Ba Ba - Chương 08

Tác giả: Ngưng Văn

-Mẹ ơi!
Hai mẹ con ở trong phòng, Hân Hân cắt móng tay cho Đào Đào. Cô bé định hỏi mẹ điều gì đó nhưng rồi lại lặng im.
Điều muốn hỏi là sao chú lớn rồi mà lại thích nghịch tóc của Đào Đào vậy? Chú còn lấy lược giúp cô bé chải tóc. Nhưng chú buộc tóc rất xấu. Anh Mạnh Bằng phải giúp Đào Đào chải lại nữa kìa.
Anh Mạnh Bằng nói là không được kể với ai việc nói chuyện với chú. Chú rất hay xấu hổ. Nếu mọi người biết, chú sẽ không đem bạn của Tiểu Mật Đào về.
Anh Mạnh Bằng nói chuyện gì Đào Đào cũng nghe hết. Vì anh rất tốt. Anh và anh Mạnh Quan ai cũng tốt. Đào Đào thích cả hai anh.
Vì vậy nên buổi chiều, có một chị ăn mặc rất đẹp đến chơi cùng, dù rằng rất vui song anh Mạnh Quan hình như không thích lắm. Chị ấy hỏi Đào Đào rất nhiều chuyện, hỏi nhiều tới nỗi cô bé không nhớ nổi, chỉ trả lời qua loa. Vậy mà chị cũng không giận, còn nói hôm nào sẽ cùng các anh dẫn Đào Đào đi chơi.
Anh chị đều tốt. Đây là ngày đầu tiên từ khi đến đây Đào Đào vui như vậy. Nhưng cô bé vẫn nhớ đến chỗ cô An An, nhớ anh Tiểu Minh, nhớ các bạn nhỏ ở khu tập thể. Đào Đào muốn trở về.
-Gì đó con?
-Mẹ ơi….Bao lâu nữa mới hết hai tháng hả mẹ?
Bàn tay đang cắt móng của Hân Hân khựng lại. Con mới có mấy tuổi nhưng đã muốn thoát khỏi không khí nặng nề, ngột ngạt ở đây rồi.
-Mỗi ngày con gạch một gạch trên giấy của mẹ -Hân Hân đưa cho Đào Đào một tờ giấy có những gạch dọc như hàng rào. -Gạch hết số gạch này là hết hai tháng đó con.
-Dạ…
Đào Đào có chút buồn khi không gặp các anh nữa. Song các anh có nhiều bạn chơi hơn Đào Đào, các anh sẽ không buồn. Đào Đào gặp lại anh Tiểu Minh, gặp lại các bạn nhỏ. Đào Đào cũng sẽ không nhớ các anh nữa. Đào Đào…
-Đào Đào nè….
Hân Hân đột ngột chọc vào cái bụng nhỏ mềm mại. Đào Đào cười khanh khách, đôi mắt màu hạt dẻ sáng bừng lên. Cô bé ôm lấy mẹ, tay lần mò chạm vào *** Hân Hân.
-Con làm gì đó?
-Mẹ ơi….Con thương mẹ…
-Thương mẹ hay là làm xấu đây?- Hân Hân hôn mạnh vào má con gái, bật cười- Đào Đào lớn rồi….
-Mẹ gãi lưng cho Đào Đào đi….- Cô bé lật người qua, nũng niu- Đào Đào ngứa quá….
-Con bé này,…- Du Hân Hân cười cười, phát nhẹ vào cái ௱ô** nhỏ- Nhỏ xíu mà đã bắt mẹ hầu hạ rồi. Vậy mà sau này nói sẽ nuôi mẹ.
-Đào Đào thương mẹ nhất mà….- Đào Đào cong cong cái miệng nhỏ, hùng hồn- Đào Đào sẽ nuôi mẹ mà.
-Được rồi công chúa -Hân Hân gãi lưng cho con, âu yếm- Ngủ đi con….
Cô hát một bài dân ca quen thuộc. Giọng hát trong veo, ngọt đến mê người.
Ngày xưa mỗi lần nghỉ trưa, Diệp Tâm hay nghêu ngao hát. Cô là một cô gái hiền lành, tốt bụng, dịu dàng.Vì vậy cho nên không có gì khó hiểu khi vào công ty chưa lâu, Diệp Tâm đã có không ít người theo đuổi. Ngày đó, Nghiêm Thành nhớ rất rõ, anh biết cô thích món bánh chocolate của tiệm bánh Hoằng Ký, khi đi về đã cố tình vào trong mua một phần. Nhưng khi về đến công ty lại nhìn thấy cảnh các cô gái trong phòng xúm xít bên bó hoa hồng đỏ ai tặng cho Diệp Tâm.
Má cô ửng hồng, trông thật là xinh đẹp. Cái bánh chocolate Hoằng Ký vài ngày trước đã có người mua cho Diệp Tâm rồi.
Nghiêm Thành lẳng lặng đem bánh vào văn phòng. Vị ngọt đắng của nó tê tê nơi đầu lưỡi, mãi mãi anh vẫn không quên.
Hơn 5 năm trước, anh luôn nghĩ mình là người đến sau. 5 năm trước, anh từng nhìn vào sự phức tạp của gia tộc mà cân phân quá nhiều thứ. Nghiêm Thành không muốn Diệp Tâm bước chân vào mớ hỗn độn đó. Tới lúc giật mình nhìn lại mới thấy vô cùng hụt hẫng. Thì ra con người luôn luôn như vậy, những tưởng mình có thể buông bỏ, thực sự vẫn rất cố chấp, rất đau lòng nhìn hạnh phúc từ từ rời khỏi tầm tay….
Lâu lắm rồi Nghiêm Thành không ***. Giờ đây dưới chân anh đầy những tàn thuốc bay bay.
Phong bì trắng bên trong là vài sợi tóc đen mềm mại của con gái. Một mẩu móng tay của Nghiêm Thành cũng được bỏ vào trong.
Hy vọng cũng được, tuyệt vọng cũng được. Nghiêm Thành luôn chậm chân, luôn do dự của 5 năm trước, phải chăng bây giờ cũng nên bước lên trước một lần?
Ngày hôm sau rồi hôm sau nữa, chị xinh đẹp đều đến. Chị mang theo bánh kẹo, còn tặng cho Đào Đào một con Pu'p bê thật dễ thương.
Pu'p bê biết chớp mắt, mặc đồ rất đẹp. Vỗ nhẹ vào ௱ô** nó, Pu'p bê phát ra tiếng gọi “Papa” rất vui tai.
Đào Đào thích mê con Pu'p bê đó. Chị xinh đẹp tặng cho Đào Đào, cô bé hỏi lại, đôi mắt trong veo chớp chớp trông thật đáng yêu:
-Chị cho em thật ạ?
-Ừ. Chị tặng Đào Đào.
-Em cảm ơn chị.
Chị xinh đẹp còn đưa tay nghịch tóc Đào Đào nữa. Đào Đào cười với chị, ôm Pu'p bê vào lòng, còn hát ru cho nó nữa. Giọng hát còn vài chỗ phát âm chưa chuẩn, nhưng càng nghe càng thấy dễ thương.
-Lại tới à?
Mạnh Quan hỏi trổng. Như đã quen, “chị xinh đẹp” cười cười:
-Chị là chị họ của em đó. Sao lại có cái kiểu nói chuyện móc họng vậy hả?
-Dạ, em chào chị họ -Mạnh Quan kéo Đào Đào về phía mình- Sao tự nhiên hôm nay chị họ Như Ý lại chịu khó để bụng đến con gái người giúp việc vậy.- Cậu bé hất hàm nói với Đào Đào -Trả Pu'p bê lại cho chỉ đi, nếu không có người sẽ lu loa mày ăn cắp Pu'p bê đó.
Đào Đào nhìn Mạnh Quan rồi ngoan ngoãn xòe con Pu'p bê ra. “Chị xinh đẹp” là Thẩm Như Ý, chị họ của Mạnh Quan không kiềm được tức giận, dậm chân:
-Em nói vậy là sao hả? Chị xấu xa, chị độc ác vậy sao?Em quá đáng….
-Thôi được rồi- Mạnh Bằng xuất hiện kịp thời, nhanh chóng can thiệp-Như chó với mèo vậy. Như Ý từng nói là thích có em gái mà.
-Đúng đó…-Như Ý ôm lấy Đào Đào, hất mặt- Không phải ai cũng làm như trong phim truyền hình đâu.
Đào Đào hết nhìn Mạnh Quan, lại nhìn Như Ý. Cô bé không hiểu mấy, chỉ tiếc nuối nhìn chằm chằm vào con Pu'p bê. Như Ý nhìn thấy, giọng trở nên dịu dàng hơn:
-Đào Đào đừng sợ…Chị cho Đào Đào Pu'p bê là thật. Đừng nghe lời của anh Mạnh Quan.
-Đào Đào mượn Pu'p bê thôi ạ -Đào Đào mỉm cười- Mẹ cũng không cho em chơi đồ chơi nhiều đâu. Một lát chơi xong em trả cho chị Như Ý mà.
-Trời ơi….Dễ thương quá à.
Như Ý ôm lấy Đào Đào. Ban đầu cũng có chút ganh tị khi anh Mạnh Bằng, Mạnh Quan đều quan tâm đến Đào Đào như vậy,nhưng rồi đến gần thì thấy cô bé quả là rất dễ thương, ngoan ngoãn. Như Ý cũng muốn chơi với cô nhóc nhiều hơn.
-Chị Như Ý buông em ra, chị ôm chặt quá à….
-Nghe nói anh trai em về hả Như Ý -Mạnh Bằng chợt hỏi – Về được lâu không?
-Hôm qua em mới nhìn thấy anh trai thôi ạ. Tối ngày mai chắc anh cũng đến dự tiệc từ thiện của bà nội. Mẹ em chắc còn giận nên em không dám hỏi gì.
-Ừ.
Mạnh Bằng biết anh trai của Như Ý. Năm cậu lên 9 tuổi từng nghe mẹ kể, anh Thẩm Thanh Dương vì một cô gái mà cãi lại bà nội, còn kiện anh họ Nghiêm Thành ra tòa. Sau đó anh ta bị đưa sang nước ngoài du học, biền biệt mấy năm, bây giờ mới trở về.
-Tối mai sẽ náo nhiệt lắm đó.- Như Ý cúi sát xuống mặt Đào Đào- Bé Đào Đào có muốn đi chơi với anh chị trong tiệc không?
-Dạ thôi ạ – Đào Đào rất nghe lời mẹ, nhớ rõ ngày đi lạc hôm đó- Em ở trong phòng chơi với Pu'p bê thôi.
-Trong tiệc có bánh kem, mứt táo và chocolate nữa -Tiệc thường niên của nhà họ Nghiêm thường mời theo gia đình các đối tác nên chuẩn bị đầy đủ các món ăn vặt mà trẻ con thích- Chị lấy cho Đào Đào ăn…
-Thôi ạ….
-Có chị Như Ý đây, không ai dám ăn *** Đào Đào đâu -Như Ý bật cười- Ngày mai chị chỗ em. Em nhờ mẹ buộc tóc đẹp rồi tối đi chơi với anh chị nhé?
Một cô bé con khi được ưu ái quá mức sẽ rất thích nhưng Đào Đào lại do dự rồi lại lắc đầu. Mẹ không thích Đào Đào ra ngoài khi đông người. Đào Đào cũng rất sợ bị lạc nên cô bé sẽ ở trong phòng.
Không thuyết phục được cô bé, Như Ý có vẻ chán nản. Mạnh Quan thì lại vui ra mặt. Mạnh Bằng nhìn ba đứa nhóc, thoáng mỉm cười. Có lẽ cậu bé chưa thấy được, nụ cười của mình đã bớt rất nhiều sự miễn cưỡng, ấm áp và nhẹ nhàng hơn rất nhiều lần.
Trong danh sách khách mời có cả Yên Yên và Âu Phấn Ngọc. Bà Nghiêm thoáng cau mày:
-Phấn Ngọc cũng về nước rồi sao?
-Dạ.
Hà quản gia dạ nhỏ. Không những về nước, cô ấy đang từ từ thay thế vị trí của ba mình trong tập đoàn Âu thị. Năm năm trước, khi Nghiêm Thành xảy ra chuyện, Phấn Ngọc là người bà đưa ra đề nghị cầu hôn. Từ nhỏ con bé và Nghiêm Thành đã thân thiết. Không ngờ nó lại từ chối, còn ra nước ngoài, sau đó Nghiêm Thành nhờ được Yên Yên….
So với Yên Yên dịu dàng, phù hợp làm người nội trợ, cái bóng sau lưng chồng thì Phấn Ngọc là con gái cưng của chủ tịch Âu thị. Nếu phải chọn, bà dành cho Phấn Ngọc sự ủng hộ nhiều hơn. Tuy nhiên chuyện năm năm trước, nó thẳng thừng từ chối đính ước, năm năm sau có còn vương vấn gì với Nghiêm Thành nữa hay không?
-Bà chủ….Thiệp mời?
-Ông cứ gửi đi. Bảo Nghiêm Thành nhất định phải có mặt trong buổi tiệc từ thiện ngày mai.
Gần hai năm nay bà giao hết việc công ty cho Nghiêm Thành, toàn tâm toàn ý vào công tác từ thiện nhưng trong thương trường, vị trí Nghiêm phu nhân vẫn còn tiếng nói, đặc biệt thời gian gần đây việc từ thiện có nhiều kết quả tốt, không chỉ nâng cao vị thế cho Nghiêm thị mà bản thân bà cũng được bầu làm Chủ tịch hội, có không ít vẻ vang và thành quả của tuổi già.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc