Bá Chủ Hắc Đạo Cưng Chiều Vợ Sát Thủ - Chương 26

Tác giả: Lan Hồ Điệp 134

Lôi Lạc Thiên ngồi dựa lưng vào ghế, cặp mắt nhấm lại định thần.
5 ngón tay anh để lên bàn làm việc gỏ theo nhịp.
Điện thoại di động đặt trên bàn làm vang lên.
Bíppppp.
Tề Phong cầm điện thoại lên xem.
"Lão đại có người gởi đến một đoạn video ngắn."
Bật lên,
Lôi Lạc Thiên ngồi thẳng người dậy.
Tề Phong cấm điện thoại vào máy laptop của mình.
Trên màn hình hiện lên hình ảnh của Trình Lam,
Trong một ngôi nhà hoang vắng, cô bị người ta trói vào ghế, hai tay hai chân điều bị buộc chật.
Mắt bi một miếng vải đen bịt kính lại.
Cô ngồi trên ghế, không hoảng sợ, không náo loạn.
Chỉ bình tĩnh, cố quan sát động tĩnh xung quanh.
Lôi Lạc Thiên nhìn thấy cảnh nầy trong lòng chua xót.
Anh tự trách bản thân mình.
Sao lại không chăm sóc tốt cho cô,
Anh biết trước tổ chức Kim Xà sẽ có hành động, sau khi bị anh tiêu diệt mấy căn cứ bí mật.
Sao anh không phái thêm người để bảo vệ cô.
Cặp mắt ௱ôЛƓ lung, Lôi Lạc Thiên yêu thương sờ lên màn hình laptop, nơi hiện lên khuôn mặt của Trình Lam.
Anh nhìn kỹ, thấy một bên mặt của cô bị sưng đỏ.
Dấu tay hiện lên rõ ràng.
Lôi Lạc Thiên tức giận, sắc mặt như quỉ satan nhìn Tề Phong.
"Lập tức điều tra video nầy từ đâu gởi đến.
Đi mau..."
Hai chữ cuối cùng, anh dùng giọng gầm thét để nói ra.
Tề Phong nghe vậy, liền cầm laptop gỏ liên tục lên bàn phím.
1 phút sau Tề Phong bất đắc dĩ nhìn Anh nói.
"Không tra được ip address.
Họ dùng điện thoại di động để quay video.
Còn dùng sim không đăng ký để gởi video qua cho chúng ta.
Không thể tra được vị trí của họ."
Lôi Lạc Thiên tức giận dùng tay,
quơ hết đồ trên bàn làm việc xuống đất.
Tiếng ầm ỷ trong phòng,
làm cô thư ký bên ngoài tót mồ hôi lạnh.
Ở phía ngôi nhà hoang,
Việt Vũ gọi điện thoại cho Lôi Lạc Bằng,
Lôi Lạc Bằng đang ngồi trong thư phòng, tại biệt thự của Lôi Lạc Khánh.
Ông mở loa ngoài nói chuyện với Việt Vũ.
"Thủ lãnh chúng tôi đã bắt được người phụ nữ của Lôi Lạc Thiên rồi."
"Tốt, người đang ở đâu."
Lôi Lạc Bằng vui mừng nói.
Kế hoạch của ông sắp thành công.
"Chúng tôi nhốt cô ấy ở khu nhà hoang trên đường *** núi.
Tôi có gởi video của cô ấy cho Lôi Lạc Thiên."
"Tốt, khoang hả liên lạc với Lôi Lạc Thiên, ta muốn hắn đứng ngồi không yên."
Giọng nói đọc ác và khoái chí của Lôi Lạc Bằng vang lên.
Các người sẽ hối hận vì đã chọc tới Lôi Lạc Bằng ta.
Ha ha ha
Tiếng cười quỉ dị của ông làm Lôi Lạc Khánh rùng mình.
Lôi Lạc Khánh đứng bên ngoài thư phòng, nghe được đối thọai của hai người họ, anh lo lắng không biết phải làm sao.
Anh không thể phản bội cha mình, cũng không thể để Trình Lam bị hại.
Do dự một lát anh quyết định gọi cho Lôi Lạc Thiên.
Đi về phòng của mình Lôi Lạc Khánh bấm điện thoại cho Lôi Lạc Thiên.
"Hello, ai đó?"
Giọng nói miệt mỏi của Lôi Lạc Thiên truyền qua điện thoại.
"Là anh."
Lôi Lạc Thiên đang ngồi dựa người vào ghế sopha nghỉ ngơ, nghe được giọng nói của Lôi Lạc Khánh,
anh ngồi bật dạy, Lấy lại tinh thần.
"Có chuyện gì?"
Lôi Lạc Thiên làm ra vẽ bình tĩnh hỏi.
"Anh biết Trình Lam đang ở đâu,
em mau đến đó cứu em ấy."
Lôi Lạc Thiên nghi ngờ hỏi.
"Tại sao lại nói với tôi?"
Lôi Lạc Khánh bất đắc dĩ nói.
"Anh không phải vì em, mà là vì Lam Lam.
Em ấy đang bị nhốt ở khu nhà hoang trên đường *** núi.
Anh không tiện ra mặt, nên đành nhờ em."
Lôi Lạc Thiên suy nghĩ một chút rồi nói.
"Cảm ơn anh."
Một tiếng anh nầy đã chạm vào trái tim của Lôi Lạc Khánh,
từ lúc cha anh hại ૮ɦếƭ cha mẹ của Lôi Lạc Thiên, anh đã không còn nghe được cái từ anh nầy rồi.
Cúp điện thoại Lôi Lạc Thiên nhìn Tề Phong nói với giọng gấp gáp.
"Chúng ta tới khu nhà hoang trên đường *** núi.
Cậu báo cho Tề Phú và thủ hạ đến đó ngay lập tức."
Lôi Lạc Thiên nói xong sải bước đi ra ngoài.
"Dạ,"
Vừa đi sau Lôi Lạc Thiên,
Tề Phong vừa gọi cho Tề Phú.
Đường Tam vội vã chạy theo.
Cô không biết anh định đi đâu,
nhưng giờ phút nầy chỉ có chuyện liên quan tới Trình Lam, Lôi Lạc Thiên mới quýnh lên như vậy.
Ở khu nhà hoang, Trình Lam ngồi yên không nhúc nhích,
mấy tên sát thủ được Việt Vũ phái đến canh chừng cô, thấy cô không có động tĩnh gì cũng lơ là hơn.
Họ bắt đầu mất đi cảnh giác.
Trình Lam dùng tay phải xoay chiếc nhẩn trên tay cô,
Một cộng dây bạc, sắc bén hiện ra.
Cô dùng nó từ từ cắt sợ dây trói chặt cánh tay mình.
Khi hai tay được tự do, cô cắt bỏ dây trói ở chân.
Trình Lam quan sát sung quanh,
chỉ có 2 tên sát thủ canh chừng trước cửa.
Cô nhẹ nhàn đi tới phía sau bọn họ, dùng tốc độ nhanh nhất, cầm sợ dây bạc trên chiếc nhẩn xẹt qua cô hai tên sát thủ.
Họ ngã xuống đất ૮ɦếƭ ngay lập tức.
Trình Lam vừa định đi ra cửa,
Việt Vũ và mười mấy tên sát thủ xông vào.
"Cô trốn không thóat đâu,
ngoan ngoãn ở lại đây, bằng không đừng trách tôi."
Nói xong anh ra lệnh cho thủ hạ kéo cô vào trong.
Tiếng trực thăng vang lên.
Gió càng lúc càng mạnh, thổi tung lên mái tóc dài của cô.
Mấy tên sát thủ dùng tay che trước mắt mình, cát bụi bị gió thổi tung lên.
Trên không trung có 3 chiếc trực thăng đang bay tới.
Trực thăng hạ cánh trước cửa ngôi nhà hoang.
Một đám sát thủ dùng mặt nạ bạc,
che nữa phần trên mặt của mình.
Xông tới cầm S***g chỉa thẳng vào đám người Việt Vũ.
Một người đàn ông trung niên bước xuống từ trực thăng.
Trên người ông mặc Âu phục màu đen, tướng người cao ráo, phong độ.
Khí thế mạnh mẽ, quyền uy.
Nữa phần trên của khuôn mặt cũng được che lại bằng chiếc mặt nạ màu bạc.
"Con gái ta tới rồi."
Giọng nói lạnh lùng của Long Kiệt vang lên.
Trình Lam nhìn thấy đám người nầy liền biết cha nuôi đến.
Họ là thuộc hạ thân cận của ông.
"Cha nuôi."
Trình Lam vui mừng kêu lên.
Trong lúc nầy, ở bên ngoài viện binh của Việt Vũ vừa mới tới.
Hai bên bất đầu nổ S***g.
Trình Lam nhanh chóng tránh qua một bên.
Tiếng S***g vang lên,
Bang bang bang.
Vô số người ૮ɦếƭ.
Long Kiệt không hề sợ hải.
Ông vẫn tao nhã đứng đó,
để thủ hạ của mình, đối phó với người của Việt Vũ.
Thủ hạ của Long Kiệt toàn là tinh anh trong tinh anh.
Trong chóc lát đã giải quyết xong đám người của Việt Vũ.
Chỉ còn lại 2 tên.
Việt Vũ hoảng hốt, chạy đến bắc Trình Lam làm con tin.
2 tên thủ hạ yểm trợ hắn phía sau.
Việt Vũ một tay P0'p cái cổ nhỏ nhắn của Trình Lam,
tay còn lại cầm S***g chĩa thẳng vào đầu cô.
Trong lúc nầy Lôi Lạc Thiên cùng thủ hạ xuất hiện.
Lôi Lạc Thiên nhìn thấy Trình Lam bì Việt Vũ dùng một tay P0'p cổ,
khuôn mặt ửng hồng,
tay còn lại cầm S***g chĩa vào đầu cô.
Anh căm phẫn, cập mắt hiện lên tia lửa nhìn Việt Vũ nói.
"Chỉ cần cô ấy mất đi một sợi tóc.
Tôi sẽ làm cho cậu, phải hối hận,
vì đã được sinh ra trên cõi đời nầy."
Long Kiệt hai tay đút vào túi quần, phong độ đứng một bên,
quan sát Lôi Lạc Thiên.
Thủ hạ của ông đã báo cáo nhất cử nhất động của Trình Lam cho ông, bao gồm cả chuyện của Lôi Lạc Thiên.
Đời nầy ông yêu thương nhất là đứa con gái này,
nên muốn nhìn rõ Lôi Lạc Thiên có đáng, để ông giao bảo bối của mình cho hắn hay không.
Việt Vũ nhìn thấy vẽ mặt của Lôi Lạc Thiên giờ này,
y như quỉ Satan muốn lấy mạng anh.
Trong lòng hoảng hốt,
nhưng ngoài mặt vẵn giữ đựơc bình tỉnh.
"Tôi muốn các người,
bảo đảm an toàn cho chúng tôi,
khi rời khỏi đay,tôi sẽ thả cô ấy."
Trình Lam biết, nếu để hắn ta rời khỏi đây, chắc chắn hắn sẽ không tha cho cô.
Lôi Lạc Thiên không muốn Trình Lam bị thương, nên đồng ý ngay lập tức.
"Được, tôi sẽ thả các người đi,
nhưng cậu không được làm hại đến Lam Lam."
Đám thủ hạ của Lôi Lạc Thiên điều kinh ngạc,
Từ trước tới giờ Lão đại không bao giờ khuất phục, anh ra tay tàn nhẩn.
Tôn chỉ của Lôi Lạc Thiên là,
nhổ cỏ phải nhổ tận góc.
Thà giết nhầm còn hơn bỏ sót.
Nhưng bay giờ lại vì Phu nhân mà nhượng bô như vậy.
Đó có thể chứng tỏ, trong lòng Lão đại phu nhân quan trọng đến cỡ nào.
Việt Vũ thấy Lôi Lạc Thiên không do dự, mà đồng ý ngay lập tức,
Bất đầu được voi đòi tiên.
"Tôi muốn anh giao lại USB cho tôi."
Lôi Lạc Thiên nhìn Việt Vũ với cập mắt đầy phẫn nộ.
Cái tên này đúng là lòng tham không đáy.
Lôi Lạc Thiên không nói gì, đưa tay ra trước mặt Tề Phú,
Tề Phú hiểu ý, lấy từ trong túi ra USB đưa cho Lôi Lạc Thiên.
Việt Vũ không ngời, Lôi Lạc Thiên lại chịu đưa cho anh dể dàng như vậy.
Lòng Kiệt nhìn hành động nôn nóng của Lôi Lạc Thiên,
ông biết anh thật sự yêu con gái của mình.
Lôi Lạc Thiên cầm USB ném qua cho Việt Vũ.
Trong lúc hai bên đàm phán,
Trình Lam ra hiệu cho Đường Tam, khi cô khơm người nhé tránh,
Đường Tam phải giải quyết Việt Vũ ngây lập tứ.
Cô không muốn thả hổ về rừng.
Sau nầy trở lại làm hại đến Lôi Lạc Thiên.
Đường Tam do dự không muốn làm theo,
Cô sợ Trình Lam sẽ gặp nguy hiểm.
Nhưng Trình Lam lại kiên quyết, Đường Tam đành phải nghe theo.
Lúc Lôi Lạc Thiên ném USB qua,
Việt Vũ buôn cổ Trình Lam ra dùng tay chụp lấy USB.
Trong lúc đó, Trình Lam khơm người né tránh họng S***g của Việt Vũ.
Đường Tam cầm S***g bắn về phía Việt Vũ.
Bang...
Tiếng S***g vang lên, tất cả mọi người điều hoảng hốt,
Lôi Lạc Thiên nhìn thấy Trình Lam bị Việt Vũ sô một cái, ngã mạnh xuống mặt đất.
Việt Vũ bị Đường Tam bắn một phát trúng bả vai trái, tay phải anh cầm S***g chĩa vào người Trình Lam bắn trả.
Trong tình thế nguy hiểm Lôi Lạc Thiên phóng tới, che chở thân thể của Trình Lam.
Bang..
Viên đạn bắn trúng phía sau vai anh.
Máu thấm ướt áo sơ mi màu trắng, mặc trên người anh.
Trong tích tắc đám người Tề Phú,
Tề Phong xông tới *** hai tên thủ hạ của Việt Vũ.
Trong tình thế hoảng loạn, Việt Vũ cầm USB trốn thoát.
Lôi Lạc Thiên nhìn Trình Lam nhỏ bé nằm dưới thân mình,
anh mỉm cười vương tay vuốt ve mái tóc dài, vì dằng co, mà giờ nầy đã rối tung lên,
anh yêu thương nói.
"Không sao rồi, em đừng sợ."
Trình Lam nhìn anh cười gượng,
Sắc mặt cô trắng bợt, trán lấm tấm mồ hôi, tay đặt lên bụng.
Cô nhíu mày vì đau nói.
"Em đau bụng quá."
Đường Tam nghe vậy hoảng sợ,
liền nhào tới nói.
"Anh Thiên chị Lam có thai rồi,
Anh mau đưa chị ấy đến bệnh viện đi."
Lôi Lạc Thiên nghe Đường Tam nói vậy, trong lòng hoảng hốt.
Anh lập tức ôm Trình Lam lên,
chạy một mạch đến chiếc xe cadillac đậu trước cửa.
Mặc cho sự đau đớn và máu chảy từ miệng vết thương ra.
Lôi Lạc Thiên ngồi vào sau xe,
ôm Trình Lam vào lòng, để đầu cô tựa lên vai anh.
Tề Phong khởi động xe, chạy một mạch đến bệnh viện.
Long Kiệt và hai tên thủ hạ thân cận ngồi vào xe Lôi Lạc Thiên để lại,
phóng theo phía sau.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc