Ấu Niên Ký Sự Bộ - Chương 29

Tác giả: Dã Cố Giai

Nhiệt độ tỏa từ hai bàn tay nắm lấy nhau, độ ấm vừa đúng.
Chẳng lẽ nàng thật sự bị bệnh, điên rồi sao?
Bạch Lạc Hề nâng đầu nàng lên, vọng vào mắt hắn là ánh mắt hoảng hốt của nàng, nàng ngoan ngoãn chôn đầu ở khủy tay hắn, chỉ trong nháy mắt, đôi mắt vốn không ánh sáng, tựa hồ trở nên ௱ôЛƓ lung, ngập sương mù, vô cùng đáng thương, nhưng khi nhìn kỹ lại, thủy quang lại biến mắt không hề lưu lại chút dấu vết.
Bạch Lạc Hề chỉ cảm thấy cái liếc mắt trong thoáng chốc đó, làm cho hô hấp của hắn cứng lại, trái tim đau như bị xé rách.
Ánh mắt này, hắn vẫn nhớ rất rõ.
Khi ấy ở buổi biểu diễn, Hành Chi Nhược bị ca ca nàng bắt đi, nàng cũng như thế nhìn hắn, đáy mắt ẩn chứa khát cầu mang theo bất lực….
“Chi Nhược, em không nên làm cho anh đau lòng như thế.”
“Chi Nhược, em biết không, em giả bệnh kỹ thuật thật sự rất kém…. em không lừa được anh….”
Hắn ôm nàng, thì thào tự nói.
Hành Chi Nhược rũ mắt xuống, khóe miệng giương lên, tuy là cười nhưng lại vạn phần thê thảm.
Khoảng thời gian này nàng càng thêm sợ bóng tối, chỉ cần một ánh đèn lóe lên, trong đầu của nàng lại thoáng hiện lên rất nhiều những hình ảnh ngắt quãng, tiếng vải áo bị xé rách chói tai, hắc ám làm cho người ngạt thở….
Tiếng thở dốc của nam nhân, âu yếm мơи тяớи cùng với sự đòi hỏi không ngừng nghỉ….
Khi nào thì chấm dứt,
Khi nào mới có thể trốn thoát, tình yêu cùng với sự quyến luyến đó làm cho người ta quá mức khổ sở, giống như một tấm lưới thít chặt, càng lúc thít chặt…. khủng hoảng, khi*p hãi, bị nhấn chìm trong vô tận hắc ám, không nhìn thấy được ánh mặt trời….
Hắn lại nói, “Chi Nhược, em giả bệnh kỹ thuật thật sự rất kém.”
Hắn nói, “Em không lừa được anh….”
Một tràng cười điên loạn.
Hành Chi Nhược cười đến nước mắt ứa ra, nàng ôm lấy cổ hắn, chôn ở bên tai hắn, hạ thấp giọng nói, “Em là chính là đang đóng giả, là giả điên.”
Bạch Lạc Hề sửng sốt, ngẩn người ra nhìn nàng, tựa hồ như muốn nhìn thấu nàng, không đến một khắc, vẻ mặt của hắn mềm lại, trở nên nhu hòa cùng với vô hạn yêu thương, hai cánh từ từ siết chặt.
“Chi Nhược, đừng sợ, có anh ở đây.”
Trong lòng bỗng chốc có gì đó vỡ tan, chỉ trong khoảnh khắc….
Hắn chân thành tha thiết lại kiên định như thế…. nhưng….
Hành Chi Nhược cả người run lên, túm chặt lấy áo sơ mi của hắn, liều mạng tìm kiếm sự ôn nhu cùng ấm áp của hắn, “Thời điểm đó, em vẫn luôn luôn chờ, chờ đợi mọi người đến cứu em.”
Bạch Lạc Hề cúi đầu, bàn tay đặt trên lưng nàng vỗ về, trong đôi mắt tràn ngập đau đớn, xót xa, muốn nói nhưng lại không nói nên lời.
“Nhưng mọi người lại không một ai đến.” Thanh âm phát ra từ cổ họng nàng, khàn khàn, , nức nở, tràn đầy ủy khuất.
“Anh biết không….” Nàng cúi đầu, lấy tay lau mắt, “Em giả bệnh, hắn sẽ không chạm vào em. Buổi tối cũng sẽ không nghĩ biện pháp ép buộc em.”
Bạch Lạc Hề vẫn cúi đầu, chỉ là dùng sức nắm chặt tay nàng, không hề hé răng.
Hành Chi Nhược nằm xuống, dõi theo ánh mắt của hắn, thấp giọng nói, “Em thực muốn biết bốn năm qua đã xảy ra chuyện gì, nhưng hiện tại lại không dám nghĩ…. em không chịu nổi. Bạch Lạc Hề, anh có muốn biết mấy ngày hôm trước buổi tối em cùng ca ca đã xảy ra chuyện gì không?”
“Chi Nhược,” thanh âm của hắn thật dịu dàng, hắn ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào nàng, “Mặc kệ em đã xảy ra chuyện gì, anh cũng đều muốn trải qua cả đời cùng với em.”
Hành Chi Nhược sửng sốt, nở nụ cười, trong nháy mắt giống như cả rừng hoa bừng nở đầu mùa hạ, đẹp đến khắc cốt ghi tâm, nhưng chỉ trong chốc lát con ngươi của nàng lại ảm đạm xuống, “Đã muộn rồi, em nên sớm nghe theo lời anh, nhưng bây giờ nói những lời này hết thảy đã không còn ý nghĩa.”
Sớm nên nghe hắn, chuyển ra ngoài sống.
Nhưng, nàng có thể ra khỏi tòa thành này được sao, ca ca có thể buông tay sao.
Nàng đang cười, thế nhưng so với khóc càng khiến cho người ta cảm thấy bi thương….
Ánh mắt của Bạch Lạc Hề ưu thương càng dày đặc, dùng chút sức, Bạch Lạc Hề kéo nàng ôm vào lòng, hắn nói, “Vẫn chưa trễ…. sau này cùng sống với anh, anh sẽ không để cho em lại chịu ủy khuất.”
“Đồ ngốc, anh chẳng lẽ nghe không hiểu…. em chỉ muốn anh cùng với Kỳ Tú Minh ca ca cách em thật xa, ca ca của em sẽ không để cho anh mang em đi đâu.”
“Em đã sớm không có chỗ để đi rồi. Bốn năm qua hắn đã làm gì đó với em. Trí nhớ của em không còn nguyên vẹn…. Em sinh ra đã được Hành gia nhận nuôi, em không thể ra khỏi tòa thành này, cả đời này cũng ra không được.”
Nàng mím môi im lặng không nói thêm gì nữa, nhưng đáy mắt vẫn không gạt đi được vết thương hằn sâu ở đó.
“Trước kia em không phải như thế…. có rất nhiều tiểu quỷ kế, trêu ghẹo tiểu ca ca, tùy ý cười, trong mắt chỉ có vui vẻ, hạnh phúc.” Bạch Lạc Hề nhìn nàng, ngón tay điểm nhẹ vào giữa hai chân mày của nàng, khóe môi gợi lên nụ cười, cô đơn nói, “Anh chưa từng nói qua với em, lúc trước mẹ bởi vì trốn cha anh nên mang theo anh qua rất nhiều thành phố…. nhưng lại gặp phải cả gia đình của em, khi đó anh hạnh phúc hơn rất nhiều so với bây giờ. Gần như mỗi ngày anh đều mong ngóng được nhìn thấy em, nhưng sau đó anh lại bị mẹ mang đến một chỗ rừng núi hoang vu, phong cảnh rất đẹp, nhưng có rất ít người, lại rất yên tĩnh, cho tới khi được cha tìm về.”
Cái đó thì có quan hệ gì với ta….
Vẻ mặt của Hành Chi Nhược lạnh nhạt, trong lòng thì đang thầm nghĩ chuyện đó thì liên quan gì tới ta….
“Học viên Hoàng gia tuy là của cha anh, nhưng anh lại không có chút hứng thú, bởi vì nơi đó không có em…. người trong trường học đều nói anh cao ngạo, thanh cao, khó tiếp cận….
Kỳ thật chỉ là anh không biết làm thế nào để tiếp cận với người khác, mãi cho đến khi em xuất hiện….”
Hành Chi Nhược cứng người lại.
Bàn tay của Bạch Lạc Hề gia tăng chút sức, ôm chặt nàng, con ngươi ôn nhu như nước, “Anh đã đi rất nhiều nơi để tìm kiếm em, đi khắp cả thế giới, mãi cho đến khi em xuất hiện.”
“Chi Nhược, em không được lại thương tổn chính mình.”
“Anh đã chuẩn bị tốt….” Vẻ mặt của Bạch Lạc Hề trầm tĩnh, hắn đột nhiên nghĩ đến điều gì, chăm chú nhìn nàng, dịu dàng nói, trên mặt tràn ra một nụ cười đầy ôn hòa, bình thản, “Một gian phòng, một nhà bếp, một ban công cùng một buồng vệ sinh, có đủ không? Phòng ở tuy nhỏ một chút.”
Hành Chi Nhược chôn mặt ở gáy hắn, mỉm cười, trong mắt lại ẩn ẩn nước mắt.
Trong văn phòng.
Ầm ầm!!! Xoạt !!! 乃út bay tán loạn, giấy rơi lả tả dưới đất.
Hành Chi Thiên chống tay, lạnh lùng nhìn trừng trừng vào màn hình trên bàn làm việc, tâm trạng nóng nảy, rối rắm.
Ngoài cửa có người nhẹ nhàng gõ cửa, “Chủ tịch, xin hỏi có chuyện gì sao?”
“Cút!”
Hành Chi Thiên sững ra một chút, buộc lại cà-vạt bị lỏng, hắn im lặng ấn điện thoại, mệt mỏi vô lực tựa vào ghế sô pha, điện thoại kết nối.
Hắn xoa xoa giữa hai chân mày nói, “Yêu Chi…. Ngươi lập tức về nước.”
Trời đã sáng, Hành Chi Nhược kéo rèm cửa sổ ra,
Trên bệ cửa sổ đặt một bình hoa bách hợp, rất tươi, trên cánh hoa vẫn còn đọng lại vài giọt sương, một tờ giấy màu đen được đặt bên trong nhìn vô cùng bắt mắt.
Chỉ có một câu đơn giản: Chi Nhược, anh đến công ty, ngoan.
Mở cửa sổ ra,
Gió bên ngoài rất lớn, Hành Chi Nhược nhếch miệng, vung tay, tờ giấy màu đen theo gió bay đi, xoay tít giữa không trung trong chốn phồn hoa thành thị náo nhiệt.
Phủi phủi tay,
Hành Chi Nhược lại bắt đầu lập lại chu kỳ hằng ngày, đập, phá, ném…. Nửa chừng lại tạm nghỉ một chút, uống một ngụm trà sữa, vô nghĩa chán đến ૮ɦếƭ, lại một lần nữa xăn tay áo lên, tiến hành một vòng càn quét cùng phá hoại mới.
Vài phút sau, người hầu rốt cuộc đã đến.
Các nàng cúi đầu, rất quy củ thu lượm những mảnh vỡ thủy tinh của bình hoa, dọn sạch tấm thảm sũng nước, hết thảy mọi việc đều ngăn nắp có trật tự, ung dung thong thả, có vẻ rất quen thuộc.
Hành Chi Nhược đứng bên cạnh giường, rất vừa lòng nhìn cả căn phòng ngủ bị phá nát, cùng với người hầu đang im lặng quét dọn, sau đó mới chậm chạp mang dép vào đi đến phòng ăn.
Mấy ngày nay, bọn người hầu đều nghị luận,
Nói hiện tại bệnh tình của tiểu thư đã tốt hơn nhiều, trừ bỏ buổi sáng vẫn thường đập phá đồ đạc như thường lệ thì những lúc khác so với người thường cũng không có gì khác biệt, biết đi đến phòng ăn để ăn cơm…. còn rất đúng giờ, một giây cũng không trễ.
Chỉ cần không nhìn thấy thiếu gia,
Tiểu thư cũng sẽ không sinh bệnh.
Trên bàn ăn bữa sáng rất phong phú, một ly sữa đã cạn, trên đĩa còn lưu lại vài mảnh bánh vụn. Xem ra Hành Chi Thiên vừa mới rời đi không bao lâu….
Ngáp một cái, Hành Chi Nhược lười biếng cầm lấy một cái dầu cháo quẩy, chậm rãi ăn, một tay dính đầy dầu mỡ.
Tiếng động bỗng dưng từ đâu vọng tới vọng tới, loáng thoáng, chợt xa chợt gần lại dị thường quen thuộc.
Hành Chi Nhược chấn động, cả người cứng lại, động tác rót sữa có chút kịch liệt, nàng đột nhiên quay đầu lại nhìn, cả đại sảnh trống rỗng đến một bóng người cũng không có, nhưng tiếng động vẫn còn vọng bên tai….
- -||
Hình như là từ trong phòng khách truyền đến.
Hành Chi Nhược vứt bỏ thức ăn đang cầm trên tay, tay cũng không thèm lau, nhón chân rón rén đi đến trước cửa phòng khách, chồm người dán đầu vào cánh cửa….
Thanh âm càng lúc càng trở nên rõ ràng,
Nghe giống như tiếng guốc gỗ đạp trên đất, thanh thúy, rất có tiết tấu.
Guốc gỗ? !
Chẳng lẽ là….
Nàng do dự một chút, dồn cả trọng lượng toàn thân vào cánh cửa đang khép hờ, phịch một tiếng, cửa bị nàng tông vào mở toang ra.
Một bức tranh chữ mộc mạc treo ở vách tường, trên bức tranh viết một chữ “Nhẫn” theo lối cuồng thảo.
Một bộ trà cụ bằng gỗ tử đàn đặt trên bàn, vẫn còn bốc khói….
“Ô, ta còn nghĩ là ai mà gấp gáp như vậy.” Cánh cửa tủ mở ra che lại đại bộ phận cơ thể, một đôi chân trắng nõn bóng loáng, mang guốc gỗ, sợi dây lưng màu ngọc bích viền bạc rủ xuống mắt cá chân, nửa còn lại bị guốc gỗ giẫm trên đất.
Hắn là….
“Yêu Chi? !”
Hành Chi Nhược cuống quýt bò dậy.
Tấm gương trên tủ quần áo phản chiếu vẻ mặt của Hành Chi Nhược, kinh ngạc vạn phần, nàng căng thẳng nuốt nuốt nước miếng, tìm cơ hội định chuồn ra ngoài.
Hình ảnh trong gương lóe sáng, ngón tay thon dài đang vịn vào cánh cửa tủ khẽ cử động, cánh cửa tủ khép lại một chút lộ ra rõ ràng bóng dáng của một người, chiếc cổ tuyệt đẹp, mái tóc đen dài được buột hờ rũ xuống một bên vai, chiếc áo kimônô Nhật Bản hờ hững khoác trên người của hắn, một bàn tay đang đút vào ống tay áo, y bào hoa lệ mềm mại, khiêu gợi tách ra đến thắt lưng. (Cesia: nuốt nuốt nước miếng!!!!!!!!)
Nhìn thế nào cũng…..
Tại sao y bào tuy là bị cải tiến, nhưng hắn mặc vào nhìn thế nào cũng thấy toát lên vẻ khêu gợi, động lòng người, a shit, nhổ ra một ngụm, Hành Chi Nhược dùng tay áo hung hăng lau miệng.
Một trận cười khẽ, thanh âm chậm rãi bật ra từ miệng hắn, “Vài năm không gặp, đã nóng ruột như vậy sao?”
A….
Xấu hổ, Hành Chi Nhược thụt lùi về sau, lưng ᴆụng vào ván cửa, cơ hồ tính bỏ chạy.
Hắn thong thả bước tới, đôi bích mâu quan sát nàng, khuôn mặt mị hoặc đến tận xương, “Không nán lại để thấy ta sao? Nhưng ta thì lại rất nhớ em…. Chi Nhược.”
Yêu Chi nheo mắt liếc nhìn kẻ mang một bộ nửa cười nửa mếu, nằm úp ngay cánh cửa, đi cũng không dám mà lưu lại cũng không hề muốn Hành Chi Nhược, hắn câu miệng cười, càng lúc càng có vẻ thích thú, vẻ mặt rõ ràng không có ý tốt, hắn vịn tay vào cửa tủ tự nói với mình, “Như vậy đi, gặp lại cũng không có mang theo lễ vật gì, ta chịu thiệt một chút…. cho em nhìn cho đã mắt.”
Vừa nói xong, cửa tủ phịch một cái đóng lại.
Áo kimônô trên người hắn cũng theo đó rơi xuống, nằm thành một đống ở trên guốc gỗ….
Cặp chân thon dài, cực kỳ xinh đẹp…. hướng lên trên một chút….
Hành Chi Nhược mặt đỏ bừng, gần như là tông cửa xông ra.
Người nào đó ở trong phòng còn tự than thở với chính mình, “Chỉ là đổi quần áo thôi mà, như thế nào đã bị dọa chạy mất…. thực đáng tiếc….”
Mồ hôi lạnh, thói đời biến hóa quả nhiên là đại bất đồng.
Mỹ nam đồ không thành, người xem không tiếc thì thôi, ngược lại người bị xem lại mang một bộ tiếc hận rèn sắt không thành thép.
Đợi chút….
Yêu Chi như thế nào lại bị mời tới.
Chẳng lẽ là đặc biệt đến để trị liệu cho nàng? !
Hành Chi Nhược sửng sốt, ngồi trên mặt đất, ở trong đầu bất giác hiện lên một ý nghĩ làm nàng sợ tới mức cả người nhũn ra.
Bệnh của nàng là do bác sĩ riêng chẩn đoán, nhưng vị bác sĩ trung niên kia đã nhiều ngày không thấy đến.
Yêu Chi là bác sĩ tâm lí nổi tiếng trên thế giới….
Tâm lý có bị mắc bệnh hay không, hắn chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhận ra.
Lần này Hành Chi Thiên mời hắn tới, hay là….
Đã phát hiện được điểm đáng ngờ của nàng, cảm thấy nàng đang giả bệnh, cho nên muốn Yêu Chi đến vạch trần nàng.
Quyển ký sự tuổi thơ có nói, Yêu Chi rất giỏi về thuật thôi miên,
Như vậy,
Lúc này hắn đến, là…. chỉ đơn thuần là phụ đạo tâm lý….
Hay, lại một lần nữa thôi miên nàng, làm cho nàng quên đi.
Cửa đột nhiên mở ra, một bàn tay đặt trên vai của Hành Chi Nhược, ngón tay thon dài, móng tay chỉnh tề, được chăm sóc vô cùng tốt.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc