Ba Ba Lạnh Lùng - Chương 10

Tác giả: Chấp Loạn

Một hôm vào buổi sáng, Phó Thần Cương ở trong phòng trên lầu còn đang mặc áo, liền mơ hồ nghe thấy tiếng khóc cố nén. Anh nhận ra đây là tiếng của Hứa Hải Sinh, tài xế của anh, Hứa Hải Sinh thường có thói quen đến nhà anh trước nửa giờ để đón anh.
Thời gian còn sớm như thế, hiện tại trong phòng bếp cũng chỉ có Khang Hoa Hiên đang nấu chút cháo và chút đồ ăn, Hứa Hải Sinh ở phòng bếp với cô làm gì nhỉ?
Không muốn nghĩ nhiều nữa, anh cất bước đi vào phòng bếp, lại lập tức trợn to hai mắt đầy kinh ngạc với cảnh tượng trước mắt ...
Chỉ thấy hai người với bốn cánh tay quấn quít, nhìn giống như cặp tình nhân bị xa cách lâu lắm mới được gặp nhau, mà cũng giống như bạn bè thân thiết xa cách nhiều năm gặp lại, ôm thật chặt.
Bọn họ có thể quen biết như vậy sao? Sao anh lại không biết nhỉ?
"Có lúc chịu đựng quá lâu sẽ không tốt đối với thân thể mình đâu." Một giọng nói êm ái mềm mại nói với người đàn ông trung niên như vậy.
Có chuyện gì đã xảy ra vậy? Phó Thần Cương ngạc nhiên.
Anh ho nhẹ mấy tiếng, cắt ngang cái ôm của hai người, lúc này Hứa Hải Sinh mới bừng tỉnh, đột nhiên đẩy Khang Hoa Hiên ra, hốt hoảng nhìn về phía anh.
"Chào Phó tiên sinh." Cúi đầu, Hứa Hải Sinh kéo kéo vạt áo, bước nhanh qua bên người Phó Thần Cương đi ra ngoài: "Tôi ra trước làm ấm xe, Phó tiên sinh chuẩn bị xong khi nào có thể thì báo cho tôi một tiếng."
So sánh với sự hốt hoảng của anh ta, Khang Hoa Hiên bị đẩy ra chỉ có chút sững sờ, nhìn bóng lưng Hứa Hải Sinh rời đi khỏi phòng bếp. Cô khẽ thở dài một tiếng, sau đó gãi gãi đầu, xoay người mở lò vi sóng hâm nóng sữa tươi.
Sắc mặt Phó Thần Cương xanh mét, chăm chú quan sát cô gái nhỏ ở trước mắt. Lúc này mặt cô cũng không đỏ, nhịp thở không bị gấp gáp, thủ đoạn của cô thật cao minh, hay là da mặt cô quá dầy vậy? Chuyện nam nữ anh vốn không nên nhúng tay quá sâu, nhưng cô gái nhỏ trước mắt dù sao cũng là bảo mẫu của con trai anh. Nếu như trước mặt anh mà cô giở trò lão luyện với đàn ông làm chuyện thất đức... thì cho dù con trai anh có quấn cô bao nhiêu đi chăng nữa, anh cũng sẽ không thể ngồi nhìn.
"Cô... sao cô có thể ôm ấp với một người đàn ông lớn tuổi như vậy chứ?"
"Bởi vì ông ấy cần."
Nghe giọng cô trả lời vừa bình tĩnh vừa mềm mại, giống như tuyệt đối không vì chuyện ấy mà cảm thấy xấu hổ.
"Cô có biết ông ta đã hơn 45 tuổi rồi không?"
"Tôi biết."
Khóe miệng Phó Thần Cương hơi lay động: "Vậy cô có biết ông ta đã kết hôn rồi không?"
Cô gật đầu một cái: "Có."
"Vậy mà cô còn. . ."
"Bởi vì ông ta cần."
Cần sao? Vì thế nên tài xế của anh và bảo mẫu đã chọn phòng bếp nhà anh làm địa điểm hẹn hò sao? Nhìn đôi tay trắng của cô vừa mới ôm lấy hai cánh tay hơi mập của Hứa Hải Sinh thật chặt, dường như muốn dùng toàn bộ sức lực của mình dính chặt lấy người đàn ông...
Là vì quá "cần"sao ?
A, anh bịt chặt hai mắt, loại trò chơi vụng trộm đầy K**h th**h này tốt nhất là đừng để cho anh bắt gặp ...
"Coi như do cô tuổi còn trẻ, lại vừa là bảo mẫu của Huân Triết tôi mới nói cho cô biết... Cô là một cô gái, cần phải biết tự trân trọng bản thân mình mới được."
Đang lấy sữa tươi ra cho anh, Khang Hoa Hiên thoáng lặng người đi, lúc này mới ngẩng đầu lên, nói không cần suy nghĩ: "Phó tiên sinh, ngài đã hiểu lầm rồi."
"Bất kể là có hiểu lầm hay không, tôi và vợ của Hứa tiên sinh là chỗ quen biết, sau này đừng để cho tôi nhìn thấy chuyện như vậy nữa."
Đôi môi hồng phấn hé mở, Khang Hoa Hiên vốn định nói thêm câu gì nữa, nhưng dừng lại, nuốt câu nói trở về.
Chuyện như vậy, có nói với người ngoài cuộc cũng vô dụng.
Phó Thần Cương không sao hiểu nổi. Anh là người ít H*m mu*n lại rất thờ ơ với loại chuyện như thế này. Bình thường anh cũng chẳng để ở trong lòng, lại càng không đi sâu tìm tòi nghiên cứu, nhưng lần này không biết tại sao, có lẽ là vì hình ảnh kia quá chấn động, hoặc là hai người kia thuộc loại thái quá. . .
Thật bất ngờ! Chỉ nhìn độ tuổi, Hứa Hải Sinh cũng có thể làm cha của cô! Cho dù nói thế nào đi chăng nữa, anh cũng không thể nghĩ được và cũng rất khó chấp nhận việc giữa hai người có tình yêu nam nữ.
Vì vậy suốt cả buổi sáng, trong đầu anh luôn bị hình ảnh đầy chấn động trong phòng bếp kia ám ảnh.
Hứa Hải Sinh lớn lên bình thường, là người đàng hoàng, cũng có chút không quả quyết, tình hình kinh tế vào bậc trung, hơn nữa còn là người đàn ông trung niên đến độ phát tướng ...
Nếu để ông ta và Khang Hoa Hiên đứng cạnh nhau, khiến người ta nhìn vào đều thấy như cha và con gái, mà không phải. . .
Có lẽ do Khang Hoa Hiên có chút lưu luyến tình cha con không chừng? Anh nhớ cha cô đã qua đời từ lâu, khi ông ấy còn sống, đứa con gái mà ông ấy yêu thương nhất chính là cô, lúc này gặp phải người như thế chắc chắn cô không tránh khỏi bị ảnh hưởng !
Hay cô thích người nhiều tuổi? Vậy thì anh đây? Mặc dù không nhiều tuổi như cha cô, nhưng tính số tuổi mà nói, thực sự anh cũng hơn cô cả chục tuổi, vì sao cô lại luôn tránh một mình anh như tránh lũ rắn rết vậy?
Khụ! Anh đang làm gì thế này? Chẳng phải là anh nên ghét cô mới đúng, vậy mà ngược lại, anh lại để ý tới cô gái nhỏ kia như thế chứ?
Không, nghiêm chỉnh mà nói, ban đầu anh có ấn tượng về cô rất tốt, đơn giản là ngày hôm đó bộ dáng cô ôm Huân Triết, cũng đủ để cho loại trừ ngay khuyết điểm cô còn quá trẻ chưa đủ kinh nghiệm.
Về sự dịu dàng thì cô rất dịu dàng; về sự quan tâm thì cô rất biết cách quan tâm chăm sóc, ngoài sự dịu dàng và quan tâm luôn lộ ra ngoài, cô còn ẩn giấu khí chất điềm tĩnh ấm áp. Anh biết bây giờ là thời đại nào, những cô gái có tính cách giống như cô bây giờ đúng là không có nhiều, mà quả thật cũng chỉ có một cô gái được anh tán thưởng là thông minh mà thôi.
Ban đầu anh chọn Tưởng Tâm Lôi, không có gì hơn vì cô và anh giống nhau ở chỗ... đều có cách nhìn thông minh, có lẽ cũng giống anh tính nết có chút ích kỷ nữa, nhưng anh biết cô có cách suy nghĩ riêng của mình. Khi cần cô cũng sẽ phối hợp diễn xuất với anh, hai người hợp sức với nhau lừa gạt thì rất có lợi. Nếu tính trên góc độ lâu dài mà nói, bọn họ có thể ở chung một chỗ, sẽ có lợi đối với tất cả mọi người, anh cũng đã từng cho là sẽ chỉ có cô gái này là thu hút sự chú ý của anh. . .
Nếu quả thật như vậy, vậy những chú ý từng chút một của anh với Khang Hoa Hiên thì bởi lý do gì.
Không, anh không thèm để ý đến cô, chẳng qua do anh đã từng trải qua một kinh nghiệm đáng sợ, vì vậy anh có chút để ý đối với nhân phẩm của bảo mẫu cho con trai anh mà thôi.
Đúng là chỉ có như vậy thôi.
****************
Huân Triết khóc.
Buổi tối chủ nhật, Phó Thần Cương rót một chén cà phê chuẩn bị lên lầu đọc sách. Khi qua phòng trẻ liền đặt ở cái giá cạnh đó, theo bản năng anh hướng cái nhìn vào chiếc giường trẻ con, trong đầu chợt nhớ tới chuyện đáng sợ mà bảo mẫu đã làm lúc trước. Anh vội vàng lật tung quần áo con trai, kiểm tra xem trên người cu cậu có vết thương nào không. Lúc này ngoài ý muốn, anh mới phát hiện ra, lúc này trên người con trai mặc quần áo mà anh nhìn thấy bao giờ. Cẩn thận ngẫm nghĩ, anh thấy hầu hết đồ mà Huân Triết mặc trên người đều là quần áo mới. Phó Thần Cương không hiểu gần đây con trai ăn cái gì mà lớn cực kỳ nhanh. Nếu không phải mỗi lúc trời tối anh vẫn nhớ cần phải qua thăm con một chút, chắc chắn sẽ bận đến mức quên cả thấy con trai mình lớn lên.
Anh nhớ tới mấy ngày trước lần đầu tiên Khang Hoa Hiên nhìn anh giơ tay đòi đưa tiền. Nguyên nhân như cô nói là vì quần áo của Huân Triết gần như sắp không mặc được nữa rồi, cô phải mua cho cu cậu quần áo mới.
Vốn đang chơi con Pu'p bê bằng nhung, Phó Huân Triết nhìn thấy ba ba mình, bốn mắt giao nhau liền giang hai cánh tay, lấy vẻ mặt cực kỳ vô tội và ngây thơ ngóng nhìn anh, hy vọng anh sẽ bế cu cậu lên.
Một giây, hai giây, ba giây. . . Phó Thần Cương đứng ở bên cạnh giường trẻ con vẫn không chút phản ứng, tay Huân Triết khua khua một lúc đã mỏi, mà vẫn chưa thấy người trước mắt có bất kỳ hành động nào, mặt vừa nhăn lại, miệng đã ngoác ra...
Khóc.
Phó Thần Cương mím chặt môi, vẻ mặt biểu hiện cực kỳ phức tạp, dường như có chút đau lòng lại có chút do dự. Cuối cùng, anh kiên quyết cầm lý cà phê trên tay, nhất định không chịu đưa tay ra ôm lấy con trai.
Bên trong chiếc giường nhỏ, Huân Triết càng khóc rống lên lớn hơn nữa.
"Bé con khóc đấy!" Phó Thần Cương cũng không chịu được nữa Huân Triết khóc đến khàn cả giọng, dường như nếu không ôm cu cậu sẽ tắt thở ngay, vì vậy anh nhìn vào bên trong đau đầu hét lên.
"Đây đây, đợi một chút..." Trong phòng truyền ra tiếng trả lời đầy hốt hoảng.
Anh quên mất, ở đây yên tĩnh là bởi vì cô gái nhỏ kia đang tắm, theo lý mà nói, anh cũng nên đưa tay ra giúp đỡ, ôm lấy đứa con trai mình đang hò hét gào khóc khản cổ kia , nhưng anh lại nhìn ly cà phê trong tay lần nữa, rồi lại di chuyển nhìn sang bên kia.
Cả người Phó Huân Triết giãy dụa giống như con sâu lông, cu cậu không ngừng giãy giụa muốn bò dậy, lật người một cái, gương mặt nho nhỏ úp xuống, nằm sấp bụng, chỉ còn mỗi cái đầu tròn cố gắng ngẩng cao lên tiếp tục khóc lớn.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc