trước nhiều.
Mạch Khiết nói:
- Em sao dám giới thiệu bừa người thuê phòng cho chị được chứ? Chị ở nhà một mình trong thời gian dài chẳng khác gì người độc thân, có một người đàn ông còn chẳng bằng nuôi một con chó, nếu khách thuê phòng trọ mà không tốt thì lại chẳng khác gì dẫn sói vào nhà sao?
Mạch Khiết nghĩ đến con bé Tiểu Ngọc lần trước chẳng khác gì một con sói cái.
Chị gái nói:
- Châu Vũ Mân thích ăn thịt băm xào khoai tây, hôm nay chị đặc biệt làm cho anh ấy, cũng không biết anh ấy có về ăn cơm không…
Con người chị gái, tính cách rất kín đáo, mặc dù ngoài miệng chị không nhắc đến Châu Vũ Mân đánh Trần Hạo, nhưng chị đã đặc biệt nấu món ăn mà anh thích ăn đã chứng tỏ lập trường trong nội tâm của chị rồi.
May mà trong di động của Mạch Khiết đã lưu lại số điện thoại của Châu Vũ Mân, Mạch Khiết vội vàng ra ngoài gọi điện thoại cho anh.
Điện thoại vừa mới kết nối đã vang lên giọng nói đầy căng thẳng của Châu Vũ Mân:
- Cô Mạch, chị cô có phải là rất tức giận hay không? Tiền có đủ không?
Mạch Khiết dùng giọng nói nhẹ nhàng, dịu dàng nhất trên đời nói:
- Châu Vũ Mân, anh mau trở về ăn cơm đi, chị tôi đã nấu món thịt băm xào khoai tây mà anh thích ăn. Còn nữa, đừng gọi tôi là cô Mạch, nghe xa lạ quá, cứ gọi tôi là Tiểu Khiết được rồi! Phải rồi, lần sau nếu người đàn ông thối tha đó còn đánh chị gái tôi nữa, anh hãy thay tôi đánh cho hắn một trận tơi tả, tôi thay mặt chị tôi cảm ơn anh, hành vi của anh quá cao thượng, anh làm tôi cảm thấy, Lôi Phong vẫn chưa rời khỏi chúng tôi, tinh thần của anh ấy vẫn mãi mãi tồn tại.
Điện thoại trầm mặc giây lát, rồi mới truyền tới giọng nói mắc cỡ của Châu Vũ Mân:
- Nếu chị cô không tức giận, vậy thì hôm nay tôi có thể trở về phòng mình ngủ được rồi chứ?
Một con người quá thật thà chất phác! Mạch Khiết cảm thấy mình kích động đến độ suýt rơi nước mắt:
- Đương nhiên là được, nếu như anh có yêu cầu gì, ví dụ như muốn tôi đốt pháo hoặc là đánh đàn hoan nghênh anh đều được cả.
Mạch Khiết dường như nhìn thấy, một cây cột sắt cao to lừng lững vững chãi ở bên cạnh chị gái, sau này cô có thể yên tâm được rồi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc