Bá Đạo Chớ Chọc Tổng Giám Đốc Nóng Tính - Chương 24

Tác giả: Tịch Nguyệt Sướng Sướng

"Anh nói anh là cố chủ, vậy tại sao? Tại sao lại phải làm chuyện như vậy? Anh và Hàn Đông Liệt không phải là bạn tốt sao?" Âu Thiển Thiển hoàn toàn không thể nhìn thấu người đàn ông này, hắn giống như là tiếu diện hổ, ở trên miệng thì cười hi hi ha ha nhưng tâm địa thì độc ác, nhưng đôi khi hắn ta lại giống như chỉ là một hoa hoa công tử lêu lổng, chỉ muốn làm những việc vui vẻ mà thôi.
Người giống như hắn ta, cô thật sự là gặp lần đầu tiên! Nên ứng phó thế nào mới được đây?
"Ây da, cô Âu đây là đang lo lắng cho King sao? Cô thích hắn?" Thừa Vũ lần nữa lấy ra một cái ly, lại pha thêm một ly Coktai.
Trên mặt Âu Thiển Thiển hiện ra vẻ lúng túng, sau đó thay đổi biểu cảm nói, "Chuyện của tôi, không cần anh quan tâm!"
"Tại sao có thể không quan tâm chứ? Cô là do tôi thuê tới, chỉ là. . . . . ." Hắn muốn nói rồi lại thôi, cố ý chờ cô hỏi lại.
"Có gì cứ việc nói thẳng, ngập ngừng, ngượng ngùng , một chút cũng không giống đàn ông!" cô ghét những người như vậy, cố ý đùa bỡn, là muốn đùa giỡn người khác.
"Ha ha. . . . . ." Thừa Vũ nhẹ nhàng cười một tiếng, đem Coktai đưa cho cô nói, "Thật ra thì tôi thuê Thiên Chi Quốc, chẳng qua đơn thuần là muốn chơi đùa một chút mà thôi, chỉ là tôi không nghĩ tới Thiên Sứ thợ săn lại là vị hôn thê của King, hơn nữa còn là một đại mỹ nhân, nó làm cho tôi có một chút xíu ghen tỵ, cho nên tôi đang suy nghĩ, có nên hủy bỏ nhiệm vụ lần này hay không, sau đó theo đuổi cô?"
Nếu như hắn ra tay đối với cô thật, nhất định King sẽ đem hắn cho năm ngựa xé xác? Mặc dù có chút đáng sợ, nhưng cũng rất thú vị .
"Không thể!" Âu Thiển Thiển chợt kinh hoảng, bắt lấy cánh tay hắn nói, "Không muốn hủy bỏ nhiệm vụ, tôi nhất định sẽ hoàn thành, cho tôi thêm một chút thời gian, tôi nhất định có thể hoàn thành nhiệm vụ!"
Nếu như hắn ta hủy bỏ nhiệm vụ, như vậy cô cũng sẽ không có cớ đến gần hắn, thật ra thì cũng không phải là vì nhiệm vụ nên cô mới đến gần hắn, cô là vì chị, cô đã đồng ý với chị nhất định sẽ sinh con cho hắn, cho nên, không thể để cho hắn hủy bỏ nhiệm vụ!
Thấy vẻ mặt cô thay đổi, Thừa Vũ tò mò hỏi, "Cô làm sao vậy? Tại sao kích động như thế? Hủy bỏ nhiệm vụ rồi thì cô có thể được tự do, chẳng lẽ cô yêu King ?"
Cô gái này còn giấu diếm chuyện gì đó, chỉ là, mọi chuyện dường như ngày càng thú vị!
Âu Thiển Thiển dùng sức nắm chặt cánh tay, cúi đầu thật sâu, không trả lời, mà trầm mặc!
Thừa Vũ giảo hoạt, cố ý làm bộ như ghen nói, "Vậy cũng không được nha, em là người con gái mà tôi rất xem trọng, tôi yêu em, cho nên không thể để cho em sống bên người đàn ông khác, nhiệm vụ nhất định phải hủy bỏ!"
"Anh sẽ không làm vậy !" đột nhiên Âu Thiển Thiển ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm ánh mắt của hắn.
" Tại sao lại không?" Hắn hỏi.
"Bởi vì anh căn bản không có yêu tôi, anh đang nói dối, chẳng qua là anh đang cảm thấy rất thú vị mà thôi! Anh chính là loại người chỉ biết nói dối thôi, nhất định sẽ không tin tưởng ai, bởi vì sợ có người sẽ nhìn thấu anh, phản bội anh nên phải dùng lời nói dối để che giấu bản thân. . . . . . Anh là loại người sẽ không tin bất cứ ai, nên sẽ không dễ dàng yêu ai, chứ đừng nói tôi với anh mới gặp nhau có 2 lần mà thôi!"
Mặc dù lúc hắn nói chuyện luôn cười giỡn, lời của hắn làm cô không thể phân biệt được câu nào là thật, câu nào là giả, nhưng mà chuyện hắn nói yêu cô, nhất định là giả.
Tình yêu. . . . . . Không thể dễ dàng nói ra như vậy!
"Ha ha ha ha. . . . . ." Thừa vũ vẫn như hoa hoa công tử, cười hì hì nói, "Không nghĩ tới cô Âu còn là một chuyên gia tâm lý, thật không hỗ là Thiên Sứ thợ săn, xinh đẹp lại thông minh, thật là làm ta thật không nỡ buông tay, coi như ta đang nói đùa, xin lỗi xin lỗi! Tuy nhiên, nếu như cô không muốn tôi hủy bỏ nhiệm vụ, cô phải đáp ứng tôi một điều kiện!"
Thừa Vũ nhìn cô mỉm cười, lần đầu tiên hắn gặp người con gái như vậy, dám nói đạo lý với hắn lại còn dám suy đoán tim của hắn, thật là thú vị, làm sao hắn có thể bỏ qua cho cô dễ dàng được chứ? Huống chi hắn lại đã đồng ý với em gái hắn chuyện kia. Ai. . . . . .
"Điều kiện gì?" Cô nghiêm túc hỏi.
Thừa Vũ cầm tay phải của cô, rất lịch sự hôn lên mu bàn tay, nói, "Lần trước gặp mặt tôi cũng đã nói , hi vọng lần sau người ăn cơm với cô sẽ là tôi. Như thế nào? Lần này cô không có lý do gì cự tuyệt tôi chứ? Cô gái xinh đẹp!"
Tại sảnh lớn yến tiệc
Tuyết Nhi đưa Hàn Đông Liệt đi cắt chiếc bánh ba tầng, tất cả khách mời cùng vỗ tay nhìn hai người, chủ yếu là để lấy lòng người cha.
Tuyết Nhi nắm chặt tay hắn, xấu hổ nhìn mọi người, hai mắt Hàn Đông Liệt vẫn nhìn chằm chằm về phía mà người kia đã biến mất, vẻ mặt lo âu vô ý hiện ở trên mặt.
Cô gái đáng ૮ɦếƭ, dám ở một mình cùng một người đàn ông khác trong thời gian dài như vậy, rốt cuộc bọn họ đang làm gì? Tại sao còn chưa ra!
Tuyết Nhi thấy mặt Hàn Đông Liệt khẩn trương, vẻ mặt ghen tỵ lập tức liền bò lên mặt, đột nhiên cô hít sâu một hơi, sau đó lớn tiếng nói, "Các vị ——"
Trong nháy mắt sảnh lớn yến tiệc im lặng, tất cả mọi người nhìn về phía cô, cô tiếp tục lộ ra nụ cười xấu hổ, ôm cánh tay Hàn Đông Liệt chặt hơn, xấu hổ nói, "Thật ra thì hôm nay mời các vị tới, cũng không phải là vì chúc mừng sinh nhật của tôi, mà là. . . . . . Tôi cùng anh Đông Liệt muốn chính thức đính hôn vào hôm nay!"
"A ——" đột nhiên trận trận thanh âm kinh ngạc vang lên, tất cả mọi người mặt lộ vẻ kinh ngạc, tò mò, Hàn Đông Liệt không phải là đã có vị hôn thê sao? Tại sao lại muốn đính hôn với Tuyết Nhi? Mặc dù trong lòng mỗi người đều có nghi vấn như vậy, nhưng không có ai dám hỏi mà cũng chỉ tươi cười, không ngừng chúc mừng bọn họ.
Tầm mắt Hàn Đông Liệt rốt cục cũng dời về phía Tuyết Nhi, chân mày khóa chặt đã lộ ra cơn giận của hắn, hắn hạ thấp giọng chất vấn nói, " Rốt cuộc em muốn làm gì?"
Đột nhiên Tuyết Nhi xoay người thân mật ôm lấy hắn, đưa lưng về phía mọi người, nhỏ giọng nói, "anh Đông Liệt, Tuyết Nhi rất yêu anh, Tuyết Nhi không có anh không được , anh đừng chơi đùa với người con gái kia nữa được không? Hơn nữa hiện tại nhiều người ở đây như vậy , chẳng lẽ anh muốn làm em bẽ mặt sao? Trước kia không phải anh đã nói, anh vĩnh viễn sẽ không làm em tổn thương sao? Coi như là diễn trò cũng được, anh cứ đồng ý trước đi được không, sau đó chúng ta sẽ nói chuyện lại, có được hay không?"
Từ nhỏ, khi bắt đầu biết Hàn Đông Liệt, hắn vẫn đối xử với cô vô cùng tốt, cho dù cô có phạm sai lầm lớn thế nào, hắn cũng sẽ không tức giận với cô. Thật ra thì cô đã sớm đã nhìn ra, hắn coi cô là thế thân cho người khác, hiện tại dường như hắn đang chuộc lỗi với cô, nên vẫn luôn bảo vệ cô, cũng chính vì vậy, cho nên cô tin tưởng, hắn nhất định sẽ đồng ý đính hôn.
Coi như là giả cũng được, những chỉ cần hắn mở miệng đồng ý, cô nhất định sẽ là con dâu tương lai của Hàn gia !
"Anh Đông liệt. . . . . ." Thấy hắn chậm chạp không nói lời nào, ở bên tai của hắn ,Tuyết Nhi lại nói một cách yếu ớt.
Hàn Đông Liệt cau mày do dự, mà lúc này Âu Thiển Thiển cùng Thừa Vũ từ lầu hai đi xuống, hơn nữa cũng không thèm liếc mắt nhìn hắn, hai người trực tiếp hướng cửa chính đi tới.
Bọn họ muốn đi đâu?
"Âu Thiển Thiển, em đứng lại đó cho tôi!" Cơn giận của hắn đã xông lên phá tan lý trí, đột nhiên rống to.
Âu Thiển Thiển nghe thấy tiếng gọi, chỉ dừng bước, nhưng vẫn không quay đầu lại, hít sâu một hơi, đôi chân thon dài lại tiếp tục hướng cửa chính mà đi.
Lúc này mọi người đã ngừng hô hấp lại, chờ đợi một trận cuồng phong bạo vũ đánh tới.
Hàn Đông Liệt thấy cô lại đi, dùng sức hất tay Tuyết Nhi ra chạy đến trước mặt cô, chặn đường đi, hung hăng nói, "Cô gái ૮ɦếƭ tiệt, em muốn đi đâu?"
Âu Thiển Thiển ngửa đầu nhìn hắn, nói "Tôi đi ăn cơm cùng Thừa Vũ, ăn cơm xong sẽ trực tiếp về nhà, anh hãy ở nơi này chăm sóc Tuyết Nhi tiểu thư tốt một chút nha!"
"Thừa Vũ?" Sắc mặt Hàn Đông Liệt càng thêm tức giận. Từ khi nào thì cô bắt đầu gọi hắn thân mật như vậy, gọi người đàn ông khác bằng tên? Trong khi hắn đã nhiều lần cảnh cáo cô phải gọi hắn là Liệt, nhưng cô lại luôn trốn tránh.
Cô gái đáng ૮ɦếƭ, nghĩ như vậy sẽ làm cho hắn tức giận sao?
Trên mặt Âu Thiển Thiển hiện lên vẻ lạnh lùng, một lần nữa mở to miệng nói "Tôi sẽ về sớm, bái bai!"
Nói xong, cô cũng không để ý hắn nữa, cứ đi về hướng cửa chính. Còn Hàn Đông Liệt đứng tại chỗ, đôi tay nắm chặt thành quả đấm, hắn quay đầu nhìn bóng dáng của cô càng lúc càng xa, sự tức giận trong lòng hắn đã đạt đến cực điểm.
Không cho đi, không thể đi, cô gái ૮ɦếƭ tiệt, ngoại trừ đi bên cạnh tôi, những người còn lại thì không thể được!
Trong lòng hắn hung hăng hầm hừ, đột nhiên hắn nâng đù* phải lên, dùng sức giẫm đạp cuống đất, một lúc sau thì cảm giác nhoi nhói ở vết thương vừa mới khép miệng tràn đến, trong nháy mắt trán của hắn liền rịn ra từng chuỗi mồ hôi lạnh.
Cảm giác đau đớn đến nỗi hắn không thể đứng nỗi, "Rầm ——" một tiếng té lăn trên đất, hắn cố gắng cắn chặt hàm răng, nhịn tất cả đau đớn, cả đời cũng không nói, hơn nữa trên bờ môi hơi lộ ra nụ cười hả hê.
Hắn biết, cô nhất định sẽ quay lại, nhất định sẽ trở lại bên cạnh hắn.
"Trời ạ, Hàn tổng người làm sao vậy?" Một loạt âm thanh ầm ĩ thanh âm vang lên, mọi người đã đứng quây quanh hắn, hốt hoảng hỏi thăm.
Mà Tuyết Nhi càng thêm kinh ngạc kêu thành tiếng, "Anh Đông Liệt, anh làm sao vậy? Anh đừng làm em sợ nha, gọi bác sĩ mau lên, mau lên đi. . . . . ."
Âu Thiển Thiển mới vừa đi tới cửa, nghe được âm thanh sau lưng, cô lại một lần nữa dừng bước.
Xoay người, cô nhìn thấy những người ở đó đứng thành một vòng, rốt cuộc thế nào? Tên đại ngốc Hàn Đông Liệt đó lại làm chuyện gì ngu xuẩn rồi sao?
Không kịp nghĩ nhiều, cô lập tức xông tới, đẩy những người vây quanh kia, cô chen vào. Thấy Hàn Đông Liệt té xuống đất, ôm đù* phải, trán đầy mồ hôi, cô hoảng hốt ngồi xổm xuống, cầm tay của hắn, nói "Liệt, anh làm sao vậy? Chân lại đau sao? Em đã nói để cho anh ngồi xe lăn, anh lại không muốn, cái người đần độn này, đồ ngốc!"
Cái chân kia là bị xe ***ng gãy, tối thiểu cũng phải nằm trên giường một trăm ngày mới được, hắn thì chưa hết một tháng liền gỡ bỏ thạch cao, còn đứng lâu như vậy. Người đàn ông này, bị thương nặng như vậy còn muốn đùa giỡn, điên rồi sao?
Đột nhiên Hàn Đông Liệt vươn tay, vuốt mặt của cô, ẩn nhẫn nói, "Em mới vừa. . . . . . Gọi tôi là gì?"
Khi cô ở dưới tình thế nguy hiểm như thế gọi tên của hắn, như vậy có phải đã nói lên, ở sâu trong nội tâm của cô vẫn nhớ những chuyện lúc còn nhỏ, hơn nữa thật ra cô cũng khát vọng được gọi như vậy hắn?
"Hàn Đông Liệt, anh đừng làm loạn!" Âu Thiển Thiển hất tay của hắn ra, sau đó từ từ đỡ nhắn dậy, cô vừa sốt ruột vừa lo lắng nhìn hắn.
Hai mắt Hàn Đông Liệt vẫn nhìn vào mặt của cô chằm chằm, sự đau đớn cũng đã bay ra ngoài chín tầng mây từ lâu, khóe miệng ấy, nụ cười ấy là chính là hạnh phúc. Không nhịn được, hắn ở trước mặt nhiều người, hôn lên môi của cô, hơn nữa còn vừa hôn vừa nói nhỏ, "Gọi tôi liệt. . . . . . Gọi một lần nữa. . . . . . Gọi một lần nữa. . . . . ."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc