Bá Đạo Chớ Chọc Tổng Giám Đốc Nóng Tính - Chương 26

Tác giả: Tịch Nguyệt Sướng Sướng

Âu Thiển Thiển vẫn đứng ở cửa , thân thể không ngừng run rẩy, cô giống như bị cách li, hoàn toàn không nghe được ai nói gì, đầu óc cô không ngừng sợ hãi.
Bốn người trong phòng đều nhìn về phía cô, hiếu kỳ không hiểu vì sao cô lại như vậy.
Đột nhiên, Lôi Minh bước chân ra, từng bước từng bước đi về phía cô, cuối cùng đứng ở trước mặt của cô, đưa bàn tay thon dài nhẹ nhàng chạm vào cằm của cô, sau đó khẽ hướng lên, dùng lực nâng đầu cô, để cho cô nhìn mình, hắn cười nói, "Bảo bối, đã lâu không gặp, em vẫn xinh đẹp như trước!"
Bảo bối?
Lại một lần nữa nghe được hắn xưng hô như vậy với cô, gân xanh trên trán Hàn Đông Liệt trong nháy mắt hiện lên, hai mắt căm tức nhìn Lôi Minh, cơn tức đã sắp bộc phát.
Âu Thiển Thiển khẽ ngửa đầu nhìn khuôn mặt khôi ngô, đẹp trai giống như ma quỷ kia, người run rẩy nghiêm trọng hơn, từ từ mở to miệng, nói, "Anh. . . . . . sao Anh. . . . . . Đến. . . . . . !"
"Bởi vì quá nhớ em, cho nên anh đến!" giọng Lôi Minh rất tự nhiên, giống như đã nói qua lời như vậy mấy ngàn mấy vạn lần.
"Em. . . . . . Em. . . . . . Em. . . . . ." Âu Thiển Thiển lần đầu tiên hốt hoảng nói không ra lời, tay chân luống cuống, khủng hoảng cực độ, đột nhiên cô lấy dũng khí, nhanh chóng nói, "Em đi toilet!"
Nói xong, cô lập tức chạy ra ngoài, giống như là đang lẩn trốn, hơn nữa còn là kinh hoảng mà chạy!
Người đàn ông này rốt cuộc là ai?
Hàn Đông Liệt hung hăng nhìn hắn chằm chằm, giận dữ hỏi, "Hai ngươi rốt cuộc có quan hệ gì?"
Lại có thể thân mật gọi cô là bảo bối, mà cô lại có dáng vẻ sợ hãi, hai người kia rốt cuộc có quan hệ gì trong quá khứ. Cô gái ૮ɦếƭ tiệt, trong 15 năm, rốt cuộc cô chọc vào bao nhiêu người đàn ông? Một người là Three, giờ lại đến Lôi Minh! Hơn nữa lại còn có quan hệ không rõ ràng với Thừa Vũ!
Đáng ૮ɦếƭ, hắn muốn tìm ***g tre, giam cô lại, để bất cứ kẻ nào cũng không nhìn thấy, không tìm cô được!
Lôi Minh nhìn Hàn Đông Liệt, nét dịu dàng trên mặt nhanh chóng biến mất, kinh ngạc nói, "Cô ấy không nói cho anh biết sao? Cô ấy trước kia là vợ của tôi!" Hơn nữa hiện tại, hắn vẫn nhận định cô là vợ của hắn.
"Ngươi nói cái gì?"
Tất cả mọi người khiếp sợ, vợ? Bọn họ đã từng đã kết hôn?
Gương mặt Lôi Minh thong dong, nói đơn giản, "Cũng đã là chuyện rất lâu rồi, không nói tới cũng được!"
Sau khi nói xong câu đó hắn liền im lặng không hề nữa nói, khiến không khí phòng bệnh trở nên âm u lãnh lẽo, sự nguy hiểm, tức giận từ từ tràn về. . . . . .
Âu Thiển Thiển hốt hoảng chạy đến toilet, cô run rẩy móc quần túi, rốt cuộc lấy được điện thoại di động ra, dùng sức khống chế tay mình đang không ngừng run rẩy, bấm một dãy số, sau đó đưa điện thoại di động lên tai, tâm trạng bất định chờ đợi. . . . . .
“Alo! Thiển Thiển!” Trong điện thoại di động vang lên thanh âm dịu dàng.
"Three, làm thế nào bây giờ? Hắn tới, hắn tới, em nên làm như thế nào? Em nên làm như thế nào?" Thanh âm của cô hốt hoảng, ánh mắt lộ ra sự sợ hãi.
Hắn? Là ai?
"Lôi Minh!"
Âu Thiển Thiển vừa nói ra hai chữ này, đầu bên kia điện thoại không có thanh âm nào, trầm mặc rất lâu.
“Thiển Thiển. . . . . . “Three rốt cuộc cũng lên tiếng, nhưng thanh âm lại vô cùng nặng nề và mang theo chút lo lắng “Em không phải sợ, hắn sẽ không làm em tổn thương, hiện tại anh không thể đến bên cạnh em được, cho nên em phải thật bình tĩnh, anh sẽ nhanh chóng điều tra xem tại sao hắn lại xuất hiện!”
“Không cần phải sợ, mọi chuyện đều là chuyện của quá khứ rồi, mà hắn cũng không phải là người xấu, em cũng biết mà phải không? Cho nên, không cần phải sợ, nghe chưa?” Three liên tục dặn dò.
Âu Thiển Thiển dùng sức gật đầu nói, "Ừ, em hiểu, em biết rõ , nhưng. . . . . ."
Muốn cô không sợ hãi? Làm sao có thể? Cô tận mắt nhìn thấy hắn ***, hắn *** như mãnh thú, khắp người hắn đều là máu tươi, cô sẽ vĩnh viễn không quên.
Người đàn ông kia chính là ma quỷ, mà kẻ ma quỷ đó đối với cô. . . . . .
“Thiển Thiển. . . . . .” đột nhiên Three kêu tên của cô, sau đó dịu dàng nói,”Nếu như sợ thì tới chỗ của anh đi, chờ sau khi hắn đi thì em. . . . . .
Còn chưa nói hết lời, Âu Thiển Thiển liền nói chắc như đinh đóng cột, "Không cần, chẳng qua là vừa rồi em do quá đột nhiên, cho nên sợ, nhưng bây giờ em đã không sao rồi, cám ơn anh, Three, thật cám ơn anh!"
Hiện tại làm sao cô có thể rời đi được, chân Hàn Đông Liệt bị thương như vậy, nếu như cô rời đi, hắn sẽ tự làm bản thân tổn thương thì sao? Cho nên hiện tại cô không thể rời đi, cô phải ở lại bên cạnh hắn mới được.
“Thiển Thiển, em thật sự không có vấn đề gì chứ?”
"Ừ, đã không sao rồi, em. . . . . . Sẽ giữ bình tĩnh!"
“Như vậy là tốt rồi, vậy anh sẽ đi điều tra ngay bây giờ, buổi tối anh sẽ gọi điện thoại cho em!
"Ừ!"
Sau khi cúp điện thoại, thân thể Âu Thiển Thiển vẫn còn ở hơi run rẩy, cô không ngừng rẩy nước lạnh lên mặt của mình, cố gắng để cho mình tỉnh táo, nhưng những hình ảnh nhiều năm trước vẫn không ngừng xoay vòng trong trí nhớ của cô. . . . . .Cảnh anh ta *** không chớp mắt thật là đáng sợ. . . . . .
Lôi Minh ——
Thời điểm Âu Thiển Thiển trở lại phòng bệnh, không khí trong phòng rất kì lạ, tất cả mọi người đều không nói lời nào, chỉ dùng ánh mắt kỳ quái nhìn cô.
"Sao vậy?" Cô tò mò hỏi.
Mọi người trong phòng đang định lên tiếng trả lời, nhưng Lôi Minh đã mở miệng trước.
"Không có gì, chỉ là anh mới nói cho mọi người biết một chút về quá khứ của chúng ta, mọi người có chút kinh ngạc mà thôi, bảo bối, anh. . . . . ."
"Xin đừng gọi tôi như vậy” đột nhiên Âu Thiển Thiển lấy dũng khí, mang theo thanh âm hơi run nói, "bây giờ tôi đã là vợ của người khác rồi, anh gọi tôi như vậy trước mặt chồng tôi, sẽ tạo ra hiểu lầm, cho nên xin Lôi tiên sinh cẩn thận trong lời nói!"
Lời của cô khiến bốn người cùng khiếp sợ, cô gái mới vừa rồi còn hoảng hốt chạy trốn , lại có thể trở nên dũng cảm, kiên định như vậy, rốt cuộc trong khoảng thời gian đi toilet, cô đã làm gì?
Hàn Đông Liệt và Lôi Minh đồng thời cùng nhớ tới một người. . . . . . Three!
Âu Thiển Thiển nhìn chằm chằm Lôi Minh mà không chớp mắt, cô sợ, rất sợ, nhưng lúc này cô không thể lùi bước, ít nhất là không thể lùi bước ở đây được. Đã nhiều năm như vậy, cô cũng nên vượt qua nỗi sợ này.
Nghe xong lời của cô..., khóe miệng Lôi Minh chợt nâng lên, hắn lấy danh thiếp từ trong túi ra, đưa cho cô nói, "Anh có rất nhiều chuyện muốn nói với em, anh sẽ gặp em sau, anh sẽ vì em mà bỏ ra 24 giờ!"
Hắn nhét danh thiếp vào trong tay của cô, sau đó quay đầu nhìn Hàn Đông Liệt nói, "Ngày mai tôi sẽ tới Hàn Thị làm việc, Hàn tổng hãy nghỉ ngơi cho tốt, tôi đi trước!"
Hôm nay hắn tới chỉ để chào hỏi, tiện thể gặp Âu Thiển Thiển một lúc mà thôi, mục đích đã đạt được, cho nên hắn không cần thiết phải ở lại đây nữa.
"Lôi Minh, anh phải đi rồi sao? tôi tiễn anh" đột nhiên Tuyết Nhi chủ động yêu cầu tiễn khách.
"Được!" Lôi Minh gật đầu, xoay người đi ra ngoài.
Tuyết Nhi đi phía sau, hai người cùng đi ra khỏi phòng. Ngay lúc hai người đi ra khỏi cửa chính của bệnh viện, Tuyết Nhi từ khuôn mặt dí dỏm đáng yêu đột nhiên thay đổi thành nghiêm túc, đi đến trước mặt Lôi Minh, nói, "Những điều mà anh vừa nói đều là thật sao?"
"Dĩ nhiên!" Hắn trả lời không giấu giếm.
"Vậy tại sao anh lại đồng ý với tôi? Cô ta là vợ trước của anh, anh có thể xuống tay giết cô ta sao? anh nhẫn tâm sao?" Căn bản là người đàn ông này đang gạt cô, lợi dụng cô?
Tuyết Nhi bắt đầu có chút lo lắng.
Khóe miệng Lôi Minh nâng lên, hai mắt âm u nhìn cô nói, "Nếu tôi đã lấy tiền của cô, thì nhất định sẽ làm được, chẳng lẽ cô không biết? Đối với sát thủ mà nói, chỉ cần cô chịu bỏ tiền, dù là cha mẹ, cũng sẽ xuống tay không lưu tình!"
Nghe xong lời của hắn, Tuyết Nhi sợ hãi lui về sau hai bước.
"Như vậy là được rồi, anh đi đi, tôi. . . . . . Tôi còn muốn ở lại chăm sóc anh Đông Liệt!" Nói xong, cô nhanh chóng xoay người, sải bước trở về bệnh viện.
Đáng sợ, rất đáng sợ. . . . . . Người đàn ông này đáng sợ quá mức. . . . . .
Bên trong phòng bệnh
Gương mặt Hàn Đông Liệt âm trầm, đôi mắt lạnh lẽo nhìn về phía người phụ nữ đang đứng bên canh Thừa Vũ, rồi lạnh lùng nói, "Thừa Vũ, anh có thể về trước đi được không? Tôi muốn nói chuyện riêng với cô ấy!"
Nụ cười trên mặt Thừa Vũ có chút hả hê khi thấy người khác gặp họa, gật đầu nói, "Đương nhiên là được, thật ra thì tôi cũng đang định đi về, ha ha. . . . . . Cậu yên tâm đi, tôi sẽ đi cùng Tuyết Nhi, hai người cứ từ từ nói chuyện, sẽ không có ai cản trở hai người!"
Hắn thức thời rời đi, nhưng lúc ra tới cửa, đột nhiên dừng bước lại, quay đầu nhìn Âu Thiển Thiển nói, "cô Âu, lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, tôi có cho cô biết một bí mật, cô đã đi xem chưa?"
Âu Thiển Thiển đột nhiên sửng sốt, nghĩ lại lời của hắn ngày đó rồi nói, "À. . . . . . Bởi vì gần đây tôi rất bận, cho nên không có thời gian!"
"À, à, vậy thì thật đáng tiếc, sao lại không đi xem điều thú vị đó chứ, hôm nào đó cô nhất định phải bỏ ra chút thời gian đi xem đi!" Sau khi hắn giảo hoạt nói xong, khuôn mặt lộ vẻ mong đợi.
"À, Được!" Âu Thiển Thiển gật đầu đồng ý.
"Vậy bái bai!" Thừa Vũ vui vẻ đóng cửa lại rồi rời đi.
Âu Thiển Thiển lộ vẻ không hiểu, rồi quay đầu lại, và nhận được ánh mắt tức giận của Hàn Đông Liệt.
"Người phụ nữ ૮ɦếƭ tiệt, hắn là chồng trước của em sao? trước kia em đã kết hôn với hắn?" Hắn tức giận chất vấn, rống vang cả căn phòng, đến mức lỗ tai cũng đau nhức.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc