Bá Đạo Chớ Chọc Tổng Giám Đốc Nóng Tính - Chương 61

Tác giả: Tịch Nguyệt Sướng Sướng

Thấy cô nhiệt tình, Hàn Đông Liệt mỉm cười nói, “Vậy còn không mau đi xin lỗi?”
“Dạ, tổng giám đốc Hàn, em đi ngay!” Tuyết Nhi vui vẻ đáp lại, sau đó thích thú chạy ra ngoài.
Nhìn cô giống như một đứa trẻ, Hàn Đông Liệt cười cười lắc đầu. Nếu như lần này đi đúng hướng, tác hợp hai người họ với nhau, vậy quả thực là chuyện tốt.
Anh quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, thả hồn về phương trời xa.
“Tiểu Thiển, em hiện giờ làm gì? Có nghĩ đến anh không? Anh đang nhớ em đây!”
Phòng làm việc trợ lý.
“Cốc cốc cốc…!” Tiếng gõ cửa vang lên, Giang Minh Húc giật mình.
“Vào đi!” Anh nói giọng nghiêm nghị.
Cửa từ từ mở ra, Tuyết Nhi lặng lẽ cúi đầu đi tới, sau đó mỉm cười nhìn Giang Minh Húc, làm anh phát run.
Nha đầu này tính làm gì? Chẳng lẽ lại còn mưu ma chước quỷ? Nhưng anh ngàn vạn lần không muốn dính vào, đường đường là trợ lý, người khác phải ngước nhìn, nếu để họ thấy anh bị một đứa con gái sai vặt, vậy anh cong mặt mũi đâu nhìn đồng nghiệp?
Tuyết Nhi từng bước đi đến bàn làm việc của anh, sau đó dừng trước bàn, mỉm cười nhìn anh nói, “Trợ lý Giang, việc vừa nãy thật xin lỗi, tôi lần đầu tiên đi làm có nhiều chuyện chưa biết, lúc nãy đã mạo phạm, sau này tôi nhất định thay đổi, mong anh chỉ giáo nhiều hơn, giúp tôi trở thành thư ký giỏi!”
“Hả?” Miệng Giang Minh Húc há to, anh ngỡ ngàng nhìn cô.
Mình nằm mơ sao? Thiên kim đại tiểu thư lại đi nói xin lỗi? Cô uống lộn thuốc sao? Hơn nữa nụ cười kia thật quá… quá… đáng yêu, làm anh chống đỡ không nổi.
Khụ… Anh ho nhẹ một tiếng nhằm khôi phục thần thái nam tính, sau đó nghiêm túc nói với cô, “Chuyện lúc nãy coi như chưa xảy ra, sau này chúng ta hợp tác tốt, tôi sẽ truyền những gì mình biết lại cho cô!”
“Thật sao? Bao gồm tất cả về anh Đông Liệt?” Tuyết Nhi vui vẻ sáng mắt.
Hả? Thì ra cô vì cái này? Anh cứ tưởng mình có sức quyến rũ lớn, có thể khiến nha đầu tùy tiện này thay đổi, thì ra hết thảy là vì King!
Ai… Anh có chút đau lòng.
“Nếu như cô làm tốt, chuyện gì tôi cũng cho cô biết!” Anh có chút ủ rũ nói.
“Thật sao? Vậy thì tốt quá, trợ lý Giang thật là người tốt. Hay là uống cà phê đi? Chúng ta vừa uống vừa nói chuyện anh Đông Liệt đi! Được không?” Cô vui vẻ nở nụ cười.
Thấy khuôn mặt dễ thương của cô, Giang Minh Húc âm thầm thở dài: King quả nhiên có diễm phúc! Đáng tiếc, vận đào hoa lại biến thành tai họa.
Anh thật không hiểu, tại sao King muốn anh quan tâm đến nha đầu này? Liệu anh ta đang ấp ủ mưu kế gì đây?
Cảm giác bất an trong lòng Giang Minh Húc tản ra… Còn có một loại cảm xúc rối ren khác…
Chạng vạng.
Âu Tiểu Thiển ở nhà nhàm chán nên chuẩn bị bữa tối, nghĩ tới chuyện nhà họ Âu phá sản, cô lại không khỏi mang vẻ mặt buồn thiu.
Rốt cục mười chín năm trước chuyện xảy ra như thế nào? Người nào đã âm thầm giở trò? Mục đích của hắn là gì?
“Bà xã, em đang nghĩ gì đấy?” Hàn Đông Liệt đột nhiên ôm cô từ phía sau, miệng kề sát tai cô hỏi.
Âu Tiểu Thiển bị dọa, hốt hoảng muốn thoát ra, nhưng lại bị anh ôm chặt. Cô cau mày, tức giận nói, “Anh muốn hù ૮ɦếƭ em sao? Về từ khi nào?”
Hàn Đông Liệt hôn trộm lên mặt cô, sau đó đứng đối diện cô, mỉm cười nói, “Lúc em đang thất thần, rốt cục đang nghĩ chuyện gì? Hay là nhớ anh?”
“Không phải!” Cô lập tức bác bỏ.
Hàn Đông Liệt trong nháy mắt tỏ ra không hài lòng, có chút tức giận dùng sức ôm chặt cô, uy hiếp nói, “Không phải anh? Vậy đang nghĩ đến người nào?”
“Không có ai hết, anh buông em ra, ngạt thở mất!” Cô tính bắt lấy tay anh, nhưng tay lại bị anh chụp lại.
“Em không nói, anh không thả!” Anh bắt đầu giở trò.
Âu Tiểu Thiển khẽ thở dài một hơi, sau đó nhẹ nhàng nói, “Hôm nay em đi bệnh viện gặp ông ấy!”
“Cái gì?” Hàn Đông Liệt kinh ngạc, tay cũng theo đó nới lỏng.
Thừa dịp anh đang sửng sốt, Âu Tiểu Thiển mau chóng thoát ra khỏi vòng tay của anh. Sau đó đặt bát đũa xuống bàn ăn. Vừa rồi cô nói dối, rõ ràng không phải chuyện kia, nhưng cô thật không muốn anh bị kéo vào. Cho nên chỉ có thể nói dối, nhưng cũng không tính là nói dối, vì cô thực sự đã đi gặp Hàn Nguyên.
“Sao em lại đi gặp ông ấy?” Hàn Đông Liệt không còn vui vẻ như trước, ngược lại có chút khẩn trương, sợ họ gặp mặt lại nói chuyện trước đây, nếu như ba anh vẫn muốn chia rẽ hai người, có thể cô sẽ rời bỏ anh một lần nữa?
Hạnh phúc vừa có, lại biến mất nhanh như vậy?
Âu Tiểu Thiển quay đầu nhìn anh, nhẹ nhàng nói, “Bác gái nói ông ấy muốn gặp em, cho nên em phải đi bệnh viện một chuyến, thật ra cũng không nói gì nhiều, chẳng qua ông ấy rất hối hận chuyện trước kia, muốn xin lỗi em, còn có…”
Cô nói một hơi, sau đó đột nhiên dừng lại, bởi vì câu tiếp theo, cô thật không cách nào nói ra được. Chẳng lẽ lại nói cô không hận anh, cô tiếp nhận anh?
Mặc dù đó là sự thật, cô cũng không muốn nói ra.
“Còn gì nữa?” Hàn Đông Liệt lập tức hỏi, gương mặt bá đạo, không cho cô có cơ hội cự tuyệt.
“Không có gì.” Cô quật cường, chính là không chịu nói.
“Em nhanh một chút nói cho anh biết, nếu không anh sẽ không khách khí với em!” Anh uy hiếp, trên mặt lộ ra nụ cười gian. Bởi vì nhìn thấy mặt cô ửng hồng, anh đại khái đoán được có chuyện tốt, hơn nữa là chuyện cực kỳ tốt.
“Em không nói!”
“Được, đây là em tự làm tự chịu!”
Hàn Đông Liệt nói xong, liền vươn tay ôm lấy cô, sau đó dùng một tay giữ chặt thân thể cô, tay còn lại bắt đầu cù loạn trên người cô.
"Ha ha ha... Ha ha ha... Hàn Đông... Liệt... Anh... Anh này... Xấu xa... Thả... Buông em ra... Ha ha ha... A ha ha ha..."
“Em không nói anh cũng không tha!”
“Ha ha ha… Ha ha…” Âu Tiểu Thiển không nói được câu nào, cười rớt nước mắt.
“Khụ, các con làm gì đó?” Lê Thư Nhã đột nhiên bước vào, thấy hoàn cảnh trước mặt, mỉm cười nhìn hai người.
Âu Tiểu Thiển đột nhiên ngừng cười, Hàn Đông Liệt cũng dừng động tác, hai người lúng túng nhìn Lê Thư Nhã, sau đó đồng thanh hô.
“Mẹ!”
“Bác gái!”
“Ừ! Ăn cơm đi, lần sau đùa giỡn nhớ vào phòng!” Lê Thư Nhã vừa nói vừa tiến đến bàn ăn.
Hai người hơi cúi đầu, lúng túng ngồi xuống.
Phòng ăn lẳng lặng không người nói chuyện, chỉ có tiếng bát đũa, vừa giận vừa thẹn, Âu Tiểu Thiển nghĩ tới chuyện vừa nãy, liền hận không thể đào hố tự chôn mình, quá mất mặt, tự nhiên lại làm chuyện như vậy trước mặt bác gái, Hàn Đông Liệt đáng ૮ɦếƭ, đều tại anh.
Cô quay đầu, hung hăng trợn mắt nhìn anh. Vừa lúc Hàn Đông Liệt cũng quay đầu nhìn cô, mỉm cười châm chọc, làm như thấy cô rất buồn cười.
Cô giận dữ liếc anh một cái, sau đó quay đầu tiếp tục ăn.
“Đông Liệt, Tiểu Thiển!” Lê Thư Nhã ăn rất ít, bà đặt bát đũa xuống, đột nhiên gọi tên bọn họ.
Hai người cùng tò mò nhìn bà, chờ bà nói tiếp.
“Các con thân mật như vậy, cũng nên suy nghĩ chuyện kết hôn? Chẳng lẽ cứ sống thế này hoài? Con dâu nhà ta nhất định phải ra mắt bạn bè thân thích mới được.” Bà dịu dàng nói từng câu, thay Hàn Nguyên làm tròn bổn phận.
“Kết hôn?” Âu Tiểu Thiển kinh ngạc thiếu chút nữa cười sặc sụa, cô cầm ly nước bên cạnh lên uống một ngụm, sau đó nói, “Bác gái, người nói kết hôn? Con cùng anh ấy?”
Lê Thư Nhã tò mò nhìn cô, nói, “Thế nào? Các con không tính đến hôn sự sao? Ở cùng một chỗ lâu như vậy, cũng không nghĩ tới chuyện đó?”
“Thực ra thì con…”
Âu Tiểu Thiển vừa mở miệng, Hàn Đông Liệt nhanh tay bụm miệng cô lại, cười nói, “Mẹ, chuyện này mẹ làm chủ là được rồi, mẹ nói ngày nào liền kết hôn ngày ấy, dĩ nhiên, càng sớm càng tốt!”
Anh cũng đã muốn bàn chuyện kết hôn với cô từ sớm, nhưng sợ cô trốn tránh, nên mới chần chừ không nói, giờ thì tốt rồi, mẹ ra tay, nhất định mã đáo thành công, coi như không thành công cũng muốn lôi cô vào nhà thờ.
Người vợ này, Hàn Đông Liệt đã quyết định từ lâu.
Thấy bộ dáng hai người, Lê Thư Nhã đại khái đã biết ý định của họ, một người xấu hổ, một người hấp tấp. Bà không khỏi cười lắc đầu, nói, “Được rồi, mẹ đi chọn ngày, hai đứa mau chóng kết hôn rồi sinh cháu cho mẹ!”
Bà nói xong, không cho người nào đó cơ hội từ chối, liền đứng dậy bước ra khỏi bếp.
“Không, không không không” Âu Tiểu Thiển bị Hàn Đông Liệt bụm miệng, gấp gáp nói không ra lời.
Hàn Đông Liệt đợi Lê Thư Nhã đi rồi, sau đó buông tay ra, nhưng là không nghĩ tới anh vừa để tay xuống, đã bị Âu Tiểu Thiển dùng sức đấm một cái thật mạnh vào bụng.
Mặc dù không đau, nhưng anh lại làm bộ vô cùng đau đớn, ôm bụng nói, “Em muốn giết chồng à!”
“Chồng cái đầu anh, tôi không cần kết hôn với anh, càng không muốn sinh con cho anh!” Âu Tiểu Thiển đỏ mặt, lớn tiếng quát.
Hàn Đông Liệt đột nhiên dí sát môi vào tai cô, nhỏ giọng, “Lúc đầu là ai muốn sinh con cho anh? Anh đến giờ vẫn nhớ rõ nha!”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc