Bà Chủ Cửa Hàng Thú Cưng - Chương 37

Tác giả: Giang Nam Hồng Đậu

Người tới là con trai, con gái của Triệu Văn Đức, chị em Triệu Anh và Triệu Bảo Lai. Triệu Bảo Lai vẫn mặc đồng phục công nhân nhà máy, có thể thấy là sau khi nhận được tin thì lập tức chạy đến đây, quần áo cũng không kịp thay.
Giang Liên Thành thấp giọng nói, "Xin hãy nén bi thương."
Một câu nói cũng đủ nói lên tất cả, trong phút chốc nước mắt của Triệu Anh rơi xuống, cô ta che miệng, luôn mồm nói, "Không thể, không thể nào, sức khỏe bố tôi tốt như vậy..." Nói xong đã lao vào trong phòng, không tận mắt chứng kiến thì cô ta tuyệt đối không tin bố mình cứ như vậy mà qua đời.
Nhưng khi nhìn thấy ông lão nằm im lặng trên giường không nhúc nhích, vẻ mặt bình thản trong phòng, rốt cuộc cô ta cũng bật khóc nức nở, "Bố ơi, con gái tới trễ, con xin lỗi, xin lỗi, con gái bất hiếu, ngày hôm qua đã nói sẽ đi ăn cơm với bố nhưng lại không tới. Con xin lỗi, bố ơi, bố mở mắt nhìn con đi..."
Triệu Bảo Lai bình tĩnh hơn một chút, hai mắt đỏ rực, có thể thấy anh ta đang cố gắng nén bi thương, anh ta hỏi, "Bố tôi ૮ɦếƭ như thế nào?"
Giang Liên Thành nói, "Nghi ngờ là uống thuốc ngủ tự sát."
Triệu Bảo Lai gật đầu, bước vào căn phòng với Giang Liên Thành, quỳ gối bên giường Triệu Văn Đức, người đàn ông hơn 40 tuổi mà bây giờ lại khóc như một đứa trẻ.
Sinh ly tử biệt khiến người ta nhìn mà lòng đau xót không ngớt. Chờ hai người ổn định lại tâm trạng, cảnh sát mới tiến hành lấy lời khai.
Cùng lúc đó, Giản Diệc Thừa và Lâm Lang đang đi hỏi thăm hàng xóm của Triệu Văn Đức.
"Cậu nói con vẹt kia sao? Nó là do lão Triệu nuôi, tên gì nhỉ, à, là Thúy Thúy. Vợ của lão Triệu mất sớm, con cái trưởng thành cũng ra ở riêng, không ở cùng ông lão, một mình ông ấy cô đơn nuôi Thúy Thúy, tốt xấu gì cũng có một người làm bạn. Cậu không biết chứ, Thúy Thúy rất thông minh, dạy cái gì sẽ biết nói ngay..."
"Dạy một lúc lâu mà có nói anh đẹp trai đâu..." Lâm Lang nói thầm.
"Cậu bảo gì cơ?"
"À, không có gì, bà nói tiếp đi."
"Mọi người đều thích Thúy Thúy, nhìn thấy nó đều sẽ trêu một chút. Nhưng Thúy Thúy chỉ thân thiết với mỗi lão Triệu thôi, người khác trêu đùa thế nào cũng không đi theo, nó biết hết đấy. Mỗi lần Đại Bảo và Anh Tử nhà lão Triệu về, từ xa đã có thể nghe tiếng Thúy Thúy gọi, "Đại Bảo trở lại!" "Anh Tử trở lại!", thông minh lắm!"
"Thế ngày hôm qua nó có gọi không?" Giản Diệc Thừa thuận miệng hỏi.
"Có, lúc 7 giờ khi nhà chúng tôi chuẩn bị ăn cơm, tôi còn nói với ông nhà tôi là hai đứa con lão Triệu thật hiếu thuận, thường xuyên về thăm bố. Lúc buổi sáng lão Triệu đi mua thức ăn còn nói, buổi tối con trai và con gái sẽ về ăn cơm. Chúng tôi đều không ở cạnh con cái, chúng nó đến ăn bữa cơm cũng như ăn Tết vậy. Cả ngày hôm qua lão Triệu đều vui vẻ hớn hở, ai biết qua một đêm, người đã mất rồi..."
Bác gái khá hăng hái nói chuyện với hai người, bà rất thích những chàng trai trắng trẻo tuấn tú, nói tất cả những gì mình biết cho họ, bao gồm cả những tin đồn vô căn cứ nữa.
Sau khi đi ra, Giản Diệc Thừa nói với Lâm Lang, "Cậu đi thăm nhà dì Tăng một chuyến đi."
Lâm Lang khó hiểu, "Sao cậu lại tin vậy, rõ ràng là nói huyên thuyên thôi, cậu còn nghĩ là thật..."
Bác gái vừa rồi nói Triệu Văn Đức có một mối tình tuổi xế chiều trong lúc nhảy ở quảng trường, đối tượng là dì Tăng.
Giản Diệc Thừa không nói mình tin hay không, chỉ bảo, "Đi xem đi."
Lâm Lang bất đắc dĩ, đành phải chạy đi một chuyến. Sau khi anh ta đi thì Giản Diệc Thừa gọi Sơ Ngữ đến đây.
Buổi chiều, đội hình sự mở cuộc họp thảo luận về vụ án này.
"Theo lời khai của chị em Triệu Anh, Triệu Bảo Lai thì ngày hôm qua bọn họ vốn hẹn đến nhà ăn cơm với ông lão, nhưng bất ngờ có việc nên không tới được. Hai chị em đều cho rằng người còn lại sẽ đi, vì thế cũng không giải thích thêm với ông lão, gọi điện chỉ nói một tiếng không tới được."
"Triệu Văn Đức mắc bệnh mất ngủ, vẫn dùng thuốc ngủ để dễ ngủ hơn, thuốc cũng do ông tự mua. Kết quả khám nghiệm bước đầu của pháp y là Triệu Văn Đức sử dụng thuốc ngủ quá liều dẫn đến tử vong."
"Mà căn cứ vào tình trạng hiện trường, không có dấu hiệu tranh chấp, không có đồ vật bị mất, cửa sổ đóng chặt không bị cạy mở."
Thảo luận đến đây, chân tướng đã rất rõ ràng, rất có khả năng là bởi vì con cái không đến đúng hẹn nên Triệu Văn Đức mới nhất thời nghĩ quẩn rồi tự sát. Chuyện như vậy không phải chưa từng có tiền lệ, ông lão sống một mình rất dễ dàng vì cảm giác cô độc mà đánh mất ý chí muốn sống.
"Tôi cảm thấy không phải ông ấy tự sát." Trước khi đội phó Giang đưa ra kết luận, Giản Diệc Thừa liền mở miệng.
Tất cả mọi người kinh ngạc nhìn anh, "Tại sao, cậu phát hiện ra gì à?"
Giản Diệc Thừa gật đầu, bình tĩnh phân tích, "Bác gái hàng xóm nói buổi sáng ngày hôm qua Triệu Văn Đức mua rất nhiều đồ ăn, chuẩn bị làm bữa tối cho các con trở về. Từ giữa trưa đã nghe thấy tiếng ông lục ***c nấu cơm, đến tận 6 giờ tối mới dừng lại. Triệu Bảo Lai và Triệu Anh không đến, nhiều đồ ăn như vậy chắc chắn Triệu Văn Đức không ăn hết. Như vậy đồ ăn còn thừa đâu?"
Anh đã tìm trong nhà Triệu Văn Đức rồi, không có đồ ăn thừa, từ bàn ăn đến nhà bếp đều sạch sẽ, trong tủ lạnh chỉ có nguyên liệu nấu ăn còn lại thôi.
"Có phải ông ấy vứt đi hết rồi không?"
Giản Diệc Thừa lắc đầu, "Lúc sáng sớm chúng ta tới, thùng rác xung quanh đang được thu gom, tôi đã xem qua rồi, không có lượng thức ăn thừa lớn như vậy, đồng thời, một người trong lòng có ý định muốn ૮ɦếƭ thì sao còn có thể đi ra ngoài đổ rác rồi mới về nhà tự sát?"
"Chuyện này không phải chuyện chính mà quan trọng nhất là, tối hôm qua Triệu Anh và Triệu Bảo Lai đã tới, không phải là có việc nên không đến như bọn họ đã nói." Giản Diệc Thừa lại nói.
"Làm sao cậu biết?"
"Con vẹt Triệu Văn Đức nuôi nói thế."
Mọi người: "..."
"Tôi và Lâm Lang hỏi được, con vẹt Thúy Thúy này rất thông minh, mỗi lần Triệu Anh và Triệu Bảo Lai đến thì từ xa cũng có thể nghe tiếng nó gọi "Đại Bảo trở lại" "Anh Tử trở lại", tối ngày hôm qua hàng xóm nghe được."
"Có thể tin được con vẹt này không? Nhỡ đâu nó nghe Triệu Văn Đức nói, sau đó lặp lại thì sao? Không có người chứng kiến, cũng không có camera giám sát, chỉ bằng vài tiếng kêu của con vẹt, sao có thể làm bằng chứng chứ?"
Giản Diệc Thừa gật đầu, "Vì thế tôi cũng chỉ mới nghi ngờ thôi." Sau đó anh tìm Sơ Ngữ để chứng thực, quả nhiên không ngoài dự đoán của anh.
Chỉ là lúc này không thích hợp liên lụy đến Sơ Ngữ, bởi vì thông tin cô có được từ Thúy Thúy cũng không thể làm chứng. Vào lúc này chỉ có thể dựa vào kiến thức chuyên nghiệp và phân tích để tìm kiếm chứng cứ.
"Hơn nữa, sáng sớm hôm nay hàng xóm báo án rồi lập tức thông báo cho hai người này, từ nơi làm việc của bọn họ đến nhà Triệu Văn Đức thậm chí còn gần hơn chúng ta, mặc dù là báo cho chúng ta trước nhưng hai người họ cũng không thể nào đến chậm hơn chúng ta tận nửa tiếng được. Với lại, chị em bọn họ không làm việc cùng một chỗ, nhưng lúc đến lại đi cùng nhau, hình như quá trùng hợp rồi."
"Ngoài ra chúng ta còn biết một chuyện, Triệu Văn Đức đang có quan hệ với một người là dì Tăng, đối phương cũng ở góa, con cái đều đã có gia đình và công việc cả rồi. Bọn họ quen nhau được một khoảng thời gian, đang thương lượng để thẳng thắn nói với con cái. Dì Tăng nói, bốn ngày trước Triệu Văn Đức đã thử thăm dò ý tứ của các con mình, nhưng bọn họ đều phản đối. Bà ấy còn nói, lúc đó bà khuyên Triệu Văn Đức, nếu không được thì thôi bỏ đi. Ông ấy lại nói muốn thử lại, nhất định sẽ thuyết phục được con mình."
"Ngày hôm qua Triệu Văn Đức gọi Triệu Anh và Triệu Bảo Lai đến chắc cũng vì chuyện này, vì thế nếu hai đứa con không đến, ông ấy cũng sẽ không lựa chọn tự sát trong tình huống như này. Đồng thời dì Tăng cũng tiết lộ, Triệu Văn Đức đã không cần dùng thuốc ngủ một thời gian dài rồi."
Giang Liên Thành nghe xong thì suy nghĩ một lát, "Như vậy xem ra, cái ૮ɦếƭ của Triệu Văn Đức quả thật có nhiều điểm đáng ngờ."
Giản Diệc Thừa lại nói, "Tôi đề nghị nên trực tiếp thẩm vấn hai người Triệu Anh và Triệu Bảo Lai, nếu như có liên quan đến bọn họ, trong lúc vội vàng không chuẩn bị đầy đủ chắc chắn sẽ để lộ sơ hở."
Giang Liên Thành đồng ý, "Được, lập tức sắp xếp rồi thẩm vấn hai người Triệu Anh và Triệu Bảo Lai!"
Bị cảnh sát phát hiện manh mối rồi thẩm vấn nghiêm ngặt, quả nhiên Triệu Bảo Lai hoảng sợ, khai sạch sành sanh.
Chân tướng của sự việc không khác Giản Diệc Thừa phân tích chút nào. Triệu Văn Đức nói chuyện với các con về chuyện của dì Tăng xong, Triệu Anh không phản ứng gì nhưng Triệu Bảo Lai phản đối rất mãnh liệt, cho rằng ông đã già rồi, lại tái giá với một bà lão khác sẽ khiến mọi người chế giễu, làm bọn họ mất mặt.
Mà trên thực tế, chẳng qua Triệu Bảo Lai cảm thấy nếu nhiều thêm một người sẽ khiến bố mình tiêu nhiều tiền hơn cho bà ta. Mà bây giờ thuốc người già uống đều rất đắt, vô duyên vô cớ nuôi thêm một người xa lạ, nhà ai sẽ đồng ý chứ?
Tuy nói Triệu Văn Đức đã về hưu nhưng căn nhà đứng tên ông, còn có lương hưu và tiền anh ta đều đặn gửi vào tài khoản ngân hàng cho ông nữa. Triệu Bảo Lai vẫn cho rằng những tài sản này khi mất đi ông sẽ để lại cho anh ta, ngay cả việc phải chia phần cho chị gái cũng đã khiến anh ta khó chịu rồi. Nếu bây giờ bố cưới mẹ kế, chẳng phải lại có một người nữa để phân chia tài sản sao? Vì thế anh ta mới kịch liệt phản đối việc bố đi thêm bước nữa.
Lần gặp mặt đó kết thúc không vui, nhưng mấy ngày sau Triệu Văn Đức lại gọi điện cho bọn họ, nói có việc cần thương lượng. Triệu Bảo Lai biết rõ bố mình cố chấp, nếu là chuyện ông đã muốn thì nhất định phải làm được, bởi vậy anh ta đã có suy nghĩ lấy hết sổ tiết kiệm, chứng từ bất động sản gì đó để dù bố có tái hôn cũng không thể chia tài sản cho người khác.
Vì thế sau khi anh ta đến đã lặng lẽ bỏ thuốc ngủ vào trong đồ ăn và nước uống bố mình thích, chuẩn bị chờ ông ngất đi thì sẽ tìm đống sổ tiết kiệm kia.
Giống như suy tính của anh ta, ông lão quả nhiên ngủ thiếp đi. Có điều vào lúc anh ta đang lục tung đồ đạc lên thì Triệu Anh đến, cô ta bảo trên đường có việc nên tới chậm, nhìn thấy em trai đang lục lọi, lập tức hỏi anh ta đang làm gì. Triệu Bảo Lai đành phải kể lại kế hoạch của mình cho chị gái nghe. Tuy rằng Triệu Anh cảm thấy bỏ thuốc bố là chuyện không đúng, nhưng vẫn thấy cách làm của em trai hợp lý, bọn họ tạm thời bảo quản những tài sản này, không để bố hồ đồ mà đưa hết cho người ngoài.
Lúc này bọn họ không hề nghĩ tới, liều lượng thuốc ngủ ông lão dùng quá lớn, trực tiếp khiến bố mình ngủ một giấc rồi không tỉnh lại nữa.
Sau khi phát hiện ông lão không còn thở nữa, hai chị em hoảng sợ, thương lượng một lúc lâu, cảm thấy không thể báo cảnh sát, nếu vậy thì hai người đều toi đời, bọn họ đều có gia đình và con cái, kể cả hai người đều đền mạng thì bố cũng chẳng tỉnh dậy nữa.
Vì thế bọn họ dọn dẹp đồ đạc, thậm chí mang hết đồ ăn đã bị hạ thuốc, xóa sạch dấu vết bọn họ từng tới đây, sau đó ngụy trang thành bố mình tự sát.
Thấp thỏm bất an suốt một đêm, sáng sớm hôm nay lúc nhận được thông báo của hàng xóm, còn tập lại lời khai một lượt nữa rồi mới chạy tới.
......
Nếu không phải Giản Diệc Thừa cẩn thận phát hiện con vẹt có gì đó kỳ lạ thì đã để bọn họ trót lọt thoát tội rồi. Nhưng dù cẩn thận mấy cũng có sơ sót, làm chuyện xấu chung quy sẽ phải chịu trừng phạt.
Lúc Sơ Ngữ nói chuyện với con vẹt này cũng đã biết được chân tướng sự việc rồi, vừa cảm thấy đáng thương cho ông lão sống một mình ૮ɦếƭ vô tội này, vừa thương hại hai người con chỉ vì tư lợi kia. Nửa ngày trôi qua, cô cũng nhớ đã một khoảng thời gian mình không về thăm bố mẹ, bỗng nhiên chột dạ, sau đó liền thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà ở hai ngày.
Vu Thu Nguyệt nhìn thấy cô trở về còn kinh ngạc một lúc lâu, "Sao lại về thế? Hết tiền tiêu rồi à?"
Sơ Ngữ: "..." Đây là mẹ ruột!
Vẫn là bố thương cô, ông hỏi, "Ăn cơm chưa con?"
"Con vẫn chưa." Sơ Ngữ cảm thán, chỉ có bố tốt với cô thôi.
Sơ Hướng Đông gật đầu, "Trong tủ lạnh có cơm thừa, con hâm nóng lại rồi ăn đi, bố với mẹ con ra quảng trường nhảy đây."
Sau đó hai vợ chồng thân mật nắm tay nhau rời đi, vừa đi vừa nói, "Bà nó à, hôm nay em mặc bộ váy này đẹp lắm, khí sắc rất tốt."
"Em cũng thấy thế, màu đỏ rất tôn da em."
Sơ Ngữ: "..." Thật sự là bố mẹ ruột!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc