Bá Đạo Chớ Chọc Tổng Giám Đốc Nóng Tính - Chương 42

Tác giả: Tịch Nguyệt Sướng Sướng

Thấy u Thiển Thiển kích động như thế, Hàn Đông Liệt gần như đã đoán được kế tiếp cô muốn nói, nhưng biết rất rõ ràng 89% rồi, nhưng hắn vẫn cứng rắn hỏi tiếp, "Nhưng. . . . . . Cái gì?"
u Thiển Thiển thở hổn hển một hơi, sau đó ngẩng đầu nhìn hắn nói, "Chị ૮ɦếƭ rồi, chính là ba ngày trước, chị đột nhiên ૮ɦếƭ rồi, ngay cả lời trăn trối cũng không có để lại, đã ૮ɦếƭ. . . . . . Anh biết tại sao chị lại ૮ɦếƭ không?"
"Vì. . . . . . Tại sao?"
"Đều là bởi vì anh, là anh đem chúng ta chuyện kết hôn công bố ra ngoài, chị nhìn thấy cho nên mới. . . . . . Mới bị thương tâm rời khỏi tôi. . . . . . Lúc chị tôi ૮ɦếƭ nhất định rất khổ sở, nhất định rất đau lòng!" u Thiển Thiển dùng sức nắm ga giường, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống, ướt cả khăn trải giường trắng như tuyết.
Hàn Đông Liệt kinh ngạc nhìn cô, hoàn toàn không nghĩ tới u Thiển Thiển thật sự đã ૮ɦếƭ ba ngày trước, lúc cô nhất định phải ra ngoài một ngày, thật ra thì không phải cô đi tìm Three, mà là đi tìm chị của mình, mà hắn lại nói với cô những lời như vậy. Đáng ૮ɦếƭ, hắn đang làm gì?
"Thật xin lỗi, Tiểu Thiển, tôi cũng không biết cô ấy chưa ૮ɦếƭ, cũng không biết. . . . . ."
"Thôi, cái gì cũng không muốn nói rồi, nói gì cũng đã chậm rồi." u Thiển Thiển đưa tay một tay lau khô nước mắt của mình, sau đó đứng dậy đi xuống giường, đưa lưng về phía hắn nói, "Cái gì anh cũng đã biết rồi, để chị ở lại chỗ này của anh thật tốt, cùng với anh ở chung một chỗ, nhất định chị sẽ rất vui vẻ ."
Đem tất cả toàn bộ nói ra ra, cô thật nhanh chạy ra khỏi phòng,
Như vậy là tốt nhất, như vậy là kết quả tốt nhất, chị cùng hắn đang ở cùng nhau, đây là tâm nguyện lớn nhất của chị, nhưng thật kỳ quái. . . . . . Nước mắt cư nhiên không tự chủ mà rơi xuống.
Tại sao? Thật sự rất kỳ quái. . . . . .
Chợt trong đầu cô quanh quẩn trí nhớ khi còn bé, đó là trí nhớ sâu nhất sâu nhất của cô . . . . . .
Chị, Tiểu Thiển có thể ở nơi này thật sao?
Dĩ nhiên có thể ..., bởi vì em là em gái đáng yêu nhất của chị mà!
Nhưng. . . . . . từ những lời nói này, chị đã muốn đem một nửa ba và má cho Tiểu Thiển, không phải chị sẽ không vui vẻ sao?
Dĩ nhiên sẽ không rồi, bởi vì em là em gái đáng yêu nhất của chị!
Có thể như vậy thật không? Có thật không?
Ừ, có thể, có thể! Chị đem toàn bộ ba mẹ yêu đều cho Tiểu Thiển, chị có thể đem chiếc váy cực kỳ xinh đẹp tặng cho Tiểu Thiển, chị có thể đem toàn bộ món ăn ngon đưa cho Tiểu Thiển, chị còn có thể đem rất nhiều rất nhiều đồ tốt Tiểu Thiển, bởi vì em là em gái đáng yêu nhất, chỉ là. . . . . .
Chỉ là cái gì?
Chỉ là, chỉ có một thứ chị không thể cho em, cũng chỉ có một thứ . . . . . .
Là cái gì vậy? Có thể nói cho Tiểu Thiển sao? Nhất định Tiểu Thiển sẽ không ςướק của chị, nhất định sẽ không!
Là anh Đông Liệt, anh là người chị cực kỳ cực kỳ thích nhất. . . . . . Người quan trọng nhất, cho nên cho dù em là em gái đáng yêu nhất của chị, chị cũng sẽ không đem anh ấy cho em, càng sẽ không tặng cho em.
Chị thích anh ấy?
Ừ, không chỉ là thích đâu, chị còn yêu anh Đông Liệt nữa, khi chị lớn lên, chị muốn là vợ của anh ấy, sinh cho anh ấy một bảo bảo đáng yêu, sau đó giống như cuộc sống hạnh phúc của ba mẹ. Cho nên Tiểu Thiển - em phải đồng ý chị, không thể ςướק anh ấy đi, chỉ có anh ấy là không thể. . . . . .
Dạ, Tiểu Thiển biết!
Đây là trí nhớ mà cô vĩnh viễn cũng không thể quên, cô sẽ không ςướק đi người đàn ông này, cũng chỉ có hắn là không thể . . . . . .
Có ai có thể tới giúp cô một chút, chỉ dạy cho cô phải làm như thế nào để khống chế tình cảm này. . . . . .
Bên trong phòng,
Hàn Đông Liệt nhìn hũ tro cốt đặt trên giường, trong mắt không khỏi xót xa. Thì ra là cô ấy chỉ mới ૮ɦếƭ vào ba ngày trước, vẫn cho là chỉ một mình em gái cô xuất hiện, mà cô chắc chắn đã ૮ɦếƭ rồi, thật không ngờ, thật sự là không nghĩ tới sẽ nhìn thất dáng vẻ như vậy.
Thì ra là cô đến gần hắn, nói muốn sinh con, cũng không phải vì nhiệm vụ mà là vì chị của cô ấy, mà hắn càng không nghĩ đến chính là, u Thiển Thiển thực sự lại cố chấp yêu hắn như vậy.
"Thiển Thiên . . . . . ." Tiếng của hắn nhẹ nhàng, có chút run rẩy.
Tay của hắn vuốt tro cốt còn lại trên giường, đầu Ng'n t ***ng vào khiến hắn cảm thấy ấm áp, mà dòng nước ấm truyền vào thân thể của hắn, lúc đạt tới trái tim, lại là vô cùng đau đớn.
"Thật xin lỗi. . . . . ." Lại một lần nữa lúc nói chuyện, nước mắt của hắn đã hiện ra ở khóe mắt, dùng sức kiềm chế không để cho nó chảy xuống.
u Thiển Thiển trùm kín khăn tắm trên người chạy trên hành lang nhà họ Hàn, bởi vì đi chân không, cho nên tiếng rất vô cùng nhẹ nhàng, cũng không có ai phát hiện. Nhưng mà lúc cô muốn đến căn phòng đó, lại đột nhiên nghe được một âm thanh âm làm cô kinh ngạc.
"Cái gì? Không thể nào. . . . . . Làm sao mình có thể làm như vậy?"
Là ai? Là tiếng của ai?
u Thiển Thiển nhắm mắt lại hết sức chăm chú nghe, mà lỗ tai bén nhạy của cô tìm đến chỗ phát ra tiếng rất nhanh , nhưng mà chỗ đó chính là phòng của Hàn nguyên và Lê Thư Nhã.
Đi đến trước cửa, dán lỗ tai vào, nghe được câu nói cuối cùng của Lê Thư Nhã, "Em thật sự không ngờ, mình lại có thể ra tay với bạn bè tốt của mình, thì ra là tiền bạc và quyền lực đối với mình lại quan trọng như vậy, hoá ra là như vậy . . . . . Không trách được, không trách được anh lại đối đãi với Thiển Thiển như vậy!"
"Được rồi, chuyện đã qua đã lâu rồi, chuyện kế tiếp tôi sẽ xử lý, em không cần suy nghĩ quá nhiều, nghỉ ngơi sớm một chút đi!"
Tiếng của Hàn Nguyên dừng lại, mà u Thiển Thiển cũng chỉ nghe được ba chữ, năm chữ, hoàn toàn nghe không hiểu rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra.
Lê Thư Nhã vừa nói là bạn bè tốt, chính là ba sao?
Cô mang theo nghi ngờ đi vào một căn phòng trống, cau mày ngồi ở trên giường, nhớ lại cuộc đối thoại vừa nãy, rốt cuộc là chuyện gì đây? Tại sao ngay cả người thân như vậy cũng rất kích động, tiếng nói chuyện như gây gổ vậy?
. . . . . .
Đêm từ từ buông xuống, u Thiển Thiển nằm ở trên giường vẫn không ngủ được, chuyện tình của chị, chuyện tình của Hàn Đông Liệt, còn có đoạn đối thoại này đều không ngừng quanh quẩn ở trong đầu cô.
Đầu rất đau, rất đau rất đau, mệt ૮ɦếƭ đi, tuy nhiên cô lại không ngủ được!
Mà đột nhiên có một hồi gió mát thổi vào bên trong nhà, kèm theo một âm thanh rất quen thuộc . . . . . .
"Bảo bối, đã trễ thế này, tại sao còn chưa ngủ?"
u Thiển Thiển kinh ngạc nhìn về phía cửa sổ, màu bạc của ánh trăng chiếu lên trên một người đàn ông, hắn ngồi ở khung cửa sổ, mỉm cười nhìn cô.
"Lôi minh? Anh tới làm gì?"
Lôi Minh từ trên cửa sổ xuống, đi tới bên giường, ngồi xuống.
"Anh tới làm gì?" u Thiển Thiển một lần nữa hỏi.
Lôi minh dùng anh mắt dịu dàng nhìn cô, nói giỡn với cô, "Bởi vì đột nhiên rất nhớ em, cho nên mới tới đây thăm em, không được sao?"
"Đừng nói nhảm, có chuyện gì cứ nói đi!" Mặc dù nhà họ Hàn không phải là tường đồng vách sắt, nhưng mà muốn vào đây cũng rất khó khăn, hắn có thể bất chấp nguy hiểm đến tìm cô, nhất định là có chuyện quan trọng.
Lôi Minh cười một tiếng, nói, "Xem ra em không sợ hãi khi gặp tôi, tôi rất vui."
Có thể đối thoại tự nhiên như vậy với cô, đã là chuyện của năm năm trước rồi, hắn vẫn luôn hi vọng cô sẽ ở cùng hắn như khi còn nhỏ, nhưng bộ dạng hiện tại của cô, hắn cảm thấy rất lạ, làm cho người ta có cảm giác không thoải mái.
"Hôm nay tôi không có tâm trạng đùa giỡn với anh, có chuyện gì thì mau nói đi!" u Thiển Thiển với mặt mệt mỏi, không còn sức lực dựa về phía sau, nửa nằm ở trên giường.
Mà Lôi Minh cũng không có nói thêm những chuyện vô bổ nữa, từ phía sau lấy ra một túi giấy màu vàng, đưa cho cô nói, "Bởi vì sức khảo của Three vẫn còn yếu, không thể tự mình vào đây, cho nên đã nhờ tôi đem phần tài liệu này cho em!"
"Tài liệu?" u Thiển Thiển nghi ngờ nhận lấy. Tò mò mở ra, nếu Three có thể tốn công tốn sức nhờ vả hắn như vậy, vậy cũng đủ nói rõ phần tài liệu này rất quan trọng rồi, rốt cuộc là cái gì đây?
Cô lấy tài liệu bên trong ra, sau đó nhìn chăm chú.
Đột nhiên, sắc mặt của cô trở nên xanh mét, vẻ mặt cũng rất khó coi, mà lại đột nhiên cười to lên, "Ha ha ha. . . . . . Buồn cười, thật là quá buồn cười, lại có thể có chuyện như vậy, thật là quá buồn cười. . . . . ."
Thấy nét mặt cô rất quái dị, Lôi Minh lo lắng nói, "Em làm sao vậy?"
"Tôi không sao, chỉ là cảm thấy, có chút buồn cười mà thôi. . . . . ." u Thiển Thiển nói chuyện đồng thời vẻ mặt biến hóa lần nữa, càng lúc càng đau lòng.
"Rốt cuộc là thế nào? Bên trong viết cái gì? Lấy ra cho tôi xem một chút!" Lôi Minh tò mò giật lấy tài liệu trong tay cô, cảm thấy ngạc nhiên.
Nguyên nhân mười lăm năm trước nhà họ u phá sản là bởi vì bị nhà họ Hàn âm thầm thu mua.
Cả nhà bọn họ cho tới bây giờ cũng không có nghi ngờ nhà họ Hàn gia, nhưng không ngờ người làm bọn họ tổn thương nặng nề lại chính là người bạn tốt này. Thật là buồn cười . . . . . . Quá buồn cười. . . . . .
Vì không muốn dính líu đến người nhà họ Hàn, ba mới lựa chọn bỏ chạy sang nước Anh, sau đó vẫn không liên lạc với bọn họ, mà chị cũng vì Hàn Đông Liệt mới để cho cô đến gần hắn, sinh cho nhà họ Hàn một đứa bé, người nhà họ u luôn suy nghĩ cho người nhà họ Hàn, cũng chỉ bởi vì chữ “bạn tốt” này, nhưng người nhà họ Hàn gia đã làm gì bọn họ?
Ba là bạn bè tốt , chị yêu hắn sâu đậm, thì ra là . . . . . . Toàn bộ đều là kẻ thù!
"Thiển Thiển, em không sao chứ?" Lôi minh lo lắng nhìn cô, chỉ sợ cô không chịu nổi đả kích như vậy.
"Tôi không sao!" u Thiển Thiển chợt trở nên bình tĩnh khác thường, nhưng làm cho người ta cảm thấy không khỏi sợ hãi.
Cô không có việc gì, chẳng qua là cảm thấy lòng thật đau, giống như là bản nhân bị dao từ từ, từ từ cắt một cái, thật là đau. . . . . . Đau muốn. . . . . . Muốn ૮ɦếƭ đi!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc