Bá Đạo Chớ Chọc Tổng Giám Đốc Nóng Tính - Chương 48

Tác giả: Tịch Nguyệt Sướng Sướng

Thiên quốc gia,
Máy bay trực thăng đáp xuống sân cỏ màu ngọc bích, u Thiển Thiển, Three, Lôi Minh, từ trên máy bay đi xuống, sau đó từ trong túi tiền của mình lấy ra một kim cài áo trước ***.
Kim cài áo của u Thiển Thiển là cánh hoa thiên sứ, Lôi Minh là cánh hoa ác ma, còn Three lại là hai cái tay thiết kế thành cánh đồ án.
Ba người vai kề vai đi về phía biệt thự trên đảo, mà khi bọn họ đi một đoạn đường, có đoạn kiểm tra bằng tia hồng ngoại, chiếu xạ đến kim cài áo trước *** bọn họ, phát ra tiếng "Nghiệm chứng thông qua".
Tòa biệt thự như tuyết trắng nhìn từ bên ngoài rất khác biệt, nhưng vào bên trong toàn bộ đều là khoa học kỹ thuật cao, phải đi qua nghiệm chứng nặng nề mới có thể đến được phòng nội bộ.
Ba người bọn họ đi vào cửa chính biệt thự, sau đó mặt sàn nhà tự động di chuyển về phía trước, đưa bọn họ trực tiếp đến phòng của Boss.
Cửa tự động bằng sắt mở ra, bên trong trống rỗng chỉ có một cái bàn màu đen, và một chiếc ghế màu đen, mà cái ghế là đưa lưng về phía bọn họ, phía trên hơi lộ ra cái mũ màu đen.
"Các bạn nhỏ đáng yêu của tôi, hoan nghênh các người về nhà!" m thanh phát ra từ trong ghế.
Nghe được tiếng của Boss, u Thiển Thiển lập tức cúi đầu, dùng sức cắn môi dưới của mình. Lôi Minh với gương mặt thản nhiên, cũng không có bất kỳ khác thường, cũng chỉ có một mình Three mở miệng nói, "Thật xin lỗi boss, nhiệm vụ của lần này chúng tôi đã hủy bỏ, tiền bồi thường tôi đã chuẩn bị xong!"
Hắn nói xong, liền đi tới trước bàn, đem một tờ chi phiếu đặt lên bàn, sau đó lui về tại chỗ.
Ngồi ở trên ghế, Boss vẫn như cũ đưa lưng về phía bọn họ, nhỏ giọng nói, "Tại sao muốn nói xin lỗi? Các người mỗi người khi làm nhiệm vụ lần đầu tiên ta đều đã nói qua, nhiệm vụ có hoàn thành hay không cũng không quan trọng, quan trọng nhất là phải về nhà bình an, các ngươi đã trở về bình an rồi, có nên nói với ta một câu, "Tôi đã trở về rồi đây?"
Nghe được Boss nói như vậy, Lôi Minh và Three cũng hơi cúi đầu, ngoan ngoãn nói, "Tôi đã trở về!"
"Ừ!" Boss gật đầu một cái, sau đó nói, "Tiểu Thiển, còn con thì sao? Tại sao không nói lời nào?"
u Thiển Thiển thật sâu cúi đầu, từ từ há mồm miệng, lại phát hiện thanh âm của mình càng phát nghẹn ngào, "Con . . . . . Con . . . . . . Con đã trở về!"
Boss nghe tiếng của cô, hơi trầm mặc một chút, sau đó nói, "Thế nào? Tại sao để cho ta nghe thấy tiếng khóc đây? Là ai dám chọc Tiểu Thiển của ta khóc?"
". . . . . ." u Thiển Thiển đầu càng ngày càng thấp, cắn môi dưới của mình đến chảy máu tươi, nhưng vẫn không nhịn mà rơi nước mắt, từng giọt, từng giọt rơi trên mặt đất.
Boss vươn tay, nói, "Tới đây, cho ta xem xem mặt con một chút!"
u Thiển Thiển nghe lời từng bước từng bước đi tới, mà sau lưng Lôi Minh và Three cũng không khỏi nhíu mày. Mặt của Boss cho tới bây giờ cũng sẽ không để cho người ta thấy, cũng chỉ có u Thiển Thiển, cả Thiên quốc gia, chỉ có cô gặp qua Boss mà thôi.
u Thiển Thiển đứng trước mặt của Boss, ông vươn tay lau nước mắt trên mặt cô, "Nói cho ta biết, tất cả mọi chuyện có xử lý tốt không?"
u Thiển Thiển gật nhẹ đầu xuống, "Dạ" một tiếng.
Tay Boss tiếp tục lau nước mắt không ngừng rơi xuống của cô, ôn nhu nói, "Vậy ta hỏi con, lần này . . . . . . Trưởng thành chưa?"
"Dạ!"
"Đứa nhỏ ngốc, nếu đã trưởng thành, cũng không cần khóc nữa!"
u Thiển Thiển nhìn mặt của Boss, nước mắt ẩn nhẫn rốt cuộc tuôn trào, cô đột nhiên quỳ gối xuống, gối đầu lên đù* của Boss, khóc thút thít.
Boss vuốt mái tóc mềm mại của cô, nhẹ nói, "Đứa nhỏ ngốc, lần này trở về, có thời gian thì theo ta ra ngoài giải sầu? Ta nhớ con đã từng nói, con thích nhất đảo Bali . . . . . ."
"Dạ!"
Bốn năm sau . . . . . .
Tập đoàn Hàn Thiên, công việc trên lầu vẫn trong không khí khẩn trương như trước, mỗi người đều nghiêm túc trong công việc, chỉ sợ không cẩn thận bị tổng giám đốc kêu lên phòng làm việc, sau đó đuổi ra khỏi cửa.
Từ một ngày kia của bốn năm trước, tính tình tổng giám đốc lại đột nhiên thay đổi, không nói tính tình vốn là lạnh lẽo và dữ dội, tự nhiên bây giờ biến thành một người máy chỉ biết công việc, trên mặt luôn là lạnh lẽo, đôi mày kiếm cũng luôn nhíu chặt, chưa bao giờ giãn ra, hắn đã biến thành một người ôm bom mạo hiểm với công việc, chỉ cần sơ ý một làm sai chuyện chút, vậy là không cần nhiều lời, chỉ có cuốn gói đi thôi.
Cũng là bởi vì đủ loại nguyên nhân như vậy, tập đoàn Hàn Thiên bị truyền ra rất nhiều lời đồn.
Có người nói là trúng tà, có người nói là bị K**h th**h, có người nói là bởi vì vợ hắn bỏ đi mất, còn có người nói hắn đi ra từ trong bóng ma gay, rồi lại lọt vào Biến th' . . . . . . haizzz! Dù sao cũng vô cùng kỳ quặc, cách nói nào cũng có!
"Hàn tổng tới, Hàn tổng tới, tất cả mọi người cẩn thận một chút!" Bỗng nhiên có người nhỏ giọng hét, mà trong nháy mắt toàn bộ nhân viên làm việc cũng lập tức vùi đầu công việc, gương mặt nghiêm túc!
Hàn Đông Liệt sải bước đi qua bọn họ chỗ làm việc, sau đó tiến vào phòng làm việc của mình, theo thói quen nhìn một chút chiếc bàn thư ký bốn năm qua, sau đó sẽ ngồi xuống làm việc.
"Cộc cộc cộc!" Cửa phòng có người gõ vang.
"Vào đi!" Hắn lên tiếng.
Cửa được mở ra, Giang Minh Húc vẫn như cũ với gương mặt bất cần đời, trong tay cầm một ly cà phê đi tới trước bàn, để ly xuống nói, "Ai ui, hôm nay đại tổng giám đốc chúng ta đi làm thật sớm nha, có cái gì tốt chuyện sao? Cư nhiên chịu khó như vậy?"
"Cậu còn có chuyện gì sao? Nếu như không có thì đi ra ngoài đi, tôi còn muốn làm việc!" Tiếng của hắn lạnh như băng, so với bốn năm trước cũng không có gì khác nhau, nhưng lại làm cho người ta có một cảm giác kỳ quái, hình như trừ công việc, hắn đối với bất cứ chuyện gì cũng đều cảm thấy không hứng thú.
"Vậy cũng được, tôi đi ra ngoài trước!" Giang Minh Húc miễn cưỡng cười, sau đó đi ra ngoài.
Hàn Đông Liệt cũng không ngẩng đầu lên, vẫn cúi đầu xem văn kiện, nhìn xong lần lượt, rốt cuộc xem một chồng tài liệu thật cao, hắn mới ngẩng đầu lên, cầm ly cà phê đã lạnh hết trên bàn, đặt ở khóe miệng, nhấp một miếng.
Vị ngọt này tràn đầy miệng của hắn, đột nhiên lần nữa hắn nhớ lại u Tiểu Thiển khi còn bé nói:
. . . . . . Anh không phải biết không? Truyền thuyết nói, một hơi uống cạn ly cà phê để bảy muỗng đường, sau đó hướng về cái ly trống không nói ra nguyện vọng của anh, nguyện vọng sẽ thực hiện nha, rất chuẩn!
Hắn chợt hơi ngửa đầu uống hết cà phê, sau đó hướng về cái ly trống không nói, "Tiểu Thiển, em ở đâu? Tôi muốn gặp em!"
". . . . . ." Phòng làm việc Yên tĩnh , dường như một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe được.
Đây đã bao nhiêu lần? Mỗi một lần hắn ước nguyện, đáp lại hắn cũng chỉ có một phản ứng này!
Kể từ sau khi cô đi, trong bốn năm này, hắn không ngừng tìm, cũng đi Thiên quốc gia, tuy hắn không cách nào vào đảo, tuy nhiên hắn đã gặp được Lôi Minh, anh ta nói cho hắn biết, Tiểu Thiển đi với Boss, đã không còn Thiên quốc gia rồi, như vậy rốt cuộc cô ở nơi nào? Hay là Lôi Minh đang gạt người? Tại sao hắn tìm khắp toàn thế giới vẫn không tìm được cô?
Rốt cuộc cô ở đâu? Hắn thật đã muốn cô đến sắp ૮ɦếƭ rồi!
"Cộc cộc cộc!" Cửa phòng lần nữa bị gõ vang, nhưng là không đợi hắn lên tiếng, cửa đã bị mở ra, Tuyết Nhi mặc đồng phục, vui vẻ chạy đến trước bàn, cười nói, "Anh Đông liệt, em tới nộp đơn xin việc, em muốn làm thư ký của anh!"
Hàn Đông Liệt để ly cà phê trên tay xuống, sau đó lạnh lùng nhìn cô nói, "Chỗ này không cần thư ký!"
"Nhưng chỗ này rõ ràng thiếu một thư ký nha, anh Đông Liệt, mời người ta nha, em nhất định làm tốt!" Tuyết Nhi đi qua cái bàn, nắm cánh tay của hắn làm nũng.
Hàn Đông Liệt dứt khoát hất tay của cô ra, vẫn như cũ nói, "Nơi này là công ty, tôi không phải anh của cô, xin gọi tôi là Hàn tổng!"
"Anh Đông Liệt . . . . . ." Tuyết Nhi cố gắng bắt lấy cánh tay hắn lần nữa, nhưng Hàn Đông Liệt lại đột nhiên đứng lên, né tránh tay của cô nói, "Chỗ này không mời cô, nếu như cô muốn tìm việc làm, phải đi tìm ba của cô, công ty của ông ấy nhất định sẽ cho cô một chức vụ tốt!"
Tuyết Nhi mà nhìn gương mặt lạnh như băng của Hàn Đông Liệt, đáy lòng không khỏi dâng lên một cảm giác, muốn bật khóc. Không phải vì tức giận và uất ức muốn khóc, chẳng qua là cô cảm thấy Hàn Đông Liệt trước kia sao lại có thể biến thành như vậy, anh Đông Liệt trước kia đã biến mất rồi, biến thành cái dạng lãnh khốc vô tình này . . . . . . Hàn tổng!
"Côi đi đi, tôi còn có rất nhiều việc cần hoàn thành!" Hàn Đông Liệt quay đầu nhìn cô, ra lệnh đuổi khách.
Tuyết Nhi cúi đầu, đôi tay dùng sức nắm chặt, nhỏ giọng nói, "Anh vẫn còn nghĩ về cô ấy sao? Cũng đã 4 năm rồi, anh vẫn không thể quên cô ấy sao?"
"Không có!" Hắn trả lời quả quyết.
Chẳng qua là mới bốn năm ngắn ngủi, dù là qua bốn năm, bốn mươi năm, bốn trăm năm . . . . . . Hắn cũng sẽ không quên cô, vĩnh viễn đều sẽ không!
Tuyết Nhi dùng sức hít một hơi, sau đó ngẩng đầu lên, cười nói, "Em hiểu rồi, em đi về, chẳng qua em sẽ không bỏ qua, lần sau em sẽ dùng thân phận bình thường tới đây để nộp đơn xin việc, cho dù không được làm thư ký, một nhân viên nhỏ em cũng chấp nhận làm!"
Không muốn từ bỏ, giống như hắn không muốn từ bỏ u Thiển Thiển vậy.
Đợi cô đi khỏi phòng, Hàn Đông Liệt lại ngồi trở lại trên ghế, tay xoa huyệt Thái Dương của mình, cảm thấy khó chịu đặc biệt!
Đã mấy ngày không có chợp mắt, đã nhiều buổi tối không ngủ, rõ ràng không ngủ là không được, tuy nhiên hắn vẫn không ngủ được, đầy trong đầu đều là của hình bóng của cô, chỉ có lúc làm việc mới có thể quên một chút!
Cuộc sống như thế hắn còn có thể kiên trì bao lâu?
Màn đêm đã buông xuống, Hàn Đông Liệt vẫn như cũ ngồi ở trong phòng làm việc không ngừng gõ gõ bàn, rốt cuộc hắn đã làm xong toàn bộ công việc, mệt mỏi ngửa ra sau, tựa vào ghế. Đầu càng ngày càng đau, cổ họng cũng cảm giác khô khốc, cả người đều vô cùng khó chịu!
Cầm lấy điện thoại trên bàn, nhấn xuống một phím, sau đó hướng về phía ống nghe nói, "Minh Húc, pha ly cà phê cho tôi!"
Trong điện thoại không có bất kỳ âm thanh nào.
"Minh Húc? Minh Húc? Cậu ở đâu?" Hắn cau mày hỏi.
Sau một hồi im lặng, khi hắn vừa định cúp điện thoại, trong điện thoại đột nhiên vang lên tiếng của Giang Minh Húc đầy lo lắng: “King, cậu mau qua đây, tôi có vật rất quan trọng cho cậu xem!
"Cậu nói cái gì? Thứ gì quan trọng? Còn để cho tôi qua đó?" Chẳng lẽ hắn không biết ai mới là chủ sao?
“Không sai, cậu qua đây nhanh lên, nếu như cậu không nghe lời tôi, tôi chắc chắn cậu sẽ hối hận!
Hàn Đông Liệt nhíu mày, đến cùng là hắn đang làm cái quỷ gì? Lại muốn giở trò gì? Thật là phiền não!
Mặc dù hắn khó chịu không muốn đi, nhưng vẫn đứng dậy đi ra ngoài
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc