Ấu Niên Ký Sự Bộ - Chương 41

Tác giả: Dã Cố Giai

Bắt….
Có phải lầm lẫn rồi không, ca ca sẽ không làm chuyện đó…. hắn cũng không có khả năng làm….
Ánh mắt của Hành Chi Nhược mang theo cầu xin nhìn về phía Hành Chi Thiên, lại quét qua những khuôn mặt nghiêm túc của cảnh sát, miệng trương trương, chân không nghe sai bảo bất giác đi tới, bàn tay đưa ra muốn kéo lấy cánh tay hắn.
Kỳ Tú Minh bất thình lình túm lấy cánh tay Hành Chi Nhược kéo nàng trở về, “Chi Nhược, đừng cản trở cảnh sát thi hành công vụ.”
Chi Nhược đờ đẫn nhìn Kỳ Tú Minh,
Đôi mắt của hắn hiện lên chút ý cười, bổ sung thêm một câu, “…. Anh cũng thật quan tâm đến cái ૮ɦếƭ của bá phụ bá mẫu, dù sao Hành, Kỳ hai nhà vẫn là thế giao.”
“Đó chỉ là chuyện ngoài ý muốn.”
“Nếu ngoài ý muốn, cảnh sát sẽ không đến.” Kỳ Tú Minh điềm tỉnh nói, giọng điệu khẳng định, liếc Hành Chi Thiên.
Hành Chi Nhược có chút chần chừ, tầm mắt cũng chậm rãi đuổi theo bóng dáng của hắn, không buông tha bất kỳ biểu tình nào trên mặt hắn.
Vẻ mặt của Hành Chi Thiên vẫn không thay đổi, vẫn lặng im không nói lời.
Hành Chi Nhược ánh mắt ảm đạm.
Không phải là thật….
Mau nói gì đi, anh không hiểu rõ tình huống sao.
Hành Chi Thiên vẫn đứng thẳng không nhúc nhích, kể từ lúc xem xong lá thư Bác Câm đưa cho hắn, hắn vẫn đứng như thế, khuôn mặt tuấn mỹ cực kỳ hờ hững.
Hành Chi Nhược siết chặt hai bàn tay, ánh mắt bi thương nhìn hắn.
Hắn, không thừa nhận cũng không cự tuyệt….
Cái ૮ɦếƭ của cha mẹ, thật sự có liên quan đến hắn sao.
Lòng bàn tay đau xót, móng tay cắm sâu vào ***, đau đớn không chỉ ở lòng bàn tay…. mà còn ở trái tim.
“Tai nạn máy bay lần đó tôi cũng có mặt, tuy rằng còn bé nhưng trong đầu vẫn còn lưu lại chút ký ức. Chuyện xảy đã ra đã lâu như vậy…. hiện tại mới tiến hành điều tra, các người có chứng cớ gì?” Chi Nhược mở miệng, lại cảm thấy thanh âm khàn khàn cực kỳ mờ mịt, tựa như phải dùng hết khí lực mới chậm rãi hỏi xong câu hỏi đã sớm nghe không ra ngữ điệu.
Một cảnh sát mập mạp cung kính bước tới, thần sắc trên mặt cố ý lấy lòng, “Hành tiểu thư là như vầy, đêm qua cấp trên có người đặc biệt lên tiếng, nói muốn lật lại bản án tử, cho nên…. chúng tôi mới đem hồ sơ cũ ra điều tra, quả thật tìm thấy vài chỗ khả nghi, bởi vậy mới…. mời Hành thiếu gia đi trợ giúp điều tra, nếu không có gì liền có thể phóng thích.”
“Nói vậy các người cũng không có đầy đủ chứng cớ xác thực, như vậy còn dám tùy tiện bắt người.” Hành Chi Nhược cảm thấy lửa giận ở trong lòng bùng phát, thiêu cháy cái cảm giác nôn nóng, luống cuống cùng phẫn uất đang cuộn xoáy trong lòng, thanh âm cũng đột nhiên tăng cao.
Kỳ Tú Minh cố chấp nắm lấy tay nàng, im lặng nắm chặt.
Khuôn mặt của Hành Chi Thiên có biến hóa, vẻ mặt hờ hững dần dần được ôn nhu thay thế, đôi mắt nhìn về phía nàng phảng phất hiện một thứ gì đó…. muốn nói lại thôi….
Kỳ Tú Minh làm như vô ý dùng thân mình chặn lại bóng dáng của hắn, cúi đầu, nhẹ nhàng dỗ, “Chi Nhược, muốn điều tra, cứ để cho bọn họ điều tra vài ngày, tốt xấu cũng còn cho Chi Thiên một cái trong sạch.”
Trong sạch là tất nhiên….
Chính là, vì sao thời gian lại khớp như vậy, cố tình chọn ngay đúng thời điểm Hành Chi Thiên cái gì cũng không còn.
Là trùng hợp hay là rắp tâm….
Hành Chi Nhược có chút bàng hoàng.
Đồng tử của Kỳ Tú Minh trở nên thâm trầm giống như mắt mèo, mắt đột nhiên nheo lại, tầm mắt dừng lại ở trên người của nhóm cảnh sát, thấp giọng nói, “Tại sao còn chưa đi? Không phải nói muốn bắt người sao?”
“Vâng. Vậy xin mời Hành thiếu gia đi theo chúng tôi tới cục cảnh sát một chuyến.”
Hành Chi Thiên nhíu mày, mắt lạnh quét qua bọn họ một cái, không kiêu ngạo cũng không tự ti xoay người không nói lời nào đi theo cảnh sát ra cửa.
“Ca….”
Hành Chi Nhược đẩy ra bàn tay của Kỳ Tú Minh vẫn âm thầm nắm lấy đầu vai của nàng từ nãy đến giờ, chạy ra cửa, cước bộ chậm rãi ngừng lại, giương mắt nhìn theo Hành Chi Thiên sợ hãi hô to, “Ca….”
Ca, đừng đi.
Tai nạn máy bay căn bản không hề có liên quan đến anh đúng không….
Anh chính là bởi vì cảm thấy không thể ở lại tòa thành, cho nên mới cảm thấy đi đâu cũng không sao cả đúng không.
Chính là, những lời này rốt cuộc cũng không thể thốt ra khỏi miệng.
Hành Chi Nhược hoảng hốt nhìn theo sườn mặt hắn, trong mắt tràn ngập sương mù, vẻ mắt mờ mịt, vô thố, chỉ không ngừng gọi hắn, ca….
Hành Chi Thiên bị cảnh sát lôi kéo, cánh tay vung lên, đột nhiên vọt trở về, ôm lấy đầu nàng, ngấu nghiến hôn.
Cảm giác ở trong miệng thật hỗn loạn, bi ai, yêu say đắm, cùng một thứ gì đó hình như gọi là ly biệt, vị mặn chát tràn ngập trong khoang miệng, đầu lưỡi quay cuồng, quấn quýt, thấm ướt….
Hắn cắn nàng, khóe môi tràn ra vị tanh của máu.
Hôn thật đau, tâm lại càng đau.
Hết thảy, tựa như nụ hôn ly biệt.
Nàng không nghĩ tới, hắn đột nhiên ôm nàng, hôn nàng, không có một chút ôn nhu thậm chí động tác còn rất kịch liệt.
Cũng chưa từng nghĩ tới đem hai người bọn họ ở cùng một chỗ.
Ánh mặt trời ấm áp, rọi vào người hắn trở nên phá lệ chói mắt, làm cho người ta hoa mắt đầu choáng váng muốn ngất đi.
Huynh muội yêu nhau, là nghiệt.
Thanh âm của hắn rất thấp, nhưng từng chữ vẫn rõ ràng truyền vào tai nàng, “Chi Nhược, anh yêu em.”
Chính là bao nhiêu năm như thế trôi qua, hắn ôn nhu, hắn bá đạo, hắn sủng nịnh, hắn làm cho nàng thống khổ, cảm giác gì cũng đã nếm trải, đau cũng đau…. Cho đến ngày cuối cùng, hắn lại vẫn làm cho nàng đau….
Thời gian của bọn họ không nhiều lắm. Nhưng lòng của nàng có một chỗ đang bắt đầu mềm hóa,….
Một cái chớp mắt trong lúc này chính là cả đời, làm cho trái tim cũng đi theo quặn đau.
“Ca….”
“Cô bé ngốc.” Hành Chi Thiên thoáng dừng lại, xoay người, cúi đầu nhìn xuống nàng, vuốt ve hai má nàng, “Em kêu anh đã hơn mười năm, kỳ thật anh đã sớm muốn nói với em anh không phải là anh trai của em, nhưng nếu anh nói ra, anh liền cái gì cũng đều không có…. Chi Nhược.”
Đôi mắt của hắn tràn ngập bi thương, nhưng vẫn cười đến chói mắt.
“Chi Nhược,” hắn nhẹ nhàng thở dài, giơ lên vẻ mặt tươi cười so với khóc còn khó coi, “Anh không nỡ rời xa em, nhưng, em phải tin tưởng anh….”
Ánh mắt của hắn sáng quắc, mang theo điểm bi thương.
Đã sống cùng nhau lâu như thế, vẫn chưa bao giờ nhìn thấy vẻ mặt này của hắn….
Trái tim của của Hành Chi Nhược cũng đi theo quặn thắt lại.
Kỳ Tú Minh nhíu mày, rõ ràng đang tức giận. Cảnh sát thức thời đến kéo người.
Không….
Hành Chi Nhược chỉ có thể đờ đẫn đứng nhìn theo hai ba cảnh sát vây quanh, kéo Hành Chi Thiên ra ngoài, kỳ thật lực xô đẩy cũng không nhỏ.
Người bị mang đi.
Thật im lặng, tâm cũng trống rỗng, tựa như bị thiếu đi một khối, làm thế nào cũng không thể lấp đầy…. Đây là mất mát sao.
Lần đầu tiên nếm trải cảm giác này….
Nàng còn nhớ rõ bóng dáng đó, sườn mặt đó, chỉ im lặng nhìn nàng, trong mắt tràn đầy ôn nhu cùng đau đớn,
Không nói một lời nào.
Chỉ si ngốc nhìn nàng.
Muốn nói lại thốt không nên lời.
Kỳ Tú Minh khi nào rời đi, nàng cũng không biết.
Chỉ cảm thấy chính mình cô độc ở trong tòa thành trống rỗng, cuộn mình ở trên ghế sofa, ôm chân, ngẩn người thật lâu.
Mãi cho đến khi Bác Câm cúi xuống nhặt lên bức thư rơi vãi trên đất, mới làm cho nàng lấy lại một chút tinh thần.
Tinh thần đột nhiên tỉnh táo….
Nàng muốn biết rõ gia gia rốt cuộc suy nghĩ gì, đến tột cùng đã viết gì cho Hành Chi Thiên.
Trang giấy, mở ra…. !
Nét chữ già dặn, cứng cáp….
Từng chữ từng câu tựa hồ đang kể ra nỗi khổ sở cùng bất đắc dĩ.
“Cháu ta,
Khi thời điểm cháu đọc lá thư này, chắc chắn quản gia đã tuyên đọc xong di chúc.
Đừng hận gia gia.
Ta, cần một người thừa kế tập đoàn Hành thị.
Cháu là kẻ may mắn….
Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy cháu, ta liền nhận định đó là cháu.
Trong ánh mắt của cháu có một cỗ đơn thuần mang theo kiên định, lộ ra nghị lực cùng quật cường, gan dạ cùng sáng suốt.
Nếu cháu ruột của ta giờ phút này ở bên người ta,
Có lẽ nó cũng lớn bằng cháu, cũng đáng yêu, có chút bá đạo như thế.
Cháu đối với Chi Nhược hết thảy động tác nhỏ, ta đều xem trong mắt.
Nhìn ra được, cháu rất thích cô em gái nhỏ này.
Cháu thích, ta liền cho cháu quyền lợi thích,
Ta Hành Sở Thiên bồi dưỡng ra người thừa kế sẽ không so với bất cứ kẻ nào kém….
Nhìn hai đứa nhỏ các cháu ngồi xổm ở trên cỏ, xăn tay áo, cả mặt và tay đều lắm bùn, cùng một chỗ đùa giỡn với gia gia, làm cho ta nhớ tới rất nhiều chuyện trước kia, chính là khoảng thời gian tốt đẹp, hôm nay hết thảy đều đã tan biến.
Cháu rất giống ta, thật sự rất giống.
Vô luận là ánh mắt hay động tác….
Đều bá đạo mãnh liệt không phân rõ phải trái, lại quật cường, cẩn thận từng li từng tí.
Cực kỳ giống với ta trước đây, thời điểm ta đối đãi với chị gái của mình cũng giống như cháu, ngốc nghếch lại tràn đầy hạnh phúc.
Cháu à, cháu có biết không, Hành gia rất nhiều thế hệ….
Đều bị quấn vào mối quan hệ huyết thống phức tạp, bởi vì đau khổ yêu mà không thể ૮ɦếƭ già.
Kỳ thật, trước khi ta thu dưỡng cháu, ta còn có một đứa cháu trai.
Chính là….
Cháu có nguyện ý nghe ta kể hay không, đó là một câu chuyện xưa thuộc về tòa thành này….
Hành thị là một gia tộc bị nguyền rủa, rất nhiều thế hệ đi trước đều cõng trên vai mối tình trái với luân thường, ta từng mê luyến chị gái của mình, nhưng cuối cùng cũng không thể đi đến kết quả. Sau khi thành lập gia nghiệp, con gái ta cùng với anh trai ruột của nó ở sau lưng ta nếm trộm trái cấm, sinh hạ ra nghiệp chướng mà thế tục không thể chấp nhận, đứa nhỏ thân thể rất yếu ớt, còn có một đôi bích đồng làm cho người ta liếc mắt một cái rất khó quên.
Đứa nhỏ này, không thể giữ lại.
Chuyện này liên quan đến tiếng tăm của gia tộc, không thể làm cho họ hàng gần gièm pha bôi nhọ thanh danh của đại gia tộc Hành thị.
Họ hàng gần ái ân sinh hạ đứa nhỏ, tám chín phần mười là bị tàn tật, nhược trí, cũng có khi là thiên tài…. nhưng cơ hội chỉ có một phần vạn.
Hắn từ nhỏ lại có một đôi bích đồng.
Mỗi thế hệ thừa hưởng gen di truyền vĩ đại của gia tộc Hành thị không cho phép đứa nhỏ tồn tại trên đời.
Yêu chiết chi (૮ɦếƭ non)….
Đây là lời chúc của ta đối với bảo bối tôn tử.
Nhưng nữ nhi của ta nói, phụ thân, cầu xin ngài bỏ qua cho đứa nhỏ, hắn là cháu ruột của ngài.
Cháu ruột?
Hành gia sẽ không cho phép tồn tại nghiệt tử trái với luân thường đạo lý.
Vì thế, ta trơ mắt nhìn đứa con gái mà ta yêu thương nhất quật cường ôm đứa nhỏ rời khỏi ta.
Nàng là một bác sĩ tâm lý xuất sắc, có thể thôi miên mọi người, lại duy độc thắng không được chính bản thân của mình.
Vì làm cho ta buông tha mẹ con bọn họ….
Trước khi đi dựa theo ước định, nàng đã xóa sạch hoàn toàn trí nhớ của con trai ta….
Nàng, làm cho con trai ta quên đi nàng.
Chính mình lại quên không được đoạn nghiệt duyên này.
Nàng là cô con gái mà ta thương yêu nhất, nếu không có đứa nhỏ vô tội đó, nếu nàng chịu thỏa hiệp, ta nhất định sẽ tìm cho nàng một người tốt nhất để gả…. Ta sẽ mang đến cho nàng một cuộc sống hạnh phúc nhất….
Đứa nhỏ của Hành gia đều cố chấp như thế.
Nàng dứt khoát rời đi.
Trải qua lần đó.
Tính tình của con trai ta trở nên lạnh nhạt, không biết có phải bởi vì lần thôi miên đó, hắn đã quên hết mọi chuyện có liên quan đến em gái mình, trong đầu bị cưỡng chế xóa đi một đoạn tình yêu khắc cốt ghi tâm, thậm chí đối với xí nghiệp Hành gia cũng chẳng thèm quan tâm.
Hắn, bị hủy trong tay một người phụ nữ.
Ta, toàn bộ tập đoàn Hành thị cũng thiếu chút nữa bị hủy hoại trong tay con gái ruột của mình….
Ta thủy chung vẫn còn nhớ rõ, ngày con trai ta cùng con dâu kết hôn, yến tiệc náo nhiệt linh đình, giữa tiếng ồn ào chúc mừng cùng chúc phúc của mọi người tham dự hôn lễ, có một bóng người phụ nữ nắm tay một cậu bé có đôi bích đồng đứng lặng lẽ cô độc giữa đám đông.
Ta làm như vậy, là đúng hay sai.
Thời khắc này ta có thể cảm nhận được sâu sắc cái cảm giác yêu say đắm cùng đau đớn khắc sâu vào tận cốt tủy, loại tình yêu này chính là nghiệt, đến cuối cùng vẫn không thể kết ra thiện quả.
Chi Thiên,
Ta đã không có tôn tử, lại thu dưỡng cháu.
Cho nên, nếu cháu cùng tiểu Chi Nhược có thể hạnh phúc,
Hai đứa không cần phải băn khoăn gì cả, ta cũng không trái ngược với tâm ý chia rẽ hai đứa.
Ta hy vọng các cháu có thể hoàn thành những nuối tiếc của những thế hệ đi trước, hạnh phúc sống cùng nhau, làm cho mối nghiệt luân đã vây khốn, luân hồi qua biết bao thế hệ của gia tộc Hành thị có thể chấm dứt….
Chi Thiên, ta biết cháu rất muốn đem tiểu Chi Nhược lưu lạc ở bên ngoài trở về.
Cháu thậm chí còn ở sau lưng thầm oán ta, vì sao ta có thể nhẫn tâm để cho cháu gái ruột của mình sống chung với những kẻ không có chút quan hệ.
Nhưng cháu có từng nghĩ đến,
Vừa nhìn thấy mặt của tiểu Chi Nhược, ta sẽ nhớ lại tai nạn máy bay, cùng với hình ảnh của con trai và con dâu ta cả người đều là máu.
Còn có đứa con gái đã sớm rời nhà đi cùng với đứa bé trai có đôi bích đồng kia.
Ta, Hành Sở Thiên tung hoành trên thương trường cả đời, đến lúc tuổi già lại rơi vào kết cuộc thảm đạm một mình sống bơ vơ, trơ trọi.
Cháu à, ta biết sau khi ta mất, cháu nhất định sẽ đón Chi Nhược trở về.
Cháu thương Chi Nhược đến như thế.
Như vậy….
Ta cho cháu mười mấy năm thời gian để làm cho cháu gái ruột của ta yêu thương cháu.
Đợi cho con bé mười tám tuổi….
Nếu các ngươi có thể trở thành thân thuộc, thật tốt biết bao, cũng giải quyết xong tâm nguyện nhiều năm của ta.
Nếu, cùng sống chung mười mấy năm vẫn không thể làm cho nàng yêu thương cháu.
Như vậy, cháu thật sự không thích hợp với tiểu Chi Nhược của ta.
Nếu quả thật là như thế ta cũng nên tỉnh lại, có lẽ kết cục này chỉ là do ta nhất sương tình nguyện.
Chi Thiên, cháu là một người rất có năng lực,
Chỉ vì phần năng lực này, ta sợ cháu sẽ làm ra chuyện thương tổn đến Chi Nhược cùng tập đoàn Hành thị.
Nếu cháu không thể vì Hành gia sở dụng….
Ta nguyện ý bẽ gãy đôi cánh muốn bay cao của cháu,
Đừng hận ta,
Gia gia thủy chung vẫn thương yêu cháu.”
Giấy vò nát ở trong lòng bàn tay….
Hành Chi Nhược trừ bỏ khiếp sợ cùng kích động, rốt cuộc cũng không thể tưởng tượng ra được cái gì có thể sửa chữa cùng biểu đạt tâm trạng của mình lúc này, thật sự là Biến th' đến tột đỉnh, mối nghiệt duyên của thế hệ trước cư nhiên lại muốn tái tục ở thế hệ này, còn công khai, không thèm che đậy.
Lão nhân tiếc nuối sâu sắc tới vậy sao….
Muốn cho đôi huynh muội không có huyết thống trình diễn một đoạn huynh muội yêu nhau oanh oanh liệt liệt.
— —||
Hành Chi Nhược nhìn tòa thành trở nên lạnh lẽo cô quạnh…. đầu óc mờ mịt, máy móc đi tới giường, kéo chăn che đầu, lăn qua lộn lại một hồi lâu vẫn không ngủ được….
Ít nhất,
Từ lá thư có thể đoán ra, tai nạn máy bay của cha mẹ chỉ là rủi ro ngoài ý muốn.
Bằng không, căn cứ vào thủ đoạn cùng quyền thế của gia gia, không có khả năng để cho hung thủ nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.
Tính tình của Hành lão gia tử Biến th' như thế….
Nếu thật sự là do Hành Chi Thiên làm, chỉ sợ là đã sớm bị lão nhân giày xéo đến xương cốt không còn, tuyệt đối không thể sống đến ngày quản gia đến tuyên đọc di chúc.
Hành Chi Nhược cuộn mình trên giường, ôm gối đầu, ôm thật chặt…. híp mắt, cọ vào lớp vải dệt mềm mại, lắng nghe tiếng tim đập từ trong *** truyền đến.
Gia gia,
Rốt cuộc là người như thế nào.
Nếu hắn biết được tất cả những chuyện mà mấy năm qua Hành Chi Thiên làm với nàng…. còn có thể dung túng sao.
Ánh sáng mỏng mang lọt qua khe cửa truyền vào phòng.
Trên hành lang vọng lại tiếng guốc gỗ, từng tiếng từng tiếng một, theo tiếng tim đập lọt vào tai.
Đã trễ thế này, Yêu Chi còn chưa ngủ, xem ra tối nay kẻ mất ngủ không chỉ có một mình nàng.
Yêu Chi, là anh trai ruột.
Năng lực thôi miên của hắn nhất định là do mẫu thân của hắn dạy, thật lợi hại.
Hành Chi Nhược nheo mắt, ngừng thở, vểnh hai lỗ tai lên lẳng lặng lắng nghe động tĩnh.
Tiếng guốc gỗ dừng lại ở trước cửa phòng nàng, im lặng trong chốc lát, Yêu Chi tựa hồ do dự một lúc, rốt cuộc vẫn rời đi.
Hành Chi Nhược lật người, trong đầu hiện lên tất cả những chuyện mà Yêu Chi đã làm ở tòa thành, không khỏi bật cười, những suy nghĩ gian xảo trong đầu hắn, cùng với cái bản tính e sợ cho thiên hạ bất loạn, nhất định là ở trong tiềm thức hắn thay mẫu thân trả thù Hành gia.
Hắn, thật ngốc.
Phụ thân thật sự có lỗi với mẫu thân của hắn sao?
Kỳ thật rất khó nói.
Thật lâu thật lâu trước kia, Hành Chi Nhược tìm được một hộp giấy trên tầng cao nhất của toà thành, trong đó có rất nhiều quyển sổ bám đầy bụi, bên trong có hình của một người phụ nữ tuyệt mỹ, mặc áo kimônô hoa lệ, tay cầm dù, mỉm cười thật xinh đẹp, mặt trái còn có Pu't tích của phụ thân, tình yêu, 1980.
Lúc đó nàng vẫn cho rằng đó là mối tình đầu của phụ thân.
Nguyên lai, nguời đó chính là người cô đã rời khỏi gia tộc.
Phụ thân, có thật là đã quên nàng sao….
Thôi miên thật sự có thể làm cho người ta trọn đời lãng quên tình cảm chân thành đã khắc cốt minh tâm sao.
Có lẽ, cũng không thể.
Chân chính khắc cốt yêu vẫn giữ lại ở tận đáy lòng, không gợi dậy, chỉ có thể ở trong lòng tinh tế nhấm nháp cả đời.
Lãng quên chỉ là lừa đời, lừa người, lừa chính bản thân.
Còn tình cảm của nàng đối với Hành Chi Thiên,
Là lừa mình dối người, hay là….
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc