Bá Chủ Hắc Đạo Cưng Chiều Vợ Sát Thủ - Chương 42

Tác giả: Lan Hồ Điệp 134

Trình Lam từ trên bực thềm buớc xuống, cập mắt cô không thể rời khỏi nguời của Lôi Lạc Thiên.
Giờ phút này, anh đẹp trai một cách lạ thường, y như một bức tượng điêu khắc hy lạp.
Trên người anh mặc âu phục màu trắng, khác với bộ âu phục đen thường ngày.
Màu đen huyền bí làm người ngoài nhìn vào, thấy anh đáng sợ và nguy hiểm.
Nhưng bộ âu phục màu trắng này thì khác, nó tăng thêm phần phong độ và nhã nhặn của anh.
Nhìn vào hấp dẫn vô cùng.
Trên nguời anh tỏa ra khí chất vương giả và oai nghiêm.
Anh y như một chàng Bạch Mã Hoàng Tử, được ông trời tạo ra, dành riêng cho Trình Lam cô.
Trong lòng xúc động, cập mắt Trình Lam hơn ngấn lệ.
Lôi Lạc Thiên bước tới nắm lấy bàn tay mềm mại của cô.
Cho dù là đang mang thai đi chăng nữa, Trình Lam vẫn tỏa ra sự hấp dẫn vô cùng.
Hai người nhìn nhau, giờ phút này trong mắt cả hai, chỉ có duy nhất là đối phương mà thôi.
Mấy cô phục vụ qua cả mắt, họ không ngờ cô gái bình thường vừa rồi, không cần trang điểm chỉ thay một bộ lễ phục, lại có thể trở thành xinh đẹp và quyến rũ vô cùng.
Đây là lần đầu tiên, họ thấy một cập vợ chồng đẹp đôi như vậy.
Đúng như câu” Trai tài gái sắc, xứng đôi vừa lứa.”
Alex nhìn thấy ánh mắt vừa ý của Lôi Lạc Thiên, liền bước tới nói với Trình Lam.
“Cô đúng thật là có phước, được Thiên yêu thương như vậy.
Đáng lẽ tháng này tôi đang ở Paris, đang chuẩn bị tổ chức buổi sưu tầm áo cưới, vào tuần lễ thời trang Quốc Tế.
Nhưng Thiên cho máy bay tư nhân qua Paris, đón tôi về gấp để đặc biệt thiết kế cho cô một bộ lễ phục.”
Trong lòng Trình Lam cảm giác ngọt đến không thể tả.
Nhìn anh thường ngày nghiêm túc và bá đạo như vậy, nhưng không ngờ anh lại chu đáo và tỉ mỉ vô cùng.
Lôi Lạc Thiên nhìn thấy nụ cười trên mặt Trình Lam, anh yêu thương ôm cô vào lòng.
Đường Tam nhìn hai người ngọt ngào như vậy, cô liền dùng tay huých Tề Phong một cái.
“Anh thấy không, anh Thiên như vậy mà lại là một người chu đáo và lãng mạn vô cùng.
Không như người nào đó, y như một khúc gỗ.”
Tề Phong nghe cô nói vậy, làm bộ như không hiểu.
Cố tình trêu ghẹo cô, tay gãi đầu làm bộ mặt vô tội nói.
“Em nói anh sao? Anh là người, đâu phải là gỗ.”
Đường Tam nghe anh nói vậy, muốn xong tới, cho anh một đấm vào mặt.
“Đúng là vì em đã làm nhiều chuyện ác, nên ông trời mới tạo ra anh, để dầy dò em.”
Vừa nói Đường Tam vừa thở hổn hển, y như con sư tử đang tức giận.
Tất cả mội người, khi nghe Đường Tam nói vậy liền bật cười lên.
Không khí trong cửa hàng Thần Thọai cũng vì Đường Tam mà trở nên nhộn nhịp lên hẳn.
Thử áo cưới xong Lôi Lạc Thiên đưa Trình Lam đến nhà hàng Pháp tại khách sạn The Palm của Tràn Hao.
Anh biết cô thích nhất là ăn thịt bò bít tết tại đây.
Hai người vừa bước vào Trình Lam nhìn thấy đông đúc người sắp hàng chờ lấy chổ.
Cô nắm tay Lôi Lạc Thiên, kéo nhẹ một cái rồi nói.
“Thôi đông quá, chắc chờ phải lâu lắm. Mình đi chổ khác cũng được.”
Lôi Lạc Thiên yêu thương nắm tay cô thật chặt rồi lên tiếng.
“Từ trước đến nay, Lôi Lạc Thiên anh, không bao giờ phải chờ đợi cái gì cả.”
Trình Lam nghe anh nói vậy, liền cười nhìn anh nói.
“Vậy bảo bối của chúng ta là điều duy nhất, có thể khiến Lôi Tổng, nôn nao chờ đợi một cách cam tâm tình nguyện.”
Ha ha ha..
Lôi Lạc Thiên nghe Trình Lam nói vậy liền bật cười.
Anh gặt đầu vui vẻ nói.
“Đúng, trên đời này không có gì có thể ảnh hưởng đến Lôi Lạc Thiên anh, chỉ có riêng Trình Lam em và con là ngoại lệ.”
Lôi Lạc Thiên dắt tay Trình Lam, đi đến cửa vào của nhà hàng.
Nam phục vụ vừa nhìn thấy Lôi Lạc Thiên liền khom người cung kính nói.
“Lôi Tổng mời vào.”
Trình Lam kinh ngạc nhìn Lôi Lạc Thiên.
Cả buổi chiều cô luôn ở bên cạnh anh, cô đâu thấy anh gọi điện thoại đặc chổ.
Lôi Lạc Thiên nhìn thấy ánh mắt nghi ngờ của Trình Lam, anh cười nói.
“Đồ ngóc, Tràn Hao đã dành sẵn một căn phòng VIP cho anh, Mạnh Hùng và Nam Liệt dùng. Cho nên lúc nào đến đây cũng điều có chổ.”
Lúc này Trình Lam mới hiểu, quả thật khi có quyền, có thế việc gì cũng sẽ được ưu đãi hơn.
Ăn xong Lôi Lạc Thiên và Trình Lam, đi dạo trên bờ biển tư nhân thuộc về quyền sở hưữ của khách sạn The Palm.
Trình Lam một tay nắm tay Lôi Lạc Thiên, tay còn lại cầm đôi giày của mình, đi chân trần trên mặt cát mịn màng của bãi biển.
Hai người đi đến một nơi nộn nhịp nhất của bờ biển, Trình Lam nhìn thấy một chiếc xe bán kem, liền muốn ăn.
Lôi Lạc Thiên tìm chổ thoải mái cho Trình Lam ngồi, rồi mới đi mua cho cô một cây kem dâu.
Trình Lam nhìn Lôi Lạc Thiên vui vẻ đi mua kem, tay cô bất giác sờ lên bụng mình, miệng nở nụ dịu dàng.
“Bảo bối, hai mẹ con mình phải bảo vệ cha con.
Mẹ tuyệt đối sẽ không tha, cho kẻ nào muốn làm hại đến gia đình chúng ta.”
Lôi Lạc Thiên quay trở lại, dáng vẻ uy nghiêm của anh, cầm một cây kem dâu nhìn vào thật buồn cười.
Trình Lam như một đứa bé, vui mừng nhận lấy cây kem từ tay Lôi Lạc Thiên.
Cô cắn một miếng kem rồi đút cho
Lôi Lạc Thiên, anh lác đầu dịu dàng dùng tay chùi đi những vết kem dính trên môi cô.
Trình Lam nghịch ngộm cắn thêm
một miếng kem.
Cô khom người vương tay kéo cà vạt của Lôi Lạc Thiên, để anh khom tới gần mình.
Trình Lam áp môi mình lên môi anh, cô dùng đầu lưỡi của mình, đưa toàn bộ kem trong miệng vào miệng của Lôi Lạc Thiên.
Anh nuốt kem trong miệng xuống, vương tay ôm cô đặt lên đùi mình.
Hai đôi môi vẫn không rời nhau.
иgự¢ của Trình Lam vì tư thế này mà áp sát vào lòng иgự¢ rắn chắc của anh.
Lôi Lạc Thiên hôn Trình Lam một cách say đắm.
Trình Lam tay chân mềm nhũn, làm rơi cây kem xuống mặt đất.
Cô không thể kèm chế được bản thân mình, bắt giác ôm anh thật chặt, hôn anh một cách đấm đuối.
Không biết vì sao, thân thể của Trình Lam lúc này nhạy cảm vô cùng.
Chỉ cần Lôi Lạc Thiên có cử chỉ thân mặt với cô, thân thể của cô liền bị kích thích.
Giờ này Trình Lam không còn biết, mình đang ở đâu, và đang làm gì. Trong lòng cô chỉ biết, cô thật sự rất muốn anh.
Lôi Lạc Thiên cũng không khác gì với Trình Lam là bao nhiêu.
Vì sự nhiệt tình này của cô, thân thể của anh bất đầu có cảm giác ham muốn mảnh liệt.
Trình Lam có thể cảm giác đước, vật nam tín của anh cạ lên ௱ôЛƓ của mình.
Lôi Lạc Thiên buôn Trình Lam ra, lúc này vì kích dục mà khuôn mặt Trình Lam ửng đỏ, cập mắt ௱ôЛƓ lung nhìn vào hấp dẫn vô cùng.
Lôi Lạc Thiên đứng lên ôm Trình Lam đi thẳng vào khách sạn, tất cả ánh mắt điều dồn hết lên hai người.
Lôi Lạc Thiên không quan tâm đến một ai, thản nhiên ôm Trình Lam lên phòng VIP Tổng Tống 5601 của anh.
Lôi Lạc Thiên ôm Trình Lam đặt lên giường.
Cô theo thối quen, quan sát xung quanh, chợt nhớ lại điều gì Trình Lam ngồi bặt dạy, nhìn Lôi Lạc Thiên nghi ngờ nói.
“Đây là nơi đầu tiên em gặp anh?”
Lôi Lạc Thiên cười gật đầu một cái.
“Phải đây cũng sẽ là phòng tân hôn của chúng ta.
Hôn lễ sẽ được tổ chức trong khách sạn này.
Hôm đó anh sẽ cho người trang trí, căn phòng này thành phòng tân hôn.”
Căn phòng này là kỷ niệm của anh và Cô.
Cho nên anh mới đặt biệt nói với Tràn Hao, giữ lại căn phòng này vĩnh viễn cho Lôi Lạc Thiên anh.
Trình Lam nhìn chung quanh căn phòng.
Những ký ức vào đêm hôm đó lần lược hiện lên trước mặt cô.
Từng ngọn đèn, từng đồ đặc trong phòng này, điều là kỷ niệm giữa anh và cô.
Trình Lam nhìn thấy chai rượu vang năm 1982, chỉ còn lại nữa chai đặt trên bàn.
Nếu cô nhớ không lầm, thì đêm đó cũng là chai rượu nầy.
Nói như vậy là Lôi Lạc Thiên không hề thay đổi bắt cứ gì trong căn phòng này.
Trình Lam bất giác nhớ đến cảnh lần đầu tiên gặp mặt anh.
Anh từ phòng tắm đi ra, chỉ quắn trên eo một cái khăn tắm màu trắng.
Cô bất giác cười một mình rồi nhìn Lôi Lạc Thiên nói.
“Sao anh tắm mà không khoá cửa.
Lỡ có người phụ nữ khác, đi vào gặp anh không mặc quần áo thì sao?”
“Ngoài Trình Lam em ra, còn ai có thể to gan như vậy.”
Lôi Lạc Thiên nhìn cô nói.
“Tất cả mội người điều biết, tính tình của Lôi Lạc Thiên anh.
Dù là phục vụ phòng, họ cũng sẽ phái nam phục vụ.
Chứ đừng nói đến, có phụ nữ xuất hiện ở đây.
Em là người đầu tiên, cũng là người duy nhất.”
Lúc này khi Trình Lam nhìn lại Lôi Lạc Thiên, trên người anh chỉ còn mặc mỏi một cái ҨЦầЛ ŁóŤ.
Anh đứng trước mặt Trình Lam với một thân hình hoàn mỹ, vô cùng hấp dẫn.
Tim Trình Lam bất đầu nhảy loạn, hơi thở nặn nề.
Lôi Lạc Thiên nhìn thấy khuôn mặt ửng đỏ của cô, Dụς ∀ọηg trong anh bất đầu bọc phát.
Anh khom người cởi bỏ thất cả vướng bận, trên người cô quăng xuống đắt.
Lôi Lạc Thiên hôn khấp ngơi trên cơ thể của cô, từng nơi anh hôn qua điều để lại những dấu vết, thuộc về riêng anh.
Sáng sớm tĩnh lại Trình Lam dùng tay, dụi cập mắt say ngủ của mình.
Cô nhìn thấy Lôi Lạc Thiên đang ngồi tại bàn làm việc đặt cạnh cửa sổ.
Ánh nắng mặt trời chiếu thẳng lên thân hình mạnh mẽ của anh.
Lôi Lạc Thiên đặt tay ở cầm mình, ngón trỏ làm động tác gõ gõ lên môi anh. Cập mắt đen thẩm nhìn vào rất nguy hiểm.
Trình Lam biết Lôi Lạc Thiên đang suy nghĩ điều gì rất quan trọng.
Mỏi lần anh có chuyện phiền não, điều làm ra động tác này.
Trình Lam dùng chăn bọc cơ thể Tʀầռ tʀʊồռɢ của mình lại, đi chân trần đế ôm Lôi Lạc Thiên từ phía sau.
Cắt ngang những giòng suy nghĩ trong đầu anh. Anh xoay người lại bế Trình Lam đặt lên đùi mình.
Lôi Lạc Thiên yêu thương vuốt ve mái tóc dài của cô hỏi.
“Có mệt không?”
Trình Lam lắc đầu, dựa đầu mình lên иgự¢ anh.
Cô không hỏi Lôi Lạc Thiên đang suy nghĩ gì.
Nhưng cô biết, anh đang lo lắng về việc hôn lễ cuối tuần này.
Cô phải tìm cách giúp anh, để đối phó với Lôi Lạc Bằng và Việt Vũ.
Không thể họ cùng Nam Liệt, nội ứng ngoại hợp làm hại đến anh.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc