Bá Đạo Chớ Chọc Tổng Giám Đốc Nóng Tính - Chương 23

Tác giả: Tịch Nguyệt Sướng Sướng

Âu Thiển Thiển quay đầu, kinh ngạc nhìn hắn nói "Đúng, đúng là anh? Hoa hoa công tử* ?" Lần trước ở nhà hàng Tây ***ng phải hoa hoa công tử, không ngờ sẽ gặp phải hắn lần nữa, cô nhớ Hàn Đông Liệt đã từng gọi hắn là "Thừa Vũ" .
"A nha!" Hoa hoa công tử cố làm ra vẻ vui mừng nói, "Không ngờ em còn nhớ rõ tôi nha, làm tôi cảm thấy thật là vinh hạnh!"
Hắn đột nhiên cúi đầu, đưa tay nắm lấy tay cô, sau đó nhẹ nhàng hôn trên mu bàn tay của cô, nói "Rất vui gặp được em lần nữa, cô Âu Thiển Thiển!"
"Anh biết tôi?" Âu Thiển Thiển hỏi.
Hoa hoa công tử buông tay cô ra, đột nhiên dùng ngón tay nâng cằm của cô, kéo gần khoảng cách, nhìn mặt của cô nói "Bây giờ còn ai không biết em chứ? Gương mặt này của em đã lên trang đầu rất nhiều tạp chí nha, vợ sắp cưới bí mật của Hàn Đông Liệt!"
Ra là như vậy. Âu Thiển Thiển chợt hiểu ra, lui về phía sau một bước dài, giữ một khoảng cách với hắn, cô mỉm cười nói "Vừa rồi thật rất thất lễ, thật xin lỗi!"
Hoa hoa công tử cười, nói "Không sao, bởi vì em là một cô gái xinh đẹp, cho nên tôi tha thứ em!"
Âu Thiển Thiển đổ mồ hôi, người đàn ông này quả thực có tiêu chuẩn của một hoa hoa công tử, một bộ dáng thân sĩ, nhưng là nói tới nói lui về sự dịu dàng, có chút làm cho người ta chán.
"Đúng rồi, sao em ở đây một mình vậy? King đâu? Hắn vứt bỏ em sao? Hay là suy nghĩ ở chung một chỗ với tôi?" Hắn đùa bỡn nói.
Âu Thiển Thiển không để ý đến hắn đùa giỡn, chỉ là đôi mắt nhìn về một chỗ nói "Hôm nay hắn là bạn trai của người khác, làm sao có thời gian theo tôi chứ!" Cô hoàn toàn không có ý thức được, giọng nói chuyện của mình có đến mười phần ghen tức.
Hoa hoa công tử nhìn theo tầm mắt của cô nhìn về phía Hàn Đông Liệt cùng cô gái bên cạnh, lầm bầm lầu bầu nói "A, là Tuyết Nhi a!"
"Anh biết cô ta?" Âu Thiển Thiển lại một lần nữa tò mò hỏi. Suy nghĩ kỹ một chút thì cô biết cô ta tên là Tuyết Nhi,còn dòng họ cùng thân phận của cô ta thì cô đã không hỏi, cô ta rốt cuộc là người như thế nào?
Hoa hoa công tử đảo mắt nhìn cô, nói với một bộ dáng bình thản "Tôi dĩ nhiên biết cô ấy, cô ấy là em gái của tôi!"
Lại nữa! Âu Thiển Thiển dùng sức đánh hắn một cái, không nhịn được nói "Ngươi không cần gạt tôi, tôi sẽ không tin tưởng anh nữa, nói dối vô cùng!"
"Tôi không có lừa em, cô ấy đúng là em gái của tôi, Tư Cầm Tuyết Nhi, không tin thì emcó thể hỏi tất cả mọi người tại chỗ một chút, bọn họ cũng đều biết chúng tôi là anh em!"
"Tư cầm Tuyết Nhi? Vậy anh chính là Tư Cầm Thừa Vũ?" Âu Thiển Thiển không thể tin được nhìn hắn.
"Đúng vậy, tôi là Tư Cầm Thừa Vũ!" Hoa hoa công tử thản nhiên trả lời.
Thì ra là bọn họ chính là anh em nhà họ Tư, Âu Thiển Thiển còn nhớ rõ tài liệu trong Thiên quốc gia, nhà họ Tư theo nhà họ Hàn là hai đại gia tộc không phân cao thấp, mà Tư Minh lúc ba mươi lăm tuổi đã chịu nỗi đau mất vợ là Cầm Hân Nhi, bởi vì quá mức nhớ nhung người vợ của mình, cho nên đem hai đứa bé dòng họ đặt thành Tư Cầm, hơn nữa theo lời đồn đãi, con trai trưởng nhà họ Tư thông minh hơn người, chỉ số thông minh gần 200, mà con gái thứ cùng nhà họ Hàn âm thầm kết thông gia. . . . . .
Hoá ra là như vậy a! Không trách được Tuyết Nhi sẽ đối với cô như vậy, nếu như cô không xuất hiện, vị trí con dâu nhà họ Hàn này, nhất định là của cô ta! Thế nhưng với trí thông minh cao gần 200 của con trai trưởng nhà họ Tư, có phải hay không có chút không giống với lời đồn đãi?
"Anh . . . . . ." Âm thanh ngọt ngào của Tuyết Nhi đột nhiên vang lên, lúc Âu Thiển Thiển hoàn hồn, Hàn Đông Liệt đã đứng ở trước mặt của cô rồi.
Hàn Đông Liệt thấy sắc mặt Âu Thiển Thiển có chút khác thường, nhỏ giọng quan tâm hỏi, "Em làm sao vậy? không thoải mái ở đâu sao?"
Âu Thiển Thiển khẽ mỉm cười, hồi phục thần thái, lễ phép nói, "Cảm ơn Hàn tiên sinh quan tâm, tôi không sao!"
Hàn tiên sinh? Nghe gọi như vậy, Hàn Đông Liệt tức giận, nhìn cô chằm chằm, cô ấy là cố ý sao? Rõ ràng đã cảnh cáo cô nhiều lần, phải gọi hắn là Liệt, nhưng cô vẫn nhiều lần không nghe lời hắn, lại còn dám gọi hắn là Hàn tiên sinh!
Người phụ nữ đáng ૮ɦếƭ——
Hai người bên này rùng mình, mà bên cạnh hai anh em lại giảo hoạt cười.
Tuyết Nhi kéo cánh tay Thừa Vũ , nhỏ giọng nói bên tai của hắn, "Anh, chuyện anh đã đồng ý với em, anh nhất định phải làm đó, nếu không em sẽ cho cha biết, để cho cha bắt anh trở về công ty làm việc!"
Trong nháy mắt mặt Thừa vũ đen đi, cũng bởi vì thông minh cho nên từ nhỏ đã bị cha bắt đi học mỗi ngày, học này học kia, học một đống gì đó, hơn nữa khi hắn mười sáu tuổi cha bắt hắn vào làm việc trong công ty, đem rất nhiều việc giao cho hắn làm, tuổi thơ cùng tuổi xuân tốt đẹp của hắn, bị chôn vùi ở trong tay cha hắn, khó khắn lắm mới trưởng thành, nên hắn liền trốn nhà đi, trốn khỏi cha hắn, hắn không muốn bị bắt trở về lần nữa. Cuộc sống của hắn đang tốt đẹp, ăn ăn uống uống, vui đùa với người đẹp, đây chính là đại lý tưởng của hắn.
Khẽ thở dài một hơi, hắn nhỏ giọng nói, "Anh biết rồi, em yên tâm đi!"
"Hắc hắc, Em cũng biết anh là đáng tin nhất !" Tuyết Nhi trộm cười, ôm Hàn cánh tay Đông Liệt thật chặt, nói, "anh Đông liệt, một lúc nữa chúng ta cùng cắt bánh sinh nhật có được không?"
Hàn Đông Liệt dời ánh mắt đến Tuyết Nhi, buồn buồn nói, "Đây là sinh nhật của em, tự em cắt đi, tôi có chút chuyện muốn nói với cô ấy, lát nữa tôi sẽ tới tìm em!"
Hắn nói xong, liền hất tay của cô ra, nắm tay Âu Thiển Thiển, bá đạo hướng phòng rửa tay đi.
" Chờ một chút!" đột nhiên Thừa Vũ lên tiếng, bắt một tay khác của Âu Thiển Thiển, nói, "Tôi cũng có chuyện muốn nói với cô Âu, có thể để cho tôi nói chuyện trước không?"
Hàn Đông Liệt quay đầu, tức giận nhìn hắn chằm chằm nói, "Bỏ tay anh ra!"
Đây chính là lão bà của hắn, không ai được chạm vào cô ấy hết, mới vừa thấy hắn đùa giỡn, chạm tay vào cằm của cô ấy, hắn liền hận không thể lập tức xông lại đánh hắn một quyền, không nghĩ tới hắn lại còn dám ***ng vào cô ấy nữa lần. Thật là to gan!
Âu Thiển Thiển trừng mắt nhìn hai người bọn họ, nhất thời không biết phải nói gì, nhưng cô lại thấy Tuyết Nhi dùng ánh mắt ghen tị nhìn cô chằm chằm, cô đắc ý, chợt cô rất muốn đi cùng Hàn Đông Liệt, muốn chọc tức cô ta!
Nhưng cô vừa qua sang Thừa Vũ, đang định mở miệng muốn nói ‘ buông ra ’ , thì đột nhiên Thừa Vũ lại gần cô, nhỏ giọng nói ở bên tai của cô, "Âu Thiển Thiển, ở Thiên Chi Quốc là Thiên Sứ thợ săn, nhiệm vụ của lần này là sinh cho Hàn Đông Liệt một đứa con, tiền thưởng mười tỷ. . . . . ."
Đột nhiên Âu Thiển Thiển cả kinh, kinh ngạc trợn tròn mắt nhìn hắn, "Làm sao anh biết. . . . . ."
Lời còn chưa nói hết, Thừa Vũ liền đã đặt ngón trỏ lên môi của cô, che miệng lại, cười hì hì nói, "cô Âu, có hứng thú mói chuyện với tôi trước không?"
Toàn bộ sự chú ý của Âu Thiển Thiển đều bị Thừa Vũ hấp dẫn, cô muốn biết ngay lập tức, tại sao hắn lại biết thân phận của cô? Là ai nói cho hắn biết ? Hắn còn biết được bao nhiêu nữa?
"Được, tôi nói chuyện với anh trước!" cô không quay đầu mà trực tiếp tránh khỏi tay Hàn Đông Liệt, hoàn toàn quên lãng hắn ta.
Hàn Đông Liệt căm tức nhìn hai người từ từ cách xa tầm mắt của hắn, hắn tức giận bước đi muốn đuổi theo, nhưng Tuyết Nhi vội vàng bắt lấy cánh tay của hắn nói, "anh Đông liệt, bây giờ phải cắt bánh, anh đi cùng em có được không?"
"Cùng em cắt bánh đi, em cũng có chuyện muốn nói với anh, chuyện rất quan trọng, đi thôi, đi rồi. . . . . ." Tuyết Nhi lôi hắn, kéo hắn đi một hướng khác.
. . . . . .
Âu Thiển Thiển đi theo Thừa Vũ vào một phòng ở lầu hai, trong không gian chỉ nghe thấy tiếng thở của hai người. Âu Thiển Thiển nhịn không được lòng hiếu kỳ, đánh vỡ sự yên lặng nói, " Tại sao anh lại biết những điều này, là ai nói cho anh biết !"
Trên mặt Thừa Vũ mang nụ cười tinh nghịch, hắn đi đến bên cửa sổ, nhìn ra ngoài cửa sổ, nhẹ nhàng nói, "Tài liệu về các thành viên Thiên Chi Quốc là cơ mật, ngoại trừ người của Thiên Chi Quốc thì không ai có thể biết được, nhưng cũng có một vài người có thể biết được những thông tin này, không phải em cũng biết đó là ai ư?"
Âu Thiển Thiển cau chặt mày, cô không hiểu lời nói của hắn, có người có thể biết được? Là có ý gì?
"Anh cứ nói thẳng ra, tôi không thích quanh co lòng vòng!" dáng vẻ cô bị đông cứng lại, cảnh giác cao độ.
Nếu như lý do hắn ta biết thân phận của cô không hợp lý, vậy thì cô cần phải trừ khử hắn, mặc dù nhiệm vụ của cô không phải là ***, nhưng trong trường hợp cần thiết, cô nhất định phải ra tay, bởi vì tài liệu cơ mật của Thiên Chi Quốc không cho phép được tiết lộ ra ngoài, cho dù là nguy hiểm tính mạng, cũng không thể tiết lộ bất cứ một tin tức nào.
Thừa Vũ nhìn thấy cô cảnh giác, theo thói quen hơi nheo mắt lại, cười tà ma một tiếng, sau đó đi vào bên trong quầy ba, rót một ly Coktai, đẩy ly R*ợ*u tới mép quầy ba nói, "Làm gì mà nghiêm túc vậy, thả lỏng uống chút rượi đi, tôi không phải là người xấu!"
Âu Thiển Thiển đi tới trước mặt hắn, cầm chặt ly R*ợ*u, chợt, cô nhanh chóng đập bể ly R*ợ*u, cầm miếng thủy tinh bén nhọn chỉa vào cổ họng của hắn, ép hỏi, "Nói, anh rốt cuộc làm sao mà biết, nếu như anh nói thêm một câu vô nghĩa nữa, tôi sẽ giết anh ngay lập tức!"
"Ồ ồ ồ ô. . . . . ." gương mặt Thừa Vũ thong dong, hắn cười châm biếm nói, "Không ngờ cô Âu cũng có lúc đáng sợ như vậy, thật sự là đã cho tôi mở rộng tầm mắt rồi, nhưng, cô nghĩ là cô có thể hạ thủ giết tôi sao?"
"Anh cho rằng tôi không dám?" Âu Thiển Thiển đem thủy tinh phiến để ở cổ họng của hắn, máu đỏ tươi từ trên cổ hắn rỉ ra.
Thừa Vũ không kinh hoảng, mà là tà ma cười nói, "cô Âu, cô như vậy là đang gây nguy hiểm cho cố chủ, như vậy tôi có thể nói lại với boss của cô, nói rằng đang cô làm việc bất lợi cho tôi không?"
"Cố chủ? Anh nói Anh là. . . . . ." Âu Thiển Thiển kinh ngạc nhìn hắn, vội vàng thu tay về.
Từ trong túi âu phục Thừa vũ lấy khăn tay ra, lau vết máu rỉ ra trên cổ, cười nói, "Không sai, tôi là người bỏ ra mười tỉ thuê Thiên Sứ thợ săn đến gần Hàn Đông Liệt, sinh con cho hắn, chỉ là. . . . . . Tôi không nghĩ Thiên Sứ thợ săn lại là một mỹ nhân, tôi cũng có điểm hối hận. . . . . ."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc