Ấu Niên Ký Sự Bộ - Chương 49

Tác giả: Dã Cố Giai

PHIÊN NGOẠI BẠCH LẠC HỀ
Edit: Cesia
*****
Drap trải giường màu trắng tản ra thoang thoảng vị thuốc, chai nước biển treo trên cao đang truyền vào thân thể cao lớn đang nằm trên giường, hắn đưa lưng về phía ta, trên đầu quấn băng gạc, vẫn lặng im, tựa hồ không có dấu hiệu tỉnh lại.
Đã nhiều ngày trôi qua, xem ra bệnh tình của Hành Chi Thiên vẫn không có chuyển biến tốt.
Chi Nhược có lẽ rất mệt mỏi, cánh tay của nàng vắt ngang đầu giường, đầu gối lên trên nệm giường, cứ như thế ghé trong phòng bệnh ngủ say.
Tư thế ngủ vẫn bất nhã như trước, mày nhíu lại, lệ vẫn còn ẩm ướt nơi khóe mắt….
Rất muốn giúp nàng lau khô nước mắt,
Rất muốn an ủi dỗ dành nàng…. nhưng như thế vẫn không thể đủ.
Ta không biết mình đã thích nàng bao lâu, lớp bụi thời gian đã làm phai nhạt đi rất nhiều.
Trước kia chỉ cần có thể đứng ở bên cạnh nàng cả người liền cảm thấy thoải mái, loại cảm giác này không giống với tim đập gia tốc trước đây, mà giống như mặt nước êm ái hiền hòa, chảy xuôi bất tận, có lẽ tựa như cha ta từng nói, chính là vợ chồng thiên trường địa cửu.
Ta đã từng cho rằng chúng ta không bao lâu nữa sẽ kết hôn, sau đó có thể sống bên nhau trọn đời.
Tiệc rượu chiêu đãi tân khách đã chuẩn bị đâu vào đó, áo cưới cũng đã thử…. thuần trắng không tỳ vết, màu sắc mà nàng yêu nhất, giáo đường cũng là hai chúng ta cùng nhau chọn.
Nhưng giấc mộng rồi đến một ngày cũng phải tiếp cận hiện thực.
Kể từ khoảnh khắc di chúc tuyên bố, Hành Chi Thiên bỗng dưng biến mất.
Kể từ ngày Hành Chi Thiên được an trí ở phòng bệnh này, giấc mộng của ta cuối cùng vẫn phải tan biến.
Bị nàng từ hôn, không phải ta không nghĩ đến….
Nhưng khi cái ngày này đến vẫn làm cho ta tay chân luống cuống, bàng hoàng.
Nàng nhấn mạnh từng chữ nói, thật xin lỗi.
Tuy rằng ta đã sớm dự đoán được sẽ có ngày này,
Trái tim vẫn không thể tránh khỏi buốt đau.
Ta biết, nàng yêu Hành Chi Thiên, cho dù nàng từng dùng ánh mắt si mê nhìn ta, vuốt ve khuôn mặt ta nói nàng yêu ta, khi đó ta vững chắc tin tưởng lời của nàng…. bên trong sự mãn nguyện ta cũng hiểu được, đó chính là mê luyến…. không phải tình yêu.
Cô bé ngốc này, sống bao nhiêu năm, ngay cả chính mình trong lòng đến tột cùng yêu ai cũng không biết.
Ta đối với em chẳng phải cũng đang lừa mình dối người sao.
Nàng vẫn luôn tìm tung tích của Hành Chi Thiên.
Ta giúp nàng….
Sự lo lắng cùng mỏi mệt của nàng,
Nhất cử nhất động của nàng ta đều xem ở trong mắt, lúc này Hành Chi Thiên ngay tại trên giường im lặng nằm…. nàng rốt cuộc có thể ngủ một giấc an ổn, hai người nắm chặt tay nhau.
Nàng canh giữ bên người hắn….
Ta canh giữ bên người nàng.
Không biết là mỉa mai, ta lại cảm thấy hình ảnh thật đẹp…. Nét mặt ngủ say của hai người bọn họ, đẹp như một bức họa, nhưng bên trong bức họa lại không có vị trí của ta.
Đau lòng, lại bởi vì cười mà đau đớn.
Yêu Chi nói đúng, Chi Nhược có thể hạnh phúc, nhưng hạnh phúc của nàng không phải do ta mang lại.
Tuy rằng ta từng hết lần này đến lần khác tự nhủ với mình, ta sẽ tận hết mọi khả năng, cho dù chỉ là một chút hạnh phúc nhỏ nhoi ta cũng muốn mang lại cho nàng.
Nhưng khi nhìn thấy hình ảnh của Hành Chi Thiên ngồi xổm trước đài phun nước ngấu nghiến hộp cơm trong tay, nhìn đến trên mặt của Chi Nhược toát ra vẻ thương cảm cùng vui sướng,
Nhìn đến Hành Chi Thiên ngã xuống trong vũng máu….
Vẻ sợ hãi cùng vô tận bi thương trên mặt của Chi Nhược đã đâm sâu vào mắt ta.
Nàng không khóc cũng không ầm ĩ…. chỉ đứng đó, hoảng hốt nhìn hắn, tựa như đang dùng hết mọi khí lực khắc sâu hình bóng của hắn vào trong xương, trong tâm khảm.
Giây phút đó ta cảm thấy sự tồn tại của mình là dư thừa.
Có người từng nói quá mức bi thương tâm sẽ ૮ɦếƭ, đau đến mức tận cùng lệ không thể tuôn rơi.
Ta từ trên mặt của nàng nhìn thấy được vẻ mặt đó,
Nàng càng đau bao nhiêu thì chứng tỏ nàng càng yêu hắn bấy nhiêu….
Bác sĩ nói Hành Chi Thiên mất máu quá nhiều, não bị chấn thương nặng, không biết khi nào sẽ tỉnh lại, có lẽ là một hai ngày, có lẽ là hai ba tháng…. có lẽ là cả đời.
Chi Nhược quyết đoán thối hôn, đẩy ta rời khỏi nàng, nhốt mình ở trong phòng bệnh cự tuyệt gặp bất kỳ ai…. Vẫn như thế ở cùng hắn, ta cũng chỉ có thể đứng xa xa nhìn hai người bọn họ.
Nàng biểu hiện kiên cường…. kiên cường đến làm cho ta đau lòng….
Đây có thể xem như người hữu tình sẽ trở thành thân thuộc sao,
Vậy còn ta…. tính là cái gì….
Kỳ thật, ta sớm nên đoán trước được sẽ có ngày này, mỗi đêm đều ôn đi ôn lại cảm giác này rất nhiều lần, trừ bỏ đau khổ còn có chút khoái hoạt, hạnh phúc không phải mỗi người đều có thể đạt được, chỉ cần Chi Nhược có…. vậy đủ rồi.
Tình yêu chỉ có hai người mới gọi là tình yêu…. có thêm sự chen vào của nhiều người, tình yêu sẽ chỉ trở thành bi kịch.
Sự ra đi của một người có thể đổi lấy hạnh phúc của hai người, đủ…. cũng đáng giá. (Cesia: Ô…. ô…. trái tim ta bắt đầu rục rịch rồi, ta cũng yêu Bạch Lạc Hề, Chi Thiên cứ để cho Chi Nhược đi, tiểu Bạch của ta.)
Giờ đây ta đã có thể giải thoát, còn Kỳ Tú Minh?
Hắn khi nào thì biết được tâm tư của Chi Nhược?
Có lẽ ngay từ đầu hắn đã biết, bằng không cũng sẽ không trăm phương nghìn kế dồn ép Hành Chi Thiên.
Ngay cả khi tin kết hôn giữa ta và Chi Nhược truyền ra, hắn vẫn bình chân như vại.
Hắn từ đầu tới cuối không thèm để ý đến ta, chỉ liên tiếp tìm Hành Chi Thiên phiền toái, một kẻ đã sa sút, trắng tay…. có thể đối với Kỳ gia tạo thành uy Hi*p gì, nhưng hắn vẫn cứ bám riết không tha.
Hắn thanh tỉnh….
Từ đầu đến cuối hắn so với bất kỳ ai đều thanh tỉnh,
Hắn cùng Hành Chi Thiên không có thâm cừu đại hận gì,
Duy nhất mối hận chính là…. Hành Chi Thiên đã ςướק đi trái tim của Hành Chi Nhược.
Quảng trường kẻ lái chiếc xe màu bạc đâm vào Hành Chi Thiên kia…. đã bị cảnh sát bắt…. vụ tai nạn xe cộ ngoài ý muốn cùng hắn thoát không được quan hệ.
Yêu sâu, hận sâu, thương càng sâu.
Bên cạnh yêu là hủy diệt hay thành toàn, lui một bước có lẽ trời cao biển rộng.
Không phải ta yếu đuối,
Ta chỉ hy vọng nàng có thể hạnh phúc.
Lòng của ta thật sự rất đau, ta lại chỉ có thể dùng mỉm cười để đối mặt với nàng,
Ta muốn nàng biết, từng có một người rất yêu nàng…. yêu say đắm, và vẫn sẽ tiếp tục đến trọn đời….
Chi Nhược, em có hạnh phúc không….
Lần gặp mặt tiếp theo, em nhất định phải cười nói với anh, em rất hạnh phúc.
Ngoại truyện : Dã cục cưng dụ dỗ Bạch Lạc Hề đêm đầu tiên!
Edit: Cesia
***
“Mẹ nói, khuynh hướng giới tính của anh có vấn đề rồi, anh không thể nắm tay con gái, ca ca thì phải nắm tay ca ca.”
Xe cộ đông nghịt, Dã cục cưng đứng ở lằn vạch dành cho người đi bộ, thân mình bé nhỏ thẳng tắp, nhấn từng tiếng dặn dò ca ca xinh đẹp đột nhiên vô duyên vô cớ vượt đèn đỏ túm chặt lấy tay bé đang đứng ở trước mắt.
Tiếng kèn ô tô rền vang…. trên đường lớn đôi tiểu uyên ương không tuân thủ luật giao thông làm như không hề nghe.
Ca ca xinh đẹp mặc áo sơmi trắng, đôi mắt trợn to, có vẻ không hề đoán được bé sẽ nói vậy, ngượng ngùng muốn rút tay về.
Hừ một tiếng, Dã cục cưng ngược lại nắm chặt tay hắn, túm thật chặt.
Ca ca xinh đẹp nhìn cô bé đáng yêu như công chúa Bạch Tuyết trước mắt, lại cúi đầu xem xét bàn tay bị bé nắm chặt đỏ au, lập tức đỏ bừng như bị phát sốt, màu đỏ từ tai lan dần đến cổ.
Thần trí mơ hồ bị kéo băng qua đường.
“Em…. em về sau không được vượt đèn đỏ, rất nguy hiểm!”
“….”
“Em mau buông tay.” Tiếng gọi không có lực, “…. Cười cái gì.”
“Ca ca xinh đẹp vừa rồi không phải cũng vượt đèn đỏ sao, chính Dã cục cưng mới là người kéo anh qua đường nha.”
“Đó bởi vì nhìn thấy em bị nguy hiểm, anh…. mới…. mới không phải ca ca xinh đẹp, gọi thế…. Em! Đùa giỡn lưu manh.”
Cậu bé dậm chân, rất nhiều người đi đường đều đang quay đầu nhìn, hắn muốn rút tay ra nhưng có chút lưu luyến, lại sợ phải đẩy cô bé.
Hai người một lớn một nhỏ ngượng nghịu dắt tay nhau đi trên đường, không ai buông tay.
Cô nhóc ngửa đầu, thanh âm như tiếng muỗi kêu, “Em lạc đường.”
Kết quả là….
Bạch Lạc Hề đã bị bé mơ đồ lừa gạt về nhà.
Tại sao nói lừa gạt…. Bởi vì Dã cục cưng tuy là nói lạc đường, nhưng lại tùy ý nắm lấy Bạch Lạc Hề, quẹo qua vài con hẽm, vòng vo vô số vòng, chính xác không hề lầm lẫn nắm lấy Bạch Lạc Hề, đem một người sống sờ sờ quẹo về biệt thự nhà mình.
Biệt thự rất lớn, toàn gia đều rất nhiệt tình tiếp đón khách.
Mẹ một bộ thấy nhưng không thể trách, cười tủm tỉm sờ soạng tiểu Bạch Lạc Hề một phen, mới đi làm bữa tối.
Cha lớn thì buông tờ báo trong tay xuống, nhấp một ngụm cà phê, lười nhác dựa vào ghế sofa đánh điện thoại, gọi tới sở cảnh sát và nhà trẻ, báo người mất tích, một bé nam, ước chừng bảy tám tuổi, tướng mạo cực phẩm là một mỹ nam bại hoại, mời đến nhận lãnh.
Trình độ nghiệp vụ vô cùng thành thạo, ăn nói lưu loát, mặt không đổi sắc tim không lỡ nhịp, làm cho người ta nhìn thế là đủ.
Cha nhỏ chống cằm, ngồi xổm ở ghế sofa, vẻ mặt ghen tị nhìn tiểu Bạch Lạc Hề xinh đẹp, lại nhìn về phía Dã cục cưng đang quấn quýt lấy hắn chơi đùa, lại nhìn sang màn hình tivi…. Tầm mắt lơ đãng không tự chủ lại rơi xuống trên người Bạch Lạc Hề.
Hừ một tiếng, nhìn trừng trừng màn hình, một bộ hình tượng của người cha hiền đang vô cùng đau đớn bởi vì bị tiểu tặc đoạt mất con gái ngoan của mình.
Đêm đã khuya, hầu hạ hai tiểu tổ tông ăn uống tắm rửa xong.
Cha lớn cha nhỏ cùng mẹ ba người vỗ vỗ tay, đóng cửa phòng lại, mỗi người tự bận bịu việc của mình.
Trên chiếc giường lớn ấm áp thoải mái, tiểu Bạch Lạc Hề quy quy củ củ mặc áo ngủ trước đây của cha nhỏ, chúc cô nhóc ngủ ngon, an phận nghiêng người nằm xuống nệm, chuyện phát sinh ban ngày rất rối loạn, hắn còn bận suy xét, làm thế nào hắn có thể đưa một kẻ bị lạc đường, quẹo tới quẹo lui một hồi lại có thể an toàn đưa trở về biệt thự, trong khi chính mình ngược lại lại quên mất đường về nhà, còn phải làm phiền đến ba mẹ người ta, thật sự là mất mặt a.
May mắn, cô nhóc đột nhiên nhớ ra đường về nhà.
Bằng không hai đứa nhỏ đêm nay khẳng định là ngủ bờ ngủ bụi ngoài đường.
Thật sự ít nhiều cũng nhờ có Dã cục cưng….
Một thân hình bé nhỏ đột nhiên chui vào trong chăn của hắn, dọa hắn nhảy dựng, cuống quýt ngồi dậy, иgự¢ có cảm giác nặng trĩu, giống như có người đang đè lên người hắn.
Quả nhiên, một cái đầu rối tung chui ra từ trong chăn đã được sắp gọn gàng, khuôn mặt mềm mại trắng nõn, đôi mắt rực rỡ như ánh sao trên bầu trời đêm, tiểu Bạch Lạc Hề hoảng thần, cứng đờ nhìn chằm chằm của bé, ta than, thật sự là một công chúa nhỏ xinh đẹp.
“Ca ca xinh đẹp, ôm cục cưng một cái.” Dã cục cưng cười tủm tỉm, mắt giương lên giống như trăng lưỡi liềm, cánh tay mềm mại mũm mĩm chủ động ôm lấy Bạch Lạc Hề.
“Em em….” Màu đỏ nổ tung lan tràn khắp khuôn mặt củaTiểu Bạch Lạc Hề, hắn ngồi bật dậy, câu đùa giỡn lưu manh rốt cuộc cũng không thể thốt ra miệng.
Bị bé giống như bạch tuộc quấn chặt lấy, mặt tiểu Bạch Lạc Hề đỏ rực như ăn ớt, trên đỉnh đầu thậm chí có thể nhìn thấy hơi nóng bốc lên.
Cô nhóc kia còn bày ra vẻ mặt lưu manh, ngửa đầu nhỏ lên, nghiêm túc chính xác nhấn mạnh từng chữ, “Anh thật xinh đẹp, anh là ca ca xinh đẹp nhất mà Dã cục cưng từng gặp, chúng ta thành hôn đi được không.”
— —||
Nhóc con này gan quá lớn đi.
Ai ôi….
Tiểu Bạch Lạc Hề bị sờ soạng,
Áo ngủ bị xốc lên, tay hắn liều ૮ɦếƭ túm chặt lấy áo.
Hắn thất kinh trợn trừng đôi mắt xinh đẹp, đôi mày thanh tú nhăn chặt, tựa như đang cực lực nhẫn chịu đau đớn, cái đầu nhỏ lắc qua lắc lại trước mặt hắn…. miệng bị bé cắn đau quá.
Sau một lúc lâu, cô nhóc mới đình chỉ ngược đãi hắn, xăn tay áo lên hung hăng lau miệng, táp táp miệng nói, “Tốt lắm, chúng ta đã muốn thành hôn.”
A….
“Đến lúc anh mang thai sinh tiểu bảo bảo, em sẽ chịu trách nhiệm với anh.” Dã cục cưng son sắt thề, mình nhỏ thẳng tắp.
[Dã Cố Giai: — —|| Mồ hôi lạnh, ta nói nhóc con nhà ngươi không phải là xem nam nam sinh con đi, ai nói cho hắn nam sinh kết hôn sẽ sinh đứa nhỏ. Giận a! Dưỡng thai không cần làm tốt sao.
Cha nhỏ liếc xéo một cái:thôi đi, nếu không phải em viết truyện đam mỹ nam nam sinh con, con bé làm sao biết nói lời này.
Cha lớn vỗ mạnh xuống bàn:các ngươi ai cũng không được nói, bảo bối của ta vẫn còn là bé con nha, hết thảy thuyết minh tư duy của con bé vượt bậc so với người thường.
Độc giả: Không nói gì.]
Tiểu Bạch Lạc Hề ngây thơ, trong sáng, sợ tới mức run lẩy bẩy, ngón tay run run chỉ vào chóp mũi của Dã cục cưng, chỉ trích, “Nam sinh sẽ không sinh con, muốn sinh cũng là em sinh.”
Dã cục cưng cúi đầu không nói, bàn tay thọc vào chăn sờ soạng nửa ngày, không bắt lấy gì chỉ kéo ra một quyển sách, trên bìa có hình một nam tử mặc cổ trang ôm một thiếu niên, bụng của thiếu niên phình to, giống như có bầu, trên tay còn bế một em bé trắng nõn.
— —||
Tiểu Bạch Lạc Hề hoàn toàn sụp đổ.
“Em thật sự sẽ chịu trách nhiệm với anh?” Thanh âm của cậu bé có chút không xác định cùng ủy khuất.
“Nhất định!” Thanh âm non nớt của bé gái vang dội đáp lại.
“Đây chính là ước định của chúng ta!”
“Vậy về sau em bị lạc đường, vô luận anh đang ở đâu cũng nhất định tìm ra em, đưa em trở về nhà.”
Bọn họ cuộn người trong chăn, ló ra….
Hai ngón út, ngoắc chặt vào nhau.
Vững chắc không rời.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc