Bá Đạo Chớ Chọc Tổng Giám Đốc Nóng Tính - Chương 35

Tác giả: Tịch Nguyệt Sướng Sướng

‘ Tôi sẽ chiếu cố anh, nhưng không phải là cả đời, bởi vì tôi đã đồng ý với chị sẽ chiếu cố anh! ’ lời như vậy, cô không thể nói.
‘ Tôi muốn chiếu cố anh cả đời, bởi vì thật là tốt vì tôi cũng thích anh! ’ lời như vậy, cô cũng không thể nói.
Cho nên, cô chỉ có thể trầm mặc. . . . . .
Hàn Đông Liệt mong đợi nhìn cô, nhưng đáp lại là sự trầm mặc, đau lòng mở miệng, hung tợn nói, " Xú nha đầu nhẫn tâm!" Ngay cả lừa gạt hắn cũng không chịu sao?
Âu Thiển Thiển ngồi xổm xuống, đỡ hắn dậy, " Nhanh lên một chút chúng ta đi bệnh viện đi!"
Bị cô đở , tay khoác lên bả vai của cô, sau đó ôm cô thật chặt, cảm thụ nhiệt độ của cô, cảm thụ sự quan tâm của cô, rõ ràng là gần như vậy, những không cảm giác được lòng của cô!
Đỡ hắn đến chiếc xe cao cấp, sau đó cô cẩn thận đỡ hắn vào chỗ ngồi phía sau xe, không muốn đi cùng hắn, tính toán tách ra, nhưng Hàn Đông Liệt nắm chặt tay cô, chẳng những không chịu buông ra, còn dùng lực túm cô vào trong xe, ôm cả người cô vào *** thật chặt, sau đó ra lệnh cho tài xế nói, "Lái xe, trở về Hàn gia!"
"Cái gì? Hàn Đông Liệt, anh buông tôi ra, tôi không muốn trở về với anh, hơn nữa bây giờ anh không nên về nhà, đi bệnh viện. . . . . . Tài xế, xin lái đến bệnh viện gần đây !" Âu Thiển Thiển gấp gáp nói.
Hàn Đông Liệt hơi cười một tiếng, hôn nhẹ gương mặt cô, nói, "Tôi mới vừa lừa em thôi, chân của tôi vốn là không có sao!"
"Anh. . . . . . Anh gạt tôi?"
"Không sai, nếu như không làm như vậy, làm sao tôi có thể lôi em lên xe? Tôi đã nói rồi, không cho phép em trốn, coi như em trốn cũng trốn không thoát bàn tay của tôi đâu!"
"Hàn Đông Liệt, anh buông tôi ra!" Âu Thiển Thiển tức giận.
Hàn Đông Liệt bắt bắt lấy bàn tay cô, lần nữa ra lệnh tài xế, "Lái xe!"
Bị lừa gạt trở về Hàn gia, Âu Thiển Thiển tức giận trở về phòng của mình, đóng chặt cửa, không cho ai vào, liên tiếp rất nhiều ngày, cô và hắn chiến tranh lạnh.
Mà Tuyết Nhi vẫn giống trước kia, mỗi ngày đều sẽ tới gặp hắn, thậm chí có lúc còn ở lại đây. Nhưng mỗi khi Âu Thiển Thiển gặp cô, ánh mắt của cô chính là chán ghét, so trước kia còn nghiêm trọng hơn.
Một tháng sau, Âu Thiển Thiển theo thói quen ngồi ở bên cạnh cửa sổ, nhìn trời chiều, cái loại ấm áp của anh mặt trời chiếu xuống đất, làm cho cô lạnh như băng tâm cũng hơi có chút ấm áp.
"Xú nha đầu, em tức giận đủ rồi chứ!"
Thanh âm Hàn Đông Liệt trầm thấp mang theo vị chua nhàn nhạt từ phía sau cô vang lên, Âu Thiển Thiển sau khi nghe, cố ý làm bộ như không nghe thấy, tiếp tục nhìn trời chiều ngoài cửa sổ, hoàn toàn không thấy hắn.
Hàn Đông Liệt nhíu lông mày, từng bước từng bước đi về phía cô, lúc này chân hắn cũng đã tốt lên nhiều rồi, cho nên đi lại bình thường, rất tiêu sái đẹp trai.
Bước chân dừng ở phía sau cô, đưa hai tay cô ôm từ phía sau, môi thân mật gần sát bên tai của cô, nhỏ giọng nói, "vợ, để tỏ lòng áy náy của tôi, chúng ta tới tạo con đi?"
Âu Thiển Thiển đột nhiên cả kinh, mặt đỏ bừng, lúng túng nói, "Anh, anh, anh nói cái gì?"
Hàn Đông Liệt buộc chặt hai tay, ôm cô chặt hơn, lần nữa ở bên tai của cô nói, "Em không phải là vẫn luôn muốn có con sao? Hiện tại chân của tôi đã tốt lắm, cũng nên tạo một đứa con đi!"
Nhẫn nại suốt một tháng, ngay cả ôm cũng không có ôm cô một cái, mỗi ngày đều ẩn núp, có lúc cả ngày ngay cả mặt cũng không thấy được, thật vất vả đợi đến khi chân tốt lên, cũng nên điều chỉnh quan hệ của bọn họ một chút!
Cô là vợ của hắn, là vợ của Hàn Đông Liệt.
"Hàn. . . . . . Hàn Đông Liệt!" Âu Thiển Thiển xấu hổ hơi nghiêng đầu, muốn né tránh môi của hắn, "Anh không phải là nói đùa chứ?"
Hắn cư nhiên sẽ nói ra lời như thế? Hắn không phải là vẫn luôn không muốn để cho cô có con sao? Hắn đây là thế nào?
Môi Hàn Đông Liệt nóng bỏng dán lên cổ trắng noãn của cô, nhẹ nhàng hôn, nói, "Tôi không nói giỡn, tôi là nghiêm túc."
"Nhưng là, anh không phải là. . . . . . Không muốn có con sao?" Cô vừa tránh né vừa hỏi, nhưng vẫn trốn không thoát nụ hôn của hắn.
Bàn tay Hàn Đông Liệt chu du trước *** cô, triền miên nói, "Tôi đã thay đổi chủ ý. . . . . . Thật ra thì có một đứa con cũng không tồi!"
Sinh con là nhiệm vụ của cô, nhưng là một người mẹ, cô sẽ không quan tâm con của mình sao? Đứa con kia, không chỉ là nhiệm vụ, cũng là sự ràng buộc.
Hắn muốn đánh cuộc một lần, đánh cuộc cô sẽ vì đứa con mà ở lại.
"Hàn Đông Liệt, anh không nên như vậy. . . . . . Chờ một chút!"
Âu Thiển Thiển kháng cự làm cho thân thể của hắn chợt nóng lên, dùng sức ấn bả vai của cô, để cho cô xoay người đối mặt với hắn, hai mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm cô, nói, "Em còn muốn chờ sao? Bỏ lỡ cơ hội này, có lẽ tôi sẽ thay đổi chủ ý, em không muốn có con sao? Vậy thì em. . . . . ."
Ánh mắt của hắn trong nháy mắt toát ra bi thương, dè dặt nói, "Ghét tôi chạm vào em?"
"Không ——" ý thức tình thế cấp bách, cô thốt lên.
Cô nhanh chóng che miệng mình, cũng đã không còn kịp rồi, không nên nói ra những lời thật lòng, nhưng lại gấp vội vã nói ra.
Hàn Đông Liệt nghe thấy một chữ đó, thấy vẻ mặt cô vào giờ phút này, vui sướng trong lòng giống như hồng thủy không ngừng đánh tới. Hai tay lần nữa ôm lấy cô, vội vàng hôn lên môi của cô.
"Không muốn. . . . . . Không. . . . . ." Âu Thiển Thiển không minh bạch cự tuyệt, nhưng sự cự tuyệt yếu ớt cũng đang bị nụ hôn của hắn từ từ lấn át. . . . . . Biến mất!
Lần này, có thể thuận lợi có được đứa bé sao? Nếu như còn không được, như vậy cô còn phải tiếp nhận lần sau, tiếp tục nữa sao? Cùng hắn ở chung một chỗ, mình sẽ thay đổi, sẽ càng ngày càng kỳ quái, cô sẽ khống chế không được tim của mình . . . . . .
Nhưng nếu như lần này thuận lợi có con, như vậy cô sẽ phải rời đi? Không khỏi có loại cảm giác không thôi , không muốn rời đi, không muốn xa người đàn ông này.
Không thể không rời đi. . . . . . Vì vậy người đàn ông này cô không thể yêu!
Âu Thiển Thiển nằm ở trên giường lớn, hai tay nhẹ đỡ mặt hắn, mặt hắn thật đẹp, cười khổ mà nói, "Nếu như có một ngày tôi đột nhiên biến mất. . . . . . xin hãy nhớ tôi. . . . . . Được không?"
Hàn Đông Liệt chống hai cánh tay, nhìn mặt cô nói, "Nếu như có thể quên, ngay từ mười lăm năm trước cũng đã quên rồi. . . . . . Cho nên tôi đã quyết định, sẽ không để cho em rời khỏi tôi, cho dù không chừa thủ đoạn nào, tôi cũng muốn giữ em lại bên cạnh tôi!"
Không dám nhìn ánh mắt kiên định của hắn, cô cau mày hai mắt nhắm lại, muốn khóc, lại không thể để cho hắn thấy nước mắt!
Cô nên làm cái gì bây giờ? Ai có thể nói cho cô biết?
Biệt thự Tư gia
Tuyết Nhi bày ra vẻ mặt tức giận, hai mắt nhìn người đối diện trên ghế sa lon, Lôi Minh. Cô khéo léo mở đôi môi, chất vấn, "Tại sao đến bây giờ còn không hạ thủ?"
Hai chân Lôi Minh bắtt chéo, mặt hài hước nói, "Bởi vì không tìm được cơ hội thích hợp!"
"Anh ít kiếm cớ đi, tôi thấy chính là anh không muốn giết cô ta. Bởi vì cô ta là vợ trước của anh, cho nên anh không hạ thủ được!" Tuyết Nhi đứng lên rống to, tức giận, thân thể khẽ run.
Tháng gần đây, Âu Thiển Thiển luôn cố ý trốn hắn, vốn đang mang theo một chút xíu hi vọng, có thể thừa cơ hội này để cho hắn thay lòng, nhưng mỗi ngày thấy hắn nhìn chăm chú vào ánh mắt của cô ta, có lúc hắn lộ ra vẻ mặt hoảng hốt, mà ở khi ngủ, lại vẫn sẽ kêu tên của cô ta.
Không chịu được cuộc sống như thế nữa, mình thích người đàn ông mà trước mặt mình lại thể hiện tình cảm và sự thân thiết với người con gái khác
Không bao giờ ... muốn nhìn thấy người con gái kia, muốn cho cô ta biến mất khỏi thế giới này ngay lập tức.
Lôi Minh thấy cô bởi vì ghen tỵ mà mặt trở nên xấu xí, không khỏi lắc đầu nói, "Cô gái đáng thương!"
"Anh nói cái gì!" Tuyết Nhi tức giận nắm chặt quả đấm.
Lôi minh không lo lắng đem chân để xuống, nhìn cô nói, "Tôi nói cô đáng thương, không chiếm tình yêu của một người đàn ông, chẳng lẽ không phải là cô gái đáng thương sao?"
Mặc dù ngoài miệng là đang nói cô, nhưng đồng thời ở trong lòng là nói mình: tôi cũng vậy là một người đàn ông đáng thương!
Từ lần đầu tiên tiếp nhận vụ, cho tới bây giờ chưa bao giờ thất bại, bất kể làm chuyện gì cuối cùng người thắng lợi nhất định sẽ là hắn, nhưng trước mặt cô, trong tình yêu, hắn lại nhiều lần bại trận, cho tới bây giờ cũng không thắng một lần!
Tình yêu là một thứ gì đó thật đáng ghét.
"Tôi đáng thương, tôi còn chưa buông tha, ai nói tôi không có được? Cuối cùng lấy được anh Đông Liệt nhất định là tôi! Là tôi!" Cô rống to, che dấu khủng hoảng trong lòng.
Lôi Minh đột nhiên đứng lên, chậm rãi bước tới trước mặt cô, cúi đầu nhìn cô, nói, "Vốn định trì hoãn mấy ngày, nhưng nhìn cô kiên cường như vậy, xem ra là nên ngả bài với cô."
"Anh có ý gì?" Tuyết Nhi tò mò hỏi.
"Từ khi vừa mới bắt đầu tôi đã không muốn giúp cô giết Âu Thiển Thiển, mục tiêu của tôi là Hàn Đông Liệt, vừa mới bắt đầu người tôi muốn giết chính là Hàn Đông Liệt, nói như vậy cô đã hiểu chưa?"
"Cái gì, anh dám lừa gạt tôi? Anh lấy tiền của tôi, nhưng lại không thực hiện yêu cầu của tôi?" Hắn lại còn nói muốn giết anh Đông Liệt? Đây rốt cuộc là chuyện gì?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc