Bá Đạo Chớ Chọc Tổng Giám Đốc Nóng Tính - Chương 47

Tác giả: Tịch Nguyệt Sướng Sướng

Hàn Đông Liệt nhìn máy bay trực thăng ở trên trời càng bay càng cao, càng bay càng xa, cho đến khi nó từ từ biến mất trên không trung. Mấy hộ vệ mới từ từ buông hắn ra.
Hắn không tiếp tục hét nữa, mà chạy thật nhanh khỏi biệt thự nhà họ Lam, bắt một chiếc xe taxi.
Nhất định cô sẽ đi đến chỗ đó . . . . . . Nhất định phải bắt cô trở lại . . . . . .
Tập đoàn Hàn Thiên
Hàn Đông Liệt xuống xe taxi, trực tiếp bấm thang máy đến tầng cao nhất, thang máy mở ra, Hàn Đông Liệt cứ lớn tiếng kêu, "Minh Húc, Minh Húc. . . . . ."
Giang Minh Húc ở trong phòng nghe tiếng kêu, hắn lập tức liền đứng dậy cuống quít, thiếu chút nữa ngã nhào, "King? Cậu đã đến rồi? Tìm tôi gấp gáp như vậy có chuyện gì sao?"
"Cậu chuẩn bị ngay cho tôi một máy bay trực thăng!" Hắn ra lệnh.
"Máy bay trực thăng? Muốn máy bay trực thăng làm cái gì?" Hơn nữa còn là khẩn cấp như vậy, muốn lập tức? Giang Minh Húc tò mò nhìn hắn.
"Cậu mau làm nhanh đi!" Hàn Đông Liệt rống giận.
"Được được được, tôi chuẩn bị ngay!" Giang Minh Húc khổ sở, hắn thật không giải thích được, cái người cấp trên này vừa ăn hỏa dược sao? À, hắn nhớ đến chuyện quan trọng, lập tức quay lại nói, "King, tôi mới vừa nhận được điện thoại của Lôi Minh, hắn nói muốn từ chức!"
Hàn Đông Liệt đột nhiên dừng bước lại. Quả nhiên, người đàn ông kia cũng đi theo bọn họ, thật đáng ૮ɦếƭ!
"King, King, King?" Giang Minh Húc không ngừng kêu tên của hắn.
"Còn có chuyện gì sao?" Hàn Đông Liệt hồi hồn, gương mặt đầy lửa giận.
"À, tôi muốn hỏi cậu máy bay trực thăng đi nơi nào?" Giang Minh Húc bị lửa giận của hắn đánh thẳng vào, có chút sợ hãi hỏi.
Hai mắt Hàn Đông Liệt lạnh lẽo nhìn hắn, kiên nghị lạnh lùng nói, "Thiên chi quốc!"
"Cái gì? Thiên chi quốc? Nơi đó không cho phép người ngoài vào, coi như cậu dùng máy bay trực thăng đi, cả tòa đảo cũng sẽ không cho cậu hạ xuống ." Giang Minh Húc có chút kích động nói, mặc dù hắn không biết King xảy ra chuyện gì, nhưng nghe được Thiên chi quốc, hắn tin là có liên quan đến u Thiển Thiển.
Hai người bọn họ lại cãi nhau sao? Lần này đến nỗi chia tay sao?
"Tôi mặc kệ đó là nơi nào, dù là địa ngục tôi cũng muốn đi một chuyến." Bắt cô ấy trở về, bắt cô ấy trở về, nhất định phải bắt cô ấy trở về. Bây giờ ở trong lòng của hắn cũng chỉ có một ý đinh.
"Nhưng. . . . . ."
"Đừng có mà lầm bầm, còn không mau đi chuẩn bị máy bay trực thăng!" Hàn Đông Liệt giận dữ, không bao giờ nữa muốn nghe dài dòng, chỉ muốn nhanh chóng bay đến nơi đó, nhìn thấy cô.
"Dạ!" Giang Minh Húc bất đắc dĩ trả lời, biết bây giờ hắn không nghe lọt bất kỳ lời khuyên nào, cho nên không thể làm gì khác hơn là tuân lệnh đi chuẩn bị.
. . . . . .
Thời gian chậm rãi trôi qua, nhưng là rõ ràng mới qua năm phút đồng hồ, nhưng là đối với Hàn Đông Liệt mà nói lại như một thế kỷ dài vậy. Hắn ngồi ở trong phòng làm việc, hai mắt nhìn chằm chằm bầu trời ngoài cửa sổ.
"Ông ông ông. . . . . . Ông ông ông. . . . . ." Đột nhiên điện thoại để ở trên bàn bắt đầu không rung.
Hàn Đông Liệt quay đầu lại rũ mắt nhìn trên tên màn hình ——"Mẹ"
Hắn nhíu chặt chân mày, phiền não nhận nghe điện thoại, mà lập tức trong điện thoại truyền ra tiếng lo lắng của Lê Thư Nhã, "Đông Liệt, không xong, cha con té xỉu rồi!"
"Té xỉu? Tại sao?" Hàn Đông Liệt kinh ngạc hỏi.
Mẹ không biết, mẹ cũng không biết là nguyên nhân gì, nhưng mà vừa nhìn giống như rất là nghiêm trọng, Đông Liệt con mau đến đây đi, chúng ta đang ở bệnh viện, con mau đến đây, mẹ rất sợ, mẹ sợ ba con, ông ấy sẽ . . . . . . Lê Thư Nhã nói không ra tiếng, mà chỉ còn tiếng khóc.
Shi/t, đáng ૮ɦếƭ ——
Hàn Đông Liệt không ngừng mắng trong lòng, tại sao vào lúc này cha hắn lại đột nhiên té xỉu? Đây là ý trời sao? Là ông trời cố ý đùa bỡn hắn, không để cho hắn đi tìm cô sao? Tại sao? Tại sao mỗi lần như vậy hắn đều không thuận lợi?
Tiếng khóc của mẹ vang lên không ngừng ở bên tai, hắn không có cách nào bỏ qu người thân của mình, không thể làm gì khác hơn là đồng ý nói, "Mẹ, mẹ đừng lo lắng, con lập tức đến đó!"
Tắt điện thoại di động, Hàn Đông Liệt rất tức giận, hai việc đều nghiêm trọng, phiền não trong lòng khiến hắn không thể không rống to, "Đáng ૮ɦếƭ —"
Bệnh viện,
Hàn Đông Liệt, Lê Thư Nhã, còn có Tuyết Nhi, ba người đứng ở trước cửa phòng giải phẫu, trên mặt của mỗi người đều âm trầm, hơn nữa mắt cũng thỉnh thoảng nhìn về anh đèn màu đỏ phía trên cửa phòng.
Lê Thư Nhã đang nóng nảy đồng thời đột nhiên phát hiện ra chuyện gì đó, bà quay đầu lại hỏi Hàn Đông Liệt, "Đông Liệt, Thiển Thiển đâu? Tại sao không cùng con đến đây?"
"Cô ấy . . . . . ." Hàn Đông Liệt kéo dài tiếng, chân mày nhíu chặt lại.
"Cô ấy vẫn còn oán hận chúng ta sao? Cho nên mới không tới?" Lê Thư Nhã hỏi.
"Không, không phải như thế!"
"Vậy tại sao. . . . . ."
"Cô ấy đi rồi . . . . . . Đã . . . . . . Rời khỏi con . . . . . ." Chỉ mấy đơn giản chữ, mà nói ra từ trong miệng của hắn, cũng rất khó khăn.
Lê Thư Nhã kinh ngạc nhìn con trai của mình, vẻ mặt đau lòng như vậy của hắn, bà đã thấy lần thứ hai, còn nhớ rõ mười lăm năm trước, một ngày kia nhà họ u đột nhiên biến mất, hắn cũng có vẻ mặt như vậy.
Không sao, bà đưa hai tay của mình, giống như mười lăm năm trước, ôm hắn vào trong ***, giống như an ủi một đứa bé nói, "Không cần đau lòng, cô ấy nhất định sẽ trở về, cô áya nhất định sẽ lại trở lại bên cạnh của con . . . . . . Con trai của mẹ, con không được buông tay!"
Ở trong *** mẹ, Hàn Đông Liệt cảm nhận được một tia ấm áp, cô ấy sẽ trở về sao? Giống như mười lăm năm sau ở tại bữa tiệc kia, cô đột nhiên trở về gặp hắn sao?
Tuyết Nhi nhìn mẹ con hai bọn họ, đột nhiên cảm thấy mình rất nhỏ bé, giờ phút này đây cô đã hiểu, cô gái kia có vị trí như thế nào trong lòng của hắn.
Mà ở cách đó không xa, một cô y tá mặc đồng phục y tá màu trắng đang đứng ở đó, trong tay cô cầm một tấm hình, không ngừng so sánh với Hàn Đông Liệt, so thật lâu mới đưa ra quyết định, cầm một màu trắng lá thư sải bước đi phía hắn.
"Xin hỏi, anh là Hàn Đông Liệt phải không ạ?" Cô rất lễ phép hỏi.
Hàn Đông Liệt nghi hoặc nhìn ái chừng hai mươi tuổi này, nói, "Tôi là...!"
Thật tốt quá, không ngờ lại gặp anh ở chỗ này, bởi vì tôi gần đây đi vắng, đi du lịch cùng bạn bè, hôm qua mới mới vừa trở lại công việc, cho nên cũng không biết chị Tĩnh Nhi đã qua đời rồi, thật thật xin lỗi, đây là chị Tĩnh nhi để lại nhờ tôi chuyển cho anh, xin nhận lấy!" Cô lấy lá thư màu trắng trong tay đưa cho hắn.
Hàn Đông Liệt tò mò nhìn cô và lá thư trong tay tin, hỏi, "Tĩnh Nhi là ai?"
"Chị Tĩnh Nhi chính là Lý Tĩnh đó."
Hàn Đông Liệt đột nhiên cả kinh! Lý Tĩnh sao? Không phải mấy tháng trước đã . . . . . . Đã ૮ɦếƭ rồi sao? Hơn nữa tại sao muốn gửi thư cho hắn?
Cầm lấy lá thư, hắn tò mò mở ra, chữ phía trên xiêu vẹo rất khó coi, nhưng mà ngay mấy từ đầu đã cho hắn kinh hãi . . . . . .
Anh Đông Liệt:
Anh chắc chắn rất tò mò phải không, em lại xưng hô như vậy với anh. Thật ra thì em chính là u Thiển Thiển, là người luôn đi theo bên canh anh Đông Liệt - u Thiển Thiển.
Đã mười lăm năm rồi cũng không có gọi anh như vậy, bây giờ mặc dù phương thức có chút không giống nhau, nhưng vẫn không nhịn được cứ muốn gọi anh như vậy , anh Đông Liệt, anh Đông Liệt, anh Đông Liệt . . . . . .
Có lẽ vĩnh viễn em cũng chỉ có thể gọi anh là anh Đông Liệt, bởi vì em biết anh không yêu em, hơn nữa từ lúc nhỏ, khi Tiểu Thiển đến nhà em chỉ mấy ngày, em đã phát hiện, ngươi trong lòng anh là em ấy. Có lẽ chính anh cũng không biết, cho dù là người luôn lạnh như băng thì mỗi khi thấy em ấy cũng sẽ cười.
Em rất ghen tỵ với Tiểu Thiển, cho nên em buộc em ấy phải đồng ý với em là nhất định không thể ςướק đi anh, em biết rõ, em ấy nhất định sẽ đồng ý em, hơn nữa sẽ luôn luôn giữ lời hứa hẹn này. Em gái ngốc của em, tính tình em ấy chính là như vậy .
Chỉ có anh là không biết, thật ra thì em ấy cũng thích anh, hơn nữa chuyện anh càng không biết chính là, năm năm trước, lần đầu tiên Tiểu Thiển cùng một người đàn ông nói yêu thương, nguyên nhân là bởi vì một câu nói, câu nói kia anh đã từng nói với em ấy, anh còn nhớ không?
Tiểu Thiển, em biết không? Em là bốn mùa trong mùa xuân . . . . . . Là em làm cho trong lòng anh bắt đầu sinh ra một thứ gọi là "Yêu"!
Em ấy, vì nghe được người đàn ông kia nói câu này, lập tức cùng hắn lui tới! Rất rõ ràng, thật ra thì người em ấy yêu . . . . . . Là anh! Chỉ vì sự ích kỷ của em mà rm ấy không dám biểu lộ tình cảm của mình. Anh Đông Liệt, em làm anh chán ghét em sao?
Đừng chán ghét em nữa, cho phép em độc chiếm anh một thời gian, được không? Chờ sau khi em ૮ɦếƭ, hai người có thể ở cùng một chỗ, mặc dù Tiểu Thiển nhất định sẽ né tránh anh, nhưng anh nhất định đến ૮ɦếƭ cũng phải quấn lấy em ấy, bá đạo giữ em ấy lại, ép em ấy nói ra lời thật lòng của mình. Em ấy chính là loại “đánh ૮ɦếƭ cũng còn muốn mạnh miệng”, cho nên . . . . . . Đối với em ấy bá đạo một chút đi, sau đó dịu dàng trấn an . . . . . .
Anh Đông Liệt, mười lăm năm sau có thể nhìn thấy anh, nghe được tiếng của ngươi, thật sự em đã rất vui rồi, em biết em đã làm hai người có nhiều hiểu lầm, hai người sẽ tha thứ cho em, có đúng hay không?
Em biết rõ hai người nhất định sẽ tha thứ cho em, cho nên . . . . . . Cám ơn!
Em gái đáng yêu của chị, chị thích nhất là anh ấy . . . . . . Hai người phải hạnh phúc nha, chị và ba mẹ ở trên trời sẽ nhìn các người, vẫn nhìn các người . . . . . . . . . . . .
Hàn Đông Liệt đọc từng chữ từng câu trong thư, trên mặt biểu hiện từ kinh ngạc đến bi thương, sau đó từ từ lộ ra nụ cười nhàn nhạt, cuối cùng là trầm xuống.
Đây chính là số mạng sao? Lúc cô bỏ đi, cha lại đột nhiên ngã bệnh, mà lá thư này rõ ràng có thể chuyển đến hắn sớm vài ngày, thế nhưng cô y tá này lại đi du lịch ngay lúc đó? Chẳng lẽ hai người bọn họ thật giống như cách nói hoang đường, là vô duyên sao?
. . . . . .
Phẫu thuật của Hàn Nguyên tiến hành trong mười giờ, mà ở ngoài phòng phẫu thuật, Lê Thư Nhã và Tuyết Nhi đã mệt mỏi ngồi ở trên ghế ngủ gà ngủ gật, chỉ có Hàn Đông Liệt trợn tròn mắt nhìn lá thư trong tay, vẻ mặt ngơ ngác!
Chợt, anh đèn đỏ chói mắt đột nhiên tắt. Bác sĩ và y tá đi ra, ba người bọn họ vội vàng chạy lên hỏi, "Bác sĩ, như thế nào?"
Bác sĩ nhìn bọn họ gật đầu nói, "Đã không sao!"
~.~.~
Cua: lần này anh không theo kịp cô. liệu anh phải mất mấy năm để tìm cô về???
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc