Bá Đạo Tiểu Thiên Vương - Chương 37

Tác giả: Hellangel1996

Lúc Vệ Đình đang kéo Phương Thanh sang cửa hàng khác thì nhận được cuộc gọi từ công ty.Cô thấy anh vô cùng tưc giận và lo lắng,là công ty làm ăn không tốt sao?
"Thanh Thanh ,Đông Hải gặp phải chuyện xấu ,bây giờ anh cần phải trở về nên hôm sau chúng ta sẽ đi chơi tiếp đươc không em?" Tên Đông Hải này không biết hắn xử lý công việc như thế nào mà xẩy ra chuyện.Là bạn thân anh biết Đông Hải sẽ không bao giờ làm việc gì không cẩn thận chắc chắn đã có người âm mưu hãm hãi trong công ty.Anh sẽ xử hết những tên giám phản bội và làm hại đến người anh em tốt của anh.
"Gặp phải chuyện không may ?vậy chúng ta nhanh chóng trở về ,em cũng chơi đủ rồi" Phương Thanh lo lắng hối thúc anh về nước.Cô biết Đông Hải là người bạn quan trọng đối với anh,và anh Đông Hải là người tốt ,hi vọng anh ấy được bình an.
"Anh sẽ đền bù cho em sau," Vệ Đình hôn lên trán cô rồi lập tức nắm tay Phương Thanh lên xe phóng thẳng đến sân bay.
Khi đến nơ đã có sẵn một chiếc máy bay lớn đang đơi.
"Thiên tử ,ngài đến rôi"
"Nhanh chóng trở về"Anh bước lên vào chỗ rồi lấy điện thoại ra gọi về nước.
"TẤt cả chuẩn bị ngay cho tôi,૮ɦếƭ tiệt đừng để tôi phát hiện ra là ai trong các người là nội gián hay là không hoàn thành nhiệm vụ khiến Phó giám đốc bị thương ,tôi sẽ Gi*t hết không trừa một ai" Vệ Đình tức giận thét vào điện thoại.
"Đình ,......anh ấy sẽ ổn thôi" Phương Thanh kinh ngạc xen chút sợ hãi nhắm lấy tay anh,cô chưa bao giờ thấy anh như vậy khiến cô có chút xa lạ nhưng không sao đây là anh ,Phương Thanh mỉm cười cô rất vui khi có thể biết được tất cả mọi mặt về anh.
Loading...
"Bảo bối ,làm em sợ sao,anh xin lỗi?" Vệ Đình kéo Phương Thanh vào lòng ôm chặt lấy Phương Thanh muốn nhận một ít hơi ấm ,anh chưa bao giờ muốn cô thấy mình như thế này,anh chỉ luôn muốn được nuông chiều đối xử ôn nhủ với cô .Anh sợ cô bị dọa đến sợ sẽ rời xa anh,sợ cô không thể chấp nổi mặt này của mình .Nhưng chỉ là nhất thời tức giận và lo lắng cho Đông Hải nên anh đã lỡ nói ra những lời như vậy.
"Em rất vui ,vô cùng vui vẻ" Cô chúi đầu vào иgự¢ anh ,Phương Thanh cô cũng không phải là người yếu đuối không hiểu lý lẽ luôn bảo vệ công lý .Cô biết trong xã hội hiện nay luôn cần đấu tranh để tồn tại ,con người luôn phải tự bảo vệ mình.Vệ Đình luôn là người làm việc có chừng mực,cô sẽ không bao giờ vì những người xa lạ muốn làm hại anh mà bảo vệ họ ,nói những lời làm tổn thương anh.
"Tại ..sao..." Anh có chút ngạc nhiên nhìn cô,không phải bị dọa đến hỏng rồi chứ
"Bởi vì em tin anh.bởi vì em muốn được hiểu anh hơn ,anh đừng lúc nào cũng đối xử tốt với em ,luôn cho em thấy sự hiền dịu tất cả măt tốt hay cho em thấy rõ tất cả về anh kể cả những điều chưa tốt ,điêu đó sẽ khiến em cảm thấy hạnh phúc hơn nhiều" Tuy cô biết có những việc làm cua anh trong khóa khứ sẽ rất khó chấp nhận nhưng sẽ ổn cả thôi vì người đó là anh ,cô sẽ có thể chấp nhận được hết.
"Anh.. Thanh Thanh cảm ơn em ,anh thật sự yêu em ૮ɦếƭ đi được" Đúng rồi anh lo sợ gì chứ,cô là người mà anh chọn ,thông minh tốt bụng sẽ có thể hiểu cho anh .Tất cả vì quá yêu cô nên mới hồ đồ như vậy sợ hãi như vậy ,bây giờ thì tốt rồi ,Anh hôn lên môi cô ,mãnh liệt cắn ʍúŧ cho đến khi bờ môi Phương Thanh sưng mọng lúc đó mới chịu buông ra.
"Bảo bối" anh khẽ gọi cô
"Sao ạ" Phương Thanh bị hôn đến mơ màng không biết trời đất gì vô thức đáp lại anh.
"Đã lâu không được động đến em ,em lại đáng yêu như vậy thật nghẹn ૮ɦếƭ anh"
Phương Thanh đỏ mặt tỉnh hẳn,anh thật không biết xấu hổ ,thật không nên cho anh tí mật ngọt nào cô sẽ bị anh lừa mất"Hôm nay không được ,anh còn có việc gấp cần giải quyết với em cũng mệt lắm" Cô không chịu đâu,bây giờ đang ở trên máy bay mà lại có mỗi hai người anh sẽ ăn hết cô mất ,bị anh ăn chỉ sợ cô sẽ thê thảm sức về nhà cũng không còn ấy chứ.
Vệ Đình mỉm cười ,chỉ cần được ở bên cô mọi buồn phiền của anh đều biến mất ,viêc của Đông Hải vô cùng quan trọng anh cần phải hành động ngay nhưng bây giờ vẫn còn chưa đến nơi nên muốn tận dùng khoảng thời gian này được ở bên cô ,trêu chọc cô. Việc hôm nay thật sự khiến anh vô cùng tức giận ,anh sợ mình sẽ vì nóng giận mà làm đại khai sát giới ,mà trêu chọc có thể giúp anh bình tĩnh lai bên cạnh cô giúp anh ổn định được trái tim mình .Vệ Đình mỉm cười gian xảo đưa tay luồn xuống đưa vào váy của Phương Thanh.
"Buông ra" Phương Thanh xấu hổ có chút giận giữ anh luôn như vậy thích trêu chọc cô,bây giờ là trong hoàn cảnh nào rồi chứ.
"Đùa em thôi,bảo bối ,anh sẽ không làm gì em ,ngủ đi anh muốn nghỉ ngơi một chút" Anh ôm cô vào lòng mình khẽ nhắm mắt lại ,anh cần chợp mắt một chút mà chỉ khi cạnh cô anh mới một giấc ngủ ngon.
"Thật ạ " Phương Thanh mỉm cười thả lỏng ,được nằm trong vòng tay anh có cảm giác vô cùng yên bình và an toàn .Cô ngước lên nhìn anh ,Vệ Đình anh vất vả rồi ,anh luôn có bao nhiêu điều phải lo lắng bao nhiêu công việc để làm .Cô phải thật cố gắng mới được để sau này có thể ở bên cạnh tuy chắc không thể bao vệ được anh nhưng có thể cùng anh chia sẽ những công việc khó khăn .Phương Thanh đưa tay lên vuốt đi nét cau mày của anh rồi vuốt xuống đôi môi đầy mê hoặc của anh.
Vệ Đình chợt mở mắt mỉm cười ,đưa lưỡi liếm lấy ngon tay cô "Em nghiện anh quá rồi đấy ,anh thật sự đẹp đến thế sao?"
Phương Thanh ngại ngùng không giám nhìn thẳng vào anh "Đừng loạn nữa ,ngủ thôi"
Anh đưa tay lên mân mê đôi môi xinh xắn "Là em không an phận ,quyến rũ anh"
"Vây bây giờ em ngoan được chưa"
"Được ,tha em" Vệ Đình dùng lưỡi liếm môi cô ,hương vị ngọt ngào vấn vương trong miệng làm anh vô cùng lưu luyến.Ôm chặt cô vào lòng ,Vệ Đình sát bên tai cô thổi một hơi đe dọa "NHưng em biết không,đàn ông không nên bị bỏ đói quá lâu nếu không thì ..."
"Thì ..sao.." Phương thanh nuốt nước bọt can đảm hỏi
"Sẽ ăn hết người con gái họ yêu cho đến khi thỏa mãn cơn đói của mình ,nhừng phỉa rất lâu rất lâu mới có thể giải toat được cơn đói đó đấy"
"Em.."
Vệ Đình cười gian xảo ,ôm lấy tiểu thiên hạ đáng thương đang run rẩy vào trong lòng mình "Ngủ ngon ,bảo bối"
Ngủ ngon ,anh đưa ra tối hậu thư như vậy cô có thể ngủ được sao,đáng ૮ɦếƭ !!!
Chiếc xe hơi màu đen dừng lại trước cổng Quách gia , một người đàn ông đầy cuốn hút mặc ây trang đang ôm cô gái nhỏ một cách cẩn thận cưng chiều.
"Bảo bối,đến nơi rồi ,em dậy đi" Vệ Đình đánh thức tiểu mèo hoang còn đang ngủ say trong lòng mình.
"uh...dạ,,nhưng anh có cần em giúp việc gì không?"Phương Thanh hướng anh hỏi,dù sao cô cũng là sinh viên khoa kinh tế mà lại thường xuyên được học bổng,cô tự tin về năng lực của mình.
"Không cần đâu,em nhìn lại mình xem ,nhìn em đang mệt mỏi lắm đấy ,anh cso thể tự làm được nhưng mà em đủ sức thì anh muốn..." Vệ Đình gian xảo tà ác sờ ௱ôЛƓ cô.
"Sắc lang,anh vẫn là tự làm việc chăm chỉ đi!"Phương Thanh đỏ mặt đánh tay anh ,"Vậy em về để mai còn đi học ,anh về cẩn thận nhé"
"Không làm thì không làm,nhưng phải để anh ôm em vào nhà chứ ,em đừng hong ςướק mất niềm vui này của anh" Vệ Đình ôm cô bước ra khỏi xe tiến vào Quách gia.
"Đừng ...anh còn có gì ..."gì còn ở nhà thì sao ,cô hoảng hốt ,phải làm sao?
"Không sao,không có ai ở nhà đâu ,hôm nay công ty nhà họ Trương có tiệc nên họ đi dự tiệc cả rôi" Anh thật sự không muốn đưa cô về ngôi nhà này,chỉ muốn mang cô về biệt thự của mình nhưng bảo bối của anh bình thường có vẻ lạnh lùng nhưng lại vô cùng nhạy cảm.Mà anh mấy này tiếp theo đây chắc anh sẽ không có thời gian trở về nhà chung của hai người nên mới bất đắc dĩ mang cô về đây.
Anh đưa Phương Thanh về phòng rồi nhẹ nhàng đặt cô xuống giường ,kéo chăn đắp lên người ,Vệ Đình ngắm nhìn tiểu thiên hạ của mình ,nhẹ nhàng vuốt mái tóc cô rồi miễn cưỡng rời đi ,nhưng lại có một bàn tay nhỏ nắm lấy góc áo của anh.
"Đình ,anh thật yêu em sao" nhìn người con trai này Phương Thanh vẫn không thể tin nổi anh yêu mình ,sợ tất cả là mộng tưởng.
"Cô bé ngốc,anh làm tất cả như vậy em còn không hiểu tâm ý của anh sao?"Đôi mắt Vệ Đình đen láy,sâu thẳm đầy nhu tình nhìn vào người mà anh yêu nhất "Bảo bối,Anh yêu em"
Phương Thanh động lòng nhìn anh "Em cũng yêu anh"
Tất cả yêu thương chỉ có thể hóa ra ba chữ này đối với Vệ Đình mà nói tất cả lời ngon tiếng ngọt cũng không bằng ba chữ này của cô.
Phương Thanh chủ động ôm Vệ Đình ,hướng anh dâng lên đôi môi ngọt ngào.
----------------------------------(tôi là giải phân cách;-)-----------------------------
Sau khi rời khỏi Quách gia Vệ Đình nhanh chóng trở về công ty xem xét công việc .
"Này,còn sống chứ"
"Ông chủ ,sao cậu có thể lạnh lùng như vậy ,dù sao tôi cũng là người bạn thân thiết tốt bụng của cậu" Đông Hải ủy khuất nói.Tên này rõ rang là đang quan tâm anh nhưng lại luôn tỏ ra lạnh lùng nói ra những lời ác liệt như vậy để che dấu.
You\'ll also like
乃úp bê không nghe lời (NP-H ) by yomi_hiruma
乃úp bê không nghe lời (NP-H )
By yomi_hiruma
29.5K 87
Trời Đêm Cuồng Dại ( Edit, Incest, 21++++) by khichibel
Trời Đêm Cuồng Dại ( Edit, Incest, 21++++)
By khichibel
14.6K 75
Loading...
10 days to live (Mười ngày) Hoa Minh Tuyết (NP, Cao H, short story) - END by HoaMinhTuyet
10 days to live (Mười ngày) Hoa Minh Tuyết (...
By HoaMinhTuyet
72.3K 2.5K
Thể loại: NP
18+
Cao H
- Cảnh báo: Truyện mang tính chất thỏa mãn cá nhân, có thể có nhiều tình tiết tùy hứng của tác giả, không có ngọt sâu răng, nhịp điệu nhanh, ai không thích mời đi đường khác, tác giả không thích để lại những lời comment mang tính chất chê ỏng chê eo vì tác giả không phải nhà văn. Thâи áι!
Minh Tuyết thích tùy hứng, thích lung tung, không thích tình cảm dài dòng =.=\'\'
Nếu thích ngọt sâu răng xin mời đi đường khác, tâm lý "trưởng thành" có thể đi tiếp ╮(╯▽╰)╭
Yêu em by susuiululu
Yêu em
By susuiululu
71.5K 403
Thể loại: sm, rape, ѕєχtoys...
Giai nhân (cao H-3P) by yomi_hiruma
Giai nhân (cao H-3P)
By yomi_hiruma
41.2K 98
Tinh khôi và nồng nhiệt (Siêu sắc, H nặng, 21++) - Hoàn by truyensieusac
Tinh khôi và nồng nhiệt (Siêu sắc, H nặng, 2...
By truyensieusac
55.9K 456
Tinh khôi và nồng nhiệt
Tác giả: Y Sắc
Thể loại: Hiện đại, siêu sắc, SM, HE
Rating: Tùy vào mọi người đánh giá
Số chương: 127 + Phiên ngoại
Nguồn convert: http://poisonic.wordpress.com/
Edit: mkhoi
[Edit] Thất Túy Ca Hoài (XK, 3S, H,Incest..) by qiongying123
[Edit] Thất Túy Ca Hoài (XK, 3S, H,Incest..)
By qiongying123
24.4K 108
Thất Túy Ca Hoài
Tác giả: Xuân Thu Loạn
Thể loại: H+, Incest, 3S
Editor: Lei
https://ngocdichlau.wordpress.com/
"Cậu còn đùa được như vậy chắc là ổn rồi,có muốn quay lại làm việc luôn không" Vệ Đình mỉm cười ,sau khi nghe nói Đông Hải đã tỉnh lại anh liền gọi cho hắn ,xem ra không còn nguy hiểm nữa thật may mắn.
"Xin cậu,lần này tôi quyết định đình công hẳn ba tháng ,mà cậu đưng quan tâm đến công việc nữa nhanh đến thăm tôi,tôi thật sự vô cùng cô đơn" Đông Hải giọng điệu đau thương nói
"Kinh tởm,sau khi giải quyết xong món nợ của cậu,tôi sẽ đến"
"Rồi rồi,mà cậu phải báo thù cho tôi đó ,khuôn mặt đẹp trai của tôi suýt bị tổn thương rồi đấy"
"Mặt cậu bị thương thì làm phúc cho các cô gái rồi ,ha ha thôi tôi bận rồi nói cậu sau"
Khéo lại di động ,Vệ Đình lộ ra nét tức giận ,anh ngồi xem xét lại tất cả hồ sơ cho đến khi thư kí đứng ngoài cửa nhắc nhở đã đên giờ họp mới đi ra ngoài,phải nhanh chóng xử lý xong mọi chuyện mới được.
.......
"Thanh Thanh sao mấy hôm nay cậu lại nghỉ học vậy ,tớ nhớ cậu ૮ɦếƭ đi được !!" Thu Trang ôm chầm lấy cô nũng nịu
"Cậu bao nhiên tuổi rồi mà còn ,tớ chỉ đi du lịch thôi"
"Với ai vậy,lẽ nào cậu đã có bạn mới không muốn chơi với tớ nữa sao,đừng như vậy tớ chỉ có cậu là bạn thân thôi " Thu Trang lo lắng nắm chặt tay Phương Thanh ,tuy ích kỉ nhưng cô thật không muốn Phương Thanh thân người khác ngoài cô cả.
"Nha đầu ngốc,tớ mà là người như vậy sao" Cô mỉm cười nhìn khuôn mặt sắp rung rung nước mắt của Thu Trang.
"vậy nói đi ,cậu đi với ai vậy" Thu Trang vặn vẹo tò mò hỏi
Reng ...reng..
"Đợi tớ ra nghe điện thoại rồi sẽ vào nói ,kể hết mọi chuyện với câu"Phương Thanh nhanh chóng cầm điện thoại đi ra ngoài,là anh ..
"Alo ,anh"
"Bảo bối,đang làm gì đấy" Vệ Đình hỏi cô,sau khi họp xong bao nhiêu việc còn giang dở khiến anh thật sự mệt mỏi ,anh thật muốn nghe giọng nói của cô,chỉ cần nghe được anh sẽ cảm thấy thoải mái vui vẻ hơn nhiều.
"Em đang chuẩn bị vào học,anh đã làm xong công việc chưa?" Nghe giọng anh có vẻ mệt mỏi khiến cô rất lo lắng ,công việc có gì không thuận lợi sao?
"Chưa,Đông Hải bị thương nên khâu quản lý bị đứt gãy nên...chắc còn phải mất vài ngày nữa mới có thể gặp được em" Anh nhẹ nhàng ngồi xuống bàn lấy hồ sơ làm việc ,thật muốn bỏ hết để đến gặp cô.
"Thật nhiều việc như vậy!anh nhớ phải giữ gìn sức khỏe,đừng làm việc quá sức" Phương Thanh đau lòng nói,cô thật sự giúp được việc gì cho anh ,muốn khuyên anh nên gác công việc lại nghỉ ngơi nhưng cô biết anh không thể vì anh là người có nguyên tắc với cả bọn họ đã động đến bạn thân của anh,đúng rồi Đông Hải cô phải đi thăm anh ấy ,thay Vệ Đình chăm sóc anh.
"ukm...anh biêt rồi,em mới là người phải quan tâm đến bản thân đừng ăn uống thất thường ,nhớ đi ngủ sớm"
"Em đâu phải là trẻ con nữa,mà anh có thể cho em biết bệnh viện mà anh Đông Hải nằm được không ,em muốn đến thăm anh ấy" Cô sẽ đi thăm rồi giúp anh xem xét sức khỏe của Đông Hải,cho anh an tâm mới được .
"Em đến thăm tên đó làm gì,hắn không ૮ɦếƭ được đâu" Vệ Đình nghiến răng thét lên ,cô sao lại quan tâm đến người đàn ông khác chứ ,dù cho đó là bạn thân của anh cũng không được ,Thanh Thanh chỉ được quan tâm mỗi anh thôi.
"Anh đừng như vậy ,chẳng phải vì anh nên em mới quan tâm đến bạn của anh sao,không phải anh cũng rất lo cho anh ấy sao?Anh làm xong cũng nên đi thăm anh ấy đi ,chuyện này không phải là lỗi của anh đâu."Phương Thanh mỉm cười,anh lại như vậy rồi bá đạo chiếm hữu ,anh thật không biết ngoài anh ra thì cô không và sẽ không thể yêu được người đàn ông khác sao? Tên này sao không chịu hiểu tâm ý của cô lại nổi giận thành ra như vậy.
"Em..." Sao cô có thể tốt như vậy,luôn thấu hiểu anh.Vệ Đình anh thật sự cảm thấy việc Đông Hải bị thương là do một phần lỗi của anh vì đã sơ sẩy lơ là nên đến bây giờ không đi gặp hắn,muốn lúc nào bắt xong kể có tội rồi mới giắt hắn ta đến cho Đông Hải xử ,mới đi gặp tên bạn thân này,Anh cũng rất lo cho Đông Hải nhưng vì cảm thấy mình chưa bắt được kẻ có tội ,lòng tự trọng của anh khong cho phép anh về tình hình sức khỏe của hắn ,nhưng nếu cô mà đến thì anh sẽ an tâm hơn nhiều.
"Em làm sao" Phương Thanh bĩu môi ,có chút bướng bỉnh giẫn dỗi hỏi anh
"Cảm ơn em nhiều lắm,cảm ơn em vì đã ở bên anh và hiểu anh như vậy.Hắn ở 156 bệnh viện H",Vệ Đình thấy thật may mắn khi có cô bên cạnh.
"Anh nói gì vậy ,cảm ơn gì chứ,anh ấy cũng là bạn của em nữa mà ,chiều tan ca học em sẽ đến bệnh viện " Phương Thanh mỉm cười ,đây là điều nhỏ mà cô có thể giúp cho Vệ Đình.
"Bảo bối..." Vệ Đình nhẹ giọng buồn khẽ gọi cô
"Sao ạ"
"Anh nhớ em " tuy vừa rời xa cô không lâu nhưng anh thật nhớ cô đến sắp điên lên ,nhớ hơi ấm và niềm vui khi được ôm bảo bối của mình vào lòng.
"Đình,em cũng nhớ anh" Anh làm vậy khiến cô cảm thấy vô cùng ngọt ngào
"Anh nhớ nụ cười ,nhớ anh mắt của em.Nhớ khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng của em mỗi khi anh tiến vào ,vào giọng nói ngọt ngào đầy quyến rũ khi em cầu anh nhanh lên ..." Vệ Đình bá đạo hoài niệm nói
"Anh......"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc