Ấu Niên Ký Sự Bộ - Chương 35

Tác giả: Dã Cố Giai

Những trang giấy phân tán trên mặt đất bị Hành Chi Nhược nhặt lên, chồng chất lên nhau nắm trong lòng bàn tay, sờ vào không có cảm giác mềm mại của giấy mà lại truyền đến cái cảm giác lạnh như băng xuyên thấu qua đầu ngón tay thẩm thấu vào trong lòng.
Ánh nến chập chờn lay động làm cho người ta hoa cả mắt….
Những dòng chữ trên trang giấy cũng càng ngày càng rõ nét.
Mở ra một tờ.
Tháng chín ngày 13 trời âm u
Ta chưa bao giờ nhớ mình có thói quen viết nhật ký, nhưng từ hôm nay phải bắt đầu….
Nguyên bản ta có thể xem như là có một cuộc sống hạnh phúc, tuy rằng bị canh giữ trong tòa thành không thể ra ngoài chơi đùa, nhưng mỗi ngày ca ca đều dành rất nhiều thời gian ở bên cạnh ta, Kỳ Tú Minh ca ca cũng gửi đến rất nhiều những poster có kèm chữ ký của các ngôi sao, trong thư kể cho ta biết rất nhiều chuyện thú vị của giới nghệ sĩ…. Hắn càng ngày càng nổi danh, lại còn thường xuyên mang đến cho ta rất nhiều thứ để dỗ ta vui vẻ.
Kỳ thật ta hẳn là rất hạnh phúc….
Mãi cho đến một ngày ta phát hiện bản nhật ký kia.
Nó giấu trong ngăn tủ đầu giường ở tầng áp chót, lúc ta mới bắt đầu lật xem…. tưởng là trò đùa dai của ai, hoặc là một quyển tiểu thuyết viết tay còn chưa có viết xong, châm chọc là, Pu't tích mặc dù còn non nớt, nhưng rõ ràng là do tự tay ta viết.
Những chuyện vụn vặt thời thơ ấu, từng chi tiết một gom lại, nhìn thấy rợn cả người.
Những chuyện ghi lại trong quyển nhật ký, có vài việc vẫn còn lưu lại trong đầu, có việc ta lại không hề có một chút ấn tượng.
Chuyện đã bị quên lãng cũng không nhiều….
Thật sự chỉ có chuyện về cha lớn, cha nhỏ, mẹ, Bác Câm, cùng với việc ta là trẻ mồ côi được ca ca tìm về.
Ta vẫn nghĩ ta cùng với ca ca cùng nhau lớn lên, vẫn luôn sinh hoạt trong tòa thành này.
Nguyên lai hết thảy đều là giả.
Hắn vì sao muốn gạt ta?
Vì sao trí nhớ của ta cùng với những gì ghi trong quyển nhật ký lại không ăn khớp….
Nhật ký chỉ viết đến ngày 21 tháng 12, hiện tại…. một năm đã trôi qua, nếu không phải tìm được quyển nhật ký ta còn sẽ bị giấu giếm đến hai năm, ba năm…. thậm chí là cả đời.
Nhật ký chỉ viết có một nửa, phía sau trống rỗng.
Ta quyết định…. dùng thời gian còn lại để bổ khuyết nó.
~~~~~~~~~~
Tháng chín ngày 15 trời quang
Trần thẩm hôm nay rất tức giận, dì ấy nói hệ thống cửa tự động ở cửa lớn bị người ta phá, vô duyên vô cớ tự động mở ra, còn có một người đàn ông càn rỡ xông vào, bộ dạng rất tuấn tú, thoạt nhìn có vẻ cũng có thân phận địa vị, tự nhiên nói là muốn tìm con gái.
Trầm thẩm lắc đầu nguầy nguậy, vẻ mặt bất đắc dĩ, che ở trước mặt ta, gọi bảo an mời hắn ra khỏi tòa thành, còn gọi điện thoại tựa hồ là muốn trình báo với ca ca.
Tìm con gái….
Là cha nhỏ sao? !
~~~~~~~~~~
Tháng 9 ngày 20 trời nắng chói chang
Nghe nói bọn họ lại tới nữa.
Ca ca lại đem bọn họ đuổi ra ngoài….
Ta căn bản không được phép xuống lầu, bọn người hầu giám thị, trông chừng ở bên người ta.
Ta chỉ có thể đứng ở ban công xa xa nhìn bọn họ, cha lớn cha nhỏ cùng mẹ.
Bọn họ so với trong trí tưởng tượng của ta còn muốn anh tuấn xinh đẹp mê người.
Bọn họ muốn xuất ngoại sao, cho nên mới đến từ biệt? Vì sao ca ca lại không cho ta gặp bọn họ…. chẳng lẽ việc ta mất trí nhớ không phải là sự cố ngoài ý muốn mà là một sự cố ý an bài tỉ mỉ.
Tựa như,
Giống như trong nhật ký đã viết…. là do bị thôi miên.
Mẹ….
Nàng úp vào một nam nhân khóc nức nở, trong lòng ta tự nhiên cảm thấy rất đau.
Hình dáng dung mạo của người phụ nữ đó rất quen thuộc, từng có một lần ta cầu xin Trần thẩm mang ta ra bên ngoài, nàng cũng đã từng khóc như thế, nhìn ta ôm ta thật chặt, gọi ta là Dã Dã.
Lúc ấy ta rất sợ hãi….
Đám vệ sĩ kéo nàng ra khỏi ta, bọn họ che ta lại, cũng ngăn chặn bóng dáng của nàng.
Mãi cho đến khi Trần thẩm mang ta rời đi.
Ta cũng không thể nhận ra nàng….
Ánh mặt trời thật đẹp, rạng rỡ đến chói mắt.
Bóng dáng của bọn họ càng ngày càng mơ hồ…. Rõ ràng thời tiết đẹp như thế, nhưng trái tim của ta lại chỉ là một mảnh hoang liêu.
~~~~~~~~~~
Tháng 9 ngày 25 trời đầy mây
Bệnh kén ăn.
Cả ngày buồn ngủ nằm ở trên giường.
Trần thẩm nói, ca ca rất lo lắng cho ta….
Bác sĩ riêng mỗi ngày đều đến chẩn trị, ca ca thậm chí muốn mời Yêu Chi về nước.
Ca ca hẳn là có chút sinh nghi, nhưng ta có thể làm sao bây giờ, nói với hắn rằng ta đã xem quyển nhật ký trước kia nên biết được hắn đã dùng cưỡng chế thôi miên đối với ta, tuy rằng không biết nguyên nhân là gì…. nhưng xin hắn hãy đem trí nhớ trả lại cho ta, đúng rồi, ngươi nếu có hảo tâm, cũng nghênh đón dưỡng phụ dưỡng mẫu của ta trở về, ta muốn cả nhà đoàn tụ một chút.
Khôi hài….
Thật là một chuyện quá mức khôi hài.
Gió thổi ánh nến lóe lên chớp tắt, giọt nến chảy xuống, vang lên tiếng tách tách.
Khép lại trang giấy, sắp lại ngay ngắn cả chồng giấy thật dày….
Đúng vậy, thật quá mức khôi hài.
Cười đến chảy cả nước mắt…. Rút ra một trang giấy, Hành Chi Nhược gắt gao nhìn chằm chằm vào trang giấy kia, các đốt ngón tay bấu chặt vào trang giấy đến tái nhợt, trong lúc nhất thời đầu óc nàng quay cuồng bế tắc. Tại sao lại thế…. chuyện này cùng với trong tưởng tượng của nàng không giống nhau, quyển ký sự tuổi thơ không phải lúc trước bị nàng giấu trong ngăn bí mật ở góc tường sao, vì sao trong này lại viết rằng nàng vô tình phát hiện được nó ở ngăn tủ giường tầng áp chót…. Hơn nữa khi viết những dòng chữ này hoàn toàn là lúc nàng mất đi trí nhớ, tình trạng này….
Nàng bỗng dưng cả kinh,
Chẳng lẽ bản thân không chỉ bị thôi miên một lần,
Vậy có thể giải thích…. Trong khoảng thời gian bốn năm mất đi trí nhớ, có một năm là bị thôi miên đã quên đi quá khứ, vậy còn lại ba năm đâu….
Vì sao sau khi tìm lại được quyển ký sự tuổi thơ nàng lại một lần nữa quên đi thân thế của mình, vô tri vô giác sống cho đến bây giờ? !
Một ý niệm bỗng nhanh chóng lóe lên trong óc, không kịp bắt giữ, nàng gục đầu xuống, ngồi xổm ở góc tường, tiếp tục lật giở những trang còn lại.
Tháng 10 ngày 1 trời quang
Kỳ Tú Minh đã trở lại, ta có nên hỏi hắn hay không….
Cuối cùng ta cũng không dám mở miệng, một mình ngồi xổm trên ghế sofa đùa giỡn đòi lấy chiếc đinh tai của hắn, lại bị ca ca bắt gặp.
Ta chưa bao giờ nhìn thấy ca ca giận dữ đến thế, túm chặt lấy bả vai của ta, không ngừng hỏi ta vì sao muốn lấy thứ đồ ૮ɦếƭ tiệt đó, có phải để ý tới người ta rồi không, muốn bức ૮ɦếƭ hắn.
Khí lực của hắn rất lớn, siết chặt lấy hai bả vai của ta rất đau.
Trong lúc nhất thời ta cũng nhịn không được, đem tất cả ủy khuất bấy lâu toàn bộ phát tiết, ta la hét gào khóc, đem cha mẹ trả lại cho ta trả lại cho ta.
Hắn sửng sốt, vẻ mặt khác thường, trong mắt tràn đầy phẫn nộ, là do Kỳ Tú Minh kể cho em sao…. Anh hỏi em có phải hay không!
Ca ca cũng không rống ta, hung dữ với ta.
Nhìn vẻ mặt kích động của hắn, trong lúc nhất thời ta không biết nên làm thế nào cho phải, hắn P0'p chặt lấy cánh tay ta đau điếng, ta cực kỳ hỗn loạn, vừa sợ vừa vội, trong lúc nhất thời ùn ùn trút ra những câu nói mà không kịp suy nghĩ, cha mẹ ruột là bị anh hại ૮ɦếƭ có phải không, bởi vì anh hận bọn họ chỉ dẫn em đi bỏ lại một mình anh, cho nên anh mới đối xử với em như thế…. Vì sao sau khi gia gia mất anh lại đem em trở về, không có người cùng anh ςướק đoạt gia sản không phải tốt lắm sao….
Tay hắn buông lỏng,
Ta cũng sững sờ.
Ánh mắt của hắn như thế bi thương phẫn hận, em đang nói cái gì…. em có biết chính mình đang nói cái gì hay không!
Ta không biết…. không phải cố ý…. thật đó, ca ca.
Nhưng ta rốt cuộc cũng không giải thích nên lời.
Tại sao ta lại có thể có những ý nghĩ ti tiện như thế, ta thật ngu ngốc…. vì sao ta lại muốn thương tổn một kẻ cũng đồng dạng mất đi cha mẹ, huống chi hắn còn là ca ca ruột của ta.
Hắn nổi cơn thịnh nộ, tựa hồ muốn đánh ta.
Bình thường cho dù hắn tức giận tới cỡ nào cũng không nhấc tay, bộ dạng giống như muốn đánh người…. Ta muốn chạy trốn, hắn lại túm lấy ta, áo bị xé rách.
Ta đóng cửa phòng, gọi điện cho Kỳ Tú Minh, cầu xin hắn dẫn ta đi, rời khỏi tòa thành này.
Mọi thứ trong tòa thành đều làm cho ta cảm thấy xa lạ….
Cảnh sắc lạnh như băng, quen thuộc mà lại xa lạ ca ca.
Cửa cuối cùng cũng bị phá, dây điện thoại bị cắt đứt.
Hắn nói, em nhất định phải thương tổn trái tim của anh sao, anh yêu em, em có biết anh yêu em nhiều đến thế nào không.
Ngay sau đó, hắn liền ôm ta rất chặt.
Ca….
Buông ra, buông ra anh đang làm gì.
Chúng ta không có quan hệ huyết thống, không có, chúng ta là trời sinh một đôi, em là của anh, ai cũng đừng nghĩ ςướק đoạt, anh sẽ không cho phép bất luận kẻ nào mang em đi.
Thanh âm của hắn thậm chí có chút nức nở.
Hắn nói, kể từ ngày hắn mang ta trở về tòa thành, hắn liền không hề xem ta như muội muội, bởi vì chúng ta căn bản không có quan hệ huyết thống….
Không huyết thống,
Mang đến….
Năm chữ này đủ làm cho ta cảm thấy thiên hôn địa ám, hoang mang lo sợ, cả người lập tức giống như nhấn chìm trong mộng.
Vì sao lại trở thành như vậy….
Nếu không có quan hệ huyết thống, vì sao lại còn muốn đem ta trở về, bồi ở bên cạnh hắn trong tòa thành này.
Ta liều mạng vặn bung cánh tay của hắn ra, nhưng bất lực.
Hắn ôm ta rất chặt, *** rất đau, toàn bộ không khí giống như đã bị rút ra khỏi phổi, huyệt thái dương ẩn ẩn đau, ta mơ hồ nghe được tiếng mở cửa ở dưới lầu, giọng nói của Trần thẩm…. còn có Kỳ Tú Minh….
Nhưng cả khí lực kêu lên cũng không có,
Bên tai ong ong, trước mắt một mảnh tối đen,
Cảnh vật bốn phía chao đảo….
Cuối cùng chìm vào hắc ám.
Hành Chi Nhược hít vào một hơi thật sâu, không khí rét lạnh xâm nhập vào phổi, nhưng lại mang đến cho nàng cảm giác nóng rực đau đớn, bóng của ánh đèn cầy kéo dài, nàng có cảm giác như cảnh tượng đó vẫn còn đang diễn ra trước mắt, ngay cả thắt lưng sườn bụng cũng có cảm giác bị kéo căng, tựa như cánh tay của Hành Chi Thiên vẫn còn giam cầm ở nơi đó…. Cảm giác rất thật.
Hành Chi Thiên là nghiêm túc.
Lúc còn nhỏ bản thân thật ngây thơ, lại thật xem hắn như anh trai thân thiết nhất, cho dù hắn có làm ra cử chỉ thân mật gì nàng cũng chỉ xem như đó là biểu hiện sự yêu thương giữa anh trai và em gái, lại không hiểu được lòng của hắn.
Hắn hẳn rất bất lực, thống khổ.
Từ đầu chí cuối hắn đều yêu một cách cực đoan như thế, yêu đến bệnh tâm thần, lại đau khổ ẩn nhẫn, một khi bùng nổ tựa như một ngọn lửa hừng hực thiêu đốt, làm cho người ta sa vào, bị thiêu rụi không có lối thoát.
–|| đợi chút, lửa cháy? !
Hành Chi Nhược quỳ gối dưới đất, nắm lấy tờ giấy đưa lên mũi ngửi ngửi….
Này,
Như thế nào lại có mùi khét…. kỳ quái.
Mặt giấy sạch sẽ, có lẽ là do để lâu ngày có chút ẩm mốc, chỉ có điều ánh lửa phản chiếu qua trang giấy mỏng manh lại còn rất lớn, rọi lên giấy có vẻ trong suốt…. Chính là, ánh đèn cầy bộ lớn như vậy sao?
Ngay từ thuở bé đã tuân theo chế độ bồi dưỡng tinh thần hoài nghi, nàng cúi đầu vừa nhìn thấy,
A
A a a a
Ngọn nến không ngừng lắc lư, đầu mối nằm ở ngay bên cạnh, chính là xấp giấy ở trên đất bị gió thổi cuốn vào ánh đèn cầy bốc cháy, ngọn lửa xanh hơi ngả sang vàng đang bồng bềnh phấp phới, có vài tờ đã cháy thành tro.
Nàng phục hồi một chút tinh thần, ‘y’ lên một tiếng, ngay lập tức bật dậy.
Không nói hai lời…. đạp đạp đạp.
–|| nhưng bản thân lại đang mang dép lông mềm…. lửa càng cháy nhanh hơn.
Rốt cuộc lăn qua lăn lại hết nửa ngày, nàng cuối cùng cũng dập tắt được ngọn lửa, đèn cầy cũng bị đạp nát bét, đôi dép lông bị hơi lửa cực nóng làm cho quắn lại, lông cũng trở nên cứng ngắc còn có dấu vết bị cháy sém.
Trong phòng….
Tối đen như mực, chỉ có ánh trăng trút xuống len lỏi qua khung cửa sổ.
Hành Chi Nhược nheo mắt, cực kỳ đau lòng, run run thu gom những trang nhật ký còn sót lại ôm vào ***, phủi đi một chút tro tàn, lần mò dưới đất đem quyển từ điển màu đen cất trở lại vị trí cũ trong giá sách.
Phịch một tiếng…. đầu ***ng vào giá sách, ai nha…. kít…. thật vất vả mới leo xuống được khỏi ghế, vừa mới di chuyển chân lại đá phải chân ghế, đau nhe răng trợn mắt.
Không còn đèn cầy…. nàng một đường mò mẫm xuyên qua hành lang tối đen như mực, rốt cuộc cũng sống sót mò được về phòng.
Thở phào nhẹ nhõm một hơi,
Cả buổi tối giống như đi ăn trộm, trộm những tờ giấy cũ nát, thiếu chút nữa đem căn phòng đốt cháy rụi, ép buộc bản thân đến hơi tàn lực kiệt.
Nằm trên giường, Hành Chi Nhược bật đèn ở đầu giường lên, lấy những trang giấy mở ra xem…. thiếu chút nữa bị thiếu dưỡng khí.
Có mấy trang giấy bị cháy khét, biến thành tro quắn lại, không còn nguyên vẹn, phần giấy còn lại bị cháy vàng cũng chỉ cỡ một bàn tay…. tuy vậy chữ viết vẫn còn đọc được, chỉ có điều những chỗ bị cháy thành tro quả thật vô phương.
Ngoài hành lang truyền đến tiếng bước chân rất khẽ, cùng với tiếng ho khan cố nén của Trần thẩm, tiếng sột soạt….
Những người hầu đã rời giường rồi sao?
Hành Chi Nhược lật người, chống tay xuống giường, nhướn cổ quét mắt về phía bức tường, rạng sáng bốn giờ.
Nàng cuống quýt ngồi dậy, cầm trong tay những trang giấy đem giấu….
Cả thể xác và tinh thần đều mệt mỏi ngã xuống giường, tùy tiện kéo chăn đắp lên người.
Không bao nữa ngoài cửa sổ trời sẽ tờ mờ sáng, Hành Chi Thiên ước chừng 6h40 rời giường…. Sau đó sẽ vào phòng của nàng vụng trộm tặng cho nàng một nụ hôn buổi sáng, đây là việc hắn vẫn kiên trì thực hiện bao nhiêu năm nay.
Mí mắt nhíu lại, nặng trĩu. Trước cứ chợp mắt một lúc, bảo dưỡng đầy đủ tinh thần, lại tiếp tục cùng hắn đấu.
Nhắm mắt lại, đầu choáng váng, một mảnh tối đen, tối nay đã trải qua nhiều chuyện như vậy, ôm gối đầu mềm mại, tinh thần của nàng đột nhiên thả lỏng, cả người mệt đến mức muốn hư thoát, nàng chỉ cảm giác như có gì đó đang thu hút kéo nàng trầm xuống, trong đầu chấn động ong ong…. Linh hồn của bản thân tựa như thoát ra khỏi cơ thể, rõ ràng là mệt đến kiệt quệ, nhưng thần trí lại thanh tỉnh, mi mắt không mở ra được, cơ thể lại giống như đang lướt nhẹ.
Một giấc mộng….
Hành Chi Nhược làm một giấc mộng, một giấc mộng chỉ kéo dài ngắn ngủn mấy giờ cũng đủ để nàng hiểu rõ cái gì gọi là nhìn thấy mà kinh hoàng.
Trong mộng, nàng nhìn thấy chính mình trong phòng khách bị Hành Chi Thiên ôm trong lòng, rất chặt…. Hành Chi Thiên ôm lấy nàng chậm rãi bước lên lầu, quay đầu nhẹ giọng nói với một người, nàng đã điện thoại cho ngươi? Ta không biết…. chúng ta cãi nhau, tuy vậy bây giờ đã hòa hảo, nàng thật tùy hứng, cố ý để cho ngươi chạy một chuyến không công đến đây, thật có lỗi.
Trong đại sảnh, Trần thẩm đang xoa xoa hai tay, vẻ mặt vặn vẹo, ý bảo người hầu bên cạnh tiễn khách.
Chỉ lưu lại một mình Kỳ Tú Minh ở dưới lầu, ánh mắt khó hiểu mang theo chút mê mang.
Hành Chi Thiên bước lên lầu, thanh âm phát ra rất khẽ, cước bộ cũng rất nặng nề, rõ ràng không hề có tiếng động, nhưng tại sao trong đầu nàng lại bị chấn động, tiếng tim đập theo mỗi bước chân của hắn thình thịch gấp rút, nhìn theo khuôn mặt của chính mình lộ ra ở khủy tay của Hành Chi Thiên, nhắm mắt, ngủ cực kỳ an ổn.
Có một giọng nói đang gào thét, vỡ nát trong lòng, không được…. không được để cho hắn mang vào phòng.
Nhưng nàng chỉ có thể bàng quang đứng nhìn, giống như một người ngoài cuộc, nhìn theo mấy năm trước bản thân bị ca ca ôm, vào phòng…. bất lực, không thể sử dụng một chút sức, cho dù là đang ngủ say Hành Chi Nhược hay là hiện tại chính mình.
Cánh cửa lạnh như băng cản trở hết mọi tầm nhìn.
Nàng đứng ngoài cửa, chậm rãi không dám đi vào, cánh cửa không dày…. lại giống như ngăn cách cả hai thế giới, nàng biết đáp án mình vẫn luôn tìm kiếm đang ở bên trong, nhưng…. khi khi ngày này đến, nàng cuối cùng lại không dám bước thêm một bước.
Ván cửa, nàng cũng không dám chạm vào.
Không lâu sau, nàng nghe được tiếng khóc của chính mình, đứt quãng giống như đang cầu xin tha thứ.
Tiếng giãy giụa…. tựa như tiếng gì đó ngã xuống đất, thanh thúy cực kỳ chói tai, có lẽ là cái bàn….
Thanh âm của Hành Chi Thiên lại kích động, nói rất nhanh, dồn dập, nghe không rõ lắm, nhưng câu anh sẽ biến em thành người của anh, từng chữ từng chữ lại rất rõ ràng, tựa như phát ra từ phế phủ đau triệt nội tâm, từng chữ mang theo run rẩy.
Một đêm lạnh lẽo, vắng lặng….
Tòa thành u tĩnh, tiếng thét chói tai truyền ra từ cánh cửa làm cho người ta tim đập dồn dập, nhức buốt, kéo theo tiếng thở dốc nặng nề cùng với đau đớn khó dồn nén.
*** của nàng cứng lại, không chút suy nghĩ đưa tay chạm vào cánh cửa, một cỗ sức mạnh từ bên trong truyền ra, giống như có một sức hút vô hình kéo nàng vào bên trong phòng.
Giường hỗn độn, tản mác ra hỗn loạn mùi vị Hoan **, trên tấm nệm trắng tinh loang lỗ lạc hồng, làm cho người ta kinh hãi.
Hành Chi Thiên trần trụi, một tay giam giữ hai cổ tay đang giãy giụa của nàng, tay còn lại dùng sức ôm chặt nàng vào trong lòng, vẻ mặt của hắn lại cực kỳ ôn nhu, ngữ điệu mang theo tuyệt vọng, thật tốt…. cuối cùng chúng ta cũng thân mật kết hợp cùng một chỗ, không ai có thể so với anh càng yêu em, Chi Nhược em hãy nhớ thật kỹ…. không còn bất luận kẻ nào…. có thể chạm vào em.
Tóc của nàng ẩm ướt…. bởi vì nước mắt của hắn, nóng rực, tuyệt vọng lại mang theo chút mỏng manh chờ đợi khao khát, sa vào trong thống khổ yêu say đắm…. sâu nặng như thế.
Không, không cần như vậy, Hành Chi Nhược nhìn hết thảy cảnh tượng trước mắt.
Tiếng kẽo kẹt phát ra từ giường, rất có tiết tấu….
Nàng đột nhiên nhìn thấy Hành Chi Thiên ngẩng đầu lên, nhìn về hướng mình đang đứng, ánh mắt chuyên chú, trong bóng đêm chỉ nhìn thấy đôi mắt của hắn sáng ngời giống như ngôi sao bị vỡ vụn, tươi cười mang theo ưu thương, yêu sâu đậm đến mức không tiếc kiên quyết giục giã phá hủy…. nặng nề khiến cho những ý nghĩ bị áp lực đè nén phát tiết đi ra.
Trên thực tế…. Hành Chi Nhược cũng thế.
Giật mình bừng tỉnh, nằm ở trên giường, vừa mở mắt ra đập vào mắt chính là khuôn mặt phóng đại của Hành Chi Thiên làm nàng sợ tới mức đứng tim, nửa ngày mới hồi lại thần, đưa một tay lên xoa trán,
Cả người đều nhớp nháp mồ hôi, áo ngủ dán vào *** thật không thoải mái…. Hành Chi Thiên mím môi cười, nhẹ giọng nói, “Bị ác mộng?”
Đồng hồ treo tường chỉ tám giờ….
Lúc này hắn chẳng phải là đến công ty sao.
Nàng mỉm cười ôm lấy chăn, ngồi dậy, “Không…. ừ, chỉ một chút. Ca…. anh đến lâu rồi sao?”
Hành Chi Thiên ngồi ở trên giường, cũng không đáp lời, giống như có chút đăm chiêu vô ý lướt mắt qua đôi dép lông dưới sàn, “Dép… bị cháy?”
Rèm cửa màu trắng bằng lụa mỏng theo gió lay động, thảm trải sàn đỏ sẫm, còn có cánh cửa phòng đen ngòm làm cho người ta hoa mắt choáng váng, phòng ngủ thật tĩnh lặng.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay