Bà mối vương phi - Chương 34

Tác giả: Ngải Lâm

Sáng tinh mơ, Cô Sương rửa mặt chải đầu xong, rời đi khỏi Hưng Khánh điện, đi ra bên ngoài, bên tai truyền đến tiếng ba tỳ nữ đang trong góc khe khẽ nói nhỏ.
“Lão Vương phi đang tới, Liên phu nhân phân phó đem Tây Thanh các dọn dẹp.”
“Uh, hôm nay đã nghe nói thấy.”
“Liên phu nhân còn dặn dò……”
Nàng vùi đầu bước hướng về phía đại môn, chỉ cảm thấy trước mắt một đạo bóng tối chụp xuống, nàng ngẩng đầu lên vội vàng lui xuống hai bước, ở dưới tán cây, cất giấu một thân ảnh như ác quỷ.
“Cô Sương, lần trước ngươi còn chưa được giáo huấn đủ sao?” Thanh âm người nọ thô như cát.
Lại là người này. Cô Sương hít một ngụm khí lạnh, lần trước đột nhiên bị cắt qua lòng bàn tay, lần này nàng không dám khinh thường gắt gao nhìn chằm chằm vào thân ảnh kia.
“Lão Vương phi để cho ta tới nói cho ngươi biết, ngươi nếu không sợ ૮ɦếƭ thì cũng không phải là tiểu nhị thay mặt cho ngươi trong hỉ phô cũng không sợ ૮ɦếƭ. Phải cẩn thận rồi.”
Thân ảnh kia chợt lóe lên rồi biến mất.
Hình ảnh Lão Vương phi tiến vào trong óc của Cô Sương, gợi lên những chuyện đã qua……
Vô sỉ! Dùng áy náy của Thiên Hải chiếm lấy hắn, làm gia tộc Thuần Vu bị đoạn tử tuyệt tôn. Ngươi nữ nhân ác độc này, lúc trước không nên để cho ngươi ở bên người của Thiên Hải.
Một cái tát tai mạnh mẽ đánh tới.
Cô Sương run run nhìn xuống. Cái kia bàn tay mang đến đau đớn cùng kinh ngạc kia, bốn năm qua chưa bao giờ biến mất. Trong trí nhớ của thị tộc Thuần Vu người người đều có bộ mặt dữ tợn nhìn về phía nàng đánh tới, bức nàng rời đi khỏi Thiên Hải.
Nàng đã từng phải lựa chọn, là lưu lại, hay là thoát đi?
Nàng muốn hắn hạnh phúc, muốn hắn có con nối dòng, lại không muốn nhìn đến hắn có nữ nhân khác. Mà hắn, chỉ nguyện lấy nàng, không muốn lấy nữ nhân khác làm tổn thương lòng của nàng. Nàng tuyệt đối, hắn cũng tuyệt đối như thế. Nhưng là, hành động chuyên tâm như vậy, làm cho Nghi Vương phủ lâm vào cục diện không có con nối dõi kế thừa tước vị.
Nàng lâm vào tiến thoái lưỡng nan, trừ bỏ biện pháp ra đi, nàng thật sự không có biện pháp khác.
Gió lạnh đánh úp tới, nàng lấy lại tinh thần, trừng mắt nhìn. Nàng đã đáp ứng bồi hắn một ít thời gian thật tốt, cho đến khi hắn lấy Vương phi, vì lão Vương phi bức bách làm cho nàng không thể không chấm dứt trước thời gian tốt đẹp ghi khắc cả đời này, thôi thì thay vì chờ hắn lấy Vương phi chi bằng thay hắn mà làm mai, buộc hắn buông tay.
Ra khỏi Hưng Khánh cung, nàng thẳng đến công sở mà đi.
“Ngươi sao lại ở trong này?” Ba vị quan môi* vừa vào đến công sở liền nhìn thấy Cô Sương toàn thân màu đỏ như son. Nghe quan phó một bên nói, bọn họ mới biết rằng nàng đã chờ ở nơi này một lúc lâu rồi.
*quan môi : các quan chuyên phụ trách làm mai mối cho quan lại
“Vương đại nhân, Lý đại nhân, Trương đại nhân.” Vừa thấy bọn họ đến, Cô Sương phục hồi tinh thần lại, nở nụ cười ngọt ngào.
Ba vị quan môi trong lòng thầm kêu không tốt, nữ nhân này lại đến đây sinh sự .
Nhóm lão nhân nháy mắt lẫn nhau. Nữ nhân này quỷ kế đa đoan, khi mùa xuân đến thường hay phá huỷ chuyện của bọn họ, nay lại tới đây làm cái gì?
“Ngươi không phải mỗi ngày đều đi theo Nghi vương sao? Tới đây làm cái gì?” Trong đó một vị không có ý tốt cười nhạo nàng.
“Ôi, xem Vương đại nhân nói cái gì kìa, ta chỉ là một bà mối, nhìn Nghi vương lâu không cưới vợ, đành bỏ công sức đi lại trong Hưng Khánh cung, theo dõi và quan sát tâm ý của hắn. Nếu Nghi vương coi trọng khuê nữ nhà ai, bà mối này sẽ không thất trách làm cho Nghi vương sai lầm suốt đời a.”
Một câu nói ra làm vài quan môi sắc mặt xanh mét. Nàng rõ ràng là đang mắng nhóm hắn không có năng lực thôi.
“Ngươi rốt cuộc đến nơi đây để làm gì? Không có việc gì, cũng nhanh mà cút đi.”
“Ta không có gì việc gấp, còn muốn cùng ba vị đại nhân tâm sự nhiều.”
“Ngươi……”
“Lý đại nhân, lần trước ngươi thay Tôn gia cùng công bộ Thượng Thư Lý đại nhân làm mối, không thành công, Cô Sương vẫn đang lo lắng cho ngươi đây.”
“Hừ.” Chuyện này rõ ràng là nàng đứng giữa làm khó dễ, thu mua thầy bói nói hai người bát tự trái nhau.
“Vì việc này, Cô Sương thật sự là ăn cũng không vô, ngủ cũng không tốt. Ta xem tiểu thư của Thượng Thư gia, tính tình ôn hòa, biết thư đạt lễ, lại xuất thân từ môn đệ của Thư Hương, các ngươi nói xem, đem nàng gả cho Nghi vương thì như thế nào?” Hắn không tha cho nàng, nàng cũng dần dần dao động. Nhưng mà, mộng đẹp cuối cùng phải thoát ra, lão Vương phi sắp đến Trường An, nàng cũng nên rời đi.
Ba vị quan môi như nằm trong mộng.
“Có thể dễ dàng như vậy thì tốt rồi, Nghi vương căn bản không có quan tâm đến việc cưới vợ, ba người chúng ta đều đưa lên bức hoạ của bao nhiêu thiên kim quan gia, cuối cùng toàn bộ đều bị hắn cho mang trở về, Hoàng Thượng rõ ràng cũng ngầm nhắc tới việc này mấy lần, Nghi vương căn bản là mắt điếc tai ngơ.”
“Ha ha ha, vậy thì phải nhìn xem ai có bản lĩnh!” Chôn vùi bi thương trong đáy lòng, Cô Sương đắc ý dương dương tự đắc nói.
Quan môi nghe xong lời của nàng, tính toán một phen. Nàng là một bà mối có tư duy, lại gần với Nghi vương, thậm chí có lời đồn truyền ra hai người ám muội tâm tình với nhau. Để nàng tới khuyên giải Nghi vương, nói không chừng thật sự có thể làm được.
“Cô Sương, mọi người đều là cùng nghề, đừng khách khí, mời ngồi mời ngồi.” Bọn họ rất nhanh chuyển biến thái độ.
“Đa tạ đại nhân.” Nàng cười hì hì ngồi xuống, “Nhóm Đại nhân đối với Cô Sương có điều thành kiến, lần này, ta sẽ làm cho nhóm đại nhân sẽ có thu hoạch.”
“Ngươi muốn làm như thế nào?”
“Có một số việc Cô Sương không làm được, chỉ có ba vị đức cao vọng trọng mới có thể làm được. Nghi vương nếu gật đầu cưới vợ, bạc ta lấy, thanh danh tốt này về ba vị đại nhân.” Thiên hạ càng không có chuyện vì nam nhân yêu mến mà tuyển thê, nhưng nàng vẫn làm, vì lão Vương phi uy Hi*p, và vì nam nhân yêu mến mà không chậm trễ.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc