Ba Ba - Chương 19

Tác giả: Ngưng Văn

Sau khi buổi tiệc kết thúc, Đào Đào lưu luyến tiễn Mạnh Bằng về, còn dặn đi dặn lại cậu ta:
-Anh ơi, khi nào anh với anh Mạnh Bằng lại tới đây chơi với Đào Đào vậy?
-Nhanh thôi- Mạnh Bằng xoa đầu cô bé, còn hôn nhẹ lên má Đào Đào -Sẽ nhanh thôi mà.
-Dạ….
Chiếc xe khởi động, đi được một đoạn nhưng Mạnh Bằng vẫn cảm giác, cô bé con vẫn cùng ba mẹ đứng yên tại chỗ, lưu luyến nhìn theo.
-Con bé có vẻ quấn quýt với con lắm.
-Vâng….
-Con phải biết….
Tai Mạnh Bằng ù đi trước những lời dặn dò đầy tính toán. Mới mười mấy tuổi, sao đã phải nghe những lời dạy dỗ chỉ liên quan đến danh lợi, đến tranh giành của người được gọi là ba?
Bao năm nay ngoài những lời nói ấy, ông ta đã bao lần được như Nghiêm Thành lúc nãy, ôm lấy con gái, ánh mắt ấm áp nuông chiều dõi theo con?
Chưa khi nào…
-Mạnh Bằng…Con có nghe ba nói không? Con…
-Con buồn ngủ -Mạnh Bằng che miệng ngáp -Ngày mai còn phải đi học nữa.
Mạnh Bằng nhắm mắt như ngủ. Cứ để cho ba tận hưởng hương vị lâng lâng của người vừa nắm được điểm yếu của kẻ khác. Nghiêm Thành là cháu ruột nhưng cũng là cái gai trong mắt mà bấy lâu nay ông muốn nhổ đi.
Vì gia tài, vì địa vị. Tranh giành cho lắm, cuối cùng không phải chỉ là một nắm xương tàn ở dưới mồ hoang sao? Hay như bà nội, có con có cháu nhưng có mấy ai thật lòng yêu thương, thật lòng muốn gần gũi bà không?
…Tin tức đem về khiến Nghiêm lão phu nhân vô cùng giận dữ. Nghiêm Thành công khai một cô vợ từ trên trời rơi xuống, lại có con gái, khác nào muốn đem danh dự cả nhà chôn vùi xuống vực. Lão nhị lại cho bà biết, cô gái đó hình như trước đây là người giúp việc trong nhà, có đứa con gái nhỏ, tên là….
-Tên là Du Hân Hân. Đúng rồi, Du Hân Hân….
Quản gia Hà đứng cạnh giật mình thon thót. Ông không ngờ được….Tiểu Du lại trở thành vợ của cậu hai. Lẽ nào….:
-Đúng là nuôi ong tay áo, nuôi khỉ dòm nhà mà. -Nghiêm lão phu nhân đập mạnh tay xuống bàn, quét mắt về phía ba Nghiêm Thành đang điềm nhiên đứng đó- Con dạy dỗ con cái của mình thế nào vậy hả? Năm năm trước gây ra chuyện lớn, bây giờ thì….
-Mẹ bớt giận -Người phụ nữ có vẻ đẹp dịu dàng ngồi cạnh lão đại- cha Nghiêm Thành vội vã lên tiếng. Tuy Nghiêm Thành không phải là con ruột nhưng bà đã tận tay dạy dỗ và yêu thương nó. Hôm nay xảy ra chuyện, bà không thể làm ngơ, để mặc sự giận dữ của mẹ chồng trút lên đầu anh -Thành Thành là….
-Chị dâu à -Bà Thẩm, cô của Nghiêm Thành và cũng là mẹ của Thẩm Thanh Dương lên tiếng- Mấy năm trước Thành Thành làm ra chuyện đó, coi như là bị con hồ ly kia giở trò. Giờ đã lớn tới vậy mà không biết suy xét phải trái, chọn một con “nạ dòng”, giới thiệu là vợ con, bôi tro trét trấu lên danh dự nhà mình. Chị nghĩ….
-Cô có còn là người nhà họ Nghiêm đâu mà lên tiếng chứ- Lão đại bất ngờ lên tiếng khiến bà Thẩm ngượng chín mặt- Cô lấy chồng rồi, là người họ Thẩm. Chuyện họ Nghiêm để người nhà họ Nghiêm giải quyết với nhau.
-Anh….
-Thôi được rồi- Nghiêm lão phu nhân cau mày- Chuyện làm ầm lên chỉ có xấu mặt nhà này chứ hay ho gì mà bàn ra tán vào -Bà chợt liên tưởng đến chuyện năm xưa của đứa con trai Út, cũng thực hiện việc “tiền trảm hậu tấu” như vầy, hậu quả là….-Gọi Nghiêm Thành về. Làm giấy kết hôn được thì cũng ly hôn được. Còn nếu ngoan cố thì….
Bà chợt khựng lại. Địa vị của Nghiêm Thành trong gia tộc không còn đơn giản chỉ là một giám đốc điều hành của Nghiêm thị. Mấy năm qua Nghiêm thị phát triển vững mạnh nhờ bàn tay nó rất nhiều. Bà rút lui khỏi thương trường, hai đứa con trai- đứa không quan tâm đến chuyện công ty, đứa lại kém tài, chỉ có thể trông mong vào cháu nội chống đỡ. Khác hẳn năm năm trước, một tay bà có thể che trời….
Có lẽ Nghiêm Thành cũng đã tính tới nước cờ này nên mới giới thiệu con bé kia là vợ trước mặt bao người như thế. “Đủ lông đủ cánh”, giờ chỉ muốn bay sao?
-Gọi nó về, ta có chuyện muốn hỏi. Ngay chiều nay….Ta muốn nó phải có mặt ở nhà ngay.
-Dạ….
Trái với không khí “sôi nổi” ở nhà, căn phòng của Nghiêm Thành tại biệt thự riêng lại vô cùng yên tĩnh. Chỉ có trợ lý Tạ đang đứng cạnh, trên bàn là một số hồ sơ.
-Mọi thứ cứ như chúng ta đã bàn bạc. Chuyện sau này….phải nhờ tới cậu rồi.
Trợ lý Tạ đã cùng Nghiêm Thành làm việc chung suốt 8 năm, hiểu rõ mọi toan tính và tính cách của chủ như lòng bàn tay. Mỉa mai thay, đó lại là người duy nhất Nghiêm Thành tin cậy. Là một người dưng….
-Chuyện của sếp Trương, anh muốn….
-Anh ta muốn sự thật thì cứ để anh ta điều tra. Còn có điều tra được không thì còn phải chờ bản lĩnh của sếp Trương….
-Đề nghị của Thạch tổng, anh định thế nào?
Thạch Tư Nhiên đã nói, chỉ cần Nghiêm Thành giúp anh ta trở lại với Nhiếp Ân, mọi chuyện đều có thể thương lượng…Có thể hợp tác và trao đổi, đương nhiên là chuyện có lời, nhưng….
-Tôi muốn làm người tốt, cậu hiểu không?
Người ta khi làm cha, làm chồng đều mong muốn mình trở thành hình tượng tốt đẹp trong lòng vợ con họ. Trợ lý Tạ nhún vai:
-Tôi hiểu….Tôi sẽ sắp xếp chu toàn.
-Cảm ơn cậu….
Nghiêm Thành vỗ nhẹ lên vai người trợ lý. Dù thật lòng muốn lùi về để tìm hạnh phúc cũng phải một xây dựng chắc chắn chỗ tựa phía sau mình. Anh liên tưởng đến khuôn mặt giận dữ của bà nội trong ngôi biệt thự đượm màu u ám. Sau chuyện xảy ra với chú Út, mong rằng bà đừng thêm một lần sai lầm, dồn người tới bước đường cùng.
-Ba ơi….
Nghiêm Thành ôm lấy Đào Đào, hôn lấy hôn để trong tiếng cười khanh khách. Đây là lần đầu tiên Diệp Tâm thấy con bé vui như vậy. Đôi tay nhỏ bé quấn ngang cổ Nghiêm Thành, giọng tỉ tê:
-Ba thương Đào Đào hoài vậy nha. Đào Đào thương ba lắm….
Chỉ mới vài ngày mà đã vậy. Chỉ mới vài ngày mà trong mắt chỉ có ba rồi.
Vì khao khát ẩn sâu trong lòng một đứa trẻ. Đào Đào mới có bốn tuổi, xưa nay cuộc sống chỉ có hai mẹ con nương tựa vào nhau. Bây giờ xuất hiện một tình thương mới mẻ. Nghiêm Thành thật lòng yêu thương cô bé. Đào Đào đón nhận với sự hồn nhiên trong trẻo của một trái tim chỉ biết có yêu thương.
-Ba cũng thương Đào Đào. Rất thương con…
-Ba có thương mẹ hông?
Ánh mắt Nghiêm Thành lướt qua Diệp Tâm. Má cô hơi ửng đỏ. Anh cười nhẹ, cụng đầu vào trán con:
-Con hỏi mẹ xem….Mẹ có thương ba không đã?
-Mẹ thương ba mà….-Đào Đào cười thật tươi- Mẹ thương ai, mẹ sẽ nấu cơm cho người đó ăn. Mẹ nấu cơm cho ba và Đào Đào ăn. Phải không mẹ?
Diệp Tâm biết phải trả lời thế nào đây?
Không thương…Trong mắt Đào Đào là khát vọng lớn đến vậy, cô làm sao cho con biết ba nó từng có lỗi, ba nó đã gây ra bao chuyện cho hai mẹ con.
Giờ cô mơ hồ hiểu được, tại sao có những người phụ nữ vì con có thể chấp nhận sống chung với chồng trong một cuộc hôn nhân không có tình cảm. Họ không muốn con mình mất đi tình thương vốn phải có của một người cha.
Huống gì Nghiêm Thành không phải là những mẫu ông chồng tệ bạc. Năm xưa, anh bị bỏ thuốc….Có trách chỉ có thể trách tạo hóa khéo trêu ngươi….
-Mẹ ơi….Mẹ thương ba hông?
Cô bé con cứ kiên trì với câu hỏi. Anh Lạc Lạc nói, ba mẹ không thương nhau thì sẽ không sống cùng nhau. Đào Đào không muốn vậy đâu.
-Mẹ ơi….
-Mẹ thương….Mẹ thương ba. Mẹ thương Đào Đào nhất nhà nữa….
Dù biết đó chỉ là lời an ủi con gái nhưng Nghiêm Thành vẫn cảm thấy hạnh phúc, vẫn cảm thấy rất vui.
-Ba ơi, mẹ thương ba mà….
-Ừm…-Nghiêm Thành bỗng vòng tay ôm lấy hai mẹ con vào lòng, còn đặt môi lên mái tóc mượt mà của Diệp Tâm, hôn nhẹ- Ba cũng thương hai mẹ con lắm. Thương nhất trên đời….
-Ba ơi!
Tim Lạc Lạc đau nhói khi chứng kiến cảnh gia đình người ta đoàn tụ. Nhưng cậu bé cũng thở phào nhẹ nhõm, mừng cho Đào Đào, mừng cho một phi vụ nữa thành công.
Sắp kết thúc. Ván bài lừa đảo này…
-Cậu nhóc….
Giọng nói xa lạ vang lên bên cạnh. Lạc Lạc nhìn người đàn ông đang thong thả bước tới. Hình như anh ta là thư ký của Nghiêm Thành.
-Chúng ta hợp tác thêm một vụ nữa nhé! Vụ lừa đảo này chỉ có nhóc mới làm được thôi….
Tạ Phúc Khanh là một trợ lý bình thường bên cạnh Nghiêm Thành. Đôi mắt kính dày, lúc nào cũng mang theo một xấp hồ sơ, dáng vẻ không mấy nhanh nhẹn. Song, tầm quan trọng của một cái bóng, chỉ Nghiêm Thành biết- nó cần thiết biết bao.
Lạc Lạc là một thiên tài lừa gạt. Nhưng cậu nhóc mới có mười một tuổi. Đối tượng lường gạt lần này cũng không phải tầm thường. Tuy nhiên….
-Okie…..
Từ khi chúng ta gặp nhau bên giường sư phụ, số phận đã tạo nên một mối liên kết giữa hai kẻ đơn côi cách nhau mười mấy tuổi. Nhiếp Ân thông qua hình ảnh Lạc Lạc mà tiếp tục sống, tiếp tục cứng rắn. Lạc Lạc sống nhờ vào tình thương của cô ấy để thấy mình cũng có ai đó quan tâm.
Giờ thì….
-Một vốn mấy lời. Cậu nhóc giúp “mẹ mình” trả hận, đồng thời cũng giúp Đào Đào….
-Tôi hiểu. Anh và giám đốc Nghiêm cũng không phải làm ăn lỗ vốn. Chỉ có tôi….
Lạc Lạc im lặng…Trong đôi tròng mắt đen láy, có gì đó như là nước mắt đang lặng lẽ chảy ra.
Tạ Phúc Khanh đặt một bàn tay lên vai cậu bé. “Thiên tài” thường không hạnh phúc, huống gì lại là “thiên tài” của một lĩnh vực lấy tình cảm và khát vọng của con người ra lợi dụng, biến họ thành những con rối trong cuộc chơi này.
Không ngoài dự đoán của Lạc Lạc, “phi vụ” Nghiêm Thành muốn hợp tác -mục tiêu là Thạch tổng của Minh thị. Tập đoàn này khoảng mấy năm nay không chỉ có thế lực hùng hậu mà đang bắt đầu phát triển thị trường qua khu vực miền Đông. Nghiêm thị tuy có tài lực dồi dào song có một số dự án lớn cần sự hợp tác của đối tác có thực lực. Minh thị chính là miếng bánh béo bở, không riêng Nghiêm thị mà nhiều công ty lớn cũng muốn tranh giành.
Trong vụ lừa đảo trước, Lạc Lạc từng tìm hiểu về các tập đoàn lớn và “ân oán” giữa họ nên cũng có chút kinh nghiệm. Lừa đảo đúng là một công việc rất khó. Không chỉ cần một đầu óc thông minh, linh hoạt, kẻ lừa đảo đôi khi còn phải học tập và trau dồi nhiều kĩ năng, chẳng kém gì một bác học trên mọi lĩnh vực. Sư phụ của Lạc Lạc là một điển hình cho “loại lừa đảo” siêu hạng này.
-Anh nghĩ anh ta sẽ tin sao?
Tạ Phúc Khanh đã tra kĩ. Nhiếp Ân là Lâm Tụng Ân, con gái độc nhất của Lâm Tuấn Hiền, ông trùm bất động sản trước đây của miền Tây Nam. Lâm Tuấn Hiền tính cách tàn nhẫn, dứt khoát, thời trẻ gây ra không ít tội ác khiến cha của Thạch Tư Nhiên bỏ mạng, gia đình li tán. Ôm mối hận lòng, anh ta tiếp cận còn cưới được Lâm Tụng Ân. Chuyện tiếp theo chẳng khác nào tiểu thuyết, Thạch Tư Nhiên lợi dụng thân phận con rể, bí mật liên kết cùng một số đối tác làm ăn đối địch của Lâm Tuấn Hiền lật đổ ông ta, khiến Lâm Tuấn Hiền vì nhồi máu cơ tim mà qua đời.
Chỉ là….cũng như tình tiết phổ biến trong tiểu thuyết, Thạch Tư Nhiên lại yêu Lâm Tụng Ân thật lòng. Cô gái này dù lương thiện nhưng cũng không ngốc nghếch, sau khi phát hiện ra mọi chuyện đã phản ứng dữ dội, thà ૮ɦếƭ không để Thạch Tư Nhiên khống chế. Tư liệu cho biết, trong lúc đó cô ấy lại phát hiện mang thai. Thạch Tư Nhiên vì cái thai này hết sức vui mừng. Lâm Tụng Ân gần như bị giam lỏng, cho tới khi Bạch Mộng Hoa ra tay….
Lâm Tụng Ân sảy thai. Nhưng cô ấy bằng cách nào đó lại không cho Thạch Tư Nhiên biết. Bạch Mộng Hoa đương nhiên không dám công khai chuyện mình đã hãm hại cô ấy trước mặt người mình thầm thương trộm nhớ. Lâm Tụng Ân biến mất, để lại một lá thư: “Đã mất- không tiếc…Không trân trọng, không cần phải giữ gìn”.
Mấy năm nay Thạch Tư Nhiên không tái hôn, cũng không có người đàn bà nào khác, toàn tâm toàn ý tìm kiếm Lâm Tụng Ân khắp nơi. Trong khi đó cô ấy thay đổi thân phận, trở thành một kẻ lừa đảo, còn dẫn theo Lạc Lạc. Thằng bé mười một tuổi nhưng vóc dáng nhỏ nhắn, nhìn bề ngoài chỉ khoảng 9-10 tuổi, phù hợp với tuổi đứa bé đã mất kia….
Thằng nhóc thông minh, ứng biến linh hoạt. Với một kẻ đang khao khát được gặp con như Thạch Tư Nhiên có thể tạm thời che mắt được anh ta.Nhưng….
-Có thể sẽ nhận ra. Sắp xếp chỗ DNA cũng không phải là chuyện thành công 100% được.
-Vậy….
-Chúng ta không bắt đầu từ chỗ Thạch Tư Nhiên.- Tạ Phúc Khanh nhíu mày-Mẹ anh ta ngày mai sẽ đến đây. Tôi rất muốn sắp xếp một buổi gặp gỡ cho hai mẹ con cậu và bà ấy. Bà ta thấy cậu đi với Nhiếp Ân, nhất định sẽ có nghi vấn….
Mẹ của Thạch Tư Nhiên là một người phụ nữ truyền thống, con trai đến tuổi này, rất mong được ẵm cháu, tiếc là….
Đánh vào nỗi khao khát của con người, nguyên tắc này ai làm lừa đảo đều thuộc nằm lòng. Tạ Phúc Khanh….
-Anh nghiên cứu rất kỹ….
Làm như không để ý đến vẻ mỉa mai trong lời nói của Lạc Lạc, giọng Tạ Phúc Khanh vẫn đều đều:
-Chuyện hợp tác lần này Nhiếp Ân cũng không biết. Chỉ có cậu, chúng tôi….
-Chắc chắc cô ấy sẽ có phản ứng mạnh.
-Đúng vậy. Điều đó sẽ thuận lợi hơn trong việc lừa gạt Thạch Tư Nhiên….
-Sau đó?
-Chuyện tiếp theo là của Nghiêm tổng -Tạ Phúc Khanh cười nhẹ- Chúng ta không can thiệp vào. Nhiệm vụ của cậu là diễn cho đúng vai trò đứa trẻ khao khát tình cảm, muốn gần cha. Thêm một chút xảo thuật để anh ta không nghi ngờ chuyện cậu không phải là con ruột.
-Nhưng tôi không giống Nhiếp Ân, cũng không giống anh ta….Anh nghĩ….
-Cậu có một khuôn mặt rất cơ bản- Tạ Phúc Khanh cười cười-Đường nét khá đặc trưng của người Trung Quốc, khó mà phân biệt là giống hay không giống….Lần trước cậu cũng đâu có giống ai trong nhà đó mà vẫn lừa gạt được họ đấy thôi.
Là vì bọn họ mờ mắt do của cải. Còn những kẻ này lại cần thứ khó mà giả nhất- tình thương ruột thịt…Lạc Lạc cũng hoài nghi, mình có thể diễn giống sao?
-Tôi nghĩ cậu không cần 10 triệu NDT mà chúng tôi sẽ trả. Điều cậu muốn – là giúp Nhiếp Ân hoàn toàn vứt bỏ lưu luyến với quá khứ, trả thù gã chồng đã lợi dụng cô ấy, làm Nhiếp Ân phải lưu lạc bấy lâu…Cách tàn nhẫn để trả thù chính là ném bọn họ xuống từ đỉnh cao của hạnh phúc. Tôi nói đúng không?
Lạc Lạc không đáp….Nhưng đã quyết định rồi. Mang mặt nạ vào thôi.
-Cảm ơn anh….-Cậu bé chợt mỉm nụ cười hồn nhiên quen thuộc cũ, ôm lấy Tạ Phúc Khanh- Em nhất định sẽ làm cho ba được hạnh phúc….Em sẽ khiến ông ta thấy….Có một đứa con ngoan ngoãn, hiểu chuyện như em kỳ diệu đến thế nào. Em….
Con thú bị thương sẽ trút toàn bộ giận dữ lên con mồi đứng gần nó nhất. Thạch Tư Nhiên đã nhẫn nhịn bao năm, tàn nhẫn biết bao nhiêu mới thực hiện kế hoạch trả thù được, liệu anh ta có sập bẫy của một thằng nhóc mới vừa mười một tuổi hay không?
Lạc Lạc hiểu….Mình chỉ là con cờ mà Nghiêm Thành muốn sử dụng để điều khiển một con cờ quan trọng hơn là Thạch Tư Nhiên. Nhưng có làm sao đâu chứ. Dù sao cũng là tên lừa đảo, lừa thêm một lần, cùng lắm là ૮ɦếƭ…Sinh nghề tử nghiệp – chắc sẽ đỡ hơn sư phụ – ૮ɦếƭ già trong nỗi đơn côi….
-Anh Tạ….Em muốn mau gặp ba em quá. Anh sắp xếp giùm em đi, có được không? Nhanh lên!
Tạ Phúc Khanh nhếch mép. Những kẻ gánh trên vai một nỗi niềm sâu kín thường rất liều lĩnh, nhưng cũng thật sự đáng thương.Thật sự rất đáng thương…..
*À, spoil luôn: Anh Tạ là nam chính trong truyện mới nhất của Ngưng Văn.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc