Ba Mối Tình Và Kết Cục Của Một Dân Chơi - Chương 07

Tác giả: Đang cập nhật

Cú sốc đầu tiên
Họ trao nhau những lời tình tứ tại 1 góc cà phê sang trọng nhất Hà Nội, say sưa nghe tiếng violon, piano, guitar hòa tấu du dương bản "My heart will go on"...rồi đến bản "Nothing"s gonna change my love for you".....
- Em nhìn những cây nến này...nó lung linh như tình yêu đôi ta...
- Ánh sáng của ngọn nến này hiện lên trong đôi mắt anh và em như nói lên chúng ta cùng chung 1 tình yêu bất diệt và sẽ sáng mãi...
Hắn đang ba hoa, đang cao trào trong những lời văn có phần vụng về dành tặng người yêu thì bỗng dưng có 1 cái bóng vụt qua. Ngọn nến trên bàn bỗng dưng tắt phựt!. Hắn giật mình và quay đầu nhìn theo dáng người thấp bé với cái chân bị thọt...Dáng đi này chỉ có thằng Hùng Zếch!!!.
Hắn vùng dậy khỏi ghế và gọi: Zếch!!!!!!!!!!!!!!!
Tên thọt quay đầu lại. Trong thứ ánh sáng lờ mờ của quán café"...hiện lên khuôn mặt chuột của Hùng!!!. Đôi tai bấm 2 khuyên của Hùng to và vểnh lên trên khuôn mặt quắt như loài chuột. Cái trán cao hơi bị hói. Hùng Zếch nhận ra hắn, cười cười để lộ hàm răng khấp khểnh, đen sì vì khói TL:
- A! Thằng bạn *****!
Hùng Zếch là dân tổ lái nức tiếng tại Hà Nội cách đây vài năm. Trước Hùng với hắn có đợt chơi thân với nhau. Cái thời mà hắn còn học lớp 10, suốt ngày ngồi sau xe máy Hùng với những cuộc đua tốc độ cảm tưởng như cháy cả lốp xe, cháy cả mặt đường!!!!. Thời đó Hà Nội chỉ có Hùng Zếch là bốc đầu Dylan giỏi nhất!..Nhưng nghe đâu trong 1 lần bốc đầu, y bị xe bus táng đầu nên ngã vật ra vệ đường. Hậu quả là cái chân bị thọt, cộng với cái đầu thỉnh thoảng hơi biêng biêng...Hùng Zếch mất dạng từ đợt đó làm dân đua Hà Nội cứ tưởng Zếch ૮ɦếƭ. Nhưng thực ra y chuyển vào Tp. HCM để làm ăn.
- Thằng bạn ***** dạo này đẹp trai phong độ quá - Zếch thấp bé ngước mắt nhìn hắn.
- Ừ, dạo này mày vào đó làm ăn thế nào,lâu quá không gặp, lại ngồi uống nước với tao. Tao cho xem mặt người yêu tao. Xinh lắm! - Hắn vội khoe
- Thôi thôi, tớ ngại lắm, đợt này tớ xấu trai. Không dám nhìn gái xinh đâu - Zếch định trốn
Hắn bèn kéo áo Zếch, lôi y đến chiếc bàn có Cẩm Vân đang ngồi bằng được. Vân lúc này đang tô lại son môi cho bóng và đẹp hơn.
-Vân à, giới thiệu với em, đây là anh Hùng, bạn anh! - Hắn hồ hởi nói
Hùng nhìn thấy Vân trong giây lát, ánh mắt như tóe lửa....Khuôn mặt Hùng ngay lập tức trở nên đểu giả vô cùng. Y cười nhếch mép, thở ra một mùi khiến người đối diện phải khó chịu.
Vân đang chăm chú tô son, ngẩng mặt lên nhìn thấy Zếch bỗng giật mình, đôi mắt mở to có phần sợ sệt. Tay cô ta tô son làm quệt cả ra má!!!!
- 2 người chắc quen nhau từ trước hay sao mà bối rối thế? - Hắn để ý
Cẩm Vân trấn tĩnh lại rất nhanh, cô ta nhanh chóng soi lại gương và chùi đi vệt son trên má. Cười tươi rồi ôm lấy hắn. Trả lời hắn:
- Bạn anh chứ có phải bạn em đâu mà em biết
Câu nói này của Vân làm Zếch gật gù, đôi mắt *** và bỉ ổi của y không nhìn thẳng vào mắt Vân, mà chú ý đến vạt áo hờ hững của cô, bên trong là *** trắng nõn nà đang e ấp......
Cả 3 nói chuyện với nhau một lúc rồi Hùng chủ động đứng dậy chào đôi tình nhân để đi công chuyện. Tiễn Hùng Zếch ra khỏi cửa, lúc này y mới nói nhỏ cho hắn:
- Tưởng người yêu mày là ai...Hóa ra là Vân Tây...
- Ủa, sao mày biết??? À mà mày ở Sài Gòn 2 năm nhỉ? - Hắn ngạc nhiên, xoe tròn đôi mắt chưa đến mức độ quá cáo già.
Hùng Zếch lại cười nhếch mép, nhìn thẳng vào mắt hắn rồi nói khẳng định:
- Này, dân chơi số 1 Sài Thành đấy,
- Haha thì tao cũng là dân chơi mà mày - Hắn cười vang, đầy vẻ tự hào!!!
- Ừ, nhưng nó là dân chơi số 1 theo kiểu hàng họ cao cấp mày ạ, mày ngu lắm, bị em ý lừa đồng nào chưa?
- Mày....mày....Sao mày dám nói thế??? - Hắn đang tự hào với thằng bạn cáo già thấp bé, bỗng dưng lắp bắp...
- Thằng bạn tao là đại gia, trước cặp với nó đang đi lùng con Vân Tây này, nó dám đá *** bạn tao rồi ôm 1 đống tiền chạy ra Hà Nội, mẹ kiếp! - Hùng Zếch hậm hực..
Hắn gầm lên như sư tử trước mặt Hùng Zếch:Này, thằng chó, mày ăn nói cho cẩn thận đấy!
- Mày tỉnh lại đi, trước còn ở trong Hội Dân Chơi Sài Thành, tao gặp con này thác loạn cùng hội suốt, R*ợ*u chè, bay lắc, ℓàм тìин tập thể, bét nhè!!!!! Mà có khi, người yêu mày qua tay tao rồi cũng nên.....Haha....
- Mày....- Hắn nắm lấy cổ áo Hùng khiến xung quanh đó có rất nhiều người nhìn.... - Mày nói láo, đừng ghen tỵ với người yêu tao mà mày dám bịa chuyện
- Mày vào hỏi nó xem xem có phải nhà nó ở gần công viên Lê Văn Tám, Quận 1 không? Mẹ nó mới ૮ɦếƭ đầu năm ngoái...Hàng cao cấp đấy mày ơi, dân chơi Hà Thành non nớt như mày dễ bị nó lừa tình và lừa tiền lắm....Haha...1 con hàng....Hahahaaahaaa.....
Hùng Zếch cười như gã điên, trong phút chốc, hắn như bị hoa mắt và chao đảo bởi khuôn mặt bỉ ổi của Hùng và ánh đèn đường phố đang hắt vào mặt...Hắn đâu có say...Khi hắn định thần lại một chút cũng là lúc Hùng Zếch vội biến mất dạng....
- Anh tưởng em quen thằng Hùng - Hắn hỏi dò Vân trong lúc đưa cô ta về nhà.
- Không! Em bảo rồi mà, bạn anh chứ có phải bạn em đâu, mà em sợ anh" mắt nó lắm, trông hãi dễ sợ luôn....Đàn ông có đôi mắt như thế không tin tưởng được đâu đó anh?
Khi đưa Vân về nhà xong, quay trở về căn phòng riêng thân thuộc, những lời nói của Hùng cứ ám ảnh tâm trí làm hắn không sao ngủ được...Gương mặt chuột, hàm răng đen sì vì khói thuốc tuôn sa sả vào mặt hắn những lời nói trần trụi như vậy. Liệu hắn có để yên mà cho qua???...Hắn hiểu 2 mặt của 1 vấn đề, hắn biết Vân xinh đẹp, nhà giàu như thế, thì lời ra tiếng vào và sự ghen tỵ của người đời là khó tránh khỏi. Trước hắn cũng bị vậy nhiều lần nên rất hiểu. Hắn và Vân đẹp đôi, nhà giàu như vậy, ai mà chẳng muốn được như thế, nhưng có phải ai cũng may mắn như vậy đâu. Xã hội còn bao kẻ đói rách ra.....
Nhưng càng định cho qua chuyện này, hắn lại càng không thể cho qua...Thứ nhất Hùng là thằng rất thẳng tính. Hắn hiểu Hùng bởi có đợt cả 2 chơi rất thân với nhau. Thứ 2 nó nói trúng phóc địa chỉ ngôi nhà cũ Vân ở!!!!...Biết được mẹ cô ta mới mất đầu năm ngoái nữa!!!..
Hắn bật dậy khỏi giường, tay hắn vò tóc mình....Phải, nhất định hắn phải điều tra vụ này. Trước kia yêu Thủy, đã bao lần hắn nghi ngờ cô ta không chung thủy nhưng toàn bị niềm tin yêu mãnh liệt bao biện. Giờ với mối tình này, hắn cũng không thể bao biện được nữa. Hắn rất yêu Vân!. Cô ta có thể không còn trong trắng nhưng không thể là 1 con hàng!!! 1 Con đ***!!!...Hắn không thể yêu 1 Con đ***!!! Nhất là Con đ*** đó lại lợi dụng để mồi chài tiền bạc....!!!!....Khi nghĩ đến 2 từ "" Con đ*** "" và "" mồi chài tiền bạc "" mà ruột gan hắn đau như cắt....Nhưng dù có đau đến mấy vẫn phải tìm ra chân tướng sự thật... Hắn suy nghĩ về chiếc di động của Vân, nhưng giờ không thể giật di động cô ta lần nữa, phải loại trừ đầu mối di động. Bạn bè Vân ư?? Toàn dân chơi Hà Nội, hắn không thân ai trong số đó cả để hỏi và họ cũng chỉ biết gia cảnh Vân như hắn. Đại khái là bố cô ta làm bên Ngoại Giao, cô ta mới chuyển ra sống ngoài này tại căn biệt thự mặt phố Bà Triệu, bây giờ chuyên kinh doanh quần áo nữ!
- À, thằng Tuấn - Hắn sực nhớ ra thằng bạn dân chơi đã giới thiệu Vân cho hắn. Cái người mà bảo là bạn từ hồi mẫu giáo của Vân!!!!
Sáng hôm sau, hắn gặp Tuấn tại 1 quán café. Tuấn là một dân chơi lịch sự và thân với hắn đã lâu nên hắn rất tin tưởng....Tuấn ngồi vắt chéo chân, miệng phì phèo TL, mắt nheo nheo nói với hắn:
- À, con Vân...Tao đã bảo mày rồi, giới thiệu nó cho mày chỉ để chơi bời, mày lại đi yêu nó, mày đúng là thằng không có lập trường!
- Ừ thì tao biết thế, nhưng tao yêu nó vì nó xinh xắn, nhà giàu, tuy chơi bời nhưng biết điểm dừng, có bao giờ nó bay lắc đâu, nó đối xử rất tốt, chiều chuộn, quan tâm và chẳng bao giờ làm tao phiền lòng cả. Đấy, như con Thủy đấy, gái nhà lành rồi cháy nhà ra mặt chuột đấy mày thấy chưa? - Hắn gắt lên.
Đó là số phận của em
- Ừ thì tao cũng bảo là nó chơi nhưng biết cách mà....nên mới giới thiệu cho mày. Bây giờ mày muốn tao nói về lý lịch nó hả? Sự thật là tao cũng mới quen nó từ hồi nó chuyển ra ở hẳn tại Hà Nội. Quen trên sàn ấy mà. - Tuấn ngoáy mũi.
Hắn vùng dậy, tay đập vào bàn:
- Mẹ mày, thế mà mày bảo là bạn thân từ hồi mẫu giáo à? - Nói đến đây 2 thằng cười ha hả vì khôi hài.
- Thôi mày ạ, tốt nhất là nên nói thẳng với nó. Dù sao yêu nhau cũng có lúc phải đối diện với tin đồn và phải giải thích cho nhau hiểu - Tuấn khuyên hắn 1 câu rất chí tình.
- Mày nói đúng! Dù sao tao cũng là 1 con người lịch sự và thẳng thắn!
Đêm hôm đó, 0h30 phút. Trời Hà Nội bỗng dưng đổi gió trở lạnh rất nhanh....Phố xá trở nên đìu hiu bởi những cơn gió mùa Đông Bắc mang theo từng đám lá bay xào xạc....Cặp tình nhân tâm sự ngay cổng sau của căn biệt thự mặt phố Bà Triệu. Cẩm Vân ngả người lên chiếc xe SH, còn hắn thì đứng sát chiếc xe. Hắn giơ tay bắt lấy 1 chiếc lá đang bay nhè nhẹ chực rơi thẳng xuống mặt Vân...Rồi ngắm nhìn đôi mắt Vân...rồi thấy cặp môi ngon...Hắn hôn lên đó cho đỡ thèm!...Rồi hắn chầm chậm kể lại những gì Hùng đã kể, kể tất cả những băn khoăn và suy nghĩ của hắn cho Vân....Nghe xong, Vân rất bình tĩnh nói về quá khứ của mình, đôi mắt cô ta xúc động:
- Trước kia vài năm, em trong nhóm Tứ Đại Mỹ Nhân - Gồm 4 cô gái xinh đẹp nhất Sài Gòn...Chúng em hay lên sàn chơi và gây sự chú ý bằng việc mặc toàn bikini, nói chung là hở hang nên toàn bị bọn nó đồn là cave, hàng họ, cặp kè nọ kia...Vì em xinh đẹp nhất nên cũng bị đồn nhiều nhất, đồn từ đó cho đến nay, em ức lắm!!! - Vân đáng nói chợt dừng lại, nghẹn ngào đôi chút...rồi đôi môi bướng bỉnh lại tiếp tục nói:
- Tụi em nổi tiếng như cồn trong giới dân chơi Thành Phố...Anh biết không, có đợt nhờ 1 đại gia lái chiếc Mercedes mui trần, trên xe là 4 cô gái xinh đẹp mặc bikini vòng quanh Quận 1 để khuyếch trương thanh thế!!!
- Nhưng chúng em chỉ chơi trội thế thôi, hồi đó trẻ con mà....Nghĩ lại giờ không thấy hối hận, vì thời gian đó đối với em có quá nhiều kỷ niệm, thứ kỷ niệm của dân chơi mà anh - Vân cười khẩy...
- Còn lắc lư với ℓàм тìин tập thể ư? Anh gọi bạn anh ra đây đối chấp với em đi, em không hề quen bạn anh - Mắt vân long lanh, tưởng như sắp khóc đến nơi- Em như thế nào anh hiểu mà, chúng ta đã trải qua bao nhiêu cuộc vui rồi, em thậm chí không sờ đến 1 giọt R*ợ*u....Còn quan hệ T*nh d*c ư? Em chỉ nồng nhiệt và quá đà với riêng mình anh...Anh hiểu mà! Phải không?
Vân siết chặt lấy bắp tay hắn, rồi bật khóc nức nở...với hy vọng những giọt nước mắt của mình sẽ thanh minh cho hắn hiểu...Nhìn gương mặt cô ta khóc lóc, hắn thương cô dễ sợ!!!...Mắt hắn cũng long lanh....Vân lại tiếp tục nói tiếp:
- Còn lừa tiền anh ư? Em đã vay, đã lấy của anh 1 đồng nào chưa???
Đến câu nói này, hắn thấy cần phải dừng lại ngay câu chuyện vì sợ làm tổn thương đến người yêu, với cả thấy Vân khóc, giọt nước mắt hắn cũng đã lăn dài trên khuôn mặt hốc hác vì đi chơi, hắn ôm chầm lấy Vân:
- Thôi nào em....Anh hiểu, anh hiểu mà....Cái bọn chó má nó ghen ăn tức ở, thôi kệ nó đi em...Mình quên đi chuyện này nhé, anh xin lỗi khi đã nhắc đến...
Vân nuốt giọt nước mắt đọng trên khóe môi, nói một câu mà khiến hắn phải ghi nhớ suốt đời:
- Thôi anh không cần phải xin lỗi em đâu, anh không có lỗi gì cả, cũng chẳng ai có lỗi cả. Đó là số phận của em rồi.
Nói rồi Vân nhìn thẳng vào mắt hắn, khóe môi đầy nước mắt mỉm cười...Cô lấy trong túi xách ra tấm giấy thấm lau nước mắt mình, rồi lau mặt cho hắn...với thái độ ân cần săn sóc cho hắn giống như bao ngày đã qua...
Cẩm Vân đang chùi đi vệt son của mình nhem nhuốc quanh miệng hắn. Bỗng dừng lại bởi cơn ho lụ khụ kéo dài. Vân chạy ra 1 góc ho rũ rượi vào tấm giấy thấm, có 1 ít máu đỏ hiện lên trên tấm giấy trắng...Hắn chạy lại chỗ Vân, xem người yêu mình bị làm sao, nhưng cô ta vội vàng vò tấm giấy lại rồi vứt nó đi không cho hắn biết.
- Anh à, có lẽ mấy ngày nữa chúng mình tạm xa nhau 1 thời gian... Mặt Vân rất buồn....
- Em đi đâu?? Sao lại thế??
- Anh xem, cửa hàng mới mở đang bề bộn như thế này, em phải đi phụ giúp ba lên Bắc Kinh xem hàng, rồi lấy về, em còn phải đón bà em từ bên Hongkhôngng về Việt Nam nữa...Chắc đi tầm nửa tháng đó....
- Thôi! Anh không để em đang ốm thế này mà đi xa đâu...Một là em nên ở nhà. Hai là anh sẽ đi cùng em!.- Hắn nắm chặt lấy bàn tay lạnh ngắt của Vân, lo lắng....
- Không được! Anh hâm quá! em sẽ trở về sớm nhất! - Vân gạt tay hắn ra....
Nghe đến câu "" em sẽ trở về sớm nhất "" - hắn thấy quen quen. À thì ra ngày xưa Thủy có nói với hắn câu này. Giờ lại đến lượt Vân!. Nhưng Vân nói chỉ đi có 2 tuần thôi mà! Có là bao đâu nhỉ? Hắn đành phải chiều người yêu như bao ngày đã qua thôi....
- Ừ, nhớ đi phải giữ gìn sức khỏe, nghe lời ba uống thuốc cho chóng khỏi ho nghe chưa em? Về Hà Nội mình lại đi chơi. Lại abc xyz nhé em nhé.... Hehe - Hắn nói đi kèm 1 hành động mà khiến Vân hiểu ý ngay.
Cẩm Vân bật cười rồi lấy tay véo yêu cái mũi hắn: "" Anh chỉ thế là giỏi "".... Cô bất giác nhìn ra ngoài đường. Phố xá đã vắng tanh. Vân chợt rùng mình vì lạnh.. Vân vội ôm lấy hắn 1 lúc rồi buông ra vội vàng:
- 1 giờ sáng rồi đấy, anh về đi ngủ đi. Trời lạnh mà mặc phong phanh thế này à. Chiếc khăn của em có còn giữ trong cốp xe không?
Vân lục túi quần jean của hắn lấy chiếc chìa khóa rồi mở cốp xe, lấy ra chiếc khăn choàng cổ màu trắng tinh. Chiếc khăn đó Vân tặng hắn trong 1 lần hắn về muộn, trời lạnh mà hắn ăn mặc phong phanh, cô bèn quàng khăn quanh cổ hắn rồi quấn vòng lên che mất cặp tai hắn. Và ngày hôm nay, Vân lại làm thế y chang hôm nào. Thấy vậy, hắn cười:
- Mình yêu nhau đã được 100 ngày rồi đó em.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc