Bà Chủ Cửa Hàng Thú Cưng - Chương 50

Tác giả: Giang Nam Hồng Đậu

Tiếng ồn ào trong lớp học nháy mắt biến mất không còn tăm hơi, giống như toàn bộ thế giới đều trở nên yên tĩnh, yên tĩnh đến mức bọn họ chỉ còn nghe thấy tiếng hít thở của nhau.
Vẻ mặt Thiệu Bảo Toàn tràn ngập kinh ngạc, không biết là khiếp sợ hay không dám tin. Mỗi một chữ Sơ Ngữ nói cậu đều nghe được, nhưng sao móc nối lại thì cậu chợt không hiểu đầu đuôi thế nào? Cái gì mà bố mẹ nuôi trộm cậu đi từ bố mẹ ruột?
Cậu hoảng hốt một lúc lâu, cuối cùng cũng tiêu hóa được những lời này, hiểu được ý tứ của Sơ Ngữ. Cậu lúng túng, "Sao lại như thế? Sao lại có thể như vậy..."
Nhưng cậu cũng không nói không thể nào chắc chắn như đinh đóng cột giống hồi trước nữa.
Sơ Ngữ lại lấy tài liệu ra đưa cho cậu, "Đây là kết quả đối chiếu ADN của em và bố mẹ ruột, không nắm chắc 100% thì sao chị dám nói với em như vậy?"
Thiệu Bảo Toàn nhìn tập tài liệu, sững sờ một lúc mới run rẩy nhận lấy. Rõ ràng chỉ là mấy tờ giấy mỏng manh nhưng tựa như mang sức nặng nghìn cân vậy, nặng nề nằm trên tay cậu. Thiệu Bảo Toàn ngớ ra, nhìn trang bìa màu trắng, hoàn toàn không có dũng khí mở ra. Dường như nếu mở ra thì tất cả mọi chuyện sẽ không còn như trước nữa.
Sơ Ngữ không thúc giục cậu, cậu phải tự vượt qua cái hố này.
Do dự hồi lâu, rốt cuộc Thiệu Bảo Toàn lấy dũng khí mở tập tài liệu trong tay ra. Nếu như đây là sự thật thì sẽ không vì cậu do dự mà thay đổi, bất luận là bây giờ cậu có nhìn hay không thì tương lai cậu cũng sẽ phải đối mặt.
Thiệu Bảo Toàn yên tĩnh lật tài liệu trong tay, đôi vợ chồng trong hình đem lại cho cậu cảm giác rất thân thiết, dường như có một mối ràng buộc không rõ ràng nào đó, cũng chẳng biết có phải do tâm lý ảnh hưởng nên cậu mới cảm thấy vậy không nữa.
Sơ Ngữ thấy cậu xem xong vẫn vô cùng bình tĩnh, không nhìn ra trong lòng cậu đang nghĩ thế nào, cô thử dò hỏi, "Bọn họ muốn gặp em đấy, chị khuyên họ ngồi trong văn phòng hiệu trưởng chờ, em muốn gặp bọn họ không?"
Vẻ mặt Thiệu Bảo Toàn vẫn như cũ, cậu không có biểu cảm gì, gật đầu, "Gặp nhau đi ạ."
Sơ Ngữ cũng không chắc chắn bây giờ cậu đang nghĩ như thế nào, với một thiếu niên 17 tuổi mà nói đây là một biến cố long trời lở đất, dù cậu có phản ứng gì cũng đều dễ hiểu.
Hai người sóng vai nhau về phía văn phòng hiệu trưởng, còn chưa đến nơi, cửa phòng hiệu trưởng đã mở ra từ bên trong, hai vợ chồng nhà họ Tiêu gấp gáp đi tới, bà Trần cầm tay Tiêu Cảnh Bình, lo lắng hỏi, "Con trai tới rồi à? Là nó tới sao?"
Bà vẫn một mực ngồi bên trong lắng nghe, vừa nghe được bên ngoài có tiếng bước chân liền nhanh chóng chạy ra.
Tiêu Cảnh Bình kích động nhìn Thiệu Bảo Toàn, trong mắt thấp thoáng ánh lệ, "Là con trai, Tiểu Vân à đúng là nó rồi, là con chúng ta."
Trong phút chốc nước mắt của bà Trần tuôn trào như vỡ đê, có lẽ là vì tình mẫu tử thần kỳ nên dù bà không thấy gì nhưng vẫn "nhìn" về phía Thiệu Bảo Toàn, bước nhanh tới, ôm cậu vào lòng rồi bật khóc nức nở, "Con trai của mẹ, mẹ rất nhớ con..."
Tiêu Cảnh Bình cũng bước lên trước ôm lấy hai mẹ con, giờ phút này người đàn ông kiên cường cũng không cầm được nước mắt.
Thiệu Bảo Toàn bị hai người ôm chặt, lúc đầu cậu còn cảm thấy khó hiểu và lúng túng nhưng giờ khắc này đều tan thành mây khói. Cảm nhận được giọt nước mắt nóng bỏng của bọn họ, nhận lấy sự ấm áp thân thiết mà xa lạ, cậu có cảm giác yên tâm khi được trở về bên bố mẹ, đây là cảm giác lạ lẫm cậu chưa từng được nếm trải suốt 17 năm cuộc đời.
Cậu chưa từng được hưởng cảm giác bố mẹ đối xử dịu dàng với mình, những điều bố mẹ nói với cậu nhiều nhất chính là bọn họ khổ cực thế nào, mệt mỏi ra sao, cậu thường xuyên cảm thấy hổ thẹn với bọn họ nhưng không có cảm giác ấm áp giữa bố mẹ và con cái thế này.
Giờ phút này, cậu muốn nhớ lại khuôn mặt bố mẹ đã nuôi mình 17 năm nhưng lại phát hiện trong đầu hoàn toàn trống rỗng. Thứ cậu có thể nhớ lại nhiều nhất chỉ là những ước ao được giống như em trai em gái, và khao khát muốn được bố mẹ đối xử công bằng mà thôi.
Nhưng nếu như hai người trước mặt này mới là bố mẹ ruột của cậu thì tất cả những điều này dường như không còn khó hiểu.
Trong lòng Thiệu Bảo Toàn hơi thất vọng rồi lại có cảm giác giải thoát như trút bỏ gán***. Cậu đã mang lòng hổ thẹn mà sống suốt mười mấy năm, đó là một chuyện rất mệt mỏi.
Nhìn ba người nhà bọn họ đoàn tụ, Sơ Ngữ không nhịn được vui mừng thay bọn họ, lúc này Giản Diệc Thừa gọi điện tới, "Anh đến rồi, em đang ở đâu?"
Sơ Ngữ cầm điện thoại di động, nhìn xuống dưới tầng thì quả nhìn thấy bóng dáng anh.
"Anh nhìn lên đi, tầng bảy ý."
Giản Diệc Thừa ngẩng đầu, nhìn thấy Sơ Ngữ đang vẫy tay với anh.
"Anh thấy rồi, bây giờ anh lên đây."
"Vâng, em chờ anh."
Vừa nãy cô có gọi điện cho Giản Diệc Thừa, để anh đến nhà cô đưa Lão Hổ tới đây. Lão Hổ đáng thương bảo vệ cậu chủ mười mấy năm, bây giờ đã đến lúc nhắm mắt xuôi tay rồi. Vốn là nó sắp không chịu được nữa, nhưng khi nghe Sơ Ngữ có thể tìm được người nhà của cậu chủ thì bỗng nó rất kiên cường, từ đầu đến cuối không hề buông bỏ.
Về nhà với cậu chủ chính là chấp niệm cả đời của nó, giờ đây điều này sắp thực hiện rồi nên nó nhất quyết cắn răng chịu đựng.
Mà bây giờ chính là thời khắc người một nhà bọn họ đoàn tụ, thế nên Sơ Ngữ vội vàng gọi điện để Giản Diệc Thừa đưa Lão Hổ tới.
Hai ngày nay Lão Hổ không nuốt nổi cơm, bây giờ sức lực để mở mắt cũng không có, nếu không phải nhìn thấy ***g *** nó vẫn phập phồng, có lẽ sẽ thật sự cho rằng nó đã ૮ɦếƭ.
Sơ Ngữ cẩn thận từng li từng tí bế nó từ tay Giản Diệc Thừa, "Lão Hổ, Lão Hổ, em kiên trì thêm chút nữa, bố mẹ các em đến đón em rồi đây."
Vừa nói xong câu này, hai mắt Lão Hổ đột nhiên mở ra, ánh mắt tỏa sáng, thậm chí còn hơi chuyển động đầu, tìm kiếm bóng người của chủ nhân.
Đây là giây phút tỉnh táo cuối đời của nó.
Lúc này Tiêu Cảnh Bình đang đứng đối diện Sơ Ngữ, bởi vậy ông nhìn thấy cô ôm con chó chạy tới đầu tiên. Thời gian trôi qua, Lão Hổ cũng không giống bộ dạng khi bé nữa, thậm chí còn chẳng thấy nét nào giống trước đây. Nhưng cảm giác quen thuộc này vẫn khiến Tiêu Cảnh Bình nghi ngờ một lúc, "Tiểu Hổ?"
Thiệu Bảo Toàn nhìn sang theo tầm mắt của ông, vui vẻ nói, "Lão Hổ, cậu cũng tới rồi à?"
Bà Trần không nhìn thấy gì vội nắm tay Tiêu Cảnh Bình, "Ông nói là Tiểu Hổ sao?" Ngày con trai mất tích, Tiểu Hổ cũng không thấy đâu, cảnh sát nói có thể là nó chạy theo bọn *** rồi, cũng có thể đã bị giết. Từ đó về sau nhà bọn họ cũng không nuôi chó nữa, ngoại trừ con chó dẫn đường cho người mù mà mấy năm trước một người bạn tặng.
Tiêu Cảnh Bình chần chừ, "Khá giống nó nhưng tôi cũng không chắc chắn." 17 năm rồi, hiện tại Tiểu Hổ chắc cũng đã 18 tuổi, tuổi thọ của chó rất hiếm khi dài như vậy.
Nhìn thấy ánh mắt do dự của bọn họ, Sơ Ngữ giải thích, "Là nó đấy ạ, không sai đâu, năm đó nó rất khó khăn đuổi theo bọn ***, cuối cùng ở lại cùng Tiểu Toàn trong thôn kia. Nó vẫn luôn bảo vệ cậu bé, chờ hai bác đến đón bọn họ. Nó từ Tiểu Hổ đã lớn lên thành Lão Hổ rồi, hiện tại rốt cuộc nó cũng đợi được thời khắc gia đình đoàn tụ."
Mọi người nghe xong đều thay đổi sắc mặt, bà Trần che miệng, không kìm nổi nước mắt, bà lần mò tìm đến chỗ Lão Hổ, "Tiểu Hổ, cảm ơn con, thật sự cảm ơn con..."
Tiêu Cảnh Bình cũng nghẹn ngào, "Hoan nghênh con về nhà, A Sanh, Tiểu Hổ, hoan nghênh các con về nhà, chúng ta đến đón các con đây..."
Nghe được câu này, trong đôi mắt vẩn ***c của Lão Hổ chậm rãi nổi lên hơi nước.
17 năm, rốt cuộc nó cũng chờ được câu nói này.
Thiệu Bảo Toàn cũng không biết còn có chuyện như thế, cậu sững sờ trong chốc lát mới hỏi, "Vì thế, Lão Hổ thực ra là vì bảo vệ em nên mới xuất hiện ở đó?"
Cậu vẫn cho rằng nó chỉ là một con chó hoang, khi đó mẹ nuôi còn nói Lão Hổ là một con chó hoang không sạch sẽ, không cho cậu nuôi. Tuy nhiên Lão Hổ vẫn bướng bỉnh canh giữ trước cửa nhà họ, đuổi cũng không đi, sau đó lâu dần thành quen, bố mẹ cũng mặc kệ nó ở nhà.
Nhưng lại không ngờ rằng, ban đầu Lão Hổ đi theo cậu đến đó. Thế nên đúng là bản thân từng bị bắt cóc sao? Bị bắt cóc từ trong tay bố mẹ ruột?
Tâm trạng Thiệu Bảo Toàn hết sức phức tạp, không biết trong lòng có cảm giác gì.
"Được rồi, gia đình đoàn tụ thì mau chóng chụp một bức ảnh lưu làm kỷ niệm nào." Sơ Ngữ vui vẻ thay bọn họ, muốn chụp ảnh vào lúc này vì thời gian của Lão Hổ không còn nhiều, có thể một giây sau nó sẽ rời bọn họ mà đi. Thế nên khi nó còn sống, hãy cùng lưu lại khoảnh khắc gia đình đoàn tụ này đi!
Như vậy Lão Hổ cũng sẽ không còn gì tiếc nuối nữa.
Tiêu Cảnh Bình đưa tay nắm lấy vai con trai và vợ mình, Thiệu Bảo Toàn và bà Trần cùng nhau ôm Lão Hổ, trên mặt mỗi người đều tràn ngập vui vẻ, vĩnh viễn lưu lại khoảnh khắc này.
********
Vì để cho gia đình bọn họ có không gian riêng, Sơ Ngữ và Giản Diệc Thừa tạm thời rời khỏi đó, hai người sóng vai đi dạo trong sân trường.
"Sau khi tốt nghiệp, đây là lần đầu tiên anh về trường học phải không?" Sơ Ngữ hỏi.
Giản Diệc Thừa gật đầu, "Là lần đầu tiên. Bốn năm đại học đều ở nơi khác, nửa năm trước về đây làm việc lại quá bận, không có thời gian đến đây.”
Sơ Ngữ cảm thán, "Bây giờ suy nghĩ lại thì thật ra quãng thời gian cấp ba chính là khoảng thời gian đơn thuần và phong phú nhất, cũng vui vẻ nhất." Lên đại học, bọn họ đều trở nên yên tĩnh hiểu chuyện hơn, không còn ngây ngô thuần khiết như hồi cấp ba nữa.
Giản Diệc Thừa tán thành, lại nói, "Tuy nhiên là ai thì cũng sẽ phải trưởng thành, tiến về phía trước sẽ gặp được những con người mới, hoàn cảnh mới, sự việc mới. Giống như gia đình Lão Hổ vậy, chẳng lẽ em không vui vẻ thay bọn họ sao?"
Sơ Ngữ nhìn theo hướng anh chỉ thì thấy gia đình họ ở trên tầng, cô cảm khái, "Là cảm thấy vui mừng cho cả nhà bọn họ, người một nhà đoàn tụ, còn khoảnh khắc nào đáng cảm động hơn chứ. Đúng rồi, bà mẹ nuôi bắt cóc Tiểu Toàn thì phải xử lí như thế nào?"
"Tội của bà ta xét vào diện lừa đảo, không phải *** nên sẽ phán 5 năm tù giam trở xuống."
"Không phải chứ, bà ta bắt cóc con nhà người khác, khiến cậu bé chia lìa với bố mẹ mình 17 năm, cũng chỉ xử như thế thôi sao? Lợi cho bà ta quá rồi!" Sơ Ngữ cảm thấy pháp luật thật sự quá nhân từ với con người!
Giản Diệc Thừa gật đầu, "Đúng vậy, đối với những bố mẹ có con bị bắt cóc thì những kẻ *** này ૮ɦếƭ cũng chẳng hết tội. Thế nhưng pháp luật quy định như vậy, anh cũng không có cách nào."
Nhìn Sơ Ngữ vẫn đang bực bội, Giản Diệc Thừa an ủi cô, "Bọn họ đã may mắn lắm rồi, gặp được em, trời đưa đất đẩy mới giúp bọn họ đoàn tụ. Còn rất nhiều gia đình khác lạc mất con, có thể cả đời cũng không được gặp lại con mình đâu. Còn có những đứa trẻ bị bọn *** tàn nhẫn hãm hại, khiến chúng bị gãy tay gãy chân, phải sống trên đường phố ăn xin qua ngày..."
Đúng, bọn *** chính là khối u ác tính của xã hội này, khiến bao nhiêu gia đình tan nát, đau khổ không nói nên lời.
Sơ Ngữ cảm thấy rất khó chịu, cô oán hận nhìn Giản Diệc Thừa, "Anh có cảm thấy mình cực kỳ không có năng khiếu an ủi người khác không? Rõ ràng là anh đang an ủi mà sao em càng cảm thấy tức giận vậy?"
Giản Diệc Thừa: "..."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc