Ba Lần Đi Thi Thái Tử Phi - Chương 63

Tác giả: Mậu Lâm Tu Trúc

Từ lúc nghi ngờ Quế Hương và Hội Kê vương có cấu kết với nhau, bên Thái hậu thưởng thứ gì, A Ly cũng không dám ăn uống tùy tiện.
Nhưng thật ra A Ly cảm thấy Thái hậu không phải là người hồ đồ như thế. Tốt xấu gì đương kim Hoàng thượng và Tư Mã Dục đều do bà tự tay nâng đỡ, Tư Mã Dục đối với bà như bà nội ruột của mình, coi công chúa Tĩnh An như cô ruột. Thái hậu ở trong cung hơn nửa đời người, ngay chuyện đó cũng có thể nhìn ra được. Dù cho Hội Kê vương có là chồng của Dữu Tú, nhưng có thể thân với bà hơn Tư Mã Dục được sao? Dù sao Dữu Tú cũng chỉ là thế hệ cháu gái của Thái hậu, Hội Kê vương cũng không phải người hiểu thấu.
Có điều đến cuối cùng kết quả của việc dưỡng ơn cũng chẳng có là bao. Thái hậu không còn chồng, cũng không có con trai, lẽ nào trong lòng bà nghĩ muốn bỏ một tay, giúp nhà mẹ đẻ đoạt lại quyền thế ngày xưa thật?
Tuy không có chứng cứ, nhưng A Ly vẫn không giấu Tư Mã Dục.
Dù sao nếu hai người kia ra tay thật, chắc chắn có thể khẳng định người đầu tiên bị hại sẽ là Tư Mã Dục. A Ly chỉ là tiện tay mà thôi.
Tư Mã Dục nghe xong cũng không để trong lòng, chỉ nói, “Ta sẽ nói người ta chú ý.”
“Chàng đừng lơ là như vậy……”
“Không có gì đáng lo cả.” Tư Mã Dục nói, “Việc gần nhất, không ra tay được. Hội Kê vương kia chỉ có hình thức đẹp, nhìn có vẻ quân tử già giặn, thực ra lại chẳng có bản lĩnh gì, lá gan lại nhỏ. Nàng mà ép hắn, trở mình cũng chẳng dậy nổi sóng gió nữa là.”
“Chỉ e hắn dùng thủ đoạn đê tiện………”
Tư Mã Dục cười tới nỗi không biết làm sao, “Trong mắt nàng ta chỉ là một người để cửa mở không thế sao?”
A Ly nghĩ rằng, anh thế thật ấy chứ. Chẳng những anh để cửa mở không, mà còn cõng rắn cắn gà nhà!
Dĩ nhiên, kiếp này cô cứ biểu hiện giữ cửa không tốt là được………
Tư Mã Dục thấy sắc mặt cô thay đổi mấy lần, không kìm được cười cười ôm cô hôn hai cái, “Nếu không nàng giúp ta dạy bảo hắn nhé? Nàng nói làm gì thì ta sẽ làm nấy. Chúng ta lsử dụng chiêu lạt mềm buộc chặt, tương kế tựu kế, thế nào? Còn cái gì Hương thuộc phòng của người nào? Có muốn ta giả bộ bị nàng ta mê hoặc không, để thử xem bước tiếp theo trong kế hoạch của Hội Kê vương là gì?
A Ly trở tay nắm lấy cái mũi Tư Mã Dục, “Chàng dám.”
“Ặc…… Ta chỉ làm bộ một chút thôi mà.”
“Làm bộ cũng không được! Có muốn thi*p cũng thử già vờ, xem phụ nữ bên cạnh chàng nhiều hơn hay đàn ông bên cạnh thi*p nhiều hơn không!”
Vừa nói ra đã cảm thấy không ổn, nhưng cũng không thể giấu được, nên bỏ qua Tư Mã Dục luôn, giận dỗi vào nhà khóa cửa.
Tư Mã Dục xoa xoa cái mũi rồi đuổi theo, liền gặp cảnh không cho khách vào nhà, ở ngoài đẩy cửa hai cái không ra, trong lòng vô cùng ấm ức, “Được được, nổi nóng gì chứ……… Ta chỉ đùa với nàng một chút thôi mà.”
A Ly dựa vào cửa, người dần dần trượt xuống, cô ngồi ôm đầu gối, cảm thấy hơi mệt mỏi.
Tư Mã Dục còn đang ở bên ngoài dỗ ngọt, A Ly không trả lời.
Cô nghĩ, sơ sơ Tư Mã Dục có nổ cả đầu cũng sẽ không hiểu, anh chạm vào được vùng cấm của A Ly như thế nào. Nguồn gốc tội lỗi của anh thì không sao, tuy anh chưa từng làm, nhưng lại vì nó mà bị phạt. Ngẫm lại thấy cũng rất không công bằng.
Bên ngoài dần dần không còn tiếng vang nữa.
A Ly từng nghĩ, thật ra Tư Mã Dục cũng rất mệt mỏi, ngày nào anh cũng có những chuyện phiền lòng như thế, so với cô, anh là người phức tạp rối rắm hơn cô nhiều, khiến anh không chịu nổi phiền nhiễu. Việc cố nhẫn nại ở ngoài cửa dỗ dành cô lâu như vậy, đã rất hiếm có rồi.
Cô cảm thấy như thế cũng rất tốt, hai người ngủ một giấc có lẽ sẽ minh mẫn hơn, chờ ngày mai trở lại yên tĩnh sẽ lại trò chuyện như trước.
Nhưng từ phía sau cửa sổ bỗng vang két một tiếng. Gió lạnh mùa đông lùa vào mang theo hơi nước, trong nháy mắt A Ly thấy hơi đau đầu.
Tư Mã Dục nhanh nhẹn vào từ ngoài cửa sổ, rồi đứng trên bàn đóng cửa sổ lại, hà hà vào tay sưởi ấm.
“Ai đóng chặt cửa sổ lại thế? Hại ta cạy mất nửa ngày.”
A Ly nghẹn ở trong họng. Lúc lòng cô đang phiền muộn như vậy mà anh lại coi việc lớn như việc nhỏ, khó tránh khỏi việc càng thêm tức giận.
Đứng dậy định đi vào bên trong, Tư Mã Dục vội nhảy xuống bàn đuổi theo. Anh kéo cánh tay của A Ly lại, A Ly liền kéo một tấm màn cuốn chặt người mình vào, giống hệt con tằm.
Tư Mã Dục gỡ nhiều lần không ra, bèn ôm cả cái kén, “Trước kia sao không phát hiện, không ngờ tính tình nàng lại lớn như vậy.”
Vì lúc đó ngay cả liếc mắt một cái anh cũng không nhìn tôi – A Ly nghĩ.
“Ta nhận sai, sau này sẽ không đùa như vậy nữa. Nương tử tha cho ta một lần đi.” Tư Mã Dục vừa cười vừa nói.
A Ly ngầm thở dài một hơi. Vẫn không đáp lời như trước.
Chợt nghe một tiếng “xoẹt” vang lên, không ngờ Tư Mã Dục lại xé màn ra. Ánh sáng bên ngoài chiếu vào, anh bỏ lớp vải dệt, lộ gương mặt của A Ly ra, đầu tiên thì cười ha ha với cô. Bỗng như phát hiện ra điều gì, ánh mắt hơi trầm xuống. Nụ cười cũng có chút hứng thú.
“Biết cái gì gọi là mua dây buộc mình không?”
A Ly không để ý tới anh, xoay người muốn tránh đi.
Anh liền nhẹ nhàng túm chặt tấm vải, A Ly đã bị anh giữ chặt, ngay cả giơ hai tay để duy trì sự cân bằng cũng không thể, đầu ᴆụng vào vai anh.
Tư Mã Dục liền cười nói: “Nàng định trốn tiếp à?”
A Ly oán hận cắn vào vai anh một cái, anh cũng không giận, mà vẫn ôm A Ly ngồi xuống, ngã xuống giường: “Trước cứ cột như vậy đi. Để chúng ta trò chuyện một lát.”
Thật ra những gì A Ly muốn nói đều đã nói xong rồi, còn lại cũng chỉ là chuyện riêng vợ chồng với nhau. Nhưng giờ cô không muốn nói với anh.
Cô không mở miệng, Tư Mã Dục bèn tự đoán.
“Nàng tức giận như vậy, chắc là vì nha đầu kia xinh đẹp hơn người đúng không? Có khi xinh đẹp thật.”
A Ly thấy lòng mình hơi thất vọng. Dù là ai, nghe chồng mình khen người phụ nữ khác xinh đẹp ở ngay trước mặt, đều hận không thể đá bay anh ta xuống giường.
“Có điều chắc không xinh đẹp bằng nàng.” Tư Mã Dục nói tiếp.
Rốt cuộc thì xinh đẹp cũng vẫn khó coi thôi! A Ly nóng nảy thầm oán.
“……… Còn kém xa nàng.” Tư Mã Dục nói rất thành khẩn.
Lừa quỷ à! A Ly nghĩ, có mắt cũng thấy Tả Giai Tư đẹp hơn.
“Thật đấy, ta cảm thấy như vậy thật mà.” Dường như anh đang nghĩ lại, “Lần đầu tiên nhìn thấy nàng, đã cảm thấy nàng vô cùng xinh đẹp. Nói như thế nào nhỉ, giống như cả người như có tia chớp, khiến người ta đều không thể không nhìn được.”
Cuối cùng A Ly cũng không nhịn được, cãi lại, “Lúc điện hạ cự hôn mới oanh liệt làm sao, khiến người ta khóc cũng không nổi.”
Tư Mã Dục nghẹn họng, mãi lâu sau mới nói thiếu tự tin, “Chuyện lúc ấy cũng là chuyện nhỏ, sao cứ muốn làm ồn ào lên thế. Không phải vì thế mà nàng ghi thù chứ, đều là chuyện từ xửa xừa xưa rồi.” Giọng anh hạ thấp, nói thầm, “Vả lại nàng cũng biết ta vốn trống đánh xuôi kèn thổi ngược, lúc trước cũng chưa từng thích một cô nương nào hết, làm sao ta biết đó là thích được……… Dù là ai cũng đều từ chối, cảm giác xa lạ như vậy………”
A Ly nói: “Người bình thường cũng sẽ không làm thế.”
Tư Mã Dục cam đoan như lời thề son sắt, “Vì nàng là nữ, nên mới không biết. Nam giới đều như vậy, càng thích lại càng muốn gây khó dễ, giả vờ như không cần. Trước đây A Hồ còn bắt châu chấu dọa Hoàn nương, A Diễm cũng giật tóc Tạ nương còn gì.”
A Ly dứt khoát bác bỏ, “A Diễm không làm như vậy.”
“Chắc chắc đã từng giật tóc, nàng không phát hiện ra thôi.” Tư Mã Dục cũng quả quyết đưa bằng chứng, “Không tin thì nàng đi hỏi hắn mà xem.”
A Ly: Bắt nạt cô ấy không phải là một đứa con trai sao! Huống hồ về tính chất cũng như nhau còn gì! Dù gì sao Tạ Liên có thể bắt châu chấu hù dọa một cô bé được chứ!
Đáp lại ánh mắt cười cong cong của Tư Mã Dục, thấy bên trong là ý cười phơi phới, A Ly mới hiểu ra cô bị anh lừa gạt.
Dứt khoát nhắm hai mắt lại, trở mình như tằm đậu, không để ý đến anh nữa.
Tư Mã Dục chỉ cười gỡ tấm vải đang quấn trên người A Ly, “Hơi xê người ra một tí, đè chặt quá. Để ta gỡ giúp nàng, nếu không khí huyết không lưu thông, lát nữa sẽ bị tê đấy.”
A Ly túm cái màn đến choáng váng, buồn bã nói: “Ai cần chàng lo.”
Nhưng không ngờ Tư Mã Dục lại không quan tâm đến cô. Mãi lâu sau mà anh chẳng có động tĩnh gì, A Ly trùm màn, không ngờ mình lại khóc, nước mắt chảy xuống không ngừng.
Sau một lúc rất lâu mới bỏ tấm màn, thò đầu ra ngoài hít thở.
Tay Tư Mã Dục đặt lên eo cô, hơi thở đều đều, đã ngủ thi*p đi.
A Ly căm hận nắm mũi anh, anh nửa mê nửa tỉnh phẩy phẩy tay, lẩm bẩm, “Đừng làm loạn nữa, mấy ngày gần đây cũng chưa được ngủ hẳn hoi………”
“Không ngủ được, thì làm gì?”
Tư Mã Dục ngoan ngoãn khai báo, “Nằm mơ, linh tinh loạn xạ……… Không ngủ ngon được………” A Ly còn định lên tiếng, Tư Mã Dục kêu hai tiếng, ghì đầu cô vào trong lòng mình, “Suỵt……… Ngủ đi.”
Sinh thần của Thái hậu là vào tháng Chạp, vì tình hình ở Giang Bắc khẩn trương, nên không gióng trống khua chiêng ăn mừng. Chỉ có Hải Lăng vương, Hội Kê vương và mấy vị chư hầu thuộc bậc con cháu của Thái hậu tới thành Kiến Nghiệp chúc thọ, tổ chức tiệc rượu ở điện Huy Âm.
Năm sau Hải Lăng vương thành lá chắn, Hội Kê vương vội vàng đặt mua sản nghiệp ở thành Kiến Nghiệp. Hắn đánh chiêu bài là Dữu Tú. Đúng lúc ấy cha và anh của Dữu Tú đang nhậm chức tại kinh thành, lại có Thái hậu quan tâm, đúng là không có câu hỏi gì hay bằng.
Vả lại ánh mắt trong triều đều đang nhìn chằm chằm Bắc triều.
Hoàng thượng Bắc Tần liên tiếp điều binh khiển tướng, trọng binh dần áp sát, phá thành Tương Dương dường như là chuyện không thể tránh khỏi. Binh lính Kinh Châu còn đang thủ vững, nhưng tổn tất nặng nề, thứ sử Vương Khiên có ý bỏ Tương Dương, tạm lánh mũi nhọn, thì được Vệ Lang khuyên ở lại giữ thành. Tương Dương đơn độc khống chế Hán Thủy, nối liền nam bắc, đánh mất Tương Dương chẳng khác nào đánh mất phân nửa Kinh Châu, mà đánh mất Kinh Châu, Giang Nam không thể một mình giữ được Trường Giang. Một khi quân Bắc Tần đi thuyền men theo Trường Giang, quân trong thành Kiến Nghiệp và Duyễn Châu sẽ phải chịu đựng gấp năm lần, áp lực thêm mười phần.
Vệ Lang là người có thể dốc hết sức lực chịu trách nhiệm gánh vác. Hoàn cảnh ác liệt như vậy, chẳng những có thể khiến Vương Khiên cố thủ Tương Dương, còn có thể dẫn đội kỵ binh liên tiếp giành thắng lợi. Dù không thể xoay chuyển chiến cuộc, nhưng cũng khích lệ sĩ khí quân phòng thủ Tương Dương. Vương Thản ở trong triều vừa giúp hắn gom góp viện quân, tận lực tương trợ, vừa nghĩ, chờ chiến sự lần này trôi qua, nói gì cũng nhất định phải gả con gái cho hắn, tuyệt đối không thể bỏ lỡ nữa.
…… Làm vậy khiến người thiếu niên trở thành con rể bên ngoài, vậy rất đáng tiếc.
Tư Mã Dục cũng bận tới mức chân không chạm đất, ba tháng liền đi đi lại lại ở Kinh Khẩu đốc thúc chuẩn bị chiến tranh.
Cục diện như thế này, A Ly cũng không thể vì chút chuyện vụn vặt mà giận dỗi với anh được. Chỉ càng để tâm xử lý hậu viện hơn, tránh để xảy ra rắc rối.
Không thể vừa tránh né vừa lạnh nhạt với Tả Giai Tư được.
Lần này Tả Giai Tư không quái gở như vậy nữa, biết A Ly bận, cũng thường bưng hũ đến chỗ A Ly, có gì ăn ngon cũng đưa tới.
Con bé này đúng là đại biểu cho sự tối tăm, ví như canh bổ, bên trong chắc chắn sẽ gồm tất cả những thứ đại bổ mà cô ấy cảm thấy là ngon, có thể nói là thập toàn đại bổ. Nhưng lúc nhìn vào bên trong thì thấy chân giò, cá trắm đen, cua đồng, tôm tép ૮ɦếƭ không nhắm mắt……… Đúng rồi, còn hầm cả nấm măng với mã thầy, trong đầu là A Ly là tờ huyết thư với một chữ THẢM………
Mùi vị……… thì ngược lại cũng không tệ lắm.
Nhìn thấy A Ly ăn những đồ ăn Tả Giai Tư đưa tới, cơ thi*p, cung nữ ở hậu viện Đông Cung, sắc mặt khác nhau, người nào cũng có tâm sự.
Cứ như vậy mãi cho đến tháng Sáu, cuối cùng Hoàng thượng Bắc Tần cũng thực hiện kế hoạch lớn nhất từ trước tới giờ – đưa trăm vạn đại quân, xuôi Nam tiến đánh thảo phạt tới đây. Nghe nói còn xây dựng dinh thự cho Tạ thái phó và đương kim Hoàng thượng, định ra chức quan.
A Ly luôn luôn cảm thấy, vị Hoàng thượng Bắc Tần quang minh lỗi lạc này có lẽ che giấu đam mê……… Mọi người thấy đấy, dù ông ta diệt quốc gia kia rồi, bắt bao nhiêu kẻ địch làm tù nhân, cũng không thích việc tiêu diệt sinh lực của người ta. Cũng không quản quân chủ người ta anh minh hay là hoa mắt ù tai, tể phụ già lão là gian nịnh, đến Lạc Dương rồi vẫn như vậy, cấp chức quan, ban thưởng dinh thự, thiên hạ quy về một mối, tất cả đều hòa thuận vui vẻ.
Nhưng thật ra những người này có thể quay đầu lại triệu tập nhiều người, cắn ngược lại ông ta một phát.
Nếu bạn cư xử có đức, người chưa hẳn đã hồi đáp chính nghĩa với bạn. Trên thực tế khi ông ta binh bại như núi đổ, trừ Mộ Dung Tuyển ra, những người được ông ta khoan thứ trước kia đều cắn ngược lại ông ta một phát. Mãi cho tới khi cắn ông ta ૮ɦếƭ thì thôi.
Lý tưởng chủ nghĩa này… không thể thực hiện được ở trong thế giới đầy những sự thật tàn khốc. Anh hùng lãng mạng quá mức, cuối cùng đều trở thành anh hùng bi tình.
Tư Mã Dục mới trở về từ Kinh Khẩu, lại nhận hoàng mệnh, thay Hoàng thượng tới tiền tuyến đốc chiến.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc