AV Quay Chụp Chỉ Nam - Chương 13

Tác giả: Tiểu Thuyết Chế Tạo Cơ

Quay chụp kết thúc
Tống Kỳ Ngôn đã 2 năm không đóng AV, nhưng giờ đây lại không hề báo trước mà đóng cặp với một nữ diễn viên chưa nổi tiếng. Tin này ngay lập tức liền nhấc lên một đợt sóng to gió lớn ở WAWA. Từ lúc bắt đầu cho đến khi kết thúc quay, điện thoại của Tống Kỳ Ngôn đều không ngừng vang lên, cũng có rất nhiều người ở ngoài chạy hổn hễn vào tìm Tống Kỳ Ngôn.
Nhưng từ đầu đến cuối, Tống Kỳ Ngôn đều rất bình tĩnh. Anh kiên trì quay chụp cho xong rồi mới thay quần áo lái xe về tổng bộ, trước khi đi còn dặn dò hậu kỳ phải chỉnh sửa tốt tất cả cảnh quay. Chỉnh sửa xong thì đưa đến văn phòng để anh tự mình kiểm tra lại.
Kiều Kiều cũng thay quần áo, bộ phim này coi như đã quay xong, nếu hậu kỳ muốn bổ sung thêm gì thì chỉ cần nói một tiếng. Vì thế nên Kiều Kiều nghiêm túc mà nói lời cảm ơn với mỗi nhân viên trong đoàn làm phim. Tuy cô và họ mới chỉ hợp tác với nhau có một lần nhưng lại rất hòa thuận với nhau. Họ biết đây là lần đầu tiên cô đóng vai diễn viên chính trong AV nên đều rất chiếu cố cho cô. Kiều Kiều rất cảm động.
Kỳ thật, bộ phim này quay chụp xong thì ít nhất phải trả chút ít chi phí cho Kiều Kiều. Cho dù chỉ là một ít phần trả thù lao đóng phim thì cũng đủ cho Kiều Kiều dùng số tiền đó để hưởng thụ một khoảng thời gian. Cô hiện tại đang lẻ loi một mình ở thành thị, cha mẹ ở xa đều đã có chi phí sính hoạt riêng. Vậy cho nên cô tạm thời đang ở trong giai đoạn ‘một người ăn no cả nhà không đói bụng’. Kiều Kiều hoàn toàn có thể tự do chi tiêu số tiền này.
Cô lén lút tính trước khi nghỉ sẽ thưởng cho chính mình một kỳ nghỉ, sau đó đi từ siêu thị tới một trung tâm thương mại, ăn chơi không thể nào bỏ, nếu có thể tìm được người đi cùng thì sẽ là đi du lịch đôi.
Kiều Kiều kết thúc mấy năm Đại học ở một thành phố ven biển. Sau khi tốt nghiệp xong thì chỉ có mình cô lưu lại ở nơi này. Có mấy người bạn tốt của cô đều đã về nhà rồi gả chồng sinh con. Bởi vì cô làm việc ở xa tổng bộ nên không quen nhiều người ở đây. Vậy cho nên một khi nghỉ thì cô dành đa phần thời gian để ở nhà tự kiếm việc làm, rất hiếm khi có hoạt động nào khác ngoài hoạt động giải trí.
Nhưng cô rất muốn đi ra ngoài một chút. Kiều Kiều ngẫu nhiên tìm kiếm bạn bè quen biết qua internet. Cô phát hiện những người học chung với cô năm đó hình như đều đã trải qua cuộc sống với đầy đủ màu sắc. Có người thì đảm nhiệm vai trò CEO trong 1 công ty, có người thì bắt đầu gây dựng sự nghiệp, thậm chí còn có người chạy tới Nepal để viện trợ xây dựng đường sắt… Giờ nghĩ lại bản thân, ngoại trừ mỗi năm quay chụp mấy bộ phim thì cuộc sống sinh hoạt của cô vẫn luôn đơn điệu nhàm chán.
Người nhà không phải không thúc giục cô tìm bạn trai nhưng Kiều Kiều cảm thấy bản thân bây giờ khá tốt, ngay cả vấn đề sinh lý cũng đều có thể tự mình giải quyết (hơn nữa, kỹ thuật phục vụ còn đều là siêu nhất lưu…), vậy cho nên tìm bạn trai để làm cái gì?
Kiều Kiều vừa không điểm dừng tự sắp xếp kỳ nghỉ cho mình vừa tìm kiếm phương tiện giao thông công cộng để đi lại vì tuy rằng quay chụp đã kết thúc nhưng đoàn phim cần phải ở khu điện ảnh quay chụp ít nhân vật khác nữa nên họ vẫn chưa hề dời đi. Thế nên Kiều Kiều chỉ có thể nghĩ cách để về chung cư.
“Kiều tiểu thư!”
Có người ở phía sau đuổi theo kêu Kiều Kiều. Kiều Kiều quay đầu lại thì thấy đó là chuyên viên trang điểm làm cho cô. Chuyên viên trang điểm giơ di dộng đang trong trạng thái trò chuyện ở trên tay lên và nói: “Kiều tiểu thư! May mắn là cô còn chưa đi xa, có điện thoại tìm cô này.”
Di, là ai tìm cô a?
“Alo?” Kiều Kiều tiếp nhận điện thoại rồi thử thăm dò hỏi.
“Kiều... Kiều!!” Có giọng đàn ông nghiến răng nghiến lợi truyền đến. “Em thay đổi số di động mà lại không hề nói cho anh sao?!”
“A!” Kiều Kiều suy sụp trong nháy mắt. Cô ăn nói khép nép và bắt đầu nhận lỗi. “Thực xin lỗi, thực xin lỗi anh. Tần Tần, là do em quên mất. Kỳ thật thì em đã sớm đổi số nhưng hai đứa mình vẫn luôn làm việc chung với nhau, vừa ngẩng đầu là gặp mà cả cúi đầu cũng gặp nên em đã quên nói cho anh biết, đều là do em sai —— Nếu không thì hôm nào đó em mời anh đi ăn cơm để tạ lỗi…”
“……” Lửa giận củaTần Thụy Thành ngay lập tức mất tiêu. Nhưng anh vẫn ra vẻ hung ác mà mệnh lệnh nói: “3 phút, ở cửa thành điện ảnh, muộn một giây thì mang đầu tới gặp anh!”
“A? Em còn chưa ra khỏi studio đâu!” Kiều Kiều phí công rên hai câu nhưng đầu bên kia điện thoại đã cắt đứt.
Kiều Kiều phiền muộn trả điện thoại lại cho chuyên viên trang điểm.
Ba phút không thể kịp. Năm phút sau, Kiều Kiều mới đứng ở cửa thành khu điện ảnh, chiếc ô tô màu đỏ nhỏ của Tần Thụy Thành dừng ở trước khu điện ảnh, Kiều Kiều mở cửa xe ra rồi ngồi vào.
“Chậm 2 phút 16 giây.” Tần Thụy Thành nhe hàm răng trắng ra rồi ấn ngừng đồng hồ đếm ngược. “Muộn một giây hôn anh một cái. Để anh tính xem —— Ừm, em nợ anh 136 nụ hôn. Nhưng anh là người rất có lòng nh***, vậy cho nên chỉ tính em nợ 135 cái.”
Anh vừa nói xong thì liền xoay người lại và muốn hôn lên mặt Kiều Kiều. Kiều Kiều trốn tránh thân mình. Cô túm lấy tay Tần Thụy Thành rồi đẩy anh ra. “Không tính toán gì hết, em đi giày cao gót mà, 3 phút thì không kịp.”
“Vậy chỉ tính em nợ 100 cái —— Hay là 50? Thôi được rồi, 10 cái, không được cò kè mặc cả nữa!… Vậy để anh hôn em một cái thôi có được không?!”
Kiều Kiều vừa định nói đều không được thì đã bị Tần Thụy Thành xoay mặt lại rồi hung hăng cắn lên môi cô một chút.
“Đau!” Kiều Kiều hờn giận. “Anh cường hôn em.”
“Đúng vậy.” Tần Thụy Thành cuối cùng cũng chịu lái xe. Anh khởi động xe lên đường rồi không chút nào để ý mà mở miệng nói. “Em có thể cường hôn lại anh mà.”
Kiều Kiều cũng không biết đầu óc mình suy nghĩ như thế nào, chờ cô kịp phản ứng thì cô đã ôm chặt cổ Tần Thụy Thành —— Tất nhiên là Kiều Kiều chưa hôn lên bởi vì Tần Thụy Thành đã khẩn cấp dẫm phanh lại. Đầu hai người hung hăng va chạm với nhau trong không gian điều khiển nho nhỏ.
“Sao đột nhiên lại ôm anh?!” Tần Thụy Thành cả giận. “Anh cũng sẽ không chạy, lúc nào hôn trả mà không được? Em muốn hôn bao nhiêu thì anh cho em hôn bấy nhiêu.”
Kiều Kiều không nói chuyện. Bởi vì trán của cô đã đỏ, Kiều Kiều nước mắt lưng tròng mà che trán lại.
“Được rồi được rồi.” Tần Thụy Thành cười giúp Kiều Kiều xoa xoa chỗ đau xong lại lần nữa khởi động xe chạy đi. “Không hề gì, lúc ăn cơm chỉ việc nhìn anh thì những người khác sẽ không thấy cái trán đỏ của em.”
“Muốn đi ăn cơm sao?” Kiều Kiều hít hít cái mũi ép nước mắt trở về.
“Đúng vậy, em đã kết thúc công việc được xem là xếp hạng nhất này rồi, tất nhiên là anh phải chúc mừng một chút.”
“Nhưng ở nhà em còn tích cóp rất nhiều quần áo, em định hôm nay giặt đấy…”
“Dễ ợt. Lát nữa, sau khi dùng bữa xong thì anh cũng có thể thuận đường đi ngang qua nhà em. Em chỉ việc đưa quần áo cho anh, nhà anh có máy giặt.”
“Di?” Kiều Kiều mừng rỡ nói. “Làm như vậy sẽ không sao chứ?”
Cô đã phải tự mình giặt quần áo thật lâu rồi. Bởi vì phòng ở chung cư quá nhỏ, một cái máy giặt chiếm quá nhiều diện tích, thế cho nên cô chỉ đành phải rút ra một ngày cuối tuần để tự mình giặt quần áo.
“Có cái gì mà không thể?! Tý nữa anh sẽ đòi Tống Kỳ Ngôn cho thêm một quyền hạn lên tầng 10, vậy là em có thể trực tiếp lên phòng của anh.”
“Oa, Tần Tần, anh thật tốt!” Kiều Kiều mắt sáng lấp lánh nhìn chằm chằm Tần Thụy Thành xong tự đề cao mình và nói. “Em cũng có thể giúp anh quét dọn vệ sinh.”
“Vệ sinh đã có người phụ trách, không cần em phải nhọc lòng.” Tần Thụy Thành điều khiển xe quẹo môt vòng cung xong ý vị thâm trường nói. “Em chỉ cần làm ấm giường cho anh là được rồi.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc