Ấu Niên Ký Sự Bộ - Chương 33

Tác giả: Dã Cố Giai

Bỏ lại Kỳ Tú Minh trên mặt vẫn còn kinh ngạc, Yêu Chi thích thú mỉm cười sâu xa, vỗ vỗ vai hắn làm bộ như an ủi, nắm lấy tay của Hành Chi Nhược đi ra ngoài.
Bên trong xe, tài xế đang co chân nằm nghiêng trên băng ghế phía sau, ngủ thật say.
Hành Chi Nhược mím mím môi, liếc xéo một chút về phía tên yêu nghiệt đang cầm lái kia, bất mãn nói, “Anh thật là đi đến đâu bản tính cũng không thay đổi, thôi miên không có tác dụng phụ chứ, vạn nhất hắn tỉnh lại còn nhớ rõ anh đã làm gì hắn, đem chuyện này nói cho anh tôi thì làm sao bây giờ?”
“Thôi miên có thể lựa chọn rút đi một bộ phận trí nhớ, cũng có thể tạo ra một bộ phận ký ức giả, em đang lo lắng cho ta sao?” Tầm mắt của Yêu Chi vẫn tập trung nhìn về phía trước, khóe miệng không khỏi nhếch lên cười.
Hành Chi Nhược vùi đầu suy nghĩ một chút, thật thành khẩn lắc lắc đầu, trầm tư nói, “Tôi đang phỏng đoán anh giúp tôi khôi phục trí nhớ có phải bởi vì mấy phần “hảo tâm” trong người anh đột nhiên bị rớt ra, hay là….” Nàng cười híp mắt nhìn hắn, nhẹ nhàng bổ sung, “Cũng giống như tài xế đáng thương kia, bị anh bổ khuyết vào một ít trò đùa giả dối nào đó.”
Yêu Chi bật cười thống khoái, trong đôi bích mâu tràn đầy tán thưởng, hắn với một tay ra nắm chặt tay nàng đặt trên đù* mình, nhẹ nhàng vuốt ve nói, “Lúc nhỏ làm những chuyện hoang đường như thế này đều nhớ lại sao? Bộ dạng lúc này của em vẫn là đáng yêu thú vị nhất, trí nhớ của em tuy rằng không trọn vẹn nhưng vẫn chân thật, cho dù ta có có muốn làm giả…. bị Kỳ Tú Minh đột nhiên xông vào, cũng không có thời gian.”
Hắn bày ra trên mặt một bộ vô cùng đau lòng, chậm rãi mở miệng, “Kỳ thật làm cho em trong tiềm thức đem ta làm vị hôn phu, hẳn là chuyện cực kỳ thú vị.”
- -||
Tên này…. quả thật là….
Hành Chi Nhược rút tay về, nghiêng đầu nhìn bên ngoài cửa sổ, hồi lâu mới nhẹ giọng nói, “Vì sao không để cho tôi nhớ lại hết thảy mọi chuyện?”
Yêu Chi không nói.
“Tôi muốn biết bốn năm trước đã xảy ra chuyện gì.”
“Chuyện này…. đối với em không có lợi gì.”
“Nhưng cũng không có hại không đúng sao?”
Xe đột nhiên thắng lại, vẻ mặt của Yêu Chi đột nhiên trở nên nghiêm túc, nắm lấy tay lái, một tay duỗi ra nắm lấy cằm của nàng, màu sắc trong đôi bích mâu dần dần trở nên thâm trầm, cảm xúc cực bất ổn, “Có, có hại lớn nhất chính là em sẽ không còn giống như hiện tại cười thật vui vẻ. Hiện tại em rất tốt….”
Hắn bồi thêm một câu, “Ít nhất còn có thể cười.”
Thật sự là quái nhân….
Hành Chi Nhược chấn động, ngoảnh đầu sang một bên không nhìn hắn, ngược lại ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ.
Yêu Chi lấy danh nghĩa trị liệu mang Hành Chi Nhược ra khỏi tòa thành, kỳ thật cũng chỉ vì giúp nàng giải sầu.
Nhưng mọi chuyện lại chuyển biến như thế, hai người cũng không có hứng thú, vì thế liền sớm trở về tòa thành.
Trong phòng khách, áo khoác của Hành Chi Thiên vứt bừa bãi trên ghế sofa, nhưng không thấy bóng dáng của hắn ở đâu, từ trước tới nay hắn chưa bao giờ tan tầm sớm.
Yêu Chi bừng tỉnh đại ngộ tươi cười, nhếch môi lên, hé ra lại hợp lại rõ ràng đang nói, “Xem ra anh em vì lo lắng cho em, vội vã tan tầm trở về để trông chừng hai chúng ta.”
Hừ….
Hành Chi Nhược tức giận lầm bầm, trừng mắt liếc Yêu Chi, xoay người nói với Trần thẩm đang bận bịu, “Giúp tôi chuẩn bị nước ấm, tôi muốn tắm rửa.”
“Vâng, tiểu thư.”
Yêu Chi vừa nghe thấy, đôi bích mâu lại trở nên thâm trầm sóng ngầm mãnh liệt, nhếch môi tựa như cười mà tựa như không, vẻ mặt phải gọi là yêu nghiệt, chỉ có điều nụ cười kia nhìn thế nào cũng thấy chướng mắt cùng không có hảo ý.
Hành Chi Nhược toát hết cả mồ hôi, không để ý tới ánh mắt đang bám riết phía sau, tựa như xuyên thấu cả vào trong xương cốt, cởi ra đôi dép nhung, chân trần bước vào phòng tắm.
Bên trong tràn ngập hơi nước.
Gương bị sương mù bao phủ, bóng phản chiếu trong gương cũng trở nên mơ hồ.
Xăn lên tay áo, Hành Chi Nhược cúi đầu cẩn thận xem xét hai khủy tay, quả thật rất bẩn.
Nhớ lại lúc ở trong gian phòng kia bị Yêu Chi đặt trên vách đá, lại không hiểu thế nào lăn mấy vòng, trên người bị bám đầy bụi…. bẩn muốn ૮ɦếƭ….
- -||
Mỗi lần Trần thẩm đều mở nước rất lớn, hơi nước trắng xóa, phả vào mặt, nhìn cái gì cũng giống như là ngắm hoa trong sương mù.
Bà ấy nói, như vậy tiểu thư tắm mới ấm. Kỳ thật ai cũng biết trong phòng tắm vốn có máy sưởi, không cần phải làm như thế, nhưng Hành Chi Nhược cũng biết bà ấy cố tình không mở máy thông hơi, để cho sương mù tràn ngập trong phòng tắm.
Bởi vì….
Nàng biết, Trần thẩm là muốn bảo hộ nàng.
Tuy rằng không giống như Bác Câm che chở nàng, nhưng cũng thương tiếc nàng.
Chung quanh tòa thành đều có gắn camera, như vậy…. trong phòng tắm có hay không….
Sương mù bám vào cánh tay trần của nàng, bọt nước ướt sũng, tẩy sạch những vết bẩn trên da.
Nàng kiễng chân ngó trái ngó phải….
Hơi nước đủ nhiều, thời cơ vừa đúng.
Khom lưng, dùng vài giây thời gian cởi hết quần áo ra, bao lấy khăn tắm, ngâm mình vào trong bồn nước, miệng nàng bất giác mỉm cười, ánh mắt giảo hoạt.
Khôi phục trí nhớ, nhớ lại được rất nhiều chuyện trước đây….
Không bằng, tặng cho Hành Chi Thiên một phần kinh hỉ khó quên.
Nàng đùa giỡn trong nước một lát, bàn tay lướt trên mặt nước, bộ dáng có vẻ buồn chán.
Đầu gối lên thành bồn, làm bộ như buồn ngủ…. thân mình từ từ thả lỏng, trong bồn dòng nước đang mát xa, cả người từ từ trượt xuống, đầu cũng dần dần chìm vào trong nước.
Mặt nước yên tĩnh.
Sương mù càng lúc càng dày đặc, trên mặt nước ấm áp nổi lên khăn tắm, nhưng vẫn không thấy người nổi lên.
Dường như đã trôi qua rất lâu, lại giống như chỉ trong chớp mắt.
Ngoài cửa vang lên dồn dập tiếng bước chân, do dự, rốt cuộc có người nhịn không được xông vào.
Cửa phòng tắm bị đẩy ra, gió lạnh thổi vào, sương mù tiêu tán không ít.
“Chi Nhược.” Hành Chi Thiên sốt ruột bước nhanh đến, gấp gáp, trên mặt lộ ra lo lắng, *** phập phồng thở dốc, cúc áo phía trước đều bung ra, thở hổn hển, quỳ gối bên thành bể.
Trên mặt nước nổi lềnh bềnh khăn tắm cùng với mái tóc đen dài tán loạn tựa như rắn, nhưng bên dưới mặt nước trong vắt bọt nước lay động, đang nằm một người, nhắm mắt, vẻ mặt an tường.
Hành Chi Thiên kinh hoảng, sắc mặt tái nhợt, tay áo cũng quên xăn, chồm người xuống vói tay kéo nàng từ trong nước lên, ôm nàng vào lòng, vẻ mặt tràn ngập hoang mang. Nàng không tiếng động chôn trong *** hắn, chiếc khăn tắm sũng nước bao lấy người nàng, thấm ướt quần áo của hắn, lưu lại một mảng nước lớn, làm cho trái tim của hắn bất giác cũng giá lạnh theo.
“Tỉnh tỉnh dậy đi,” hắn vỗ vào khuôn mặt hồng nhuận của nàng, dùng tay ấn xuống giúp nàng bài trừ nước ra khỏi phổi.
Không biết có phải do tay run rẩy hay là không ấn đúng chỗ, nàng nghiêng đầu sang bên, nhưng không hề phun ra chút nước nào.
Hành Chi Thiên không biết phải làm thế nào, siết chặt hai tay, cẩn thận đặt nàng nằm trên đất.
Hô hấp nhân tạo,
Đúng rồi, làm hô hấp nhân tạo.
Hắn vừa cúi người xuống, cổ liền bị người ôm lấy, thân mình mềm mại bên dưới dán sát vào người hắn, nhiệt độ ấm áp của cơ thể, cảm giác ẩm ướt, chân thật như thế….
“Ca….”
Hành Chi Thiên có loại cảm giác như vừa đánh mất lại tìm về, ôm nàng, gắt gao ôm nàng, áp chế nghi vấn trong đầu muốn hỏi đây là chuyện gì, chỉ là thì thào tựa như đang nói mê, “Anh cứ nghĩ đến em…. không có việc gì là tốt rồi, không có việc gì là tốt rồi.”
“Em đương nhiên là không có việc gì.”
Hành Chi Nhược mở to mắt, tươi cười ôm lấy hắn, chôn mặt vào gáy hắn, “Gỡ bỏ hết camera trong tòa thành đi.”
Hành Chi Thiên cứng người lại.
Tay của Hành Chi Nhược trượt ở trên lưng hắn, giống như thuở nhỏ mềm mại rúc vào trong lòng hắn, giọng điệu ngọt lịm như đường, nhưng lời nói lại làm cho Hành Chi Thiên rét lạnh thấu xương, “Nếu em phát hiện anh lại giám thị em, em sẽ ૮ɦếƭ thật anh coi.”
Hành Chi Thiên nới lỏng lực độ trên cánh tay, cúi đầu kinh ngạc nhìn người trong lòng, vẻ mặt tràn đầy phức tạp, tựa như là nhìn không đủ, nhìn chăm chăm vào mặt nàng thật lâu không nói lời nào.
Kia một khắc,
Ở trên mặt nàng, nở rộ ra nụ cười đã biến mất rất lâu.
Nụ cười đã từng rất quen thuộc, thuộc về Dã cục cưng, giảo hoạt, mang theo điểm tiểu thông minh, không phải đẹp nhất nhưng lại tối rung động, khảm sâu vào tâm hồn của hắn nhất….
Tháng 5 ngày 1 trời quang.
Hôm nay là một ngày đáng giá kỷ niệm, camera trong tòa thành dưới sự theo dõi của ta rốt cuộc cuộc toàn bộ đã được tháo xuống.
Mấy ngày căng thẳng thần kinh cũng được được thả lỏng, nhưng vẫn có tiếc nuối….
Trí nhớ của ta đã từng chút khôi phục, nhưng thủy chung vẫn không thể nhớ lại được đoạn trí nhớ quan trọng kia.
Đoạn trí nhớ bị thất lạc trong bốn năm.
Suốt bốn năm, đến bây giờ ta vẫn không thể thu hồi lại nó.
Bất quá đáng ăn mừng là, khi trí nhớ ồ ạt tuôn trào, giống như một thước phim…. ngẫu nhiên bất giác lại hiện lên trong óc, trùng lắp với những gì đã ghi trong bản ký sự tuổi thơ, bao trùm, thậm chí những hình ảnh càng lúc càng chồng chất…. hạnh phúc đầm ấm cùng thương tâm…. ngọt ngào sinh sôi, nhiều đến mức muốn theo trong lòng ta trào ra ngoài.
Cha lớn cha nhỏ cùng mẹ còn có Bác Câm quản gia đã biến mất trong tòa thành…. Dáng vẻ, ngôn ngữ, cử chỉ của bọn họ đều hiện lên sống động trước mắt ta, ta đã không biết, nguyên lai bọn họ đã như thế khắc sâu trong tâm trí ta. Năm xưa chuyện cũ, những ký ức thuở bé cứ từng chút từng chút một tích tụ giống như một bình R*ợ*u để lâu năm, nay bình R*ợ*u được mở ra, một mùi thơm nồng bay ra, càng lúc càng say nồng, hết thảy tựa như một món trân bảo đã đánh mất nay tìm lại được, làm cho ta không thể không càng cố gắng bảo vệ cùng trân quý bọn họ.
Không thể để cho bọn họ lại vì sự tùy hứng của ta mà chịu thương tổn.
Ta giống như là chỉ trong một cái chớp mắt, từ Dã cục cưng quá độ sang Hành Chi Nhược, cứ như thế bất ngờ không kịp phòng bị, tư duy tính cách thuở nhỏ hiện tại đang bắt đầu tập kích cùng dung nhập vào nhất cử nhất động của ta.
Thậm chí đối với Hành Chi Thiên…. ta cũng có chút thấu hiểu hắn, nhưng chỉ một chút xíu.
Cẩn thận ngẫm lại, từ ngày đầu tiên Hành Chi Thiên ôm ta đến tòa thành, tựa hồ liền đem ta giống như tình nhân đối đãi. Chỉ có điều hắn thật ngây thơ, mà ta cũng không biết.
Một lần xúc động cùng thương tổn kia, đối với hắn mà nói chính là sử dụng phương pháp cực đoan nhất để giữ lại tình yêu.
Còn đối với Hành Chi Nhược mà nói, chính là một hồi ác mộng cũng với nỗi đau tê tâm phế liệt, thân phận anh trai cùng với tình nhân trong lúc đó bỗng dưng lột xác chuyển biến, là hành vi man rợ mà thiên lý khó dung cùng với trần trụi thương tổn.
Mà đối với Dã cục cưng mà nói, chuyện này cũng chẳng có gì to tát cùng lắm thì…. tựa như một đêm mỗ tiểu cha ôm nho nhỏ cục cưng, khi đó vết thương cũ trên trán nàng lại phát đau, khuôn mặt nhỏ nhắn không cần phải nói tràn ngập ủy khuất, hai tay nắm chặt thành nắm đấm, đôi mắt ngân ngấn nước, một bức lã chã sắp khóc. Cha nhỏ dịu dàng dỗ dành, khuôn mặt tuấn tú có chút đau lòng, xúc cảnh thương tình nhẹ giọng nói, đau cũng không có gì to tát, thân thể thương tổn lưu lại đau đớn chỉ trong chốc lát, quên thì tốt…. chỉ cần trong lòng đừng lưu lại vết sẹo, thời gian sẽ làm phai nhạt mọi thứ.
Trước kia ta không hiểu….
Hiện tại mới lĩnh hội được.
Cha lớn cha nhỏ cùng mẹ luôn đem những triết lý nhân sinh sâu sắc mà bản thân lĩnh hội để dạy bảo cho Dã cục cưng, tuy rằng khi đó vẫn còn rất ngây thơ, tuy rằng phương thức dạy của họ có chút đặc thù, nhưng mỗi câu đều là chân lý.
Cứ canh cánh trong lòng không phải tác phong của Dã cục cưng, ngày còn dài, ta còn có người cần phải bảo vệ cùng hy vọng….
Mười mấy năm, rất nhiều chuyện đã xảy ra, rất nhiều người đều thay đổi.
Kỳ Tú Minh đã không còn là cậu thiếu niên tóc vàng, dẫn theo chú chó Xcốt- len, chui lỗ chó để chuồn ra ngoài, hắn đã trở thành một minh tinh nổi tiếng trên toàn thế giới, sau đó trong một đêm tiếp nhận sự nghiệp của gia tộc, cậu thiếu niên ngả ngớn đã lột xác thành một công tử hào hoa, hắn chậm rãi trưởng thành trở nên cường đại.
Hành Chi Thiên không còn là mỹ thiếu niên nhàn nhã trầm tĩnh ôn nhu lúc trước, ở thương trường hắn trầm ổn cường thế, đối với tình yêu lại dùng chiếm hữu giam cầm không từ bất kỳ thủ đoạn, không đạt được mục đích thề không bỏ qua.
Mà ta….
Cũng từ một cô nhóc ngây thơ hồn nhiên chỉ biết đùa giỡn lưu manh Dã cục cưng trở thành một cô gái yếu ớt không chịu nổi một kích, thậm chí cần điều trị tâm lý Hành Chi Nhược.
Chỉ có, Bạch Lạc Hề.
Lại vẫn giống như lần đầu tiên nhìn thấy hắn, cứ như thế trong suốt, bất nhiễm bụi trần, sạch sẽ tới mức làm cho người ta không đành lòng vấy bẩn.
Nhớ lại hắn đã nói, một gian phòng, một phòng bếp, một ban công cùng một buồng vệ sinh, đủ không? Phòng ở tuy nhỏ một chút….
Tuy rằng phòng ở nhỏ một chút….
Ta nghĩ ta lúc ấy nhất định là đang cười, tuy rằng trên mặt vẫn còn lưu lại lệ.
Hắn mang đến cho ta hứa hẹn,
Ở thời điểm mà ta bị thương tổn sâu nhất, bất lực nhất, cần đến sự bảo hộ nhất.
Ở dưới sự áp lực vô hình cùng với thế lực của Hành Chi Thiên, ngay cả Kỳ Tú Minh cũng không dám nói hay làm như thế, hắn lại làm, giọng điệu thật lạnh nhạt, nhưng ẩn chứa sự cương quyết cùng nhẫn nại làm cho người ta muốn dựa vào.
Hắn sợ ta ghét bỏ phòng nhỏ,
Nhưng ta biết, đó chính là tất cả mọi thứ hắn có thể cho ta.
Từ bỏ thân phận con trai độc nhất kế thừa Hoàng Gia học viện, buông tha cho cuộc sống xa hoa của giới thượng lưu, thậm chí gia tộc có thể vì sự tùy hứng của hắn mà bị Hành thị phong tỏa kinh tế.
Hắn gánh vác hết thảy mọi thứ,
Chỉ để đổi lấy sự tự do cho ta, trong mắt hắn ta là một kẻ lạc đường, hắn giúp ta tìm kiếm lối đi, giống như hứa hẹn trước đây.
Hắn vẫn giống như trước đây, tùy ý cho ta đòi hỏi vô chừng mực, lại chỉ vẫn lẳng lặng đứng ở một bên mỉm cười, cứ như vậy hạnh phúc.
Hạnh phúc vĩnh viễn chỉ là ngắn ngủi.
Ta chỉ biết rằng từng có một người vì ta trả giá, không cần hồi báo, cứ như thế là đủ.
Cho dù Yêu Chi có hay không xuất hiện đúng lúc, nói cho ta biết trong tòa thành có gắn camera theo dõi, nói cho ta biết Hành Chi Thiên nắm trong tay nhất cử nhất động của ta, ta cũng cũng không thể cùng Bạch Lạc Hề rời đi.
Bạch Lạc Hề, người mà hắn yêu chính là cô nhóc hồn nhiên quỷ linh tinh quái trước kia, vô ưu vô lự Dã cục cưng.
Mà không phải kẻ đã bị vỡ vụn thành từng mảnh nhỏ, bi thương Hành Chi Nhược.
Hắn nên vĩnh viễn bảo trì sự đơn thuần kia,
Không nên bị cuốn vào sự phân tranh của Hành thị.
Ta còn có rất nhiều thứ cần bảo vệ….
Có cha lớn cha nhỏ mẹ mà ta vĩnh viễn yêu thương, còn có…. hắn người mà ta trân quý.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc