Ba Ba Lạnh Lùng - Chương 08

Tác giả: Chấp Loạn

Hơn chín giờ tối, Phó Thần Cương vừa bước vào cửa nhà đã thoáng sửng sốt bởi mùi thơm của thức ăn xông vào mũi.
Anh đặt cặp tài liệu lên trên ghế sa lon, vừa nới lỏng cà vạt vừa đi về phía phòng bếp. Anh nhìn thấy trên bàn ăn bày hai ba cái đĩa được bao kín lại bằng lớp màng bọc thực phẩm, bát đũa vẫn chưa có ai động đến.
Đèn trong phòng trẻ vẫn sáng, anh nhẹ nhàng gõ mấy cái vào cánh cửa phòng, đi vào.
"Suỵt...!” Khang Hoa Hiên biết anh đã trở về, "Bé con đang ngủ đấy."
Phó Thần Cương nhìn sang bọn họ, một bàn tay con trai anh vẫn đang nắm chặt lấy ngón tay của cô gái kia không buông... tình cảm của hai người hòa hợp nhanh như vậy sao? Anh không nhớ rõ con trai đã từng có trạng thái tốt như vậy bao giờ chưa?
Bởi vì lâu lắm rồi anh không đến công ty, tài liệu, báo cáo, tờ trình tồn đọng không ít. Anh biết, hôm nay người bảo mẫu mới lần đầu tiên tới làm việc, anh cần phải về nhà sớm một chút, do đó anh dốc hết sức lực đẩy nhanh tốc độ làm việc. Cả ngày trời, ngoại trừ ra ngoài đi toilet, gần như anh không rời khỏi phòng làm việc, bữa tối cũng chỉ ăn một phần Hamburg.
Suy nghĩ một chút, quả thật anh rất đói bụng.
Anh rời khỏi phòng trẻ, ngồi vào trước bàn ăn trong phòng bếp, xé bỏ lớp màng bao đĩa đồ ăn,tiếp đó cầm đũa gắp một miếng trứng muối chiên với hạt tiêu lên thử, rồi tiếp tục ăn cả miếng lớn rất ngon miệng.
Có lẽ nói thì có vẻ hơi khoa trương, nhưng những món ăn mà cô làm, quả thực đã gợi lại hồi ức ngày trước của anh.
Trong ký ức của mình, anh nhớ chưa bao giờ cùng người nhà họ Phó ngồi ăn cơm cùng bàn. Khi còn bé, anh và Quản gia, bảo mẫu thường ăn cơm với nhau, lớn lên một chút, anh đành phải cho bữa tối vào một chiếc khay nhỏ mang lên tầng để ăn. Đang trong thời kỳ phát triển của tuổi thanh niên, một chút đồ ăn này, anh ăn hoàn toàn không thể đủ no. Vì vậy khi trời tối, anh lại đến phòng bếp tìm đồ ăn, khi đó dì Trang, người bảo mẫu chịu trách nhiệm chăm sóc em gái anh thường sẽ nấu chút gì đó cho anh ăn khuya.
Thời gian dì Trang ở nhà anh chỉ có hai năm ngắn ngủi, nhưng dì đã mang đến cho anh sự ấm áp hơn hẳn so với sự thờ ơ của bất kỳ ai trong nhà họ Phó, khiến anh không sao quên được.
Anh còn nhớ, đi theo gót dì Trang bao giờ cũng có một tiểu quỷ lúc nào cũng buồn ngủ. Cô bé mặc áo ngủ có hình phim hoạt hoạ, ngồi ở trên ghế mắt to trừng mắt nhỏ với anh, sau đó cô bé quá yêu ngủ ấy liền nằm xoài ở trên bàn ăn ngủ thi*p đi.
Bây giờ thì tiểu quỷ kia đã trưởng thành, lại còn trở thành bảo mẫu cho con trai anh!
Hóa ra quả thực thời gian trôi rất nhanh, nhưng sao cuộc sống anh thật sự thời gian một ngày lại bằng cả một năm...
"Anh ăn có no không?" Khang Hoa Hiên vừa đi vào phòng bếp, phát hiện thức ăn trên bàn gần như đã bị quét sach không còn một miếng nhỏ, thoáng sửng sốt, vội vàng giúp anh dọn dẹp mặt bàn.
"Đây đều là cô làm sao?"
"Vâng."
" Rất giống mùi vị của dì Trang làm."
"Tôi là con gái của bà mà." Khang Hoa Hiên cười thành tiếng.
Nhìn bóng lưng cô rửa chén, Phó Thần Cương hỏi: "Dì Trang hiện tại đã khá hơn chưa?"
"Mẹ tôi hồi phục khá tốt, hiện đang ở với chị Hai của tôi." Vì thế cô mới có dũng khí ngược lên phía bắc tìm bé cưng.
"Vậy chị Cả của cô đâu?"
"Hai năm trước chị ấy đã lập gia đình."
Phó Thần Cương quan sát cô, "Năm nay cô bao nhiêu tuổi rồi?"
Khang Hoa Hiên hơi nghiêng đầu nhìn anh, rõ ràng là anh ta muốn hai người làm bộ như gặp nhau lần đầu tiên, không hề quen biết gì với nhau, sao bây giờ lại còn hỏi cô nhiều chuyện đã qua như vậy để làm gì?
Thấy cô không nói câu nào, Phó Thần Cương sưng mặt lên."Cô không phải vẫn còn ở tuổi vị thành niên chứ?"
Khang Hoa Hiên đỏ mặt, vội vàng phất tay một cái, "Tôi đã 23 tuổi rồi."
Hai mươi ba tuổi? Cô đã 23 tuổi rồi sao? Gầy tong teo nhỏ tý, ngoại trừ khuôn mặt tròn còn thấy có chút thịt, lượng thịt trên cả người cô nếu cắt ra sợ rằng không được đầy một tô.
"Thoạt nhìn cô không giống như người đã 23 tuổi."
"Hả. . . Có thể bởi vì tôi thường ăn có một bữa ăn, một bữa không ăn."
"Tại sao?"
"Bởi vì công việc thôi! Làm việc ở nhà hàng chỉ có một bữa ăn sáng và một bữa ăn tối. Nếu gặp lúc quá bận rộn có khi còn không kịp ăn nữa, một ngày cũng chỉ ăn một bữa. Nhưng cũng bởi vì tôi thuộc người có dạ dày rất nhỏ! Thỉnh thoảng một bữa không ăn cũng không có cảm giác gì. . ."
"Vậy cô ăn bữa tối chưa?" Nếu như anh nhớ không lầm, bữa ăn tối còn nguyên vẹn mà anh động đũa lúc trước, nói cách khác. . . bữa ăn vừa rồi mà anh ăn liền tù tì mấy bát liền ấy, anh đã vô tình ăn hết bữa ăn tối của cô rồi chăng?
"Tôi đã uống một chén yến mạch cùng đá bào rồi." Đối với cô mà nói, như thế là đủ rồi.
Phó Thần Cương biết, rất nhiều cô gái vì muốn giữ vóc người mà cố giữ cho dạ dày mình nhỏ như dạ dày chim. Nhưng người cô đã quá gầy, đã đến mức gần như không đủ dinh dưỡng, cô lấy cớ gì mà không ăn bữa ăn tối?
Giúp cô tắt vòi nước, anh kéo tay cô, cứng rắn ép cô đến ngồi trước bàn ăn, sau đó anh xoay người mở tủ lạnh định tìm chút nguyên liệu nấu ăn.
"Cô chưa ăn tối, sao không nói với tôi?"
"Tôi không cần. . ."
"Cô muốn giảm cân đấy là chuyện của cô, nhưng Phó Thần Cương tôi đây, cho tới bây giờ cũng chưa bao giờ để cho nhân viên của mình bị đói."
Tủ lạnh có rất nhiều thứ gì đó, nhưng phần lớn đều không thuộc thứ mà anh có thể xử lý. Anh thở dài, chỉ tùy tiện lấy ra chút cơm chiên để lên bàn.
"Cô ăn đi." Anh nói như ra lệnh.
"Nhưng mà tôi. . ." Cái khay cơm chiên này cũng thật quá lớn!
"Ăn no mới có đủ sức để trông con cho tôi chứ! Tôi đây không hề mong muốn khi cô đang bế con tôi lại đột nhiên té xỉu, lúc đó lại lấy cớ do không đầy đủ dinh dưỡng."
Hình ảnh hiện lên trước mắt, chỉ nghĩ mà đã thấy sợ, cho dù nguyên nhân thế nào đi nữa cũng là điều cô không muốn. Khang Hoa Hiên đành ngoan ngoãn cầm thìa lên, chậm rãi xúc từng miếng cơm chiên lên đưa vào miệng.
" Hôm nay Huân Triết có khóc rống lên không?"
"Rất tốt." Cô vội vàng nuốt vội miếng cơm, "Nhưng khi tôi thay tã cho nó thì phát hiện nơi bắp đùi và cánh tay đều có vết bầm là sao vậy?"
Vừa nhắc tới những vết thương này, sắc mặt Phó Thần Cương trầm xuống, vẻ mặt vốn nghiêm nghị của anh nhất thời tối sầm lại.
"Lúc trước nó bị một người bảo mẫu ngược đãi."
Khang Hoa Hiên vừa nghe, chiếc thìa trong tay rớt xuống, cặp mắt trợn to, ánh mắt nhìn anh đầy phức tạp.
Làm sao lại như vậy? Làm sao có thể chứ? Bảo bảo đáng yêu như thế, tại sao lại để xảy ra chuyện này? Cô nhớ các vết thương trên người bé cưng có màu sắc đậm nhạt không đồng nhất, hơn nữa không chỉ có một nơi, chứng tỏ đã có một khoảng thời gian ...
"Hiện giờ người phụ nữ kia, bất kể có đi tới chỗ nào thì cũng sẽ không có bất cứ công ty dám nhận cô ta nữa. Cả đời cô ta cũng sẽ bị dán cái nhãn này cho đến khi cô ta ૮ɦếƭ." Anh cúi người xuống, dùng giọng nói tràn đầy uy Hi*p đe doạ cô: "Cô còn trẻ như vậy,nói năng lại thông minh, cũng đừng tự mang đến cho mình nỗi phiền toái."
Nhìn cô bị dọa sợ đến hốc mắt phiếm hồng, vẻ mặt như sắp khóc, Phó Thần Cương biết mình đã đạt được mục đích. Để cho cô biết tính tình của anh sớm một chút cũng tốt, đỡ để cô cũng giống như cô gái kia, ôm mộng làm Phượng Hoàng bay lên cành cao.
"Bé cưng. . . khi đó bé cưng không khóc sao?"
"Nó không dám khóc, bởi vì chỉ cần nó khóc, người phụ nữ kia lại sẽ ra tay tiếp."
Nghe vậy, trái tim cô liền nhói lên đau đớn, những giọt nước mắt to như hạt đậu nhỏ xuống trong mâm, cô ngẩng mặt lên trừng mắt nhìn anh, "Lẽ ra anh nên phát hiện sớm một chút."
"Chẳng phải là tôi đã đuổi cô ta ra ngoài rồi sao?"
"Phải sớm hơn một chút nữa!"
"Tôi còn làm cho cô ta cả đời này cũng sẽ không bao giờ tìm được việc làm nữa!"
Cô gái này, chẳng lẽ cô cho rằng anh không đau lòng sao? Những ngày qua, không biết đã có bao nhiêu lần anh tự trách mình, cho nên cả một tuần liền anh đã nghiêm chỉnh ở nhà chăm sóc con trai, để bù đắp lại khoảng thời gian trước anh đã cư xử lạnh nhạt với con.
Mà không ngờ người bảo mẫu mới này, tới đây làm không tới 24 giờ mà dám chỉ trích anh là người có lỗi sao?diễn-đàn-lê-quý-đôn Cô không muốn sống nữa có phải không?
"Cho dù không có cách nào để ngăn chặn loại chuyện này xảy ra, nếu như anh chịu khó quan tâm đến con nhiều hơn một chút, thì cục cưng cũng sẽ không bị tổn thương lâu như vậy. Còn anh, sau đó cũng sẽ không phải tự trách, hối tiếc không dứt... Bé cưng còn nhỏ, chúng ta chỉ có thể dùng sự yêu thương và kiên nhẫn với nó, có lẽ nó sẽ không nhớ chuyện này đâu, nhưng ngược lại cả đời anh sẽ còn nhớ mãi chuyện này đấy!"
Hả, bây giờ là thế nào đây nhỉ? Câu chuyện lại chuyển theo hướng anh biến thành đối tượng đồng tình với cô gái kia sao? Đáng ૮ɦếƭ, tự nhiên anh lại bị một cô bé con nhỏ tuổi hơn anh chỉnh cho một trận thế nhỉ? Nhưng sao loại cảm giác này, ૮ɦếƭ tiệt, anh lại thấy rất ấm áp!
Tránh khỏi ánh mắt trong veo đầy cảm thông của cô, Phó Thần Cương lạnh giọng nói: "Cô cứ làm cho tốt việc của cô đi, không cần lo nhiều như vậy."
Anh xoay người trở về phòng chuẩn bị đi tắm, nhưng trong đầu vẫn không ngừng hiện lên cặp mắt ướt lệ lúc trước của Khang Hoa Hiên.
Những cô gái khác cùng độ tuổi như cô rất ít người có sự hiểu đời và dịu dàng như cô, ngay cả Shena, em gái anh, tuy lớn hơn cô mấy tuổi, tính nết so với cô chỉ thấy kiêu căng, phóng túng, ngay cả Tưởng Tâm Lôi, cũng không có sự quan tâm săn sóc tỉ mỉ như cô.
Anh luôn luôn không chấp nhận bất cứ sự thương cảm của kẻ nào, nhưng đối với cô. . . Mặc dù hôm nay là hai người lần đầu tiên gặp lại nhau sau nhiều năm, thế nhưng anh lại cảm thấy trên người cô có tỏa ra khí chất vô cùng kỳ lạ, vừa ấm áp vừa mềm mại, làm người ta vô cùng an tâm. . .
Trời! Anh đang suy nghĩ gì vậy? Đối phương của anh chỉ là một cô gái nhỏ kém anh rất nhiều tuổi, hơn nữa lại còn là bảo mẫu của con trai anh, anh đang suy nghĩ những gì vậy?
Tắm táp xong xuôi, anh mặc áo ngủ, cầm chiếc khăn lông, vừa đi vừa lau mái tóc ướt. An dự định trước khi đến thư phòng làm việc sẽ ghé qua xem con trai một chút.
Vừa mới mở cửa phòng trẻ ra, anh đã phát hiện bên trong có người.
"Cô ở nơi này làm gì?" Anh mở to mắt, nhìn Khang Hoa Hiên đang nằm ở ghế sa lon hốt hoảng bò dậy.
"Tôi. . . Tôi chuẩn bị đi ngủ. . ."
"Phòng của cô ở bên cạnh cơ mà."
"Tôi, tôi biết. . ."
Mặc dù chỉ mở ra một chiếc đèn đêm nhỏ, nhưng nhìn cô cúi đầu, bộ dáng lời nói không được mạch lạc, tám phần là cô đỏ mặt.
"Vậy cô ở nơi này làm gì?"
"Bởi vì. . . Tôi là bảo mẫu cho bé cưng, cho nên. . ."
"Tôi cứ tường là bà Lưu đã nói với cô rồi, phòng của Huân Triết có còi báo động, cho nên đại khái là cô có thể nghỉ ngơi ở trong phòng của mình, không cần thiết phải đợi ở bên cạnh nó suốt đêm đâu."
"Có, bà Lưu đã có nói qua, nhưng mà . ." Cô nhìn về phía giường trẻ con, "Tôi chỉ muốn bên cạnh quan tâm bé con mà thôi."
"Không cần làm đến mức đó đâu?"
"Xin anh..." Cô khẽ khàng thỉnh cầu, nhìn anh đầy mong đợi.
Lời thỉnh cầu của cô ngoài dự liệu của anh. Sao người bảo mẫu này lại đặc biệt thích đứa trẻ thế nhỉ? Có phải là cô có ý đồ gì không?
"Tôi ngủ ở bên cạnh nó, chỉ cần nó vừa khóc tôi sẽ tỉnh ngay, anh cũng không cần phải chạy tới nữa, ban đêm tôi cũng sẽ dỗ nó uống sữa tươi... Xin anh... hãy cho tôi ngủ ở bên cạnh bé đi!"
Nếu như anh còn không đồng ý nữa, anh tuyệt đối không hoài nghi cô gái nhỏ ở trước mắt anh đây, sẽ “bịch” một cái, quỳ rạp ngay lập tức xuống trước chân anh.
Phó Thần Cương thở dài, anh vẫn luôn luôn không mềm lòng dễ dàng như vậy, nhưng bây giờ lại không sao cưỡng lại trước nỗi cầu khẩn khổ sở của cô, không thể làm gì khác hơn là đồng ý.
"Cô chỉ có thể ở ngủ trên ghế sa lon đợi một buổi tối."
Một buổi tối thôi sao?"Nhưng. . ."
Anh cắt ngang lời cô: "Ngày mai, tôi sẽ báo cho công ty dụng cụ gia đình mang một chiếc giường mới tới đây, cô có đặc biệt thích loại nệm giường nhãn hiệu nào không?"
Khang Hoa Hiên sửng sốt, thì ra không phải là anh muốn đuổi cô đi?
Nhìn bộ dạng cô ngơ ngác, anh lại thở dài, "Tôi biết rồi, tôi sẽ chọn giúp cho cô."
Nhìn anh chuẩn bị rời phòng, trước khi cửa đóng lại, đột nhiên cô nói với anh một câu: "Cảm ơn."
Phó Thần Cương nhìn người bên trong phòng, mặc dù chỉ là một câu nói cám ơn, nhưng lại làm cho trái tim anh ấm áp. Giọng nói mềm mại của cô tự nhiên khiến anh thoáng bị luống cuống, cứ như vậy trong nháy mắt, anh cảm thấy trái tim mình như sắp bị tan ra.
"Không cần nói cám ơn." Cứng rắn tìm lại giọng nói lạnh cứng của mình, anh nhìn cô nói: "Cô cứ làm tốt phần việc của cô là được."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc