Bá Chủ Hắc Đạo Cưng Chiều Vợ Sát Thủ - Chương 45

Tác giả: Lan Hồ Điệp 134

Lúc này Lôi Lạc Thiên không còn vẻ mặt đẹp trai phong độ của vừa rồi, mà thay vào đó là nét mặt tàn ác và nguy hiểm.
Giám đốc cửa hàng mới vừa bước vào, nghe thấy tiếng ồn ào liền chạy qua xem.
Ông hỏi mấy cô bán hàng, chuyện gì vừa xảy ra.
Nghe xong ông nhìn sắc mặt giận dữ của Lôi Lạc Thiên, mà toát mồ hôi lạnh.
Tay cầm khăn mu soa, lao mồ hôi trên trán, ông bước tới cung kính khom người với Lôi Lạc Thiên nói.
"Thưa Lôi Tổng, xin ngài tha lỗi cho Candy, cô ta không phải cố tình."
Lôi Lạc Thiên không để ý đến ông ta,
anh cẩn thận xem xét vết thương trên *** của Trình Lam.
Nhìn thấy vết thương của cô trong lòng anh chua sót.
Nghe giám đóc nói vậy, mấy cô bán hàng liền rùng mình, trong lòng hiện lên sự bất an.
Họ chưa bao giờ gặp mặt của Lôi Lạc Thiên, nhưng vì việc thu mua trung tâm bách hoá này, tiếng tâm của Lôi Lạc Thiên đã truyền khắp nơi.
Họ nói, Lôi Lạc Thiên là một người tuổi trẻ tài cao, tuớng mạo phi phàm.
Nhưng cũng đồng thời là một người tàn nhẫn và vô tình.
Anh có một cô vợ mà anh hết lòng yêu thương.
Chỉ cần đắc tội với cô ấy, thì kết cuộc của bạn sẽ thê thảm vô cùng.
Chỉ nhìn Ngọc gia thì đã biết,
chỉ trong một đêm mà từ một gia tộc có tiếng tại Thành Phố S, trở thành tán gia bại sản, nợ nần khắp nơi.
Lúc này sắc mặt của Candy vô cùng hốt hoảng, nước mắt bất giác rơi lã chã, trên khuôn mặt tái mét của cô.
Lôi Lạc Thiên nhìn Trình Lam bằng cặp mắt dịu dàng.
"Em còn đau không."
Giọng nói êm dịu, khác một trời một vực với vừa rồi.
Mấy cô bán hàng không thể tin nỗi, Lôi Lạc Thiên vừa rồi hung dữ tàn bạo và Lôi Lạc Thiên ôn hoà lịch sự bay giờ, là cùng một người.
Từng ánh mắt, từng lời nói, từng cử chỉ nhẹ nhàng của anh đối với Trình Lam, làm họ qua cả mắt, đầu cũng choáng váng.
Trong lòng thầm nghĩ, cô gái này có gì đặc biệt, mà Lôi Lạc Thiên lại yêu thương như vậy.
Trình Lam lắc đầu.
"Không sao, anh không cần lo chỉ là chuyện nhỏ."
Candy nghe Trình Lam nói vậy, liền vui mừng trong lòng, nếu cô ta nói là chuyện nhỏ chắc không sao.
Candy bước tới dùng giọng điệu sợ sệt nói.
"Lôi Tổng, nếu phu nhân nói là chuyện nhỏ, hay để tôi giúp phu nhân băng bó lại vết thương."
Chưa nói hết câu, tay của Candy đã vương tới ***ng vào người của Trình Lam.
Lôi Lạc Thiên nổi trận lôi đình, anh chụp lấy bàn tay của Candy, dùng sức cầm thật chặt.
Giọng nói ma quỷ của anh, giống như từ địa ngục vang lên.
"Chuyện nhỏ....
cô thấy chuyện này là chuyện nhỏ. "
Lôi Lạc Thiên nhích môi lên một cách nguy hiểm, anh lên giọng nói.
"Tôi sẽ cho cô thấy, chuyện gì mới gọi là chuyện nhỏ."
Lôi Lạc Thiên nheo cặp mắt sắc bén của mình lại, tay dùng thêm một chút sức.
Rắc rắc....
Tiếng xương gãy vang lên.
"Ahhhhhh..."
Tiếng thét chối tai của Candy, làm
tất cả mọi người điều kinh hãi.
Giám đốc cửa hàng thấy vậy, muốn bước tới xin lỗi, liền bị thuộc hạ của Lôi Lạc Thiên chận lại.
Lôi Lạc Thiên cầm lấy bàn tay còn lại của Candy, mạnh bạo bẽ gãy nó luôn.
Lôi Lạc Thiên dùng sức, sô mạnh một cái Candy bị vang xuống mặt đắt.
Lôi Lạc Thiên nhìn sắc mặt trắng bợt của Candy nói.
"Phế tay của cô, mới là chuyện nhỏ."
Dừng một chút anh bước tới, tay cầm càm của Candy, nâng khuôn mặt cô lên đối diện với mình.
Lôi Lạc Thiên dùng sức bớp mạnh càm của cô, nói một cách hung hăng.
"Bất cứ tổn thương gì trên người vợ tôi.
Đối với Lôi Lạc Thiên tôi điều là chuyện lớn."
Nói xong Lôi Lạc Thiên ra hiệu cho thuộc hạ của mình lôi Candy ra ngoài.
"Từ nay về sau, tôi không muốn thấy cô ta ở Thành Phố S nữa."
Tề Phú nghe anh nói vậy, gật đầu nói.
"Dạ, thuộc hạ đã hiểu."
Lôi Lạc Thiên không quan tâm đến tất cả mọi người, anh ôm Trình Lam đi một mạch ra ngoài.
Tề Phú ở lại thanh toán tất cả đồ Lôi Lạc Thiên vừa chọn.
Nào là quần áo cho Trình Lam, nào là giường em bé, xe đẩy, bình sữa.
Nói tóm lại, tất cả gì cần thiết, anh điều mua hết, kể cả con ngựa bằng gỗ.
Tề Phú và bốn tên thủ hạ, túi lớn túi nhỏ đi theo phía sau.
Giường và xe đẩy được cửa hàng giao đến biệt thự Lôi Viên.
Về đến biệt thự Lôi Viên, Lôi Lạc Thiên kêu Má Trần, đem hợp thuốc lên phòng cho anh.
Má Trần đem hợp thuốc lên, nhìn thấy vết thương của Trình Lam, bà biết từ trước tới giờ Lôi Lạc Thiên chưa từng băng bó vết thương cho ai nên mới nói.
"Thiếu gia để Má Trần làm cho."
Lôi Lạc Thiên từ chối, anh vẫy tay nói.
"Không sao, dì lui xuống đi."
Má Trần đành để hợp thuốc xuống đi ra ngoài.
Bà đi xuống lầu nấu canh tẩm bổ cho Trình Lam.
Lôi Lạc Thiên cầm nước khử trùng lên đổ vào miếng bông gòn, anh nhẹ nhàng lâu vết thương cho cô.
Bàn tay tô bạo thường ngày, giờ lại dịu dàng một cách lạ kỳ.
Trình Lam chỉ lặng lẽ hưởng thụ sự dịu dàng mà thận trọng của anh.
Trình Lam là người đầu tiên, được đích thân Lôi Lạc Thiên sử lý vết thương.
Lúc anh bị thương, Du Tấn sẽ là người làm việc đó.
Rửa xong vết thương Lôi Lạc Thiên dùng băng không thấm nước dán vào vết thương của cô.
Tới giờ cơm tối Trình Lam mệt mỏi, cô không muốn xuống giường.
Lôi Lạc Thiên yêu thương cho người đem đồ ăn lên phòng cho cô.
"Ngoan em phải dạy ăn một chút, nếu không bảo bối sẽ đối bụng."
Trình Lam nghe anh nói bảo bối sẽ đối, cô đành ngồi dạy.
Trình Lam cố tình tỏa ra mệt mỏi trước mặt Lôi Lạc Thiên.
Cô vừa ăn vừa nói.
"Không biết sao, hôm nay em mệt quá, chắc ngày mai em sẽ ở nhà ngủ bù."
Lôi Lạc Thiên biết trong lòng Trình Lam đang tín toán điều gì, anh quan sát sắc mặt của cô rồi nói.
"Không sao, em cứ yên tâm mà nghỉ ngơi, anh sẽ phái Tề Phong và mấy tên thủ hạ bảo vệ em."
Trình Lam thầm mắng trong lòng.
"CMN... Sao anh lại khó đối phó như vậy."
Lôi Lạc Thiên nói cho dễ nghe là bảo vệ, nhưng trên thực tế, là giám sát nhất cử nhất động của cô.
Không cho Trình Lam ra ngoài.
Vừa ăn Trình Lam vừa suy nghĩ cách để ngày mai đi đến nhà thờ Đức Mẹ.
Cô phải ngăn cản Nam Liệt bỏ thuốc mê vào nước.
Lôi Lạc Thiên ngồi trên sopha cạnh cửa sổ trong phòng ngủ.
Ánh mắt sâu thẳm nhìn ngoài trời tối tâm, một đêm không trăng không sao, chỉ nhìn thấy duy nhất những ánh sáng, yếu ớt tỏa ra từ mấy ngọn đèn đường.
Hôm nay ngoài trời u ám một cách lạ thường.
Trong lòng Lôi Lạc Thiên hiện lên nổi bất an.
Anh đã sắp xếp tất cả, dặn dò Tề Phú sắp xếp thủ hạ của mình, canh chừng nhà thờ một cách chặt chẽ, một con ruồi cũng không thể lọt vào.
Xung quanh nhà thờ, Long Kiệt đã an bài người của mình canh giữ.
Kỳ này anh đã dăng lưới một cách tỉ mỉ, để bắt trọn đám nguời của Lôi Lạc Bằng.
Trình Lam từ phòng tấm bước ra ngoài, nhìn thấy Lôi Lạc Thiên ngồi cạnh cửa sổ với gương mặt phiền muộn.
Cô đau lòng bất giác dùng tay sờ lên bụng mình.
Nếu không phải vì đang mang thai, cô sẽ một mình đi giải quyết mối phiền muộn này cho anh.
Trình Lam đi đến gần Lôi Lạc Thiên, muồi hương sữa tắm trên nguời cô lan tỏa khắp căn phòng.
Lôi Lạc Thiên quay lại ôm Trình Lam vào lòng.
Tay anh nghịch ngợm thò vào váy ngủ của cô, sờ lên hai *** căng tròn, to lớn vì đang mang thai.
Trình Lam nhìn thấy sự thay đổi trong cặp mắt của anh, cô xoay người hướng về cổ của Lôi Lạc Thiên cắn một cái.
Dấu răng hiện rõ trên *** anh, Lôi Lạc Thiên cười nhẹ, hai tay đùa hai quai áo ngủ của Trình Lam xuống.
Trình Lam đứng dạy áo ngủ rộng thùng thình rơi xuống mặt đất.
Trên nguời Trình Lam không còn gì che đậy, thân thể *** của cô hiện ra trước mặt anh.
Vật nam tín của Lôi Lạc Thiên dần dần ***, cặp mắt bởi *** mà trở nên mờ mịt.
Anh đứng lên dùng miệng cắn lên *** của Trình Lam một cái nhẹ nhàng.
Cảm giác tê dại chạy khấp nơi trên cơ thể của Trình Lam.
Mùi hương quen thuộc, thân thể hoàn hảo của cô làm Lôi Lạc Thiên mê luyến.
Giờ phút này cho dù là đang mang thai, nhưng dáng vẻ của Trình Lam cũng quyến rũ vô cùng.
Anh hít thở nặng nề, cặp mắt mê mang nhìn Trình Lam, dùng giọng khàn khàn vì *** nói.
"Giúp anh cởi đồ."
Trình Lam bước tới, lần đầu tiên trên đời cô mới bạo gan hành động như bây giờ.
Trình Lam *** ngủ cho Lôi Lạc Thiên, rồi dùng tay rung rung cởi luôn cái *** còn lại trên nguời anh.
Lôi Lạc Thiên vì sự ***ng chạm của Trình Lam mà thở dốc.
Anh không thể kèm chế được bản thân mình, Lôi Lạc Thiên khom người bế Trình Lam lên giường.
Trải qua một đêm ***, tinh thần của Lôi Lạc Thiên sảng khoái vô cùng.
Từ phòng tấm bước ra Lôi Lạc Thiên ăn mặc chỉnh thề.
Âu phục màu đen hiệu Aramin mặc trên người anh tỏa ra sự nghiêm trang và thanh nhã.
Trình Lam ngồi trên giường nhìn Lôi Lạc Thiên.
Cô không thể ngờ, người đàn ông với thân hình hoàn mỹ, khuôn mặt tuấn tú này, lại là người đàn ông thuộc về Trình Lam cô.
Anh đứng trước gương chỉnh lại y phục của mình.
Nhìn vào gương phản chiếu, thấy hình dáng mê muội của cô, anh cong môi cười.
Một nụ cười từ tận đáy lòng xuất hiện một cách sáng lạng.
Thắt xong cà vạt, anh quay người bước đến giường ôm Trình Lam vào lòng.
Lôi Lạc Thiên hôn lên tóc cô.
Thân thể *** của Trình Lam chỉ được bao bọc bởi một chiếc chăn trắng mỏng.
Lôi Lạc Thiên sờ lên bụng Trình Lam nói.
"Con gái, ngoan ba sẽ về sớm.
Không được nghịch ngợm biết chưa."
Nói xong anh hôn môi Trình Lam, đầu lưỡi nhẹ nhàng đi vào khoan miệng của cô.
Hai đôi môi lưu luyến không muốn rời nhau.
Tiếng gỏ cửa vang lên, Lôi Lạc Thiên không nỡ buôn Trình Lam ra.
Vài giây sao Lôi Lạc Thiên bất đắc dĩ, rời khỏi đôi môi mềm mại của cô.
Anh đứng lên, tay sờ lên mái tóc dài của cô.
Cặp mắt mê người của anh nhìn Trình Lam đắm đuối.
"Chờ anh về."
Trình Lam nhìn anh không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn bóng dáng oai nghiêm của anh bước ra cửa.
Tề Phú và mấy tên thủ hạ ăn mặc chỉnh tề, đứng một cách nghiêm chỉnh trước cửa chờ anh.
Tướng người Lôi Lạc Thiên oai phong lẫm liệt, anh gióng như được ông trời tạo ra để làm Lão đại.
Đứng trên vạn nguời, cầm trong tay quyền lực tối cao, thao túng vận mệnh của mội người.
Lôi Lạc Thiên đứng trước cửa, quay đầu nhìn lại nói với Trình Lam.
"Ngoan không được ra ngoài."
Trình Lam nhìn anh mỉm cười gật đầu.
Nói xong Lôi Lạc Thiên xoay người bước đi.
Mấy tên thuộc hạ cung kính đi phía sau anh.
Vừa nghe tiếng xe của Lôi Lạc Thiên rời khỏi, Trình Lam ngồi bật dạy đi vào phòng tấm thay đồ.
Tay cầm điện thoại gọi cho Đường Tam.
"Tam Nhi, em đến nay đi."
"Dạ, em đến liền."
Nói xong Trình Lam đi đến, vén màn cửa sổ quan sát xung quanh.
Lôi Lạc Thiên đã bố trí, người canh giữ biệt thự Lôi Viên một cách cẩn thận.
Trình Lam đi xuống lầu, nhìn thấy Đường Tam ngồi trên sopha.
Tề Phong đứng bên cạnh, dặn dò thuộc hạ.
Trình Lam nhìn Đường Tam ra hiệu cho cô bất đầu hành động.
Trên tay Trình Lam và Đường Tam mỏi nguời cầm mấy cay kim châm, tẩm thuốc ngủ.
Hai người ra tay một cách nhanh lẹ, trước sự thập kích bất thình lình này của hai cô.
Tề Phong và mấy tên thuộc hạ không kịp trở tay, bị Trình Lam và Đường Tam hạ thủ.
Tất cả điều ngã xuống mặt đắt.
Trình Lam và Đường Tam gấp gáp bước ra cửa biệt thự.
Đường Tam đã quan sát trước, biết vị trí của mấy tên thủ hạ.
Nên trong tích tắc đã xử lý xong tất cả bọn họ.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc