Ba Ba - Chương 04

Tác giả: Ngưng Văn

Mấy ngày sau, không ai trong nhà muốn chơi với Đào Đào cả. Tiểu Đang Đang- Tiểu Hòa thấy cô bé thì lườm nguýt, tránh xa.
Tới ngày thứ năm thì bọn họ không tránh Đào Đào nữa, anh Tiểu Hòa sán lại chỗ cô bé. Còn thêm mấy anh mà Đào Đào không biết mặt nữa, giật gấu Mimi khỏi tay Đào Đào ném qua ném lại. Cô bé mếu máo khóc, hết chạy qua chỗ này lại chạy đến nơi kia.
-Trả cho em….Trả cho em mà.
Cô bé khóc nấc lên, trông thật tội. Nhưng đám con nít kia lại lấy làm H**g phấn, tiếp tục chơi, tiếp tục chơi.
Tới khi Đào Đào vấp cục đá té ngã, tấm tức khóc thì đám trẻ mới dừng lại. Một đứa trẻ cao nhất dứ dứ con gấu trên tay, sau đó quăng lên gạc cây cao. Cả đám kéo đi.
Đào Đào đứng bên cây cao, nhón chân, mặt mày vẫn đầy nước mắt. Gấu bông Mimi cao quá, cô bé cầm một chạc cây còn không nổi, làm sao khều được Mimi….
-Nè….Làm cái gì đó?
Đằng sau lưng là Mạnh Quan đang đứng đó. Đào Đào dụi mắt, khóc nấc lên:
-Gấu bông….Gấu bông của em…
-Phiền phức!
Mạnh Quan ném lại một câu nói, cởi giày ra. Đào Đào hét to lên:
-Anh ơi….Đừng!
-Đừng cái gì?
-Cao lắm. Anh leo lên sẽ bị té.
-Chứ không muốn lấy lại gấu bông sao?
-Anh lấy cây khều đi. Đừng trèo cây, sẽ bị té đó.
Mạnh Quan nhìn con bé 4 tuổi mặt mày lấm lem nước mắt đang ngăn cản mình leo cây. Cậu bé rất muốn bật cười.
Nhưng rồi Mạnh Quan vẫn xỏ giày lại, đi tìm một cành cây lớn để khều chú gấu bông.
-Nè….
Mimi rơi từ trên xuống, bộ lông hơi lấm lem bụi đất. Đào Đào ôm lấy, không kịp chùi nước mắt, rạng rỡ tươi cười:
-Em cảm ơn anh.
-Sao gấu bông lại ở trên đó? Nói nghe xem…
Đào Đào ngập ngừng một chút rồi thật thà kể lại ngay:
-Mấy anh kia quăng lên đó. Ai cũng ghét em.
-Mấy anh nào?
-Anh Tiểu Hòa, mấy anh khác nữa.
Chỉ biết ăn *** con gái. Mạnh Quan chống nạnh, hất hàm:
-Đám đó phải không? Đi theo tao….
-Anh làm gì ạ?
-Đập bọn nó một trận. Không thì lần sau lại quen thói ăn *** nữa.
-Thôi ạ -Đào Đào níu lấy tay Mạnh Quan- Anh đánh họ, anh sẽ bị phạt đó. Em về méc mẹ là được mà.
Mẹ cũng là người giúp việc thì làm được gì chứ. Mạnh Quan định nói thế nhưng rồi kềm lại. Đôi mắt trong trẻo màu nâu hạt dẻ như có sức hút mãnh liệt khiến lòng cậu bé cũng dịu hẳn đi.
Em gái….Mạnh Quan từng bồng trong tay một em gái đáng yêu như vậy. Chỉ là….nó ra đời chưa được bao lâu đã ૮ɦếƭ. ૮ɦếƭ vì sự vô tâm của người lớn. ૮ɦếƭ vì….
Không nhắc nữa. Cô bé nhỏ xíu này lại khơi gợi cảm giác muốn che chở và bảo vệ. Mạnh Quan chợt bâng quơ:
-Sao hôm đó không méc là tao ***.
-Có nhiều người *** lắm ạ -Đào Đào cười tươi- Em không méc, em không muốn ai bị la.
Thì ra là vậy. Mạnh Quan bất giác xoa đầu Đào Đào, giọng cũng tự nhiên hơn:
-Theo tao…
-Đi đâu ạ?
– Cứ đi đi…
Thân phận của Mạnh Quan cũng là một thiếu gia trong nhà. Đúng như dự đoán, Tiểu Hòa và đám bạn đa số là con của mấy người giúp việc, thấy Mạnh Quan là sợ. Cậu bé bảo không được ăn *** Đào Đào nữa, cả đám đều nghe theo, còn xin lỗi cô bé nữa. Đào Đào tròn mắt nhìn Mạnh Quan:
-Anh giỏi quá!
-Đương nhiên rồi- Mạnh Quan có hơi tự hào trước lời khen của cô bé- Nhưng từ nay không ai dám chơi với mày nữa đâu.
-Em chơi với Mimi cũng được. Khi mẹ em đi làm, em cũng hay chơi một mình với Mimi mà.
-Ờ…
Mạnh Quan hờ hững đáp. Thân phận hai bên rõ ràng là người giúp việc và cậu chủ. Nhưng….:
-Hay là lên phòng tao chơi cũng được. Tao có truyện tranh, có thể…
Đào Đào không biết chữ. Mớ truyện tranh đó thì….
-Tao đọc cho mày nghe. Chịu không?
-Dạ….
Đào Đào còn nhỏ. Ý thức chủ -tớ không hình thành rõ ràng trong lòng cô bé. Chỉ biết anh Mạnh Quan thật tốt. Anh thật thương Đào Đào.
-Em cảm ơn anh!
-Ừ. Mai đừng ngồi dưới đó chơi nữa. Cứ đến cầu thang bên kia mà đợi, tao sẽ dẫn mày lên phòng tao.
-Dạ….
Đằng xa Mạnh Bằng nhìn thấy cậu em họ trò chuyện với cô bé nhỏ xíu có đôi mắt đen tròn như hạt dẻ. Lần đầu tiên trong suốt những ngày về đây, Mạnh Quan mỉm cười như vậy. Cũng mong em sẽ mau chóng hòa nhập vào cuộc sống ở Nghiêm gia.
Bên ngoài, chiếc xe màu đen lăn bánh qua cổng. Mạnh Bằng nhận ra cô gái vừa bước xuống. Là hôn thê của anh Nghiêm Thành – chị Yên Yên.
Nghiêm lão phu nhân là một người sành ăn, món bà thích đều được chế biến cầu kỳ. Vậy mà hôm nay trong thực đơn phòng bếp đưa lên lại có một canh bao tử được nấu với dưa cải tạo thành một vị lạ miệng. Quản gia Hà cũng lo lắng không biết lão phu nhân ăn có vừa miệng, cả buổi cứ len lén nhìn về phía bà.
May là lão phu nhân không có thái độ gì là chê bai. Bà múc một, hai muỗng rồi cả chén, ăn rồi cứ tấm tắc khen:
-Nấu rất khéo. Đầu bếp La làm à?
-Dạ không ạ -Quản gia Hà thở phào nhẹ nhõm-Là….là món của Hân Hân. Cô gái bữa trước có phòng bị cháy. Được lão phu nhân bỏ qua nên làm món ăn nhờ tôi cảm ơn bà.
-À….
Nghiêm lão phu nhân cất lên một tiếng “à” nho nhỏ. Chuyện xảy ra quả là rất phiền phức. Bà cũng không tin Mạnh Quan gây ra chuyện, nhưng nó đã đứng ra nhận lỗi thì coi như thôi vậy.
Bà hai Nghiêm thì không bao dung như vậy, nhếch môi:
-Thiệt hại 200 ngàn mà chỉ nấu có một chén canh là xong sao? Thật là….
-Chuyện không nhắc lại nữa- Nghiêm lão phu nhân nhíu mày- Yên Yên đến làm khách, đừng nên làm con bé phiền.
-Không có đâu ạ -Yên Yên cười nhẹ- Được ngồi ăn với mọi người trong nhà thì còn gì bằng ạ.
Cô nhìn sang phía Nghiêm Thành. Anh lẳng lặng ăn, còn tự nhiên múc một chén canh bao tử cho vào miệng. Yên Yên gấp một miếng thịt cừu đặt vào chén Nghiêm Thành:
-Anh ăn đi.
-Cảm ơn em….
Giữa hai bên vốn có quan hệ đặc biệt. Mấy năm trước Nghiêm Thành gặp chuyện, sau đó cô gái kia bị vạch trần là dùng thuốc gài bẫy nên anh được miễn truy cứu trách nhiệm. Để dẹp bớt tiếng xì xào của dư luận, Nghiêm lão phu nhân và “các nguyên lão” nhà họ Nghiêm sắp xếp một vị hôn thê cho Nghiêm Thành. Người được chọn là không phải là cô mà là một tiểu thư của nhà giàu khác có quan hệ làm ăn với Nghiêm gia.
Nhưng Nghiêm Thành lại từ chối, sau đó chủ động đề nghị Yên Yên làm “bạn gái tin đồn” thường xuyên xuất hiện trong các buổi tiệc. Người ta nói, cô là hôn thê của anh, Nghiêm Thành cũng không giải thích. Ban đầu Yên Yên đồng ý vì cũng chẳng mất gì trong khi Nghiêm Thành lại chủ động hợp tác cùng Tần gia trong một số hợp đồng lớn. Song, quan hệ cả hai chỉ đơn giản diễn ra như vậy. Mấy năm nay, lúc ở bên nhau Nghiêm Thành không có một hành động nào muốn vượt qua khoảng cách. Có lần Yên Yên mượn R*ợ*u ôm hôn anh, Nghiêm Thành lại đẩy cô ra.
Cảm giác bất an trong lòng Yên Yên ngày càng rõ rệt. Gần đây Nghiêm Thành thỉnh thoảng lại ngẩn người, không tập trung một chút. Nguyên nhân không phải là cô.
-Hai đứa cũng quen nhau lâu rồi. A Thành cũng đã quá 30 tuổi lâu rồi, định chừng nào….
-Không đâu ạ -Nghiêm Thành lạnh nhạt- Yên Yên là bạn, chỉ là bạn và đối tác trong công việc. Chuyện vị hôn thê gì đó là do báo chí đồn thổi, mọi người là người trong nhà không nên hiểu lầm.
Từ nhà dưới, Tiểu Tuệ mang món ăn lên bàn, kịp nghe câu nói đó. Cô ta lại là người nhiều chuyện. Chỉ một lúc sau dưới bếp đã lan truyền thông tin :”Yên Yên tiểu thư không phải là hôn thê của cậu hai đâu”.
Hân Hân đang gọt cà rốt tạo hình thỏ hơi run tay một chút, may là không cắt trúng thịt. Nhưng thông tin đó cũng làm cô rung động. Nếu Yên Yên tiểu thư không phải là hôn thê của “hắn”, ý định quyến rũ để phá tan gia đình hạnh phúc của Hân Hân không phải chẳng có tác dụng gì sao?
Trả thù, không bao giờ đơn giản. Để trả thù phải dùng chính bản thân mình làm mồi nhử. Đàn ông là loại sinh vật đầy Nhục dc…Muốn lấy được lòng họ, chắc gì giữ được mình. Chuyện 5 năm trước là ***, 5 năm sau có phải cô cam tâm tình nguyện mang thân xác mình dâng hiến cho kẻ từng hạ nhục, vùi mình và ba mẹ xuống đáy vực tuyệt vọng hay sao?
Hân Hân trở nên hoang mang không định hướng. Cô càng lo lắng hơn khi trở về căn phòng nhỏ và nhìn thấy Đào Đào đang khóc. Cô bé mới có 4 tuổi nhưng khóc cũng không dám gào khóc lớn như những đứa bé bình thường khác. Trên giường là những mảnh vụn màu hồng nhạt. Hân Hân nhận ra những mảnh vụn này. Nó là của con gấu Mimi….
-Đào Đào….Sao vậy con? Sao vậy Đào Đào?
-Mẹ ơi…-Đào Đào ôm lấy cổ mẹ, nấc lên- Con đã bỏ Mimi trong phòng…Con không biết khóa cửa. Con chỉ theo anh lên phòng để nghe anh đọc truyện tranh -Nước mắt làm cô bé nghẹn luôn tiếng nói -Lúc về thì Mimi đã bị cắt….Mimi ૮ɦếƭ rồi mẹ ơi, Mimi ૮ɦếƭ rồi.
Đối với một số đứa bé, đồ chơi không chỉ là món đồ vô tri vô giác mà còn là một người bạn. Mimi đã theo Đào Đào từ khi con bé biết chuyện. Những đêm cô đi làm về trễ, Đào Đào vẫn ôm lấy Mimi ngủ thiếp đi ở nhà bảo mẫu. Vậy mà….
-Mẹ ơi, mẹ có ít tiền thôi. Mẹ với Đào Đào về chỗ cô An An đi mẹ….- Đào Đào khản giọng- Ở đó bạn Đóa Đóa thương Đào Đào nhất. Anh Tiểu Minh cũng thương Đào Đào nữa…Không ai cắt Mimi giống như vậy. Đi mẹ…Mình về đi mẹ. Ít tiền cũng được mà mẹ. Đào Đào ngoan lắm…Con không chơi đồ chơi cũng được. Đi đi mẹ ơi….Mẹ ơi….
Đào Đào rất sợ. Dù anh Tiểu Hòa và các bạn khác có nghe lời anh Mạnh Quan đi nữa, không ai dám bắt nạt Đào Đào thì gương mặt họ nhìn cô bé cũng rất đáng sợ. Chị Đang Đang không thích Đào Đào, không cho Đào Đào chơi cùng nữa….Thế giới của một đứa trẻ mà không có bạn, mà bị cô lập nó đáng sợ đến dường nào, cô quạnh đến dường nào.
Thù hận…Có là gì nữa? Không có nghĩa gì khi Đào Đào mếu máo rồi khóc nấc trong lòng mẹ như vậy. Hân Hân chợt hiểu ra một điều đơn giản. Cô đã chọn lựa sinh ra Đào Đào thì không nên hận nữa. Hận thù rồi mang bản thân mình ra bán rẻ, để con gái phải sống trong tủi hổ, bị ghẻ lạnh, xa lánh, có đáng không? Có thật sự đáng không?
Cô ôm chặt lấy Đào Đào, nhẹ nhàng:
-Mẹ hứa với Đào Đào….Mẹ ký hợp đồng làm việc 3 tháng rồi. Sau ba tháng mẹ sẽ cùng con về chỗ cô An An, bạn Đóa Đóa. Ít tiền cũng được, mẹ con mình xài ít tiền lại, có được không con?
-Mẹ ơi….
Bên ngoài vừa có mưa trút xuống. Đào Đào rúc vào lòng mẹ. Hân Hân ôm lấy cô bé. Thiên thần nhỏ của mẹ….Đừng khóc nữa con ơi!
*Nói chung là bạn Vĩnh làm chương này chưa mượt lắm, đọc đi đọc lại thấy câu cuối chưa toát hết ý của tác giả nhưng thôi kệ. Com nghen……
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc