Bà mối vương phi - Chương 38

Tác giả: Ngải Lâm

Ngây ngô đứng dưới tuyết, Cô Sương không khỏi chua xót nhớ lại, nước mắt đi ra đã bị đông cứng thành sương, người qua đường đều nghĩ đến đó là tuyết, không ai chú ý đó là nước mắt.
Hai ánh mắt ở trong tuyết có vẻ phá lệ thành màu đỏ.
Kéo váy dài màu đỏ, nàng từng bước một đi về phía hiệu thuốc bắc của quan gia ở tây thị, nhanh đến trước cửa, nàng trốn vào bên cạnh cửa hàng trà. Đợi nửa canh giờ, một gã sai vặt áo xám miễn cưỡng chống đỡ đang từ hiệu thuốc bắc đi đến.
“Tiếu nhi.” Nàng kêu lên.
“Cô Sương!” Chống đỡ cái ô giấy Quân Mạc Tiếu vội vàng ngẩng đầu, “Ngươi làm sao vậy?” Nhẹ buông tay, cái ô giấy bay tới trong tuyết, hắn nóng vội nắm lấy tay bạn tốt đã không còn độ ấm.
“Ta tốt lắm a.” Nước mắt nóng hổi trào ra khỏi hốc mắt.
“Ngươi không tốt, ngươi thật không tốt.” Quân Mạc Tiếu vô cùng lo lắng kéo nàng tiến vào phía sau rèm trong cửa hàng trà.
“Đại thẩm, có thể cho chúng ta thêm vài cái bếp lò đựơc không?” Hắn nhìn lão bản cửa hàng trà nói.
“Được được, ai nha, vị con dâu nhỏ này làm sao vậy?” Bộ dạng của Cô Sương dọa lão bản nhảy dựng lên. Hai mắt nàng đỏ hồng làm người ra không đành lòng, hai gò má đông lạnh lại hồng lại tím, đầu đầy toàn bộ là băng tuyết được tan ra ướt sũng.
Lão bản hảo tâm đưa đến vài cái bếp lò, từng trận lo lắng vây quanh Cô Sương.
Một đôi tay lạnh lẽo cầm chặt lấy Quân Mạc Tiếu.
“Hắn đối với ngươi không tốt?” Trong con ngươi của hắn là ánh sáng ngoan âm.
Cô Sương cắn môi, vẫn lắc đầu.
Hắn là người trên đời này hiểu Cô Sương nhất. Bình thường Quân Mạc Tiếu giả vờ yếu đuối ở trước mặt Cô Sương, nay khôi phục lại bản tính của hắn, hắn nghĩa khí mà dùng tay giúp nàng gạt lệ.
“Cô Sương tỷ tỷ, để cho ta cũng lau đi trí nhớ của ngươi đi, ngươi sẽ không còn nhớ hắn, sẽ không thống khổ.” Hao phí linh lực, cho dù bị trở về nguyên hình, hắn cũng không chùn bước.
Nàng nghẹn ngào lắc đầu, “Không, nếu ta cũng quên, thì còn có ai nhớ rõ thời gian đã qua của chúng ta? Còn có ai? Còn có ai có thể bảo tồn một phần tình yêu này? Chỉ cần ta còn nhớ rõ, một phần tình yêu kia liền vĩnh viễn đều ở trong đây.” Nàng luyến tiếc a, đó là thứ duy nhất nàng có được
Quân Mạc Tiếu thở dài liên tục.
“Ta muốn rời khỏi Trường An, nhưng lại không thể mang ngươi đồng hành, Tiếu nhi.” Nàng khóc đến khóc không thành tiếng. Trước kia còn có Tiếu nhi cùng nàng, mà hiện tại hắn lại bị Phong Trường Lan kiềm chế, nàng căn bản không có năng lực để cứu hắn. Trời đất bao la, nàng lẻ loi một mình, nàng không có cha mẹ, không có nhà để che mưa tránh gió, chỉ có chính mình nàng đi.
“Ta với ngươi cùng nhau đi.”
“Không nên không nên, giải dược của ngươi làm sao bây giờ? Phong Trường Lan sẽ không bỏ qua cho ngươi.”
“Cô Sương……”
“Tiếu nhi, ta không bao giờ thấy hắn nữa, không bao giờ thấy nữa. Ta sẽ đi đến trước thành Hàm Dương tìm Du Nhân, để cho khuây khoả, lại quyết định về sau phải làm sao.” Phong Trường Lan phái nàng đi nhúng tay vào chuyện của Du Nhân, nàng với Du Nhân cũng kết thành tình nghĩa tỷ muội.
“Lâu Định Nghiệp hắn……” Phu quân của Du Nhân lại là người đại ác, hắn rất lo lắng a.
“Không có việc gì, có Du Nhân ở đấy, hết thảy cũng không sao.”
“Ngươi đợi chút.” Quân Mạc Tiếu chạy đi ra ngoài, rất nhanh lại chạy về bên người nàng. Trên tay hắn cầm rất nhiều giấy màu vàng. Cắn nát đầu ngón tay, hắn một hơi viết thành ba lá bùa, nhét vào trong tay phải của nàng, “Có thể tránh cho ngươi đi đường xá vất vả. Thiêu hủy nó rồi hé ra, có thể đi đến địa phương mà ngươi muốn đi.” Nói xong, hắn kéo tay trái của nàng qua, bài trừ rất nhiều máu hồ ly trên tay của nàng viết ra một chuỗi phù chú, phù chú kia hiện lên thành một vòng kim quang rồi chậm rãi biến mất.
“Tiếu nhi!” Cô Sương hoảng sợ kêu lên.
Trên khuôn mặt của Quân Mạc Tiếu lúc này đang nhiễm một màu hắc khí, ngón tay bị tổn hại đang chảy máu không ngừng.
“Ta không sao, tĩnh dưỡng vài ngày là nguyên khí có thể khôi phục, đây là cho ngươi dùng để phòng thân, ta không ở cạnh ngươi, nếu có người khác khi dễ ngươi thì làm sao bây giờ?” Hắn nhắm mắt lại phun ra khí, rồi lại thật sâu hít vào. Linh lực hao tổn đã rất nhiều, làm tổn hại đến sức khoẻ.
Ngồi cùng Quân Mạc Tiếu ở quán trà đến khi trời tối, hai người cuối cùng cũng không thể không chia tay.
“Ngươi yên tâm, bất luận ở nơi nào, ta đều sẽ nhớ rõ xây cho ngươi hồ tiên miếu, chờ ngươi thoát khỏi tay của Phong Trường Lan, là có thể tới tìm ta.”
“Không cần rất miễn cưỡng bản thân, ta không sao cả, Cô Sương tỷ tỷ.” Hắn nhìn nàng phất phất tay, “Ta sẽ thường xuyên nhìn ngươi, ta quay về đây.”
“Uh, Tiếu nhi, ta đi trước.”
Quân Mạc Tiếu gật gật đầu, muốn nói gì rồi lại thôi. Dưới đèn ***g màu hồng, bọn họ ở trong gió tuyết biệt ly.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc