Bá Đạo Chớ Chọc Tổng Giám Đốc Nóng Tính - Chương 29

Tác giả: Tịch Nguyệt Sướng Sướng

Trong nháy mắt, một viên bạn bắn xuyên qua bả vai Hàn Đông Liệt, trên bả vai rắn chắc hiện lên một vết thương, máu đỏ từ từ chảy ra, bộ đồ bị nhuộm đỏ.
Âu Thiển Thiển hoảng sợ trợn tròn mắt, nhìn máu không ngừng chảy xuống , thân thể bắt đầu run rẩy, cô vội vàng xoay người, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đen nhánh.
Là hắn, nhất định là hắn, chỉ có hắn mới có bản lãnh đánh lén! Hắn đã ra tay, hắn muốn giết Hàn Đông Liệt thật.
Làm sao bây giờ? hiện tại cô phải làm sao?
Hàn Đông Liệt quay đầu nhìn vết thương trên bả vai, hắn không có cảm giác đau đớn, hơn nữa lại lấy tay che vết thương đang không ngừng chảy máu, rất bình thường nói, "Đi thôi, tôi không sao!"
Âu Thiển Thiển thấy hắn tĩnh táo, đột nhiên phát điên la hắn, "Không có sao? Anh lại còn nói không sao? Có người muốn giết anh đó, nếu như viên kia đạn lệch một chút xíu, sẽ bắn trúng tim anh, anh sẽ ૮ɦếƭ, anh sẽ bị ***. . . . . . Đừng bảo là không có sao, đừng có biểu hiện không quan tâm như vậy, đừng có dùng vẻ mặt không sao cả nhìn tôi, không muốn. . . . . ."
Thấy hắn vì mình mà biểu hiện ra dáng vẻ như vậy, lòng của cô đau đớn, thấy hắn vì mình mà nhẫn nại, cô cảm thấy rất áy náy. Là lỗi của cô, đều là lỗi của cô, hiện tại hắn ở bệnh viện, hắn sẽ bị thương, đều là bởi vì cô, nếu như cô không đến gần hắn, hắn cũng sẽ không bị như vậy, hắn sẽ vẫn là Hàn Đại thiếu gia, cuộc sống có bao người hâm mộ
Là cô làm rối loạn rồi hại ૮ɦếƭ hắn, cô đã nhìn người quan trọng nhất của mình ૮ɦếƭ ở trước mặt của mình đủ rồi.
Đã nhìn đủ rồi. . . . . .
"Thật xin lỗi. . . . . ." Cô khóc rồi ôm lấy hắn, chợt nghĩ đến Lôi Minh đang ở gần đó, cô hoảng sợ đẩy hắn ra.
Nhưng Hàn Đông Liệt lại bắt được cô, rồi ôm lấy cô, ngẩng đầu lên, nhìn màn đêm đen nhánh, dưới bầu trời đêm hắn nhìn người trên lầu cao kia, ngạo nghễ lộ ra nụ cười đắc ý.
"Nha đầu ૮ɦếƭ tiệt, không cho phép khóc, tôi còn chưa ૮ɦếƭ, em khóc cái gì? Em yên tâm đi, tôi sẽ không ૮ɦếƭ sớm hơn em đâu, cho nên đừng nói là sát thủ, dù là Diêm Vương tới bắt hồn tôi, tôi cũng sẽ để cho hắn tay không mà về!" bàn tay hắn vuốt ve mái tóc dài của cô, bá đạo an ủi cô, cũng đồng thời hướng về phía trong bóng tối nhìn người kia.
Đầu Âu Thiển Thiển dính vào ***g *** của hắn, nghe tim của hắn đập, bùm,bùm t ừng cái một, nặng nề rồi lại chững chạc, làm cho người ta có cảm giác an tâm.
Kể từ khi cô biết Lôi Minh đang ở gần đó, tâm thần không yên, nhưng không hiểu vì sao khi nghe thấy nhip tim của hắn, cô cảm thấy vô cùng an tâm, rất an tâm!
"Mặc dù tôi cảm thấy ôm em như vậy rất thoải mái, nhưng hiện tại có chút lạnh, chúng ta nên đi vào nhanh một chút đi, nếu không sẽ cảm mạo !" thái độ Hàn Đông Liệt biến chuyển, dịu dàng trêu ghẹo.
"Dạ!" Âu Thiển Thiển ngẩng đầu lên, không hề lộ ra vẻ mặt lo lắng nữa, mỉm cười nhìn hắn.
. . . . . .
Bệnh viện đối diện một khu chung cư, Lôi Minh buông S***g bắn tỉa xuống, hai tròng mắt trong đêm đen lộ ra ánh nhìn dã thú và tức giận, dùng sức vung tay lên, đập vỡ thủy tinh bên cạnh, mảnh kiếng bể lóe sáng rơi xuống đất, bàn tay hắn cũng đầy vết thương và máu.
Từng giọt từng giọt rơi xuống mặt đất, hắn hung tợn nói, "Hàn Đông Liệt, tao muốn mày ૮ɦếƭ!"
Sáng sớm ngày thứ hai, Hàn Đông Liệt sẽ làm thủ tục xuất viện, hai người cũng không nói tới chuyện tối hôm qua, giống như là đang tránh né, nhưng mà giữa hai người, lại có vẻ biến hóa kỳ lạ.
Trở lại biệt thự nhà họ Hàn, đẩy Hàn Đông Liệt ngồi trên xe lăn, mới vừa bước vào cửa liền thấy Tuyết Nhi nhào tới, thân mật ôm lấy Hàn Đông Liệt, nói "Anh Đông Liệt, tại sao anh lại về nhà nhanh như vậy, nên ở lại bệnh viện thêm vài mới được". Nói xong, cô lo lắng nhếch môi.
"Tôi không thích ở lại bệnh viện!" Hàn Đông Liệt trả lời ngắn gọn, dùng sức đẩy cô ra, hỏi "Tại sao cô còn ở đây?"
Tuyết Nhi tặc tặc mà cười cười, xấu hổ nói, "Bởi vì em biết anh thích nhất là cháo của dì Lan nấu, cho nên em tới tìm dì Lan học hỏi, muốn tự tay nấu cháo cho anh ăn!"
Cô lộ ra bộ mặt của cô gái nhỏ, hơi cúi đầu, khuôn mặt nhỏ bé đáng yêu lộ ra màu sắc.
Thấy cô như vậy, Hàn Đông Liệt cũng không biết nói cái gì cho phải, cô giống với Âu Thiển Thiển lúc còn nhỏ, luôn luôn suy nghĩ cho hắn, nhưng cô đối với hắn là quan tâm cùng yêu thương, căn bản là hắn không có chấp nhận.
Quay đầu nhìn về phía Âu Thiển Thiển, nhưng cô lại nhìn đi chỗ khác, cố ý né tránh hắn. Trong lòng phiền muộn, hắn nhíu mày.
"Ah?" Tuyết Nhi bất ngờ lên tiếng, cô nhìn Âu Thiển Thiển nói "Cô Âu, hôm nay cô không cần đi làm sao? Giống như người này đã mấy ngày không có đi làm?"
Âu Thiển Thiển chuyển ánh mắt sang nhìn cô, lạnh lùng nói "Tôi định đi làm, nhưng có người sẽ bắt tôi nghỉ!" Không cần suy đoán dư thừa, cũng biết là Hàn Đông Liệt giữ chặt cô không thả.
"Nghỉ?" Tuyết Nhi nhìn Hàn Đông Liệt nũng nịu nói "Anh Đông Liệt, sao anh lại dung túng cấp dưới như vậy? Nếu để cho bác Hàn biết anh công tư bất phân thì nhất định sẽ tức giận, để cô ấy đi làm nha..., để em chăm sóc anh là được rồi!"
"Chuyện của tôi không cần cô quan tâm!" Hàn Đông Liệt trừng mắt nhìn cô.
Tuyết Nhi không có chút sợ hãi, còn uy hiếp nói "Em mặc kệ, cứ cho là bác Hàn không thể quản, nhưng nếu để cho bác biết anh bị thương, hơn nữa còn vào bệnh viện hai lần, anh nói thử xem bác Hàn và bác gái Thư Nhã có cấp tốc tới đây không, sau đó còn trách móc cô Âu chăm sóc không cẩn thận đấy?"
"Tuyết Nhi ——" Hàn Đông Liệt hầm hừ kêu tên của nàng, sự tức giận của hắn đã đạt đến ranh giới cuối cùng.
"Các người đừng tranh cãi nữa!" Âu Thiển Thiển đột nhiên chen ngang, bình thản nói "Lát nữa tôi sẽ đi làm, cô ở đây chăm sóc hắn, để cho cô chăm sóc là tốt chứ gì!"
Thật trùng hợp, hôm nay Lôi Minh cũng có đi làm, cô muốn gặp hắn để hỏi chuyện tối hôm qua, tại sao chỉ nổ một phát S***g? Thì tại sao không có nhắm vào tim, bỏ qua một cơ hội thật tốt như vậy.
Hàn Đông Liệt tức nhìn cô, gầm nhẹ "Tôi không cho phép!"
Nếu như không được nhìn thấy cô, hắn sẽ có cảm giác hoảng hốt, bởi vì cô luôn muốn rời đi, hình như chỉ cần hắn không chú ý một chút, cô sẽ bó hắn mà đi.
Âu Thiển Thiển nhìn mắt của hắn, đột nhiên lộ ra một nụ cười mê người, cúi người hôn lên môi của hắn, sau đó dịu dàng nói "Anh yên tâm, em sẽ trở về!"
Cô vừa dứt lời, nhân lúc hắn vẫn còn thẩn thờ, cô xoay người đi nhanh ra cửa chính.
Hai mắt kiên định nhìn về phía trước, chuyện của cô cùng Lôi Minh, nên xử lý thật tốt một chút rồi !
Tại tòa cao ốc của tập đoàn Hàn Thiên công việc đại lâu
Âu Thiển Thiển đứng trước của phòng Tổng giám đốc tạm thời, chần chờ thật lâu mới đưa tay gõ gõ cánh cửa. Chỉ nghe được người ở bên trong nói một tiếng "Vào", cô liền đẩy cửa đi vào.
Lôi Minh ngồi ở bàn làm việc, toàn thân mặc tây trang màu đen, tóc ngắn màu đen anh tuấn, ngũ quan anh tuấn ra vẻ phách lối.
Môi mỏng của hắn khẽ mở ra, giọng nói đầy truyền cảm nói “Thư ký Âu, tôi còn tưởng rằng cô sẽ không đi làm chứ."
"Tôi cũng không muốn đi làm, nhưng mà tôi lại có chuyện muốn tìm anh!" Âu Thiển Thiển dùng sức nắm chặt hai tay của mình, khống chế sự sợ hãi của mình, trong lòng bàn tay đầy mồ hôi lạnh nhưng vẫn để lộ ra.
Lôi Minh hơi nhướng mày một chút, cầm Pu't ở trên bàn, rũ mắt xuống nhìn máy vi tính để bàn, tùy ý nói "Bây giờ là thời gian làm việc, có chuyện gì thì chờ tan việc nói sẽ tốt hơn. Em đã đi làm lại, vậy trước tiên đi pha ly cà phê cho tôi!"
Âu Thiển Thiển cau mày nhìn hắn, rõ ràng là hắn đang trêu cô, nhưng cô lại không tìm được lý do từ chối. Hồi tưởng một chút, hắn là ân nhân cứu mạng của cô, mà trong năm năm này, cô đều lẩn trốn hắn, cho tới bây giờ cô cũng không nói một tiếng cám ơn với hắn, cho tới bây giờ cũng không có nói một câu đàng hoàng với hắn.
"Cà phê. . . . . . Còn là nhiều sữa ít đường sao?" Cô thuận miệng hỏi.
Nghe được câu hỏi của cô, Lôi Minh có chút sửng sốt một chút, sau đó ngẩng đầu cười trả lời, "Đúng!"
Nhìn cô xoay người rời đi, hắn lại không nhịn được lấy tay che miệng mình muốn cười thành tiếng, thì ra là cô vẫn không quên sở thích của hắn, có lẽ ở sâu trong nội tâm của cô, hắn vẫn còn vị trí ở đó.
Mười ba năm trước, khi cô bị mang vào Thiên Quốc gia, hắn đã thật sự thích cô, cho tới bây giờ hắn cũng không tin vào tình yêu, càng không tin vào chuyện vừa gặp đã yêu, thế nhưng khi đối với một cô gái nhỏ hơn mình mười tuổi, hơn nữa còn là một cô gái mới mười tuổi mà vừa thấy đã yêu.
Có chút buồn cười, nhưng lại chính là khắc cốt ghi tâm. . . . . . Cô là cô gái đầu tiên đối cười với hắn. . . . . .
Nhớ lại, mười ba năm trước:
Lần đầu tiên hắn thi hành sát thủ nhiệm vụ và trở lại Thiên Quốc gia, trên người của hắn dính đầy máu tươi của người, mọi người nhìn thấy hắn đều lộ ra vẻ mặt sợ hãi, mà hắn cũng không để ý tới vẻ mặt của những người đó, một mình đi đến phòng làm việc của boss!
Nhưng mà, khi đi vào phòng làm việc của boss thì lại thấy một cô gái nhỏ mặc quần trắng, ngoan ngoãn ngồi ở trên ghế sa lon, hai người bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt cô như kim cương sáng ngời của lập tức chiếu sáng hai mắt hắn.
Cô sững sờ nhìn hắn, sau đó đứng dậy đi chầm chậm tới trước mặt của hắn, nhíu mày, nhìn hắn nói “Anh, anh bị thương sao?”
Tránh ra, không được tới gần ta! Theo bản năng, hắn xô cô ra, không muốn để cho cô gái thuần khiết này lại gần hắn.
Nhưng hắn không nghĩ tới, nàng chẳng những không tránh ra, hơn nữa còn dùng của ống tay áo trắng như tuyết của mình lau chùi vết máu tươi trên mặt hắn, cuối cùng còn mặt nói với hắn " Anh, anh thật đẹp trai nha!
Đó là lần đầu tiên có người cười với hắn cười, thân thiết với hắn, hơn nữa còn nói hắn đẹp trai.
Mà chính lần thứ nhất, cô gái bé nhỏ thuần khiết này, lại to gan xông vào tim của hắn. . . . . .
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc