Bá Chủ Hắc Đạo Cưng Chiều Vợ Sát Thủ - Chương 25

Tác giả: Lan Hồ Điệp 134

Trình Lam lính quýnh nói.
"Oh, em đến đây khám bệnh.
Không làm phiền đến anh,
anh cứ làm việc của mình, đừng quan tâm đến em."
Du Tấn nhìn cô nghi ngờ,
"Để anh khám cho em."
"Không, không cần. "
Trình Lam vội vàng lên tiếng.
"Không sao anh rảnh mà."
Nói xong, anh kêu y tá mời hai người vào phòng khám riêng của anh.
Trình Lam và Đường Tam bất đắc dĩ theo sau.
Vào phòng khám,
Du Tấn rót cho cô và Đường Tam 2 ly nước lọc.
Anh ngồi xuống ghế của mình cầm cây 乃út mực đen Montblanc lên hỏi cô.
"Em thấy chổ nào không được khỏe?"
Trình Lam nhìn Đường Tam rồi ngại ngùng nói.
"Em đến khám thai."
Du Tấn kinh ngạc đặt 乃út xuống bàn nhìn cô.
Trình Lam dùng cập mắt vô tội nhìn anh.
Du Tấn thấy vậy đành nói.
Để anh gọi em gái anh,
"Cô ta là bác sĩ phụ khoa giỏi nhất thành phố S."
Do dự một chút anh nói với giọng nghiêm túc.
"Thiên biết chưa?"
"Chưa anh đừng nói với anh ta, có lẽ chỉ là hiểu làm, em không muốn anh ấy phải lo lắng."
"Được, anh hiểu mà."
Không ngờ cô gái nầy lại quang tâm đến Lôi Lạc Thiên như vậy.
Du Tấn nói xong, đứng dậy đi ra khỏi phòng.
10 phút sau một cô gái với nét mặt xinh đẹp, dáng người cao ráo mảnh mai, tóc buộc đuôi ngựa bước vào.
Trên người cô mặc áo blouse trắng dài, ống nghe được choàng trên qua vai.
Cô gật đầu chào với Trình Lam và Đường Tam.
"Tôi là bác sĩ phụ khoa Du Trinh Trinh."
Trình Lam cười với cô.
"Tôi tên là Trình Lam, còn đây là Đường Tam.
Cô là em gái của Du Tấn?"
Du Trinh Trinh cười nói.
"Sao, làm cô bất ngờ?"
"Không, tôi chỉ ngạc nhiên sao Bác sĩ Du, lại có một cô em gái xinh đẹp như vậy."
Du Trinh Trinh cười,
"Cô Trình, cô lên giường nằm đi, để tôi khám cho cô."
Trình Lam đi đến cái giường nằm bên phải được một cái màn trắng che lại.
"Cô có thể gọi tôi là Trình Lam hoặc Lam Lam cũng được, đừng gọi tôi là cô Trình. "
"Được."
Sau khi làm kiểm tra xong,
Trình Lam và Đường Tam ngồi trước bàn làm việc của Du Trinh Trinh chờ kết quả.
Một lát sau, Du Trinh Trinh cầm tờ báo cáo nói.
"Chúc mừng em Trình Lam, em đã có thai được 6 tuần rồi."
6 tuần, Trình Lam kinh ngạc nhìn Du Trinh Trinh.
"Sao có thể, tháng rồi em còn kinh nguyệt bình thường mà.
Tháng nầy chỉ trễ 2 tuần thôi."
"Tính theo khoa học, thì khi em trễ kinh nguyệt 2 tuần, thì xem như em đã có thai khoảng chừng 6 tuần rồi.
Về ngày chính xác,
chị sẽ lấy máu của em đi làm sét nghiệm."
"Chi Lam, chắc anh Thiên sẽ mừng lắm."
Trình Lam trong lòng bâng khuâng,
cô biết anh yêu cô,
nhưng không biết, anh có muốn có con cùng cô không?
Đứa nhỏ này, sẽ là cháu đích tôn của Lôi Gia.
Với thân phận của cô, đích thực không sứng với anh.
Du Trinh Trinh nghe Đường Tam nhắc đến anh Thiên, cô kinh ngạc nhìn Trình Lam.
"Hai người vừa nói đến anh Thiên,
có phải là Lôi Lạc Thiên không?"
Trình Lam gật đầu,
"Phải, có chuyện gì sao?"
Du Trinh Trinh cười qủy quyệt nói.
"Không có gì, chỉ là chị quen biết Lôi Lạc Thiên bấy lâu, chưa từng thấy anh ấy có bạn gái.
Chỉ mới đi tham gia hội nghị ở mỹ 3 tháng, vậy mà con anh ấy cũng đã có rồi.
Lúc trước, em biết anh ấy thường nói phụ nữ như thế nào không?"
Đường Tam hiếu kỳ hỏi.
"Anh ấy nói thế nào chị."
Du Trinh Trinh bắt chước giọng điệu của Lôi Lạc Thiên nói.
"Phụ nữ là hồng nhan họa thủy,
Đụng vào sẽ xui 3 năm.
Tránh được càng xa thì càng tốt."
Trình Lam cười tươi hỏi.
"Vậy trước đây anh ấy chưa từng có bạn gái?"
Du Trinh Trinh lắc đầu.
"anh Du Tấn và Lôi Lạc Thiên quen biết cũng đã được 10 năm,
chi chưa từng nghe nói anh ấy có bạn gái,
Một tin tức Scandal cũng không có.
Em là người đầu tiên."
Lúc nầy Trong lòng Trình Lam ngọt như kẹo mạch nha.
Cô bất giác dùng tay sờ lên bụng mình.
Không ngờ ở đây lại có một sinh mênh dần dần lớn lên.
Nói là kết tin tình yêu giữa cô và Lôi Lạc Thiên.
Trình Lam chào tạm biệt Du Trinh Trinh, trước khi đi Du Trinh Trinh không quên dặn dò.
"Trình Lam em nên cẩn thận, khi mang thai, 3 tháng đầu rất nguy hiểm.
Nếu có chuyện gì, đây là số điện thoại của chị.
Em có thể gọi bất cứ lúc nào."
Trình Lam nhận danh thi*p của cô rồi rời đi.
Đi qua hành lang bệnh viện, cô lấy điện thoại di động ra,
gọi cho Lôi Lạc Thiên muốn báo cho anh biết tin mừng.
Lôi Lạc Thiên lúc nầy, đang trong hội nghị quan trọng, nên tắt điện thoại.
Trình Lam gọi mấy cuộc cũng không thông,
cuối cùng đành nói với Đường Tam.
"Chúng ta đến Lôi Thị, chị muốn cho Lạc Thiên sự bất ngờ."
"Dừng tay, các người thả họ đi,
tôi sẽ đi theo các người."
"Không được chị Lam, rất nguy hiểm."
Đường Tam lo lắng lên tiêng.
Trình Lam nhìn Đường Tam ý bảo không sao.
"Phu nhân, không được đâu.
Lão đại sẽ không tha cho chúng tôi."
Anh về nói với Lôi Lạc Thiên, tôi sẽ không sao đâu.
Nói xong cô lên xe cùng đám người đó rời đi.
Xe chạy vào một vùng hẻo lánh, hai bên đường là những ngôi nhà bỏ hoang.
Xe dừng lại tại một căn nhà hoang ở cuối đường.
Trình Lam bị đám thuộc hạ của Việt Vũ lôi vào nhà.
Buộc vào một cái ghế làm bằng gỗ.
"Tôi đợi cô đã lâu."
Việt Vũ ngồi trên ghế trước mặt cô lên tiếng.
"Đúng là âm hồn bất diệt,
sao anh cứ theo tôi hoài."
Trình Lam bực bội lên tiếng.
"Đừng trách tôi, chỉ trách vì cô là người đàn bà của Lôi Lạc Thiên."
Việt Vũ nói xong đem điện thoại đưa đến trước mặt cô.
"Cô hẩy nói với Lôi Lạc Thiên đến đây một mình. Tôi sẽ tha mạng cho cô."
Trình Lam nhìn Việt Vũ rồi quay mặt đi chổ khác, không thèm để ý đến lời nói của anh ta.
Việt Vũ tức giận dùng tay bớp cằm của cô,
xoay mặt cô lại đối diện với mình.
Trình Lam vì hạnh động mạnh bạo của anh làm đau, bất giác câu mày.
"Có chịu nói không?"
Trình Lam tức giận,
Phục,,,
Phung một ngụm nước bọt lên mặt của Việt Vũ.
Anh tức giận dùng sức tát vào mặt Cô.
Chát..
Khuôn mắt trắng nõn của Trình Lam, giờ đã sưng đỏ,
5 dấu tay hiện lên rõ ràng.
Trình Lam không quất phục,
dùng lưỡi liếm đi những giọt máu tuôn ra từ khoé môi.
Nhìn anh với khuôn mặt bất khuất nói.
"Việt Vũ, anh đừng hồng dung tôi để làm con mồi dụ Lôi Lạc Thiên.
Anh ấy sẽ không gì tôi mà mào hiểm đâu."
Nói ra những lời nầy trong lòng cô thầm cầu nguyện.
"Lôi Lạc Thiên, anh ngàn lần vạn lần không được tới đây."
Tại tập đoàn Lôi Thị, Lôi Lạc Thiên vừa xong cuộc hội nghị cùng một công ty quốc tế.
Lôi Lạc Thiên bắt tay một người đàn ông người mỹ, dáng người cao lớn, làn da trắng, cập mắt xanh, sống mũi cao thẳng và mái tóc vàng ống ánh.
"Xin chào Mr Robinson, cảm ơn anh đã hợp tác cùng Lôi Thị chúng tôi."
"Thiên cậu quá khách sáo rồi.
Chúng ta là bạn lâu năm,
không cần phải nói những lời nầy."
Ông Robinson vừa nói vừa bắt tay Lôi Lạc Thiên.
"Hẹn gặp lại sau."
Lôi Lạc Thiên chào tạm biệt xong,
xoay người đi về phòng làm việc của mình.
Lôi Lạc Thiên và Tề Phú đi vào phòng làm việc,
nhìn thấy Đường Tam, Tề Phong và hai tên thủ hạ mà anh phái theo để bảo vệ Trình Lam, đứng khơm người trước bàn làm việc của anh.
Sắc mặt hai tên thủ hạ vừa căng thẳng vừa sợ hãi.
Đường Tam và Tề Phong thì lo lắng không yên.
Lôi Lạc Thiên ngồi vào ghế phía sau bàn làm việc, trong lòng có dự cảm không tốt.
"Có chuyện gì nói mau."
Giọng nói giận dữ của anh làm hai tên thuộc hạ hoảng sợ.
"Lão đại, phu nhân bị đám người áo đen bắt đi rồi, "
Lôi Lạc Thiên nghe được những lời nầy sắc mặt liền thay đổi,
Giọng nói dữ tợn của anh vang lên.
"Có bị thương không?"
Đường Tam liền lên tiếng với giọng nghẹn ngào.
"Không, khi chị Lam bị bắt thì không bị thương, "
Nói đến đây Đường Tam bật khóc.
Nhiếu như ngày thường thì cô sẽ không lo lắng, như bây giờ Trình Lam đã có em bé, chỉ sợ Trình Lam liều ૮ɦếƭ cũng phải bảo vệ đứa con của cô và Lôi Lạc Thiên.
Lôi Lạc Thiên nhìn Tề Phong nói.
"Định vị được vị trí của Lam Lam chưa?"
Tề Phong khong dám nhìn thẳng vào mặt Lôi Lạc Thiên nói.
"Lão đạo, không tìm được vị trí của chị dâu.
Máy định vị đã bị quấy nhiễu."
Sắc mặt Lôi Lạc Thiên giờ này căm phẫn vô cùng.
Anh đập mạnh lên bàn làm việc.
Bang....
Văn kiện trên bàn vì sức đập mạnh
của anh, văng lên rồi rơi xuống nằm tán loạn trên bàn làm việc.
"Phái tất cả người của bang Lôi Ưng đi tìm ngay."
"Dạ. Thuộc hạ làm ngay."
Tề Phú nói xong, quay người đi ra ngoài.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc