Bá Đạo Chớ Chọc Tổng Giám Đốc Nóng Tính - Chương 18

Tác giả: Tịch Nguyệt Sướng Sướng

Cô kinh ngạc trợn tròn mắt, hoảng hốt lắc đầu. Không được, cô không thể để cho anh nhận ra mình, không thể cho anh biết thân phận thật của cô, cô muốn trong lòng anh vẫn cất giữ hình ảnh đáng yêu lúc còn nhỏ của mình.
Cô quay mặt đi, không để cho anh nhìn thấy cô đã không nhịn được mà rơi nước mắt, thật ra thì cô cũng rất vui vẻ, ít nhất anh cũng không có quên cô. . . . . .
Hàn Đông Liệt nhìn phản ứng kỳ quái của cô, nhíu thật chặt lông mày nói "Xấu hổ? Là tôi quá mạo muội? Làm như tôi chưa nói qua, hôm nào tôi sẽ trở lại thăm cô, gặp lại!" Nói xong, hắn liền vội vã đi ra ngoài.
Cô từ từ quay đầu trở lại, không có một bóng người nhưng cửa phòng mở rộng, nhớ tới câu nói cuối cùng của anh, “Hôm nào tôi lại tới thăm cô!” Anh có thể đến được sao? Bọn họ còn có cơ hội gặp mặt sao?
Cô đưa tay vuốt phía trên khóe mắt trái đang được băng bó của mình, sau đó từ từ kéo xuống một viên bảo thạch màu đen trên da thịt trắng noãn của mình.
Bảo thạch màu đen xinh đẹp sáng bóng, so với trên mặt Âu Thiển Thiển lúc nãy còn sang bóng hơn. . . . . .
Hàn Đông Liệt đi trên hành lang bệnh viện, nhìn chung quanh tìm kiếm bóng dáng của cô, tâm tình của hắn thay đổi điên cuồng, kể cả chân vẫn còn bó bột cũng hoàn toàn không cảm thấy đau.
"Cô gái ૮ɦếƭ tiệt, đã chạy đi đâu?" Hắn phẫn nộ mắng, dùng sức đấm vào vách tường trắng như tuyết.
Một y tá mặc áo đồng phục màu trắng nhìn thấy hắn đang bị thương mà đi trên hành lang, vội vàng đến đỡ lấy hắn nói, "Tiên sinh, chân của anh còn đang bó bột, không thể đi lại, anh ở phòng bệnhsố mấy, tôi đưa anh trở về phòng."
"Cút ngay, đừng ᴆụng đến tôi!" Hắn dùng lực hất tay cô y tá ra, tiếp tục không ngừng đi, không ngừng tìm.
"Tiên sinh, anh không thể như vậy được, anh phải trở về phòng bệnh nghỉ ngơi mới được!" Y tá khuyên lần nữa, đưa tay muốn ngăn cản hắn. Nhưng Hàn Đông Liệt đột nhiên xoay người, hai mắt lạnh lẽo hung ác nhìn y tá, cô bị sợ đến hoảng hốt lui về sau hai bước.
"Điện thoại di động, đưa di động cho tôi!" Hàn Đông Liệt vươn tay ra lệnh .
Y tá bị vẻ mặt tức giận của hắn mà ngã trên mặt đất, hai tay run rẩy lấy điện thoại di động ra, đưa về phía hắn!
Hàn Đông Liệt nhận lấy, nhanh chóng nhấn liên tiếp dãy số, sau đó đặt ở bên tai, điện thoại vang lên thật lâu, nhưng thật may là đường dây được nối rồi.
"Cô gái ૮ɦếƭ tiệt, em đã chạy đi đâu, thừa dịp tôi ngủ liền chạy đi, em muốn ૮ɦếƭ sao?" Hắn đột nhiên rống to, cả hành lang vang lên âm thanh của hắn.
Âu Thiển Thiển ngồi trong phòng làm việc của bác sĩ Mạnh khoa phụ sản, từ trong điện thoại truyền ra lửa giận của hắn, lỗ tai bị chấn động, ‘ong ong’ vang lên.
Cô thở dài nói, "Tôi không có trốn, tôi chỉ đi toilet mà thôi, Hàn Đông Liệt, anh thật nóng nảy, tính tình không thể sửa đổi một chút sao? Không cần không có việc gì đã làm ầm lên!"
Kỳ quái, hắn ta sao lại tỉnh nhanh như vậy? Tiểu Thiển đâu? Hắn sẽ không đem chị giấu ở đâu chứ?
"Toilet? Tốt, tôi đi tìm em!" Trong lòng của Hàn Đông Liệt vô cùng lo lắng, chỉ cần cô rời khỏi tầm mắt của hắn, hắn sẽ không tự chủ được mình, cảm thấy vô cùng khủng hoảng. Cô đã từ trên người hắn lấy được thứ cần tìm, cô đã không có lý do gì ở lại bên cạnh hắn rồi, cho nên hắn chỉ có thể lấy cái ૮ɦếƭ để giữ lấy cô, nếu như cô lại chạy trốn, hắn thật không biết phải làm thế nào, những ngày trong 15 năm qua, hắn đã nhẫn nại đến cực hạn.
"Cái gì? Chớ có nói đùa, đây chính là toilet nữ, anh đừng. . . . . ."
Âu Thiển Thiển nói được một nửa, bác sĩ Mạnh đã cầm một phần tài liệu đi tới trước mặt cô nói, "Âu tiểu thư, đây là kết quả kiểm tra của cô, cô không có mang thai!"
"Cái gì?" Âu Thiển Thiển lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, tay buông lỏng, điện thoại di động rơi trên mặt đất, mà trong điện thoại còn vang lên tiếng của Hàn Đông Liệt, "Cô gái ૮ɦếƭ tiệt, em làm sao vậy? Mau nói chuyện đi. . . . . . Đáng ૮ɦếƭ, trả lời tôi nhanh một chút. . . . . ."
Bác sĩ Mạnh thấy phản ứng của cô, lo lắng hỏi thăm, "Âu tiểu thư, cô không sao chớ?"
"Bác sĩ mới vừa nói gì? Lặp lại lần nữa!" Âu Thiển Thiển nắm chặt hai tay của bác sĩ, sắc mặt hốt hoảng nhìn bác sĩ Mạnh.
"Âu tiểu thư, cô trước hết bình tĩnh một chút, hãy nghe tôi nói, tôi đã thay cô kiểm tra qua, mà kết quả kiểm tra là cô không có mang thai, cô yên tâm, tôi cũng đã kiểm tra thân thể của cô, cũng không có bệnh gì, cho nên cô có thể mang thai bình thường." Bác sĩ Mạnh an ủi cô, cố gắng ổn định tâm tình của cô.
Âu Thiển Thiển từ từ buông lỏng tay, gương mặt vẫn như cũ tràn đầy thất vọng. Không có mang thai, như vậy tức là cô làm những chuyện kia toàn bộ uổng phí, nhiệm vụ không có hoàn thành, lời hứa với chị cũng không có hoàn thành, thì ra là cô quanh đi quẩn lại lại trở về điểm bắt đầu.
Buồn cười, thật sự là. . . . . . Rất buồn cười!
"Âu tiểu thư, cô không sao chứ?" Nhìn dáng vẻ hồn bay phách lạc của cô, bác sĩ Mạnh lại lo lắng hỏi thăm.
Âu Thiển Thiển lắc đầu một cái, nhẹ nhàng nói, "Tôi không sao!" Nói xong, cô liền từng bước từng bước đi ra ngoài.
Bác sĩ Mạnh cúi đầu nhìn điện thoại di động trên đất, vội vàng nhặt lên nói, "Âu tiểu thư, điện thoại di động của cô!"
Âu Thiển Thiển hoàn toàn không nghe thấy tiếng gọi của bác sĩ, chỉ là chạy về phía trước, vẫn chạy.
Bác sĩ Mạnh cầm điện thoại di động bất đắc dĩ thở dài, nhưng đột nhiên trong điện thoại di động truyền ra giọng nói của Hàn Đông Liệt, "Ngươi là ai?"
Bác sĩ đột nhiên cả kinh, sau đó đem điện thoại đặt ở bên tai, nói, "Xin chào, tôi ở bệnh viện xx, bác sĩ khoa phụ sản, Mạnh Hiểu Quân."
"Bác sĩ Mạnh?"
"Đúng vậy!"
"Tôi là ông xã của Âu Thiển Thiển, chuyện mọi người vừa nói tôi nghe không rõ, bác sĩ có thể nói cụ thể với tôi một lần nữa không? Tôi rất lo lắng cho cô ấy."
"Tốt, thật ra thì mấy ngày trước bà xã của anh đến chỗ tôi làm kiểm tra chi tiết, hôm nay đã có kết quả kiểm tra, bà xã của anh không có mang thai."
"Không có mang thai, đây là thật sao?"
"Đúng vậy."
"Vậy thì tốt quá, cám ơn anh, bác sĩ Mạnh."
"Tút - tút" một tiếng ngắt cuộc gọi, bác sĩ Mạnh nghi ngờ nhìn điện thoại. Kỳ lạ thật, tại sao khi cô ấy nghe tin này thì khóc đến tội nghiệp, mà người đàn ông này nghe xong lại vui vẻ nói “Vậy thì tốt quá”, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ người đàn ông này muốn vứt bỏ người phụ nữ của mình?
Hàn Đông Liệt cúp điện thoại, vẻ mặt tức giận nhưng trong nháy mắt chuyển thành vẻ mặt vui vẻ. Cô ấy không có mang thai, đó chính là lý do để cô ấy không rời khỏi mình, hơn nữa chỉ cần để cho cô ấy không mang thai, cô sẽ ở bên cạnh mình cả đời rồi !
Âu Thiển Thiển, lần này tôi sẽ không mắc mưu của cô dễ dàng như vậy, tôi sẽ giữ cô bên cạnh cả đời.
Khóe miệng gian ác, hắn nói, "Cô y tá, trả điện thoại di động lại cho cô, hơn nữa nhờ cô mang xe lăn đến đây giúp tôi, đưa tôi đến phòng bệnh số 402, cám ơn!"
Khi Âu Thiển Thiển trở lại phòng bệnh số 402 thì trời tối, cô đi vào phòng bệnh thấy Hàn Đông Liệt đang nửa nằm ở trên giường, nhàn nhã uống một ly trà, đột nhiên cô cảm thấy tò mò, tại sao hắn bình tĩnh như vậy, cư nhiên không nổi giận.
"Cô gái ૮ɦếƭ tiệt, không phải nói đi rửa tay sao? Tại sao trễ như vậy mới trở về?" Giọng nói của hắn như thường, nhưng vẻ mặt rất khác thường.
"À, bởi vì tôi đột nhiên có chút gấp chuyện gấp, cho nên. . . . . ."
"Không cần giải thích!" Hàn Đông Liệt đột nhiên ngắt lời của cô, sau đó đem một cái điện thoại di động đặt ở bên giường, nói tiếp, "Đây là do bác sĩ Mạnh mang đến."
Âu Thiển Thiển kinh ngạc nhìn chiếc điện thoại di động, "Anh. . . . . . Cũng biết rồi hả ?"
Hàn Đông Liệt buông lỏng cười một tiếng nói, "Ừ, tôi biết rõ chuyện em không có mang thai, nhưng tôi không ngờ chuyện này làm cho em bị đả kích lớn như vậy, em muốn sanh con cho tôi sao? Tại sao vậy? Có thật là chỉ vì nguyện vọng của cha mẹ?"
"Nếu không thì anh cho rằng tôi còn có nguyên nhân gì?" Âu Thiển Thiển hỏi ngược lại, muốn dò xét xem hắn biết bao nhiêu.
Đôi mắt Hàn Đông Liệt lạnh lẽo nhìn cô, hắn thật không ngờ một cô gái xinh đẹp như thế lại là Thiên quốc gia Thiên sứ thợ săn, tại sao cô lại gia nhập cái tổ chức này? Rốt cuộc trong 15 năm này cô đã trải qua những chuyện gì? Hắn thật muốn biết toàn bộ, toàn bộ về cô!
Nhẹ nhàng hít một hơi, khôi phục diện mạo tà ác nói, "Nếu như tôi biết nguyên nhân, tôi cũng sẽ không hỏi cô rồi !"
Thật sự là vậy phải không? Trong lòng Âu Thiển Thiển nghi vấn.
"Chỉ là. . . . . ." Hàn Đông Liệt lại đột nhiên mở miệng nói"Tôi có thể đồng ý với em, cho em một quả đứa bé, nhưng mà . . . . . trước tiên, em phải nghe tôi, tất cả đều phải nghe theo tôi vô điều kiện, như thế nào?"
"Anh đang nói điều kiện với tôi? Anh cho rằng tôi sẽ đồng ý với anh sao?" Âu Thiển Thiển cau mày.
"Em sẽ!" Hàn Đông Liệt khẳng định nói, "Em nhất định sẽ đồng ý với tôi, nếu như em dám nói một chữ không, tôi sẽ kêu bác sĩ đến làm phẫu thuật cho tôi, tôi sẽ khiến em cả đời cũng không thể hoàn thành tâm nguyện, dù sao căn bản tôi không có ý định có con."
Hắn nói xong, nhẹ nhàng cười một tiếng, đôi mắt tà mị nhìn ra bốn phía, uy Hi*p nói, "Nếu không, tôi thấy ૮ɦếƭ cũng là một lựa chon tốt, nơi này là lầu sáu, có thể ngã ૮ɦếƭ người chứ?"
Âu Thiển Thiển hung hăng nhìn hắn chằm chằm, người đàn ông này dám dùng thủ đoạn này để uy Hi*p cô, làm phẫu thuật? Buộc ga-rô (ngăn sinh nở) sao? Còn nói muốn ૮ɦếƭ? Hắn là phụ nữ sao? Làm gì cũng luôn muốn ૮ɦếƭ muốn sống để uy Hi*p cô? Không sinh con, hắn sẽ không sợ làm cho Hàn Nguyên và hắn trở mặt nhau sao? Con cháu duy nhất của nhà họ Hàn cư nhiên chưa từng nghĩ tới có con, những lời như vậy mà truyền ra ngoài, nhất định sẽ trở thành tiêu điểm của toàn thế giới thôi.
Người đàn ông này, từ đầu đến cuối hắn là một kẻ điên tuyệt đối!
Hàn Đông Liệt thấy cô không nói lời nào, có chút phiền não mà nói, "Tôi không có kiên nhẫn chờ em từ từ suy tính, tôi đếm tới ba, nếu như em. . . . . ."
"Tôi đồng ý với anh!" Âu Thiển Thiển đột nhiên trả lời, gương mặt hoàn toàn ung dung.
Thật ra thì từ lúc vừa mới bắt đầu cô đã có nghĩ tới, dù như thế nào cũng không sao, chỉ cần có thể hoàn thành tâm nguyện của chị là tốt rồi, cho dù ૮ɦếƭ, dù xuống địa ngục, cô đều không do dự mà đồng ý. Người đàn ông này mặc dù tính tình ác liệt, nhưng như đã nói, lời hứa nhất định sẽ thực hiện. Hắn nói sẽ cho cô một đứa bé, nhất định sẽ.
Hàn Đông Liệt hướng về phía cô cười hả hê, đưa ra một cái tay, giống như vương giả nói, "Tới đây, bảo bối của tôi."
Âu Thiển Thiển nhìn ánh mắt của hắn, từng bước từng bước đi đến gần hắn, đi tới bên giường mới vừa dừng bước, Hàn Đông Liệt đột nhiên đưa một tay kéo cô vào trong иgự¢, đột nhiên hôn lên môi của cô.
Vừa hôn, còn vừa hài hước hỏi, "Câu trả lời vừa rồi của em, là bởi vì muốn có đứa bé, hay là lo lắng tôi thật sự sẽ ૮ɦếƭ?"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc