Bà Chủ Cửa Hàng Thú Cưng - Chương 47

Tác giả: Giang Nam Hồng Đậu

Nhà họ Thiệu ở một vùng nông thôn cách Giang Thành một trăm dặm, so với sự náo nhiệt của thành thị phồn hoa, nơi đây như một chốn hoàn toàn tách biệt với thế giới, vô cùng yên tĩnh và bình lặng.
Thiệu Bảo Toàn rời giường rất sớm, cho tất cả gà vịt và heo trong vườn nhà ăn một lần rồi mới đi gọi em trai em gái dậy.
"Niếp Niếp, Tiểu Tường, mau dậy ăn sáng đi các em, không là muộn học bây giờ."
Niếp Niếp đáp một tiếng nhưng Tiểu Tường thì không phản ứng tí nào, Thiệu Bảo Toàn liếc mắt nhìn thời gian, đã sắp 7 giờ rồi, sợ em trai ngủ quên nên bước vào phòng gọi thằng bé dậy. Thiệu Tường ngủ rất say, Thiệu Bảo Toàn gọi vài tiếng mới đánh thức được thằng bé.
Bị cắt ngang mộng đẹp, Thiệu Tường rất tức giận, "Anh gọi hồn à, để em ngủ thêm một tí nữa đi!"
Nói xong cậu ta lại trùm chăn lên đầu, không hề phản ứng nữa.
Thiệu Bảo Toàn biết cậu ta bị bố mẹ chiều hư, tính khí vô cùng trẻ con, bởi vậy đành kiên trì gọi tiếp, "Mau dậy đi, ngủ thêm một chút sẽ muộn học đấy."
"Phiền ૮ɦếƭ mất, anh không giục người khác thì sẽ ૮ɦếƭ hả?" Thiệu Tường bị làm phiền đến nỗi không thể chịu được, rốt cuộc cũng hùng hổ rời giường.
Cậu ta vừa đứng lên, Thiệu Bảo Toàn đã thấy dưới gối lộ ra một chiếc điện thoại di động đẹp đẽ mới tinh. Tuy rằng Thiệu Bảo Toàn chưa từng dùng nhưng cũng nhận ra chiếc điện thoại này, là Iphone X dòng mới nhất, năm trước vừa tung ra thị trường, rẻ nhất cũng phải hơn 8000 tệ.
Vẻ mặt cậu ngẩn ra, trong lòng hơi khó chịu, bố mẹ chiều em trai nhất, nó muốn gì được nấy, điện thoại đắt như vậy cũng mua cho nó. Nhưng đối với cậu thì ngay cả một chút học phí cũng không muốn chi ra.
Trong ánh mắt cậu hơi chua xót, nỗ lực ép suy nghĩ tủi thân xuống đáy lòng. Cậu hít một hơi thật sâu, giả vờ bình thường đi ra khỏi phòng Thiệu Tường. Vừa ra khỏi cửa thì nhìn thấy bố mẹ làm ruộng về, mỗi người vác một cái cuốc, trên giày và ống quần đều là bùn đất. Hai người đều còng lưng, tóc mai đã sớm bạc hết, trên khuôn mặt ngăm đen hằn từng nếp nhăn thật sâu, người khác vừa nhìn vào đã biết họ làm lụng vất vả.
Nhìn dáng vẻ mệt mỏi của bọn họ, Thiệu Bảo Toàn chợt thấy hổ thẹn vì suy nghĩ oán giận kia, bố mẹ đã rất cực khổ nuôi anh em họ, trời chưa sáng đã xuống ruộng làm lụng, bây giờ mới về nhà ăn sáng, cậu còn oán hận cái gì? Cậu là con cả, bố mẹ thương yêu em trai là đúng thôi, em trai không hiểu chuyện tiêu tiền như nước, chẳng lẽ cậu cũng như vậy sao? Vừa nghĩ như thế, cậu càng thêm áy náy vì suy nghĩ vừa rồi của mình.
Thiệu Bảo Toàn nhận lấy nông cụ trong tay bố mẹ, để bọn họ đi lấy nước rửa tay rửa mặt, Niếp Niếp đã xới cơm hết rồi, Thiệu Tường thì không thèm chờ mọi người ngồi xuống đã bắt đầu bưng bát ăn.
Bố mẹ Thiệu cũng không giận, trái lại vô cùng dịu dàng nói với Thiệu Tường, "Tiểu Tường ăn nhiều một chút, đi học rất cực khổ, phải chú ý ăn uống..."
Thiệu Bảo Toàn là người cuối cùng ngồi vào bàn ăn, yên lặng cầm bánh bao lên ăn.
Ăn xong bữa sáng đơn giản, Thiệu Bảo Toàn do dự, nói với mẹ, "Mẹ à, chủ nhiệm lớp con nói phải nộp học phí, trong lớp còn mỗi con chưa đóng thôi..."
1 vạn tệ cậu đi làm thêm cực khổ vừa về đến nhà đã phải đưa mẹ giữ hộ, nói sợ cậu còn nhỏ sẽ làm mất. Đương nhiên Thiệu Bảo Toàn nghe lời, đưa hết cho mẹ tiền kiếm được, không giữ lại một chút nào.
Chỉ là hết Tết thì đến lúc nộp học phí, cậu đã nói với mẹ mấy lần nhưng lần nào mẹ cũng dùng đủ loại lí do hoãn lại. Hiện tại không thể kéo dài thêm nữa, giáo viên chủ nhiệm đã đưa ra tối hậu thư, bảo hôm nay còn không nộp nữa thì cậu cũng đừng đi học làm gì.
Mẹ Thiệu vừa nghe cậu muốn nộp học phí thì ánh mắt trốn tránh, bà nói quanh co, "Nộp hết hả, có thể kéo dài thêm một thời gian không, con nói với giáo viên là kinh tế nhà chúng ta khó khăn, bảo họ thông cảm cho..."
Thiệu Bảo Toàn cũng rất khó xử, "Mẹ à, giáo viên nói hôm nay còn không nộp tiền thì con cũng đừng đi học nữa... Mẹ, không phải con đưa mẹ 1 vạn tệ rồi sao? Học phí chỉ cần 2800 tệ thôi."
***********
Buổi sáng, lúc Sơ Ngữ đến cửa hàng thì thấy một người không ngờ sẽ xuất hiện ở đây.
Cậu thiếu niên ngồi xổm trước cửa hàng của cô, trong *** ôm một con chó, cậu vùi đầu vào con chó, cả người co lại, bóng lưng nhìn vô cùng sup sụp và tuyệt vọng.
"Thiệu Bảo Toàn?"
Sơ Ngữ thử thăm dò gọi một tiếng, Thiệu Bảo Toàn nghe được giọng cô, chậm rãi ngẩng đầu lên, vẻ mặt chất phác, hai mắt vô hồn. Mãi đến tận khi nhìn thấy Sơ Ngữ thì hai mắt của cậu rốt cuộc mới có tiêu điểm, tràn ngập khao khát sáng rực. Cậu bật dậy rồi lại vì đứng lên nhanh quá mà chóng mặt một lúc, suýt thì ngã lăn quay.
Sơ Ngữ vội vàng đỡ lấy cậu, Thiệu Bảo Toàn khẩn cầu, "Chị ơi chị cứu nó giúp em với, chị không phải bác sĩ thú y sao ạ? Chị mau cứu nó đi..."
Ngữ khí cậu rất gấp gáp, như thể đang nắm lấy cọng cỏ cứu mạng vậy. Sơ Ngữ rời mắt về phía con chó cậu ôm kia.
Đây là một chó chú vô cùng già nua, con ngươi vẩn ***c, *** lỏng lẻo, bộ lông đã mất đi vẻ bóng láng, thậm chí còn hơi loang lổ. Hô hấp của nó nặng nề mà thô ráp, giống như rất cực nhọc mới có thể hoàn thành một vòng hô hấp tuần hoàn vậy.
Sinh lão bệnh tử không chỉ riêng gì con người mà chó cũng như thế, đồng thời sinh mệnh của chúng nó còn ngắn ngủi hơn con người.
Sơ Ngữ chỉ nhìn một lúc đã hiểu ra, chú chó này không sống được lâu nữa.
Cô không lên tiếng, lấy chìa khóa ra mở cửa nói với Thiệu Bảo Toàn, "Vào trong trước đi."
Chàng thiếu niên vội vàng ôm chú chó đi theo cô vào cửa hàng, "Chị ơi chị có thể cứu nó đúng không? Nó sẽ không có chuyện gì phải không?"
Sơ Ngữ nhìn dáng vẻ khẩn thiết của cậu, thực sự không đành lòng nói sự thật với cậu, cô đưa tay ra, "Đưa nó cho chị trước đi."
Trong đôi mắt thiếu niên tràn đầy hy vọng mong chờ, cẩn thận từng li từng tí đưa chú chó trong lòng cho cô.
Con Labrador này còn nhẹ hơn so với tưởng tượng của cô, hầu như chẳng có trọng lượng gì mấy. Sơ Ngữ đặt nó lên bàn trị liệu, nó giống như người già đã vào tuổi xế chiều vậy, suy yếu vô lực, đứng cũng không yên, chỉ hơi có động tác gì đấy là đã thở hồng hộc rồi.
Sơ Ngữ vừa dịu dàng kiểm tra cho nó vừa nói chuyện, "Ngoan, đừng sợ nhé, chị sẽ nhẹ nhàng. Chị có thể nghe hiểu em nói chuyện đấy, nên em có điều gì muốn nói với cậu ấy không? Chị sẽ giúp em chuyển lời."
Trong đôi mắt vẩn ***c của Lão Hổ bỗng nhiên lóe sáng, "Chị... nói thật chứ?"
Nó thở vô cùng nặng nhọc, nói một câu ngắn như thế cũng phải dừng lại hai lần.
Sơ Ngữ gật đầu nói, "Ừ, chị không lừa em."
"Vậy... thì quá... tốt rồi... Em... không sợ ૮ɦếƭ... em chỉ sợ... mình ૮ɦếƭ rồi... sẽ mang bí mật này theo. Sợ không có ai... quan tâm bảo vệ… chủ nhân của em."
Nó nói đứt quãng một đoạn dài, cực kỳ mất công, Sơ Ngữ cũng không giục, chỉ kiên trì nghe nó nói, thỉnh thoảng điều khí giúp nó, để nó thoải mái hơn một chút.
"Em không cần gấp, từ từ mà nói."
"Không được... Nếu không nói, thì... không còn thời gian nữa." Nó hơi kích động, thở càng gấp gáp hơn.
Sơ Ngữ không dám ngắt lời nó, chỉ có thể tiếp tục nghe nó nói.
Thiệu Bảo Toàn ở ngoài nhìn tình huống bên trong qua tấm kính, trong lòng vừa lo lắng vừa phẫn nộ, nghĩ tới chuyện mới xảy ra, cậu không nhịn được sự tức giận.
Từ nhỏ bố mẹ đã đối xử bất công với em trai em gái nhưng cậu chưa bao giờ oán giận, cho dù cậu không đóng được học phí cũng không trách bọn họ, thế nên ra ngoài làm thêm, kiếm tiền học phí một kỳ rồi mới trở về đi học tiếp. Tuy thế nhưng cậu không hề cảm thấy oan ức, cậu thông cảm cho bố mẹ mình, không đành lòng để bọn họ quá vất vả. Cậu vẫn tự an ủi mình là con cả nên bố mẹ mới nghiêm khắc với cậu, cậu nhường em trai em gái một chút cũng phải thôi.
Bởi vì cậu là anh trai mà.
Vì thế từ nhỏ đến lớn cậu cũng không có quần áo mới, không mua giày xịn, quần áo đều là họ hàng để lại cho. Nhưng em trai em gái đều có quần áo mới, thậm chí là đồ chơi mới. Khi em trai em gái ở bên ngoài chơi đùa vui vẻ thì cậu lại ở nhà nấu cơm làm việc, xuống ruộng cày bừa. Có lúc cậu cũng cảm thấy oan ức, nhưng bố mẹ chỉ nói một câu con là anh trai thì cậu lại chẳng thể nổi giận được.
Cậu là anh trai, chỉ vì cậu là anh trai. Nhưng mà anh trai nhà ai sẽ phải tự mình cực khổ kiếm tiền học phí nửa năm lại đưa hết cho em trai đi mua điện thoại đắt tiền chứ? Cậu không hiểu chiếc điện thoại hơn 9000 tệ có gì khác với 900 tệ cậu khổ sở đi giao thức ăn, cũng không hiểu rốt cuộc bố mẹ bất công đến mức nào mới có thể cầm tiền học phí cậu vất vả kiếm được mua điện thoại cho em trai?
Cả hai đều là con trai họ cơ mà, cậu không mong họ đối xử bình đẳng nhưng cũng không thể công bằng với cậu dù chỉ một chút hay sao?
Dù đã quen với việc bố mẹ thiên vị, nhưng một khắc đó cậu vẫn không kìm được mà cảm thấy đau lòng. Cậu chẳng hề ôm ấp sự kỳ vọng gì vào bố mẹ, cũng không hi vọng bọn họ công bằng với mình. Nhưng khi cậu yêu cầu em trai đi bán điện thoại trả lại học phí cho cậu thì người nhà đều đứng về phía em trai, chỉ trích cậu không hiểu chuyện, không bảo vệ người nhà, chỉ vì lợi ích cá nhân...
Ha ha, rốt cuộc ai mới là người vì lợi ích cá nhân đây? Bắt cậu tự mình đi kiếm tiền học phí rồi để Thiệu Tường đi mua điện thoại di động, nhưng tất cả chỗ tiền đó đều chẳng phải của nó mà. Thậm chí vì yêu cầu này của cậu mà Thiệu Tường nổi trận lôi đình, đẩy cửa đi ra, sau đó còn trút giận, đạp lên Lão Hổ đang nằm ở cửa mấy cái…
Lão Hổ vốn đã lớn tuổi, làm sao có thể chịu được thằng nhóc đó *** như thế?
Cậu nuôi Lão Hổ đã 17 năm, từ lúc cậu bắt đầu nhớ được thì đã ở bên cạnh nó rồi, đối với người khác có thể không nhiệt tình nhưng cậu rất thân thiết với Lão Hổ. Lúc nó bị Thiệu Tường đạp xong liền hôn mê bất tỉnh. Cậu như nổi điên chạy đến phòng khám trong huyện, tất cả bác sĩ đều nói với cậu không còn cách nào nữa, bí lắm rồi cậu mới nhớ đến Sơ Ngữ... Chị ấy lợi hại như vậy, nhất định có thể cứu Lão Hổ.
Sơ Ngữ ôm Lão Hổ đi ra từ trong phòng trị liệu, đối mặt với ánh mắt tràn đầy hy vọng của Thiệu Bảo Toàn, cô không dám nhìn thẳng, cô đã phụ sự hi vọng của cậu, không thể cứu được Lão Hổ.
Thiệu Bảo Toàn vừa nhìn thấy vẻ mặt của cô thì biết hy vọng cuối cùng cũng tan vỡ rồi.
Sự sup sụp ngắn ngủi qua đi, bỗng nhiên cậu tỉnh táo lại, "Xin lỗi chị, đã làm phiền chị rồi. Em biết Lão Hổ lớn tuổi, dù không bị thương cũng không sống được bao lâu nữa, chỉ là em không muốn chấp nhận sự thật này, vẫn muốn thử một lần, nhỡ đâu có thể cứu được nó thì sao? Vừa nãy là em làm khó chị, chị không cần áy náy đâu."
Sơ Ngữ gật đầu, ý nói cô không để trong lòng. Cô có thể hiểu được cảm nhận của cậu, Lão Hổ đối với cậu đã không chỉ là một người bạn đơn giản mà nó là người thân nhất của cậu, thậm chí còn hơn cả bố mẹ cậu bây giờ.
Đúng, bố mẹ bây giờ.
Nhớ tới trước đây Thiệu Bảo Toàn có nhắc đến bố mẹ, ánh mắt kia hạnh phúc đến vậy, nếu như không phải Lão Hổ nói, Sơ Ngữ không thể nào nghĩ tới bố mẹ bây giờ của Thiệu Bảo Toàn không phải bố mẹ ruột của cậu.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc